Đọc truyện Sau Lại Hắn Thành Vú Em Ngự Dụng FULL – Chương 85
85.
Chương 85.
Một ngày mới đã tới, nhật trình của Khang Thánh Triết được sắp xếp rất kín kẽ, những sinh viên mới khác đều bận rộn việc báo danh nhập học, hắn lại vội vàng chuyển nhà, liệt kê đồ đạc, mua bán, sắp xếp những vật dụng cần thiết lâu dài tới chung cư, còn phải dọn dẹp những vật dụng hàng ngày tới ký túc xá của Vưu Lương Hành.
Bởi vì chung cư cách trường học khá xa, bình thường qua lại thì ok, nhưng trong lúc học quân sự thì không thuận tiện, suy xét về việc buổi tối Khang Thánh Triết còn phải livestream, ở ký túc xá khoa văn học không tiện, cho nên Vưu Lương Hành đã thương lượng một chút với Liêu Túc, tạm thời để giường ngủ trong ký túc xá của mình cho Khang Thánh Triết mượn cư trú trong tháng học quân sự.
Liêu Túc là fans của KK, đối với việc ở chung cùng thần tượng thì rất đỗi vui mừng, còn cao hứng quá mức, ngay cả việc Vưu Lương Hành là hội trưởng Hội học sinh hôm qua dám về sớm cũng đã quên không còn một mảnh.
Không cần Khang Thánh Triết mở miệng, Liêu Túc đã chủ động tới hỗ trợ dọn dẹp, công việc chuyển nhà từ hai người biến thành ba người, tốc độ tăng lên rất nhiều.
Mọi việc đều rất thuận lợi, nhưng có duy nhất một việc không thể hiểu được, chính là không hiểu sao một bên mắt của Khang Thánh Triết lại thâm tím, vì che giấu điều này lúc đi ngang qua cửa hàng mỹ phẩm, hắn còn cố ý mua một hộp phấn che khuyết điểm, rất cẩn thận cất vào trong túi.
Liêu Túc lấy làm kỳ quái hỏi:
“K thần, dùng hộp to như vậy sao?”
Khang Thánh Triết thần bí nói:
“Anh không hiểu đâu, chắc chắn về sau còn dùng nhiều.”
Liêu Túc không hiểu được, hắn nghe nói, mắt của Khang Thánh Triết bị thâm là do tự mình đụng vào tường, hiện tại nghe K thần nói về sau còn phải dùng nhiều, nhất thời khóe miệng hắn giật giật:
“K thần, mắt của cậu không tốt lắm sao?”
Thỉnh thoảng lại bị va vào tường như vậy? Tại sao lúc livestream lại không thấy.
Khang Thánh Triết mỉm cười nói:
“Lạc thú cá nhân thôi.”
Liêu Túc: “….emmmm.” Đại thần đúng là đại thần, lạc thú cũng thật kỳ quái.
Mà Vưu Lương Hành ở bên cạnh bàng thính chỉ im lặng không lên tiếng, ngẫu nhiên Khang Thánh Triết mở miệng nói chuyện hắn cười lạnh một tiếng, với ngữ khí đạm bạc, làm cho Liêu Túc lạnh cả sống lưng, trái lại, Khang Thánh Triết thấy Vưu Lương Hành cười lạnh hắn càng vui vẻ, thần thái này tựa như một vị tướng sĩ không màng đến sinh tử.
……
Kết thúc chuyển nhà, trở về trường đã là tối muộn, hai ngày báo danh cho học sinh mới đã gần kết thúc, Khang Thánh Triết liều mạng lăn lộn trên giường của Vưu Lương Hành trong ký túc không được bao lâu thì có thông báo học sinh toàn trường bắt đầu nhận cấp phát quân phục theo khoa.
Khang Thánh Triết về trường muộn, đại bộ phận học sinh mới đã nhận gần hết, hắn chậm rì rì trong ký túc không muốn đi, bị Vưu Lương Hành túm chặt lấy hai chân kéo từ trên giường xuống.
Khang Thánh Triết rầm rì lên tiếng, lúc này mới lăn ra khỏi ký túc xá, Liêu Túc dùng vẻ mặt phức tạp nhìn tấm ga trải giường nhăn nhúm của Vưu Lương Hành vì bị Khang Thánh Triết lăn lộn.
