Đọc truyện Sâu Không Lường Được FULL – Chương 26
Sự thật là bầu không khí đã sớm bị phá hỏng, có chơi cũng chẳng còn tận hứng.
Bạch Phong quả nhiên nói được thì làm được, không để cho Tá Cẩm tiếp tục ồn ào, đàng hoàng trật tự đem Long Dục “đuổi” về trang viên.
Hai người Bạch Tá không có cơ hội để vào, chỉ đứng trước xe cung kính nhìn lão đại bước vào cổng lớn, lúc này mới an tâm rời đi.
“Này! ” Tá Cẩm ôm cánh tay, quẹt mỏ không phục: “Anh làm gì mà thuận theo tên Bách Thần như vậy?”
Bạch Phong thản nhiên liếc mắt nhìn gã: “Ngốc vẫn hoàn ngốc, em không hiểu tình hình hiện tại sao?”
Tá Cẩm nhíu mày: “Tình hình gì?”
Bạch Phong bảo trì thái độ khinh bỉ đối với sự hữu dũng vô mưu (chỉ có sức mạnh, không có mưu trí) của Tá Cẩm.
Hắn cảm thấy mình thu phục Tá Cẩm ngu ngốc này quả nhiên là vì dân trừ hại.
Một tay hắn kéo người lên xe, sau đó giải thích: “Ý tứ của lão đại bây giờ là muốn bồi dưỡng Bách Thần, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, người lãnh đạo kế tiếp của Long gia sẽ là cậu ta, đạo lý đơn giản như vậy em vẫn chưa rõ sao!”
Tá Cẩm sầu mi khổ kiểm (âu sầu, ưu thương) nghĩ một hồi, nhăn nhó nói: “Nhưng cậu ta đâu phải họ Long nha?”
“Việc này cùng họ Long không có quan hệ, quan trọng là, hắn là Alpha của lão đại.” Bạch Phong quay đầu nhìn gương mặt Tá Cẩm, âm thanh từ từ hạ thấp: “Cũng như tôi là Alpha của em.”
Kinh nghiệm đã đạt tới 200 cái đĩa cứng (video XXOO), Tá Cẩm vậy mà bị một câu nói của nam nhân làm cho đỏ mặt, thẹn quá hóa giận: “Tiểu điểu tạp*! Đừng con mẹ nói nói bừa.”
*Con trym thất bại…
Bạch Phong cầm tay Tá Cẩm đặt ở giữa đũng quần mình, cười tà: “Hàng này mẹ nó còn chê bé, vậy của em chẳng phải là cây tăm.”
“Tên gay chết tiệt, anh nói ai là cây tăm!”
Tá Cẩm nhe răng nhào tới, Bạch Phong thoáng động, phản công trong nháy mắt, đem Tá Cẩm đặt ở ghế xe, mò vào trong vạt áo.
“Này! Anh sẽ không phải muốn làm ở trong xe đi!” Tá Cẩm trợn tròn đôi mắt, bộ dạng giật mình.
Bạch Phong sờ tới cơ thịt săn chắc trên thắt lưng, cười đến cầm thú: “Xe chấn, em rên sẽ càng thêm dâm đãng.” shjnotaku.wordpress.com
Tá Cẩm hô hấp hỗn loạn.
Nói thật, cùng Bạch Phong làm tình quả thực vừa kích thích vừa sảng khoái, mỗi lần đều tràn đầy vui vẻ ! Nhưng gã vẫn còn một chút do dự, nhìn trước ngó sau bịa chuyện: “Tuyến thể của anh không còn, thường xuyên làm có thể hay không sẽ hư thận a?”
Bạch Phong hơi sửng sốt, sau đó cúi người, hôn môi Tá Cẩm, nói năng mơ hồ không rõ: “Yên tâm… Lập tức sẽ có… “
Lập tức có liền đem em ký hiệu…
Thời điểm Bạch Phong ăn thịt đến vui vẻ, Long Dục đang chuẩn bị trở về phòng.
“Long tiên sinh, ngài đã trở lại!” Người hầu trong trang viên dồn dập chủ động vấn an.
Long Dục ổn trọng gật đầu, xem như đáp lại.
Hắn đi vào phòng mình, không ngoài dự đoán, Bách Thần quả nhiên đang đợi hắn.
Thanh niên mặc quần áo đơn giản thoải mái ở nhà, nằm tựa lưng vào giường lớn, tóc mai nhỏ vụn trên trán hơi che khuất đôi mắt đen thẳm, hai chân thon dài rắn chắc gác lên nhau, cả người thoạt nhìn cực kỳ vô hại.
Cộng thêm hiệu quả xây dựng của chiếc lồng sắt, nghiễm nhiên như một vị vương tử bị tù cấm.
Mâu sắc Long Dục tối sầm, một luồng khô nóng bỗng lan rộng khắp cơ thể.
Hắn quả thực không muốn thừa nhận, hắn đối với tên tiểu súc sinh này sẽ sinh ra ảnh hưởng lớn như vậy.
