Sau Khi Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức

Chương 1: Xuyên Thư


Đọc truyện Sau Khi Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức – Chương 1: Xuyên Thư


Ngô Ưu làm sao cũng không thể nào tưởng tượng được, bản thân sẽ bị một ngụm nước làm sặc chết, sặc chết thì cũng liền thôi, nhưng ai ngờ vừa mở mắt đã phát hiện trong tay mình cầm kiếm, còn đâm một mỹ nữ mặc trang phục cổ trang màu trắng ngồi ở trên xe lăn.

Đầu óc nàng trống rỗng, còn không kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra thì đã bị người đẩy ra một phen.

Ngô Ưu không có phòng bị nên bị đẩy ngã, nàng ngã ngồi ở trên mặt đất, đang định đứng lên mắng người.

Ngẩng đầu vừa thấy, chỉ thấy một nam tử mặc áo xanh nôn nóng dò hỏi thân thể nữ tử áo trắng bị kiếm đâm trúng, nữ tử hô hấp có chút hỗn loạn, sắc mặt thì dị thường trắng bệch, nhìn qua giống như một con cá sắp chết.

Sắc mặt của nam tử thập phần khó coi, hắn lại quay đầu nhìn chằm chằm nàng, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn, hắn mở miệng nói: “Ngô Ưu! Tại sao ngươi làm như vậy! Thanh Tử tiểu thư có thù oán gì với ngươi, ngươi lại muốn đoạt tính mạng nàng!”
Cảnh tượng này rất quen mắt, nàng giống như đã thấy qua ở nơi nào đó.

Thanh Tử??? Tên này hình như là vai ác cuối cùng trong tiểu thuyết ngược tâm mà lần trước nàng xem, vậy cảnh tượng này là…!
Hình như là cảnh pháo hôi vai ác Ngô Ưu tìm đường chết…!
Ngô Ưu nhìn thanh kiếm nhuốm máu trong tay mình, máu trên thân kiếm đang nhỏ xuống, tí tách mà đánh vào đầu óc Ngô Ưu…!
Oái ăm!! Trời ạ! Ta xuyên thành pháo hôi vai ác cùng tên trong sách.

Thậm chí là loại pháo hôi sơ cấp nhất, nói là vai hề nhảy nhót cũng không ngoa.

Nguyên chủ là điển hình cho loại người ngực đại ngốc nghếch, không sợ trời không sợ đất, không chỉ đắc tội với nam nữ chủ mà còn lần lượt mạo phạm các vai ác khác trong truyện, sau khi đâm Triệu Thanh Tử bị thương, nàng bị Triệu Thanh Tử âm thầm đâm thành cái sàng, vứt xác ở nơi hoang dã.

Lúc trước, sau khi nhân vật này chết đi, Ngô Ưu phi thường hoan thiên hỉ địa, bởi vì nhân vật này dính nam chủ như kẹo mạch nha, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại khiến người ta cực kỳ ghét bỏ.

Hơn nữa, tính cách nàng hung hãn, ngang ngược vô lý, ngoại trừ có khuôn mặt và một thân hảo công phu ra thì không còn gì khác.

Một trận gió thổi qua, cơ thể Ngô Ưu run run, sắc mặt thậm chí còn trắng hơn Triệu Thanh Tử bị kiếm đâm vài phần, làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Hiện tại bản thân đã trở thành Ngô Ưu người này, chẳng lẽ xuyên qua còn cần nhìn tên sao? Bị đâm thành cái sàng còn khó chấp nhận hơn là bị sặc chết a!!!
Trương Bá Ngộ ngồi xổm xuống rồi nắm lấy tay vịn xe lăn của Triệu Thanh Tử, đôi mắt nhìn chằm chằm Ngô Ưu cách đó không xa.

Hắn thấy nàng thật lâu không nói lời nào, sắc mặt trắng bệch, thân hình run rẩy liền cho rằng nàng hiểu được bản thân gây ra đại họa, hắn đang muốn mở miệng, nhưng giọng nói thống khổ của Ngô Ưu đã truyền tới.

“Vì cái gì! Vì cái gì Thanh Tử ngươi luôn chạy về phía người khác, ta yêu ngươi! Ngươi nhìn ta đi!”
Nghe xong những lời này, Trương Bá Ngộ sợ đến ngây người, hắn khẽ nhếch miệng rồi mở to hai mắt nhìn.

