Đọc truyện Sau Lại Hắn Thành Vú Em Ngự Dụng FULL – Chương 62
62.
Chương 62.
Do Khang Thánh Triết vừa mới tỉnh ngủ chưa tìm được đề tài chỉ có thể hỏi:
—- Bạn đang làm gì đó?
Bên Lương Lương nhanh chóng trả lời: —– Đang ăn.
Khang Thánh Triết nhìn đồng hồ, quả nhiên sắp tới 5 giờ, bên kia như có sở cảm trong lòng, lại như tiên đoán trước được, trực tiếp hỏi:
— Vừa mới tỉnh ngủ đi.
Khang Thánh Triết: — emmmmm.
Vốn tưởng rằng câu tiếp theo người kia sẽ bảo hắn đi ăn gì nhưng tin nhắn gửi tới lại có chút bất đồng.
Lương Lương: —– Muốn chơi một trò chơi không?
Khang Thánh Triết nhập thần hỏi: —– Chơi trò gì.
Lương Lương: —- Trò chơi hỏi đáp.
Khang Thánh Triết khó hiểu, nhưng vẫn xoay chuyển đôi mắt trả lời:
—- Được a.
Bên Lương Lương rất nhanh đặt câu hỏi:
—- Trong phòng ngủ có cái gì?
Lúc trước trò hỏi đáp này được lưu hành rất rộng trên mạng, thích hợp chơi nhiều người, mọi người cùng trả lời về một đồ vật, sai thì sẽ phải nhận trừng phạt, Khang Thánh Triết nhanh chóng nghĩ nghĩ nhưng vẫn không rõ nguyên nhân đột nhiên Lương Lương muốn chơi trò này:
— Giường.
Lương Lương hỏi:
—- Bên cạnh giường có cái gì?
Khang Thánh Triết: — Tủ đầu giường
Lương Lương:—- Tủ đầu giường có cái gì?
Trong đầu Khang Thánh Triết chợt lóe lên, trả lời nhanh chóng:
— Bao! Cao! Su!!!
Lương Lương: —-…..
Khang Thánh Triết: — Tôi nói đùa.
Hỏi đáp như vậy làm trong lòng Khang Thánh Triết nảy lên một ý, trong lúc đùa giỡn trả lời, tay lại không ngừng, hắn nhanh chóng kéo tủ đầu giường ra, trừ bỏ những đồ dùng của khách sạn ra trong ngăn tủ rỗng tuếch.
Xem ra không phải ở nơi này.
Nếu hắn đoán không sai, những câu hỏi của Lương Lương hẳn là đang gợi ý, trước khi Lương Lương đi đã để lại thứ gì cho hắn.
Khang Thánh Triết lật giở tìm tòi khắp căn phòng nhưng vẫn không có thu hoạch gì, trong Wechat Lương Lương lại gửi một tin nhắn mới:
—– Trong phòng vệ sinh có cái gì?
Khang Thánh Triết chưa đáp lại, mà chạy tới buồng vệ sinh tìm kiếm một hồi, hắn vốn cao to, động tác như sông cuộn biển gầm, vài giây sau hắn tìm được một cái hộp quà tặng được đóng gói tinh mỹ trong đống khăn lông được gập gọn gàng.
Nhất thời hắn cao hứng, vui tươi hớn hở nhìn nửa ngày mới mở ra, bên trong hộp là một hộp kẹo màu đỏ, phía trên là một tấm card hình khinh khí cầu viết bốn chữ:
Quà tặng gặp mặt.
Tuy rằng câu chữ đơn giản, lễ vật cũng không trực tiếp đưa nhưng Khang Thánh Triết vẫn tâm hoa nộ phóng, ngẫm lại tình huống lúc gặp mặt Lương Lương, rồi nhìn nhìn hộp kẹo, hắn cầm di động trả lời:
— Có một mỹ nam tử bởi vì nhận được quà tặng mà cực kỳ hưng phấn.
