Đọc truyện Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng FULL – Chương 103
Có người dẫn đường, bọn họ rất nhanh đã tiếp cận được thôn trang gặp nạn.
Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, toàn bộ ngôi làng giờ chỉ còn lại đống đổ nát.
Móng nhà sụt lún thành những cái hố lớn, những viên ngói rơi tán loạn xung quanh, các nhân viên cứu hộ khẩn trương chạy tới chạy lui.
Người bị thương được đưa vào lều cấp cứu tạm thời, có người rách đầu chảy máu, có người gãy chân gãy tay, có người hôn mê bất tỉnh…!
Tất cả đang bận rộn làm không hết việc, không khí nặng nề bất an bao trùm khắp thôn xóm.
Lâm Mạc sốt ruột kéo áo một nhân viên cứu hộ hỏi: “Anh có biết Đường Diễn Sơ không?”
“Đội trưởng Đường?”
Người kia trùng hợp vừa nắm được chút thông tin, khuôn mặt lấm lem tro bụi, quần áo dính đầy vụn gỗ và đất cát, lo lắng nói: “Đội trưởng Đường vào nhà dân cứu viện nhưng không kịp chạy ra, đúng lúc căn nhà sụp xuống, mắc kẹt bên dưới…”
“Ở đâu? A Sơ bị kẹt ở đâu?”
Nhân viên cứu hộ dẫn bọn họ tới một căn nhà đổ nát.
Một cái hố sâu hiện ra trước mặt, chỉ nhìn thấy nóc nhà vỡ vụn trên mặt hố, còn lại toàn bộ bị vùi lấp dưới đất đá.
Xung quanh đều là tình trạng như vậy, những chiếc hố sâu hoắm nuốt gọn từng căn nhà, nhưng xem ra căn nhà này bị thiệt hại nặng nề nhất.
Nhân viên cứu hộ mệt mỏi nói: “Chúng tôi đã khẩn trương tới cứu viện, nhưng phạm vi xảy ra sự cố này quá rộng, hơn nữa giao thông bị tê liệt, máy xúc máy đào đều không thể tiến vào đây mà sức người thì có giới hạn.
Bây giờ lại phát sinh thêm vấn đề, toàn bộ máy thăm dò dấu hiệu sinh tồn đều gặp trục trặc, chúng tôi đang nỗ lực khôi phục…”
Tịch Tấn Khiêm nhíu mày: “Sao lại xảy ra vấn đề?”
Những dụng cụ này đều do tập đoàn Duệ Tinh cung cấp, theo lý thuyết sẽ không thể xảy ra trục trặc.
Nhân viên cứu hộ lắc đầu: “Chúng tôi cũng không rõ, không chỉ máy thăm dò, ngay cả một số máy phát điện cũng không hoạt động…”
Vật tư bên ngoài không thể vận chuyển vào bên trong, thiết bị bên trong thì gặp sự cố.
Sau vụ sụt lún lần thứ 2, rất nhiều nhân viên cứu hộ cũng bị thương.
Một số người đi cùng Đường Diễn Sơ cũng bị mắc kẹt bên dưới, có thể nói lúc Lâm Mạc tới nơi chính là thời điểm công tác cứu hộ gặp khó khăn nhất.
Lâm Mạc ôm ngực nhắm mắt thở dài, sau đó mở mắt nói: “Tôi có biện pháp xác định vị trí người gặp nạn.”
Nhân viên cứu hộ kinh ngạc, có cách gì khác?
Nhưng nghi hoặc của anh ta rất nhanh đã được giải đáp.
Vô số đạo bùa chú bay lên không trung, dưới ánh mắt khiếp sợ của những người có mặt, chúng tản ra len lỏi vào những đống đổ nát, phát sáng lấp lánh vô cùng bắt mắt.
Lâm mạc: “Những điểm phát sáng chính là nơi có người mắc kẹt, trực tiếp thả dây cứu viện là được, cẩn thận chút.”
edit bihyuner.
beta jinhua259
Các nhân viên cứu hộ xốc lại tinh thần, vẻ mặt kinh ngạc nhưng rất nhanh tự trấn tĩnh, hiện giờ không phải lúc hoài nghi, cứu người quan trọng hơn.
Bọn họ nhanh chóng nói cảm ơn sau đó bắt tay làm việc.
Lâm Mạc cũng muốn tiến lên hỗ trợ nhưng những người tham gia cứu hộ đều là nhân viên được huấn luyện chuyên nghiệp, nếu cậu không cẩn thận mà xảy ra chuyện gì sẽ càng gây thêm trở ngại cho bọn họ.