Từ lúc Khang Thánh Triết tiến vào phòng với vẻ mặt nhiệt tình nhào lên giường của Vưu Lương Hành hắn đã bắt đầu sửng sốt, giờ phút này thấy Khang Thánh Triết rời đi, hắn nhìn chằm chằm muốn nói lại thôi:
“Lương ca à, K thần có phải…..”
Vưu Lương Hành cứng đờ, hỏi lại:
“Cái gì?”
Liêu Túc: “Hắn có phải đối với cậu…”
Tâm Vưu Lương Hành nhảy dựng lên, lập tức đập thình thịch, hắn không biết Liêu Túc nhìn ra được bao nhiêu, cẩn thận nghĩ lại thì ngày thường Khang Thánh Triết không thèm che giấu ý đồ đối với mình, Liêu Túc lại không phải người mù, thực sự có thể nhìn ra được manh mối một cách đơn giản.
Nếu là trước đêm qua, hắn còn không xác định được ý tứ của Khang Thánh Triết, người khác có nói gì hắn cũng không để ý, nhưng cố tình đêm qua lại làm rõ như vậy, tại thời điểm này, hắn có chút mẫn cảm với vấn đề này.
Vưu Lương Hành có chút thấp thỏm nói:
“Có chuyện gì thì nói đi.”
Biểu tình Liêu Túc nghiêm trọng, hạ giọng nói:
“Hắn có phải đang khiêu khích cậu hay không, cậu xem vừa rồi hắn còn cố ý cọ hết bụi bẩn lên trên giường của cậu.”
Vưu Lương Hành: “….”
Vẻ mặt Liêu Túc kỳ quái nói:
“Sao lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy?”
Vưu Lương Hành quyết định nhắm mắt lại.
Hai người đang trò chuyện thì người vốn dĩ đã rời khỏi một lúc kia lại nhô đầu vào kêu lên:
“A, Lương Lương ~”
Vưu Lương Hành nhìn chằm chằm hắn, lãnh đạm hỏi:
“Sao vậy?”
Khang Thánh Triết: “Quên đồ a.”
Vưu Lương Hành mờ mịt đang muốn hỏi đi lấy quân phục thì phải mang theo gì, thì chợt Khang Thánh Triết móc lấy tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau, cười hì hì nói:
“Hiện tại đã lấy được rồi.”
Đây không phải lần đầu Vưu Lương Hành và hắn nắm tay nhau, nhưng tuyệt đối là lần đầu tiên tiếp xúc khi ý thức về phương diện kia, lòng bàn tay hắn nóng lên, nhưng không thể gạt ra được, sợ Liêu Túc ngây ngốc nhìn thấy, Vưu Lương Hành trừng mắt đá vào đầu gối người kia, mà mình cũng theo sau ra cửa.
Liêu Túc kỳ quái hỏi: “Lương ca?”
Vưu Lương Hành trừng mắt nhìn Khang Thánh Triết, người này không hề có ý muốn buông ra, còn thò tới gần:
“Cùng nhau đi ra ngoài một chút được không, mấy ngày tập quân sự sẽ rất bận, sẽ không gặp được anh.”
Hô hấp của người này ở sát bên tai hắn, Vưu Lương Hành cũng không nói được gì, Liêu Túc ở trong phòng lại hỏi:
“Lương ca?”
Vưu Lương Hành nhíu mày, lúc này mới lạnh lùng nói:
“Tôi đi ra ngoài một chút.”
Hắn trả lời Liêu Túc mà không phải cự tuyệt Khang Thánh Triết.
Liêu Túc nói:
“Ô? Giờ này rồi cậu còn ra ngoài làm gì, chúng ta không phải chuẩn bị đi tới nhà ăn hay sao, Lương ca, cậu….”
Thanh âm tiếp theo của Liêu Túc hắn không nghe thấy được, vì Khang Thánh Triết đã sớm lôi kéo hắn ra khỏi ký túc.
Ra đến bên ngoài, không thể tay trong tay được, Khang Thánh Triết không thèm che giấu biểu tình tiếc hận của mình, trên mặt viết đầy chữ muốn nắm tay, muốn nắm tay.
Vưu Lương Hành trừng hắn, đôi mắt tựa như viết hai chữ to: —— Cút đi.
Khang Thánh Triết lắc đầu liên tục, nhưng thật sự không dám lại kéo tay, thực cũng không phải sợ Vưu Lương Hành đánh hắn mà chỉ là chưa có đáp án từ Vưu Lương Hành hắn không dám vượt qua hạn độ.