Thoáng chốc sau, Lương Lương trả lời:
– — Cậu mới chỉ giải được một nửa.
Khang Thánh Triết làm bộ không hiểu:
—- Đâu, giải một nửa đâu a?
Lương Lương: — Tự mình hiểu lấy đi.
Khang Thánh Triết cười khẽ, hi hi ha ha một trận, sau đó hắn nhanh chóng bóc lớp vỏ hộp ra, lấy một viên kẹo bỏ vào trong miệng, giống như “tiểu đường tâm”, bên trong có nhân, nhưng là vị dâu tây, sau khi ngậm vào trong miệng vị ngọt thấm vào tim làm trái tim phát run lên.
Bất quá miệng thì ngọt ngào nhưng cổ họng lại đau đớn, Khang Thánh Triết che lại yết hầu, hít hà một trận như lừa hí.
Khi ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy Lương Lượng dặn dò trong Wechat:
—– Đừng ăn vội, cẩn thận đau cổ họng.
Khang Thánh Triết vừa hí ra tiếng lừa vừa trả lời:
—- Tôi không ăn! Tôi là loại người thèm ăn như vậy sao! [Mặt nghiêm túc]
***
Qua internet, Vưu Lương Hành không nhịn được cong môi cười, hắn ở nhà cả một ngày, lúc này mới giải quyết xong một việc.
Đưa đi lễ vật, tâm tình hắn buông lỏng ra, kỳ thật, lễ vật này vốn dĩ vừa gặp đã phải trực tiếp đưa nhưng không biết thế nào thời cơ cứ bị bỏ lỡ, vì vậy chỉ có thể lén giấu lúc chạy bộ buổi sáng.
Lần đầu tiên hắn làm việc lén lút như vậy, tâm tình rất phức tạp, hiện tại trần ai lạc định, cuối cùng cũng nhẹ lòng.
Đang nghĩ ngợi thì Khang Thánh Triết gửi tin nhắn tới:
—- Hắc hắc hắc tiểu ca ca thật sự biết cách thể hiện nha~~~~
Vưu Lương Hành đứng đắn lạnh nhạt làm lơ sự đùa giỡn của người kia, chỉ trả lời một chữ:
—- Cút.
Tin tức đến đây tạm kết thúc, Vưu Lương Hành buông di động ra, quay đầu nhìn tập tư liệu trên tay, vừa rồi còn đọc rất nghiêm túc nhưng đột nhiên hiện giờ lại không thể tập trung.
Tâm hắn không tĩnh, thậm chí còn miên man suy nghĩ.
Câu hỏi hắn còn độc thân hay không của A Thánh thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu hắn, mỗi lần nghĩ tới hắn đều phải tiêu phí một khoảng thời gian để tự hỏi.
Rốt cuộc câu nói kia có ý gì, là một loại ám chỉ hay chỉ là một câu hỏi thuận miệng?
Nói thật, tuy rằng tới tận bây giờ hắn chưa từng bắt đầu một mốt quan hệ tình cảm nào cả nhưng đối với nó hắn không trì độn đến mức không cảm giác được.
Ít hay nhiều hắn có thể cảm nhận được không khí vi diệu khi ở cùng A Thánh, cũng rất rõ ràng rằng hai người đều là nam sinh.
Nhưng sở dĩ lúc nhận thấy có chỗ nào không đúng, hắn không biến sắc mặt, ngẫm nghĩ lại nguyên nhân lớn nhất hẳn là…!hắn không chán ghét loại cảm giác này đi.
Vấn đề này có chút nan giải, càng nghĩ sâu thì càng có nhiều vấn đề liên quan, Vưu Lương Hành chưa từng bao giờ cảm thấy khó nghĩ trong một việc như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể để sang một bên.
…..!Thuận theo tự nhiên đi.
Không tìm ra manh mối thì chỉ có thể như thế.
