Sâu Không Lường Được

Chương 30


Đọc truyện Sâu Không Lường Được FULL – Chương 30


Khi Bách Thần trở lại trong xe, Long Dục đã tỉnh dậy.

Hắn mặc áo khoác của Bách Thần, vẻ mặt vô cảm, tướng ngồi đoan chính, nhìn thẳng phía trước.

Nếu như là người ngoài, nhất định sẽ bị khí thế nghiêm túc này hù dọa, có thể sống ở bên người Long Dục nhiều năm, Bách Thần lại rõ đến tường tận, bộ dạng này là do Long Dục vẫn chưa hoàn toàn tỉnh dậy.

Bách Thần mím môi cười.

Bởi vết thương trên tay chưa lành, chỉ có thể dùng một tay giúp Long Dục thay quần áo.
“Cậu, nâng cánh tay lên một chút.”
“Đúng, bên này cũng nâng lên một chút.”
Bách Thần ra một cái chỉ thị, Long Dục liền làm một cái động tác, ngoan như một người máy trí năng.
Bách Thần đóng lại khuy áo ngực của Long Dục, giảo hoạt cong lên khóe miệng, nói: “Hôn tôi.”
Long Dục chần chờ một chút, từ từ mở mắt, lạnh mắt nhìn anh, không có làm ra động tác.
Đây là hoàn toàn thanh tỉnh.

Bách Thần thất vọng nhún vai, sau đó chủ động hôn trán Long Dục.

Kế tiếp rút ra một dây màu đỏ, chậm rãi buộc lên mái tóc dài của Long Dục.
“Tay.”
“Ngài nói cái gì?” Bách Thần không lý giải được, hỏi.
“Ta nói tay.” Long Dục nhấn mạnh, nắm lấy tay Bách Thần, đem cái tay bị thương giơ lên trước mặt mình.
Có thể là do dao được tẩm lên thứ tương tự thuốc ức chế Alpha, vết thương khép lại có chút chậm, bất quá đã ngừng chảy máu, chính là bộ dạng có chút khủng bố.

Long Dục cau mày nói: “Có nội gián, nhớ lập tức điều tra thật kỹ.”

Bách Thần ngoan ngoãn vâng lời: “Cậu nói phải.”
Long Dục nâng mắt nói: “Một lát gọi Vương Tước tới xem một chút đi.”
Long Dục có đặc điểm, hắn rất bao che khuyết điểm, dục vọng chiếm hữu trời sinh mạnh mẽ.

Thái độ đối với Bách Thần, người cháu ngoại này đại khái chính là ta đánh thế nào mắng thế đó là chuyện của ta, những kẻ khác dám mảy may chạm vào, vậy thì phân thây vạn đoạn.
Bách Thần mỉm cười gật đầu: “Được, đều nghe ngài.”
Đợi đến khi Bách Thần cùng Long Dục đều sửa soạn hoàn tất, Bạch Phong và Tá Cẩm đã ở bên ngoài chờ lệnh.
Tá Cẩm thấy Long Dục đẩy ra cửa xe, nhanh chóng bước tới, mở ra dù đen, giúp lão đại nhà mình che chắn bông tuyết.
Bách Thần theo sát phía sau, anh lạnh nhạt đưa mắt nhìn Tá Cẩm một cái.

Tá Cẩm đã hiểu rõ có ý, tâm không cam tình không nguyện đưa dù trong tay cho Bách Thần, để Bách Thần và Long Dục cùng che dưới một tán dù.

Kế đó, gã và Bạch Phong yên lặng theo sau.
Bách Thần và Long Dục ngồi trên chiếc xe màu đen, Bạch Phong lái xe, Tá Cẩm ngồi bên cạnh, trước sau đều có một đoàn xe, đồng thời hướng về trang viên Long gia.
Về đến nhà, vừa đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Vương Tước và Từ Tử Minh.
“A Thần, anh không sao chứ?”
Từ Tử Minh tiến thêm một bước, muốn bắt lấy cánh tay Bách Thần, đã bị Long Dục giành trước một bước chắn trước người.
Từ Tử Minh âm thầm nắm chặt tay, cúi đầu, không để lộ ra một chút hận ý.

Mà Long Dục lại không coi cậu ra gì, không chớp mắt ra lệnh: “Vương Tước ở lại, những người khác có việc thì đi làm đi.”
Vương Tước ngạc nhiên, trợn mắt há mồm mà chỉ chính mình, mặt đầy đau khổ nhìn Bách Thần, dường như đang nói: Như thế nào mẹ nó lại là tôi?
Bách Thần nhịn cười, cùng Long Dục đi lên lầu hai.
Cũng may là nhiệm vụ đơn giản, chỉ cần giúp Bách Thần bôi thuốc.

Vương Tước bị kẹp giữa hai tên biến thái, vẫn luôn lo âu thấp thỏm, lo lắng không yên.