Tình huống bây giờ cho thấy tuy rằng Vưu Lương Hành không có biểu hiện ra sự chán ghét nhưng rốt cuộc hắn không biết ý nghĩ của người kia vì vậy không dám đắc ý dào dạt.
Sớm biết vậy, ngày hôm qua liền…..!nghĩ cũng chỉ nghĩ vậy thôi chứ Khang Thánh Triết vốn luôn không nghiêm túc, một khi nghiêm túc lên thì không ai có thể bằng hắn.
Hắn đi theo Vưu Lương Hành, không ít người đi đường nhìn bọn họ, nơi có người Vưu Lương Hành thường ngậm miệng không nói chuyện, chỉ khi bên cạnh không có ai, hắn mới nói vài câu, loại hành động này dừng trong mắt Khang Thánh Triết làm hắn không khỏi có chút vui vẻ.
Tựa như đang được chia sẻ một ít bí mật nhỏ không cho nhiều người biết vậy, Khang Thánh Triết nghĩ vậy, người kia chỉ cùng hắn nói chuyện thôi, chỉ có hắn mới biết thanh âm của Vưu Lương Hành đáng yêu như thế nào, chỉ có hắn mới biết Vưu Lương Hành soái như thế nào mà thôi.
Cảm giác thật là vui sướng đi!
Bất quá sự vui sướng nho nhỏ này của hắn cũng không tiếp tục lâu lắm, khi tới đại sảnh nơi phát quân phục của khoa Văn học, Vưu Lương Hành rất ít nói chuyện với người ngoài chợt mở miệng nói:
“Tới đây hỗ trợ à?”
Người Vưu Lương Hành đối thoại là một nữ sinh, dáng người mảnh khảnh, cao gầy, khuôn mặt ôn nhu, đang phát quân phục cho học sinh mới, cô nghe thấy thanh âm đặc thù của Vưu Lương Hành, đầu tiên là sửng sốt sau đó cô ngẩng đầu lên, hơi hơi mỉm cười, còn như vô tình bước tới gần, như cố ý phòng ngừa người khác nghe được thanh âm của hắn.
Nữ sinh nhỏ giọng nói:
“Học trưởng Vưu, đã lâu không thấy.”
Vị nữ sinh với thanh tuyền nhu hòa cùng khí chất mỹ nhân không phải ai khác, chính là Lương Sở Hàm, vừa vặn thay ca cho người trong hội học sinh, hiện tại cô đang phụ trách việc phát quần áo.
Chỉ sau một kỳ nghỉ hè không gặp, bỗng nhiên cô nhìn thấy Vưu Lương Hành, trong lòng có mang tâm sự cho nên trong một khắc hoảng hốt, vài giây sau mới phản ứng lại.
Sự hoảng hốt khi không rơi vào đôi mắt của Vưu Lương Hành nhưng lại bị Khang Thánh Triết bắt gặp.
Đối với Vưu Lương Hành mà nói, cũng ít khi gặp được Lương Sở Hàm, toàn bộ trường học, người biết thanh âm của hắn chỉ có vài vị giáo viên và Liêu Túc, cùng Lương Sở Hàm, có khả năng là do nguyên nhân này mà hắn mở miệng nói chuyện với cô một câu, mà tình cờ thì Lương Sở Hàm lại bất đồng với những nữ sinh mà Vưu Lương Hành từng tiếp xúc, tình cách cô cũng khá tốt, so sánh ra thì làm người có thiện cảm.
“Vị này là?” Thanh âm của Khang Thánh Triết bất thình lình vang lên, Vưu Lương Hành hoàn hồn giới thiệu hai người:
“Khang Thánh Triết, học sinh mới của khoa Văn học, còn đây là Lương Sở Hàm, học năm 2 của khoa Văn học.”
Là học sinh mới của khoa Văn, còn mình là học tỷ, Lương Sở Hàm nhìn qua, mỉm cười gật gật đầu, nếu là người bình thường gặp lần đầu tất nhiên sẽ bị chiều cao và tướng mạo của Khang Thánh Triết thu hút, nhìn hắn nhiều vài lần, nhưng Lương Sở Hàm chỉ vội vàng đảo qua một cái, rồi dời mắt về Vưu Lương Hành, sau đó bất động.
Khang Thánh Triết quay đầu lại không tiếng động mà chép chép miệng.
Lời giới thiệu của ba người không qua vài giây thì lại nghênh đón đợt giới thiệu thứ 2, Lương Sở Lâm từ sau vọt tới, bốn người tụ tập, hai vị học sinh mới đồng thời thốt ra một câu.