Triệu Thanh Tử cũng kinh ngạc đến ngây người, bản thân nàng vốn tới đây để cùng huynh trưởng kết giao, Triệu Thanh Tử đã sớm biết huynh trưởng có người trong lòng, lần này kết giao nàng kia cũng có mặt, Triệu Thanh Tử lập tức nghĩ mọi cách để bám trụ Trương Bá Ngộ để huynh trưởng có thời gian ở chung với nàng kia.

Không nghĩ tới, Ngô Ưu sẽ đột nhiên xuất hiện rồi đâm nàng một kiếm, lại không nghĩ rằng có thể nghe được nàng nói lời yêu khiến người cảm thấy thẹn như vậy.


Triệu Thanh Tử khiếp sợ, thậm chí quên mất cơn đau trên vai, trong đầu điên cuồng suy tư rốt cuộc là nơi nào xảy ra sai lầm.

Không nên a! Toàn kinh thành đều biết người Ngô Ưu nàng thích chính là Trương Bá Ngộ, như thế nào sẽ?
Nhìn nam chủ và vai ác đều bị lời nói hùng hồn của mình làm cho ngây ngốc, Ngô Ưu phi thường xấu hổ, giờ phút này nàng rất muốn sờ sờ cái mũi, nhưng hiện tại nàng còn cần phải duy trì vẻ mặt cực kỳ bi thương.

Trong nguyên tác, Ngô Ưu trả lời là nàng yêu nam chủ, nàng ghen ghét, nên cuối cùng bị Triệu Thanh Tử thầm đâm thành cái sàng.

Ngô Ưu suy nghĩ, nếu chính mình đã biết cốt truyện, thì liệu có thể thay đổi nó hay không.

Vì thế, linh cơ vừa động, nàng đem lời thoại của nguyên chủ đổi chủ ngữ.

Lại nhìn đến Triệu Thanh Tử một thân áo trắng, đôi mắt hơi hơi trợn to, bên trong vô cùng mê mang.

Áo trắng trên vai nàng đã bị nhuộm thành màu đỏ, như là một chiếc lá phong đỏ lửa rơi xuống.

Ngô Ưu cảm thấy có chút chói mắt, nam chủ đây bị choáng váng đấu óc hay sao? Còn đứng ngây ngẩn ở kia! Lại không gọi đại phu thì thật sự không tốt!
Nghĩ đến đây, Ngô Ưu tiến lên hai bước rồi đẩy ra nam chủ, bế Triệu Thanh Tử ra khỏi xe lăn.

Trên người nữ tử có hương thơm nhàn nhạt, thể trọng nhẹ đến dọa người, nguyên chủ Ngô Ưu hàng năm tập võ, bởi vậy dễ như trở bàn tay bế người lên rồi chạy tới đại phu trong trang viên.

Ngô Ưu chạy rất nhanh, chỉ trong chốc lát liền bỏ lại Trương Bá Ngộ đang truy đuổi ở đằng sau.

Nàng dựa vào ký ức của nguyên chủ, rẽ trái rẽ phải rốt cuộc tới nơi cần đến.

Nữ tử trong lòng ngực vẫn luôn an tĩnh không có giãy giụa, đôi mắt xinh đẹp vẫn luôn ngẩng đầu nhìn chằm chằm mình.

Ngô Ưu một cước đá văng cánh cửa, đặt nữ tử ngoan ngoãn ở trong lòng ngực nàng lên giường, sau đó gọi đại phu tới xem thương thế.

Ngô Ưu ngồi ở bên cạnh nhìn đại phu kiểm tra vết thương của Triệu Thanh Tử, trong lúc lơ đãng lại đối diện với ánh mắt thẳng tắp của Triệu Thanh Tử.

Bị nhìn chằm chằm khiến lòng nàng hoảng hốt, có chút xấu hổ quay đầu đi.

Đại phu nói không có gì nghiêm trọng, miệng vết thương không sao, cũng không phải bộ vị trí mạng chết người, tĩnh tâm điều dưỡng là được.

Ngô Ưu nghe được lời này thì thở dài nhẹ nhõm.


Từ từ! Có phải nàng vừa mới cứu người muốn đâm nàng thành cái sàng hay không…!
Nghĩ đến đây, Ngô Ưu không khỏi tự tay tát mình một cái, nàng tát rất vang, trên mặt đều có dấu đỏ.