Băng bó cẩn thận, để lại lọ thuốc nước, lập tức chạy đi như một làn khói.
Kể từ ngày đó, Bách Thần tiếp tục tra rõ sự kiện ám sát kia, lại không tìm ra manh mối.

Bởi vì đều chết không đối chứng, anh không thể đả thảo kinh xà ( miêu tả một hành động không kín kẽ cẩn mật), đem người hầu trong trang viên và một đám tâm phúc của anh lại hỏi rõ, cho nên biện pháp tốt nhất là dẫn rắn ra khỏi hang.
Lần trước công lược hẹn hò có thể nói là thất bại đến rối tinh rối mù, Bách Thần vẫn có chút xấu hổ, vì thế y quyết định dùng bữa tối ánh nến đến để bù lại.
Địa điểm được chọn là nhà hàng nổi danh trong thành phố.

Long Dục và Bách Thần dưới sự chỉ dẫn của người phục vụ đi đến chỗ ngồi.

Bách Thần thân sĩ kéo ra ghế dựa giúp Long Dục ngồi xuống trước, sau đó bản thân mới ngồi vào.

Người phục vụ ghi các món ăn tốt nhất liền rời đi, nhường lại không gian cho hai người.
Phòng ăn của nhà hàng được cách điệu bằng trang sức xa hoa tao nhã, vị trí hai người là giữa trung tâm, vừa vặn cách vũ đài vài bước chân.
Bách Thần đem rượu rót vào ly của Long Dục, tiếp theo cười hỏi: “Ngài có thích nơi này không?”
Long Dục phong khinh vân đạm* ừ một tiếng, nói: “Khá tốt, ít nhất không có mùi vị khó ngửi.”
*“Vân đạm phong khinh”: Nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.

Ý nói thái độ lạnh nhạt, không quan tâm đến chuyện gì.
Bách Thần một lần nữa nghe nhắc đến “mùi vị”, theo bản năng cau mày.

Bởi vì anh lại liên tưởng tới cái tên”Beatbox bẩn thỉu” kia, đây lẽ ra không nên tồn lại sâu trong trí nhớ, nhưng vẫn tái hiện lại hương vị kia…….
Hai người trò chuyện câu được câu không, lời nói tuy ít, nhưng lại rất hài hòa, dung hợp.


Trong phòng ăn, trung tâm vũ đài đột nhiên bừng sáng, một nam Omega khí chất ưu nhã chầm chậm đi tới, đoan chính ngồi trước đàn dương cầm, bắt đầu biểu diễn.
Ngón tay thon dài của Long Dục mân mê đế ly, nhẹ nhàng lay động chất lỏng bên trong.

Hắn tựa vào ghế ngồi mềm mại, đôi mắt hẹp dài chăm chú vào Omega đang đánh đàn, sau đó lẳng lặng thưởng thức nhạc khúc lưu loát ưu mỹ.
Omega đánh đàn kia dường như cảm nhận được tầm mắt của Long Dục, hai gò má đỏ ửng, vừa khảy đàn vừa nhìn lén Long Dục.
Bách Thần ghé mắt, hỏi: “Cậu thích nghe đàn dương cầm sao ?”
Long Dục nhấp một ngụm rượu vang: “Hắn đàn của không tệ lắm.”
Bách Thần đặt thìa xuống, nâng cằm nói: “Kỳ thực, tôi đàn so với hắn còn tốt hơn.

Nếu như ngài thích nghe, tôi mỗi ngày đều có thể đàn cho ngài.”
“Ồ?” Long Dục nhíu mày: “Ta thế nhưng không hề biết ngươi còn có thể chơi dương cầm?”
Bách Thần giả bộ mất mát mà lắc đầu, nói: “Cậu thật sự không để tâm đến tôi nha.” Anh nắm lấy tay trái Long Dục đặt bên môi, hôn nhẹ, “Không hiểu rõ Alpha của mình cần phải nhận trừng phạt.”
Long Dục nở nụ cười, không có đáp lại.

Bách Thần cũng không cảm thấy ngượng ngùng, tiếp tục thưởng thức ngón tay Long Dục.
Bản nhạc gần đến giai đoạn cao trào, đột nhiên! Đèn trong phòng ăn toàn bộ nổ tung, trong nháy mắt bốn phía bị bóng đem bao trùm.
Một giây sau, một vệt sáng từ lợi khí kèm theo tiếng súng hướng thẳng về phía Long Dục.
Năng lực nhìn trong bóng tối của Alpha đỉnh cấp rất mạnh mẽ, Long Dục nghiêng người dễ dàng tránh thoát, ngay sau đó, liền được Bách Thần ôm vào ngực, bảo vệ an toàn.
“Ngài không sao chứ?”
Trong bóng tối, hai người dựa vào nhau rất gần, Long Dục lập tức nghe rõ nhịp đập mạnh mẽ từ trái tim Bách Thần.