Cho nên, Lâm Mạc tìm một chỗ an toàn đứng đợi, không làm vướng tay vướng chân.
Nhưng cậu có thể hỗ trợ cái gì đây?
Lâm Mạc quay đầu: “A Khiêm, anh có thể gọi người chuẩn bị nến đỏ, chuông đồng, tiền xu không?”
Tịch Tấn Khiêm gật đầu: “Tiểu Mạc định làm gì?”
Lâm Mạc: “Em muốn thỉnh thần Núi xuống phù hộ!”
…!
Trợ lý Trần theo lệnh Tịch Tấn Khiêm đi tìm mua đồ vật này nọ.
Hiệu suất làm việc rất nhanh chóng khẩn trương, chỉ một lúc sau đã quay trở lại.
Người xách đồ đi cùng nhỏ giọng hỏi: “Sếp, mọi người còn đang gấp rút cứu nạn, sao anh còn làm mấy trò phong kiến mê tín này?”
“Thỉnh thần Núi có tác dụng gì??? Nếu thần thánh có tồn tại, sao có thể gây ra thiên tai ác liệt đến vậy, chôn vùi cả ngôi làng dưới lòng đất?”
Người này là thôn dân may mắn thoát nạn.
Thời điểm xảy ra vụ việc anh ta đang ra ngoài làm việc, trong nhà cũng không có ai.
Cũng may còn chưa có vợ con gì.
Chỉ là toàn bộ trưởng bối và thôn dân có quen biết hiện giờ đều bị thương, mắc kẹt,…!anh ta cũng sốt sắng chạy qua chạy lại hỗ trợ, nhờ có thể lực tốt và tinh thần ổn định, anh ta được mọi người giao cho công việc vận chuyển đồ đạc.
Anh ta nhận nhiệm vụ đi mua sắm một chuyến, nhưng lại xách về nào là nến, nào là tiền xu, nào là chuông đồng,…!Mấy thứ này có tác dụng gì cho công tác cứu viện cơ chứ?
Anh ta hỏi thăm một chút, thì ra là có người muốn làm lễ cầu khấn thần Núi phù hộ.
Hoang đường!
Vừa rồi trong lúc Lâm Mạc điều khiển bùa, người này đang ở ngoài vận chuyển đồ cho nên thế giới quan vẫn chưa bị phá vỡ.
Lúc này nhìn thấy Lâm Mạc, anh ta cho rằng đây là kẻ lừa đảo, là loại thầy cúng vô lương tâm thiếu đạo đức, lợi dụng người khác gặp nạn để kiếm chác.
Trợ lý Trần không có thời gian giải thích, anh ta đang khẩn trương giúp Lâm Mạc bố trí bày biện.
Tịch Tấn Khiêm và Trạm Văn Sương đã sớm phụ trách những việc khác, một người liên hệ với bên ngoài tìm cách chuyển thêm càng nhiều dụng cụ máy móc vào hỗ trợ cứu viện, một người phối hợp với Thuần Vu Nghiệp sơ cứu cho các nạn nhân bị thương nhẹ.
Trợ lý Trần nói: “Lâm đại sư, không có bàn thờ thì nên sắp xếp như thế…”
“Đặt thẳng dưới đất là được.” Lâm Mạc nói “Thần Núi sẽ không để ý đâu.”
“Được.”
Trợ lý Trần chọn một khoảnh đất bằng phẳng, bày nến đỏ, tiền xu theo yêu cầu của Lâm Mạc.
Lâm Mạc hạ bao hành lý, lấy ra bùa chú và thanh kiếm kết bằng tiền xu cùng chỉ đỏ.
Những người xung quanh tò mò nhìn sang, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, ai nấy cau mày nín thở…!
“Lâm đại sư, đã chuẩn bị đầy đủ rồi.” Trợ lý Trần lùi về sau nhường chỗ cho Lâm Mạc.
Thôn dân lúc trước giúp trợ lý Trần xách đồ cũng đứng bên cạnh, anh ta muốn xem tên thầy cúng lừa đảo này bày trò gì, xung quanh là nhân viên cứu hộ chạy ngược chạy xuôi, toàn thân tro bụi mệt nhọc, còn tên này thì hay rồi, đến đây giả thần giả quỷ gạt người.
Lâm Mạc không quá quan tâm ánh mắt của những người xung quanh, cậu xoay cổ tay khởi động, sau đó nâng mũi kiếm hướng về phía ngọn núi xa xa, làm động tác chém xuống từng nhát.