“Cậu! Ngài đã trở lại!” Bách Thần nhanh chóng đứng dậy, mặt mày vui vẻ.
Long Dục không có lên tiếng, thong thả cởi áo khoác.
Bách Thần tiến lên vài bước, ngăn lại động tác của Long Dục, quen thuộc mở ra cúc áo trước ngực nam nhân, biểu tình vô cùng nghiêm túc, đôi mắt đen thẫm lóe lên nét ôn nhu làm người ta say đắm.
“Cậu thật ngoan! Tôi còn nghĩ rằng ngài sẽ trở về rất muộn.” Nói xong, khóe miệng của anh ủy khuất mà mím lại.
Long Dục nhướng mày, cười nói: “Vậy cũng thật xin lỗi, lần sau ta sẽ tranh thủ trở về thật muộn, hoặc là dứt khoát không trở lại.”
Tuy biết là vui đùa nhưng Bách Thần vẫn có chút cứng ngắc, sau đó mỉm cười: “Cậu à, đừng làm tôi sợ.
Ngài biết, tôi sợ nhất là ngài rời khỏi tôi… ” Tiếp đó, anh di chuyển ra phía sau, nhẹ dàng cởi áo sơ mi của Long Dục.
Trên thân thể nam nhân có vị ngọt nhè nhẹ, Bách Thần biết đây là hương vị chất dẫn dụ của Omega.
Tuy rằng, anh nhìn như tiêu soái dứt khoát mà rời khỏi quán bar, nhưng thực tế tâm loạn như ma.
Anh không ngừng ảo tưởng rằng Long Dục có phải cùng Omega quấn quít một chỗ, quên mất anh mà giao phối với kẻ bẩn thỉu đó, có thể hay không…
Cảnh tượng hư ảo nào đó nhanh chóng lóe lên trước mắt anh, làm hô hấp trở nên nặng nề, tức ngực khó chịu, hai mắt đỏ lên.
“Mi lại suy nghĩ lung tung cái gì?” Long Dục đúng lúc mà nâng lên cằm Bách Thần, khó chịu nhíu mày.
Bách Thần lấy lại tinh thần, hắc ám dần tản đi.
Anh nắm chặt ngón tay thon dài của nam nhân, đặt lên khóe môi cắn khẽ một cái, u oán nói: “Những Omega đó có chạm vào ngài hay không?”
Long Dục nhếch miệng hỏi ngược: “Làm sao, Bách tiên sinh không nghe được? Hoặc là không ai mật báo với cậu sao?”
“Cậu, ngài đừng tức giận.” Bách Thần đem người kéo sát vào lồng ngực, ôm lấy từ phía sau, đôi môi nóng bỏng dán vào chiếc gáy mẫn cảm của nam nhân, nơi đó có chất dẫn dụ tản ra như mang theo ma lực.
“Là do tôi hồ đồ, ngài vốn chán ghét những thứ bẩn thỉu, thích sạch sẽ, nói đến ví dụ, như tôi vậy… “
Đối với sự tự tin của Bách Thần, Long Dục thản nhiên liếc mắt nhìn anh, dường như nói rằng: Nơi nào của ngươi sạch sẽ, ngươi con mẹ nó là “đen” nhất.
Bách Thần ngầm hiểu, khóe miệng sung sướng câu lên, tiến gần bên tai Long Dục, nhẹ giọng nói: “Cậu à, chúng ta hẹn hò đi.”
…
Lần hẹn hò này là thật.
Bạch Thần quả thực nghĩ dùng một chút công lược của Vương Tước, hai người đơn giản đi xem điện ảnh, ăn bữa tối, lăn giường.
Linh hồn giao hòa, cơ thể như hợp thành một.
Cũng may là Long Dục đồng ý, tuy rằng hắn không quá hưng phấn nhưng Bách Thần vẫn thấy thực thỏa mãn.
Hai người không mang theo thuộc hạ, lái xe thẳng đến rạp chiếu phim ở trung tâm thành phố.
Người trong rạp chiếu phim khá đông đúc, thời điểm Bách Thần mua vé, Long Dục một thân một mình đứng trong khu nghỉ ngơi bên cạnh.
Long Dục cao lớn tuấn mỹ, quần áo vô cùng bắt mắt, khí chất băng lãnh có một không hai, tự nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt.
Có cô nương lá gan hơi lớn thậm chí còn lấy di động ra chụp ảnh hắn, sau đó còn tíu ta tíu tít với bức ảnh, cười đùa không ngừng.
Long Dục khẽ nhíu mày, hắn tuy không thích bầu không khí này, nhưng cũng biết thu liễm khí tức, tránh để chất dẫn dụ quá mức mãnh liệt đi quấy nhiễu người khác.
“Long Dục.”
Bách Thần mua xong vé, tay cầm bỏng ngô, nụ cười vô cùng xán lạn.
Đi ra bên ngoài, không tiện gọi cữu cữu.
Bởi tướng mạo của hai người rất khó nhìn ra quan hệ giữa trưởng bối và vãn bối, Bách Thần không muốn gây nhiều chú ý, trực tiếp gọi tên.