Âm thanh “thịch thịch” rất lớn gây nhiễu loạn thính giác của Long Dục, hắn cau mày nhỏ giọng nói: “Đừng dán gần như vậy, cút ra xa một chút.”
“Cậu à, đừng nháo.” Bách Thần ôm càng thêm chặt, annh dán sát lỗ tai nam nhân thổi khí, nói: “Bọn chúng quả thực đến đây.”
Đã sớm dự đoán được, hành động ám sát sẽ không chỉ một lần, cho nên Bách Thần cố ý tạo ra hai người đơn độc đi hẹn hò giả, chính là vì dẫn rắn xuất động, bắt sống.
Trong bóng tối, mọi người hoảng loạn chạy trốn, người tới nơi này dùng cơm chẳng ai nghĩ rằng sẽ gặp tình huống khủng bố tập kích này.

Tiếng súng liên tục vang lên, bốn phía đều là âm thanh vỡ vụn của thủy tinh và đồ sứ.
Cứ như vậy giằng co kéo dài nửa phút, phòng ăn khôi phục ánh sáng.


Vài tên ám sát thất bại còn chưa kịp chạy trốn khỏi hiện trường gây án đã toàn bộ bị bắt.
Tá Cẩm một đầu lông đỏ đứng ở trung tâm, vác súng kiêu ngạo nói: “Mẹ! Cả đám các ngươi đều là lũ trym nhỏ, mẹ kiếp, còn dám đánh chủ ý vào lão đại của tao! Tao xem bọn bây không muốn được chết thanh thản rồi!” Nói xong, gã còn đạp mạnh một cước vào Omega kia vừa nãy còn đánh đàn.
Không, phải nói là một Beta giả thành Omega.
Lần này, kẻ ám sát cũng đồng dạng là Beta, bọn họ ngụy trang thành người lạ ở một bên chờ đợi thời cơ, có người phục vụ, cũng có khách ăn.

Thế nhưng, bọn chúng không nghĩ rằng Bách Thần đã sớm để Tá Cẩm mang theo một đội Alpha tinh nhuệ mai phục trong phòng ăn, chỉ cần gió thổi cỏ lay, lập tức tiến hành càn quét.
“Tá Cẩm, làm rất tốt.” Long Dục nhìn mấy tên Beta bị trói, hiếm khi lên tiếng khích lệ.
Quả nhiên, Tá Cẩm nghe xong lập tức trở nên đắc ý dạt dào, bước đi đều lúc lắc cái đuôi.
“Long gia, Bách ca, bọn chúng… Bọn chúng giống như thẩm tra cũng không được gì, chúng không có đầu lưỡi.” Một đại hán mặc đồ đen nắm cằm tên Beta đàn dương cầm, lộ ra khoang miệng dị dạng trống rỗng.
Bách Thần nhíu mày, tâm thán rằng tổ chức này đủ nghiêm ngặt.

Bất quá, ai nói chỉ có thể dùng miệng để nói ra sự thật, Bách Thần trầm ổn nói: “Không có đầu lưỡi cũng không sao.

Mang về, nghĩ biện pháp khiến cho bọn chúng viết ra.”
Cứ như vậy, một đám người trùng trùng điệp điệp ra khỏi nhà hàng, đáng sợ tới mức người qua đường đều đi đường vòng.
Bách Thần nghiêng người cài tốt dây an toàn cho Long Dục, sau đó nhận lỗi nói: “Cậu à, lần này lại là một buổi hẹn hò thất bại, thật đáng tiếc.”
Long Dục nói: “Sau này chớ cùng Vương Tước học mấy thứ không hay ho, đồ vật tầm thường không hợp với chúng ta.”
“Phải rồi.” Long Dục xoay người nhìn về phía Bách Thần: “Nghe nói, ngươi giúp Bạch Phong cấy ghép tuyến thể?”
Bách Thần không chút bất ngờ trước việc Long Dục sẽ biết được chuyện này, lấy sự trung tâm của Bạch Phong, nhất định sẽ không chút giấu diếm Long Dục.

Vì thế anh thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, tôi tính toán để Vương tước làm phẫu thuật.”
Long Dục gật đầu: “Đây mới là việc Vương Tước nên làm.”
Bách Thần nhếch miệng cười, nói: “Tôi tận tâm tận lực thế này vì tâm phúc của ngài mà suy nghĩ, ngài có phải hay không cũng nên cho tôi một ít phần thưởng?”
Long Dục nhíu mày: “Tiểu súc sinh, ta đưa ngươi còn chưa đủ nhiều sao?”
Lúc này, đèn ở giao lộ đã chuyển sang màu đỏ.

Bách Thần dừng xe lại, ghé sát, lấp kín đôi môi đỏ ửng của Long Dục, cẩn thận mút mát, tiếp theo nhẹ giọng nói: “Cậu biết mà, tôi rất tham lam …”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.