Còn nữa, hắn có rối rắm nhiều thì cũng vô dụng, rốt cuộc quan hệ của hắn và A Thánh mới phát triển từ nói chuyện phiếm qua internet tới gặp mặt, thậm chí hắn còn chưa biết tên đối phương.
“Đúng rồi, Tiểu Lương, khi nào con về thành phố A?”
Vưu Lương Hành hoàn hồn, lúc này hắn đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm trong phòng khách với cha mẹ, hắn trả lời:
“Mấy ngày nữa a.”
Buổi tụ họp gia đình đã kết thúc, hắn không có lý do cần thiết để ở lại Bắc Kinh, trở về thành phố A để chuyên tâm nghiên cứu hạng mục mới là việc đúng đắn.
Bạch Diễm có chút không tha:
“Ở nhà nhiều mấy ngày đi, thật lâu mẹ mới nhìn thấy con một lần! Con ở nhà cùng với mẹ nhé!”
Vưu Lương Hành không mở miệng, nhìn thấy Vưu Minh ở phía sau Bạch Diễm đang nhìn hắn, hắn cúi đầu, nhàn nhạt nói:
“Dạ.”
Bạch Diễm vui mừng gật đầu, quay đầu nói về trang phục chuẩn bị chụp ảnh, nói chuyện trong chốc lát bà lại tâm huyết dâng trào muốn đi xem biểu diễn thời trang quốc tế vào đêm mai, sau đó gọi điện đặt vé máy bay đi Pháp, rồi vui vui vẻ vẻ về phòng thu thập đồ đạc.
Đảo mắt đã quên sạch sẽ việc vừa mới nói với con trai ở nhà vời bà thêm vài ngày.
Vưu Lương Hành tập mãi thành quen, Vưu Minh thấy phản ứng bình đạm của hắn rất vừa lòng:
“Đàn ông nên có chút khí độ, phải kiên nhẫn đối với phụ nữ.”
Nếu là bình thường, Vưu Lương Hành sẽ không nói tiếp, nhưng hôm nay suy nghĩ của hắn quá mông lung, hắn hỏi:
“Nếu không có kiên nhẫn thì làm sao bây giờ a?”
Vưu Minh nói:
“Vậy con có khả năng tìm không được một người vợ đẹp như mẹ con.”
Vưu Lương Hành: “…..Cũng không nhất định.”
Vưu Minh không nghe rõ: “Con nói cái gì?”
Vưu Lương Hành hậu tri hậu giác không rõ mình đang nói gì, chỉ lắc đầu không nói nữa.
Buổi tối, Bạch Dao về nhà sau khi quay chụp ở bên ngoài, vừa vào cửa đã nhào tới bên người Vưu Lương Hành, sau khi lăn lộn lôi kéo hắn một hồi mới cười hỏi:
“Có chơi game không?
Bạch Dao chơi Vương Giả Vinh Diệu rất ít khi hẹn Vưu Lương Hành cùng chơi, bởi vì thời gian công việc không ổn định, lệch giờ với nhau rất khó để chơi cùng.
Vưu Lương Hành kỳ quái hỏi: “Công việc xong rồi sao?”
Bạch Dao cười tủm tỉm thần bí nói:
“Đêm nay, chơi game là công việc của chị, có chơi không, chị mời.”
Vưu Lương Hành suy nghĩ nhưng không quá rõ ràng, vì vậy nhàn nhạt mà cự tuyệt.
“Không chơi.”
Bạch Dao tiếc hận, bất quá khó có được như lúc này không dây dưa nữa, cô quay đầu đi vào bếp tìm đồ ăn.
Vưu Lương Hành trở về phòng, giơ tay khóa cửa để ngừa vạn nhất, chưa nhàn rỗi được bao lâu thì A Thánh đã gọi hắn trong WeChat:
— Lương Lương ~~~ Lương Lương ~~~~ Lương Lương ~~~~~!!
Vưu Lương Hành trả lời: —- Có việc thì nói.
A Thánh: —- Chơi game không, tôi có một kinh hỉ cho bạn nha.