– —- “Mọi người quen biết nhau sao?”
Điểm giao nhau của cả 3 người đều là Vưu Lương Hành, mọi người quả thật quen biết, Lương Sở Lâm vừa gặp Vưu Lương Hành đã ngọt ngào gọi một tiếng Lương Lương ca, vừa thấy Khang Thánh Triết thì đã biến thành vẻ mặt phức tạp.
Quan hệ của mấy người đan xen như vậy, tụ tập lại nói chuyện phiếm, sau khi phát nốt quân phục cho một đám người thì công việc cũng đã kết thúc, Lương Sở Lâm đề nghị cùng ăn cơm chiều.
“Lương Lương ca, có thể đi cùng nhau không.”
Vưu Lương Hành không có cách nào đối với loại ngang ngược như Bạch Dao, hắn cũng không có cách nào đối với loại yếu đuối như Lương Sở Lâm, vì thế chỉ có thể gật đầu:
“Ừ.”
Lương Sở Lâm vui vẻ ra mặt, mà Lương Sở Hàm ở một bên cũng khựng lại, tựa như vui vẻ tựa như vi diệu, bọn họ quyết định ra phố ăn vặt của đại học A, bốn người cùng nhau đi ra cổng trường, khi đang đi, cánh tay của Vưu Lương Hành bị Khang Thánh Triết đụng một chút.
Khang Thánh Triết chợt nói nhẹ bên tai hắn:
“Vị học tỷ này cũng khá tốt a.”
Một câu nói hết sức bình thương, nhưng ngữ khí có chút quai quái, tuy rằng khó hiểu nhưng Vưu Lương Hành vẫn đáp:
“Ừ.”
Khang Thánh Triết khựng lại, rồi lại nói:
“Cũng xinh đẹp nữa.”
Vưu Lương Hành đáp:
“Ừ.”
Thật đúng là mỹ nữ, tuy rằng Vưu Lương Hành không giống như Liêu Túc, nhưng vẫn có chút thẩm mỹ.
Lời này không hiểu sao lại chọc Khang Thánh Triết, miệng hắn giật giật nửa ngày không nói ra một câu.
Tới một tiệm ăn vặt khá nổi tiếng mà bốn người đặt trước, Lương Sở Lâm lập tức bò ra bản hỏi:
“Lương Lương ca, mọi người nhận thức như thế nào vậy?”
Đây là điều Lương Sở Lâm để ý nhất, hắn nhớ rõ, lúc trước khi đi với Vưu Lương Hành, đã từng nói chuyện về Khang Thánh Triết nhưng Lương Lương ca không có phản ứng, không biết tình huống này như thế nào.
Cụ thể nguyên do nếu nói ra thì quá phức tạp, Vưu Lương Hành chỉ đơn giản nói:
“Quen qua game.”
Nói đến cùng thì mối quan hệ giữa hắn và Khang Thánh Triết, Lương Sở Hàm cùng Lương Sở Lâm đều có tương quan đến trò chơi, duyên phận giữa người và người không có biện pháp để nói rõ ra được, Lương Sở Lâm cũng biết đạo lý này, không theo đuổi nữa, nhưng vừa nhấc mắt thấy dáng ngồi của Khang Thánh Triết kia, người này chỉ ngồi đã xêm xêm chiều cao khi đứng của hắn, thật cảm thấy khó chịu mà.
Thời gian chờ món ăn lên bàn khá dài, hai chị em nhà họ Lương lại không quen biết với Khang Thánh Triết, vì vậy đề tài trở nên thưa thớt, Lương Sở Lâm chớp mắt chợt phát ra kỳ tưởng, đề nghị nói:
“Lương Lương ca, nếu không chúng ta chơi game đi.”
Lương Sở Lâm nhìn chằm chằm Khang Thánh Triết nói:
“Chúng ta chơi 2vs2 đi.”
Trò chơi mà thôi, cũng để giết thời gian, cho nên Vưu Lương Hành đáp:
“Được.”
Vưu Lương Hành đều đã cùng chơi với hai chị em nhà họ Lương, khá quen thuộc với trình độ của bọn họ, suy xét về trình độ xuất chúng của Khang Thánh Triết, hắn kiến nghị nói:
“Như vậy đi, tôi và Lương Sở Hàm một tổ, hai người các ngươi một tổ nhé.”
Vừa dứt lời, đột nhiên Khang Thánh Triết quay đầu nhìn chằm chằm hắn..