Một trảm, hai ngọn nến đỏ cao bằng nửa cánh tay bày hai bên bỗng phụt sáng.
Hai trảm, bát hương bày giữa hai ngọn nến phát ra tiếng động đinh đang, trụ hương bên trong tự cháy lên, cột khói lờ lững lan tỏa theo gió.
Ba trảm, chuông đồng phía trước bát hương bỗng dựng thẳng, tiếng chuông thanh thúy vang vọng khắp mảnh đất này, xoa dịu cơn thịnh nộ của thần thổ địa nơi đây.
Những người bị thương nằm cách đó không xa cũng cố gắng gượng dậy quan sát.
Lý Trụ không tin vào mắt mình, há hốc miệng cảm thấy sự việc trước mắt như cảnh trong mấy bộ phim tróc quỷ trừ tà mà anh ta xem khi còn nhỏ.
Chẳng lẽ??? Người kia thực sự có thể thỉnh thần Núi sao?
“Nhạc độc thực quan, thổ địa chi linh, tả xã hữu tắc…!Các an phương vị, chính thỉnh phúc địa…”
Lâm Mạc thấp giọng niệm kinh, tám đồng tiền xu xếp phía trước lư hương bắt đầu rung động, từ từ đứng thẳng trên mặt đất.
Một trận gió phất qua, tiền giấy bị thổi tung nhưng không hề bay tán loạn mà cuốn theo luồng xoay vòng trên không trung, dường như có một bàn tay vô hình đang dẫn dắt chúng tạo thành một lốc xoáy nhỏ ngay phía trên bàn lễ.
Cảnh tượng kỳ dị lôi kéo sự chú ý của mọi người xung quanh, các nhân viên cứu hộ cũng tạm ngưng công việc, đứng tại chỗ kinh ngạc nhìn vị đại sư trẻ tuổi đang thi triển pháp thuật.
Lâm Mạc cau mày tập trung, lời thỉnh cầu thần Núi không được đáp lại.
Hoa văn kim sắc nhàn nhạt hiện trên cánh tay, cậu niệm chú lại một lần nữa.
Cột khói từ trụ hương vẫn yên lặng bay lên cao, phiêu đãng hướng về phía ngọn núi xanh ngát phía xa, ánh nến lay động, tiếng chuông đồng vang lên không ngừng, những đồng tiền xu vẫn liên tục rung động một cách vô lực.
Lâm Mạc nhắm mắt lắng nghe âm thanh vọng lại, mơ hồ có tiếng thì thào đáp lời…!Cầu cứu? Sợ hãi? Hoảng loạn?
Chuyện này là sao?
Lâm Mạc giật mình, trừng mắt nhìn về phía ngọn núi.
Trợ lý Trần đứng một bên thấy thần sắc cậu thay đổi, lo lắng hỏi: “Lâm đại sư, ngài có sao không?”
Lâm Mạc trấn định tinh thần, lắc đầu: “Không có việc gì.”
Cậu tiếp tục huơ huơ thanh kiếm đồng xu, lại chém xuống ba nhát! Lần này xảy ra biến hóa, những sợi tơ vàng mãnh liệt phóng ra quấn quanh hai cây nến và chuông đồng.
Ánh lửa chớp lóe sau đó bùng cháy dữ dội, cột khói bốc lên mãnh liệt hơn, mùi hương trầm lan tỏa khiến cho toàn bộ người có mặt đều cảm thấy thư thái trong tâm, bớt đi một phần mệt mỏi âu lo.
Chuông đồng lúc này bay lên giữa không trung, tiếng vang lanh lảnh truyền khắp thôn trang, mang theo một đạo ánh sáng kim sắc lao về phía ngọn núi.
Lâm Mạc dùng hai ngón tay kẹp bùa, phất tay phi lá bùa bay thẳng vào giữa lốc xoáy trên không, đám tiền giấy lập tức bốc cháy hóa thành những bụi vàng li ti phiêu đãng rơi xuống.
Tám đồng tiền xu rốt cuộc cũng nảy lên khỏi mặt đất sau đó rạp xuống tạo thành một quẻ phúc.
Lâm Mạc nhắm mắt lại, nhập thần vào đạo ánh sáng, nương theo tiếng chuông, lắng nghe lời khẩn cầu của thần Núi.