~~~
Vưu Lương Hành không cảm thấy chút kích động nào với hai chữ “kinh hỉ” cả, có thể do đặc thù trong hoàn cảnh trưởng thành, bản chất con người hắn có chút vô bi vô hỉ, hắn do dự trong chốc lát, không phải bởi vì hai chữ kinh hỉ mà vì A Thánh gọi hắn chơi game.
Chơi hay không đây? Đại khái qua vài giây sau, hắn trả lời:
—- tới đi.
A Thánh trả lời bằng một sticker [ojbk], Vưu Lương Hành làm lơ không trả lời lại, trực tiếp online Vương Giả Vinh Diệu, lúc hắn đăng nhập xong còn cố ý liếc mắt qua tài khoản của Bạch Dao, quả nhiên Bạch Dao đang online.
Tài khoản của cô tên là [Nữ thần vương giả ở hoàng kim], đẳng cấp hoàng kim 4 sao, nghe Bạch Dao nói, lúc trước khi còn ở cấp ngân bạc, cô tên là [Nữ thần vương giả ở ngân bạc], dựa theo quy luật này mỗi lần cô thăng cấp đều sẽ đổi tên, cho tới cuối cùng sẽ tên là [Nữ thần Vương giả].
Nhất thời Vưu Lương Hành cảm thấy đau đầu, vừa mới cự tuyệt Bạch Dao xong quay đầu lại đi chơi game với người khác, sau chắc chắn sẽ bị Bạch Dao bắt lấy náo loạn một trận, hắn nhẹ nhàng thở dài, chú ý tới danh sách bạn tốt icon của [Động cũng không muốn động] sáng lên.
A Thánh đăng nhập vào acc nhỏ, đẳng cấp vừa lúc là bạch kim, chỉ kém 1 sao so với mình.
Đây là muốn chơi đánh đẳng cấp hay sao?
Vưu Lương Hành hơi hơi suy tư, trong giao diện nhảy ra khung mời tổ đội của A Thánh.
— [Động cũng không muốn động] mời bạn tham gia tổ đội đánh ghép đội.
Quả nhiên là như vậy.
Vưu Lương Hành đang muốn xác nhận thì trong khung mời lại nhảy ra một lời mời.
— [Nữ thần Vương giả ở hoàng kim] mời bạn tham gia tổ đội đánh ghép đội.
Bạch Dao cũng mời hắn.
Vưu Lương Hành chọn hủy trong giao diện lời mời của Bạch Dao, sau đó chọn chấp nhận trong giao diện lời mới của A Thánh, một hơi chưa kịp thở, Vưu Lương Hành tiến vào tổ đội.
Trong khoảng khắc, thân hình hắn trở nên cứng đờ, theo phản xạ có điều kiện giữa chân mày giật giật một chút.
Bên trong tổ đội đã có hai người, sau khi hắn tiến vào, trừ bỏ A Thánh [động cũng không muốn động] còn có thêm một người, tên người nọ phá lệ quen mắt với 7 chữ to:
[Nữ thần Vương giả ở hoàng kim].
Vưu Lương Hành: “…..”
Vưu Lương Hành: “!!!”
Hắn rất ít khi mắng chửi người nhưng vào giờ khắc này, trong lòng hắn xác thật có một câu “ngọa tào” đang chạy điên cuồng, hắn nhìn tên trong trò chơi của Bạch Dao mà trên lưng túa ra một tầng mồ hôi lạnh.
Giờ phút này, trên WeChat, A Thánh gửi tin đến:
— Lương Lương ~~~~ Có biết người kia là ai không?
— Bạch Dao đó!
— Lúc trước không phải bạn nói cảm thấy cô ấy cũng được hay sao, nghe nói cô ấy là một minh tinh lớn đó, tuy rằng tôi không phải là fans hâm mộ nhưng hẳn là Lương Lương cũng sẽ thích đi.
— Thế nào, có kinh hỉ hay không, có cảm động hay không?
Vưu Lương Hành: “…..”.