“Đây là cái gì?” Long Dục hất mặt chỉ bỏng ngô, lông mày nhíu thành một cái rãnh sâu.
Bách Thần nghiêng đầu vô tội: “Bắp a, tôi thấy mọi người đều mua, tưởng là cần thiết.”
Long Dục nhìn lướt qua xung quanh, quả thật không hề thiếu người ôm trong tay cái hộp, vừa nói vừa cười.
Mặc dù là vật phẩm thiết yếu, hắn vẫn cảm thấy mình hoàn toàn không hợp với bầu không khí này.
“Đi thôi.” Bách Thần mạnh mẽ dắt tay Long Dục, đi vào cửa soát vé.
Bách Thần nghe theo đề nghị của Vương Tước, chính là chỗ góc tối hẻo lánh, thuận tiện cho thân thể giao lưu thân thiết.
Vốn tất cả đều hoàn mỹ.
Ai ngờ, gần tới giờ công chiếc trước một phút, một tên béo đi tới.
Tên béo mang theo một đống đồ ăn vặt, chậm rãi đi đến bên cạnh Bách Thần, cười hì hì, không chút khách khí đặt mông ngồi xuống.
Vì vậy, ba người mạc danh kì diệu* mà ngồi song song trong góc tối.
*chả hiểu vì sao, không biết từ đâu ra
Mập mạp là một Beta, trời sinh tuyến thể của gã không nhạy cảm với chất dẫn dụ , căn bản không cảm nhận được nộ khí của Bách Thần, vui vui vẻ vẻ nhìn màn hình lớn, ăn đến say sưa ngon lành.
Bách Thần bất đắc dĩ, anh vờ ủy khuất nghiêng đầu qua lại nhìn thấy Long Dục tập trung nhìn màn ảnh, khóe môi nhếch lên một độ cong tựa tiếu phi tiếu (cười mà không cười).
Bách Thần biết trong lòng nam nhan đang cười nhạo mình, vì thế dán lại gần, khẽ liếm vành vai Long Dục, thấp giọng nói: “Cậu à… “
“Xììì~~~~”
Một âm thanh quái dị vang dội từ bên cạnh truyền tới.
Khiến hai người lập tức liếc mắt.
Vốn cho rằng chỉ là bất ngờ, trăm lần không nghĩ đến, đây chỉ mới là bắt đầu.
Từ tiếng pháo thứ nhất vang lên, cái quái âm này liên tiếp xuất hiện hai ba lần, kinh khủng hơn nữa là, còn mang theo hương vị đặc biệt…
Long Dục và Bách Thần vốn là Alpha cấp S, khứu giác cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần một tia liền có thể phát hiện ra, đừng nói đến loại độc khí nhân công cấp độ cao này.
Hãm sâu trong độ ô nhiễm cao, hai người thế nhưng cũng cảm nhận được măt hại của việc khứu giác nhạy cảm.
Mập mạp có lẽ biết mình có chút quá phận, vì thế quay đầu, cười ngây ngô với hai người: “Rất xin lỗi, con người tôi tương đối am hiểu Beat-box.”
“……”
Long Dục từ nhỏ đến giờ đều chưa e ngại qua cái gì, bất quá hôm này hắn không thể không thừa nhận – Alpha mạnh nhất bị một tên béo đánh bại!
“Đi thôi.” Long Dục nhìn thoáng qua ngũ quan nhíu chặt của Bách Thần, kế tiếp đứng dậy, bước nhanh ra phía ngoài.
Bách Thần có chút do dự, tay cầm bỏng ngô đặt lại trên ghế ngồi, đi theo.
Hai người trở lại trên xe, tâm tình dần khôi phục.
Bách Thần cố gắng không để cho khứu giác của mình sinh ra ký ức đối với cái mùi đó, nở nụ cười cứng nhắc, nói: “Cậu, hay là chúng ta đi nhà hàng đi.”
Long Dục trầm mặc không nói, bởi vì thử qua rạp chiếu phim đã làm cho nội tâm cường đại của hắn lưu lại ấn tượng xấu, cho nên hành trình phía sau, hắn vẫn tiếp tục duy trì thái độ hoài nghi.
Bách Thần thở phào một hơi, một lần nữa lên tinh thần, đạp chân ga.
Đoạn đường nội thành này xe chạy không tính là chen lấn, Bách Thần chuyên tâm lái xe, Long Dục lại nhìn ngoài cửa sổ.
Hai người bảo trì trầm mặc trong thời gian dài, nhưng không có vẻ xấu hổ, ngoài ý muốn mà hài hòa.
Bách Thần cắm tay lái vô cùng thuần phục, đuôi mắt vẫn đặt lên người nam nhân bên cạnh, dường như không muốn bỏ qua một tia thần sắc biến hóa nào.
“Cậu… ”
“Xuỵt!” Long Dục đột nhiên làm thủ thế cấm khẩu, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm gương chiếu hậu, bình tĩnh nói: “Chúng ta bị theo dõi.”