Cậu “nhìn thấy” đạo ánh sáng kim sắc không tiến vào rừng mà chui xuống mặt đất, một vùng đất khô hạn như cá rời biển há miệng gian nan đớp khí, trên mặt đất là các vết nứt toác cằn cỗi.
Linh hồn và sinh mệnh của vùng đất này giống như đã bị hút đi, cho dù Lâm Mạc có bản lĩnh cao cường cũng không khỏi cảm thấy kiệt quệ, sắc mặt cậu trắng nhợt nhưng vẫn tiếp tục cố gắng.
Thần Núi canh giữ nơi đây đang gặp nạn.
Tiếp tục đi theo sợi tơ kia, không ngừng chui sâu vào lòng núi, Lâm Mạc rốt cuộc “nhìn thấy”…!
Trợ lý Trần đứng bên cạnh quan sát, thấy sắc mắt cậu càng lúc càng tệ không khỏi sốt ruột, nhưng anh ta không dám cắt ngang đại sự.
Đang nghĩ ngợi có nên đi tìm Tịch tổng báo cáo hay không, anh ta thấy Lâm Mạc trong phút chốc mở to mắt há miệng hít lớn, thanh kiếm đồng xu giương cao về phía trước…!
Núi rừng rì rào rung động, gió nhẹ thoảng qua xua tan mỏi mệt trên người, dường như có một bàn tay dịu dàng vuốt ve toàn bộ sinh linh nơi đây, ấm áp đến nỗi cảm giác muốn khóc trào dâng trong lòng mỗi người.
“Rầm!” một tiếng.
Lực lượng cứu hộ vốn đang trầy trật xử lý một thanh xà nhà nặng nề sập xuống bịt kín lối vào, lúc này chỉ bằng một phương thức nhẹ nhàng đã có thể nhấc bổng nó lên quẳng sang một bên.
Như có một lực đạo vô hình hỗ trợ dời đi đống đổ nát, phía dưới là đất đá tro bụi, một khe hở lộ ra, mơ hồ nhìn thấy vài bóng người còn sống phía dưới.
Phần đất chưa bị sụp xuống cũng trở nên vững chắc hơn, giẫm bước lên không còn cảm giác rung lắc chấn động, tảng đá đè nặng trong lòng mọi người như được trút bỏ.
Toàn bộ dụng cụ thiết bị gặp sự cố đồng loạt hoạt động trở lại.
Những mảng gạch ngói vỡ, đất đá nặng trịch,…!chỉ có thể dùng tay vận chuyển bỗng trở nên nhẹ bẫng.
Tiếng hô hào vui mừng truyền đến từ khắp nơi.
“Bên này cứu được một người nữa! Có ai không đến giúp một tay với!”
“Thấy người bên dưới rồi! Vẫn còn sống! Bị đè lên chân nên mắc kẹt…!Rút được chân ra rồi!”
“Mau tới bên này…!Tìm thấy một người ở đây!”
Cùng lúc này, thiết bị mà Tịch Tấn Khiêm yêu cầu viện trợ cũng được đưa vào, ngoài ra còn có thêm một tin tốt, một chiếc cầu được bắc tạm thời đã giúp khai thông lối vào thôn trang, hiện tại đoàn xe cứu hộ đang di chuyển vào, tuy nhiên không thể tải quá nặng.
Lâm Mạc vừa mới buông thanh kiếm xuống liền nghe có người hô: “Đội trưởng Đường, tôi tới xem anh ấy!”
“A Sơ!” Lâm Mạc cũng kích động muốn chạy theo thế nhưng đứng lâu khiến cho hai chân cậu tê liệt, lảo đảo thiếu chút ngã nhào.
Trợ lý Trần vừa nhấc chân bỗng hoảng hốt, chưa kịp trở tay đã thấy Lâm Mạc được một người kịp thời đỡ lấy.
“Có sao không?” Thuần Vu Nghiệp nói.
“Không sao, em phải đi nhìn A Sơ!” Lâm Mạc nói xong liền vùng ra, chạy về phía căn nhà đổ nát nơi Đường Diễn Sơ bị mắc kẹt.
Thuần Vu Nghiệp đứng yên tại chỗ, ánh mắt ẩn sau cặp kính dõi theo bóng dáng Lâm Mạc đang dần biến mất, nửa ngày sau hắn mới thấp giọng thì thào: “Em rốt cuộc…!còn bao nhiêu “bất ngờ” dành cho tôi đây…”
Bất ngờ thì không nhiều, có khi lại là kinh hãi!
– —
Lời tác giả: Lâm Mạc: Nói ra sợ dọa anh….