Trước tình huống bất thình lình như vậy, đại phu hoảng sợ, biết được vị này chính là tiểu thư nổi danh điêu ngoa trong kinh thành, hắn thật cẩn thận hỏi: “Ngô tiểu thư, ngài đây là?”
Ngô Ưu có chút thê lương mà cười: “Ha hả…!Không có việc gì, ta đập con muỗi.”
Nghĩ tới chính mình tiếp tục lưu lại nơi này, Trương Bá Ngộ bọn họ liền phải tới, vì thế nàng hạ quyết tâm cáo từ.

Đi đến cạnh cửa, Ngô Ưu nhẹ dạ có chút không yên lòng, nàng quay đầu lại nhìn người ở trên giường, thấy nàng ấy vẫn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm mình.

Thiếu nữ mặc áo trắng nhỏ xinh lại nhu mỹ, lông mi nhỏ dài, làn da non mịn, lúc này trong ánh mắt nàng tựa như hiện lên tia sáng, giống như yêu tinh lạc vào phàm trần, khiến lòng người thương yêu.

Ngô Ưu xem đến ngẩn người, thầm nghĩ vai ác vậy mà lại mỹ lệ giống như trong sách miêu tả.

Ngô Ưu là độc giả trung thành của quyển sách này, ngày thường đã xem qua rất nhiều tranh đồng nhân, nhưng giờ phút này Ngô Ưu cảm thấy những bức vẽ đó đều không đẹp bằng người này.

Nhưng dù có đẹp thì cũng có độc, Ngô Ưu cấu mình một cái để bản thân hoàn hồn.

Nàng xoay người rồi chắp tay, vẻ mặt rất đau khổ: “Thanh Tử tiểu thư, lần này là ta có lỗi, hôm nay vô ý khiến tiểu thư bị thương, còn nói xằng nói bậy, ngày khác chắc chắn sẽ tới cửa nhận lỗi, cho tiểu thư một lời giải thích.”
Sau khi suy diễn ra hình tượng dùng tình sâu vô cùng lại không thể không ẩn nhẫn một cách nhuần nhuyễn, Ngô Ưu lập tức xoay người bỏ chạy.

Nguyên chủ nghe được tin tức cho nên mới cưỡi ngựa đến đây, Ngô Ưu tìm được con ngựa kia rồi quay về tướng quân phủ, vừa vào cửa liền nhốt mình trong phòng, cũng khóa chặt hết tất cả cửa sổ mới hơi hơi cảm thấy an toàn.

Ngồi ở trên giường, Ngô Ưu hai tay ôm đầu gối, đôi mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, có chút thất thần.

Ngoại trừ một chút choáng váng khi mới vừa xuyên qua, hiện tại Ngô Ưu đã hoàn toàn kế thừa ký ức và võ công của nguyên chủ.

Ngô Ưu là nữ nhi duy nhất của đại tướng Ngô Chiêm, mẫu thân của nàng mất sớm, phụ thân bận rộn công việc ở biên quan nên không có thời gian quản giáo nữ nhi của mình.

Hơn nữa, mấy bằng hữu của nguyên chủ đều là nhị thế tổ [1], vì vậy mới hình thành nên tính cách hung ác khiến người chán ghét này của nguyên chủ.

[1] Nhị thế tổ (二世祖): Những người giàu có, chỉ biết ăn chơi.

Nàng đỡ trán, hồi tưởng lại nguyên chủ này cũng không sống quá vui vẻ gì.


Không biết bản thân có đi đến kết cục như nguyên chủ hay không, nhưng mà đã như vậy thì chỉ có thể đi một bước lại tính một bước.

Xuống giường rồi cầm lấy gương đồng, Ngô Ưu không khỏi rít lên một tiếng.

Người trong gương mi như núi xa, mắt tựa thu thủy, môi đỏ tươi, khóe mắt có nốt ruồi son, quả thực là mị sắc vô biên.

Cái này…!Ai có thể nghĩ, khuôn mặt thoạt nhìn thích hợp đi khiêu vũ như vậy, lại có thể nhấc tảng đá nặng 500 cân một lần đây…!
Lắc lắc đầu, nàng không khỏi nghĩ đến dung nhan tuyệt sắc của vai ác, hôm nay nhìn thấy nam chủ Trương Bá Ngộ cũng phi thường dễ nhìn.

Ngô Ưu cầm lấy gương đồng hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, càng ngắm càng cảm thấy cực kỳ sung sướng, tâm tình cũng vì vậy mà trở nên nhẹ nhàng.

Bên này có người tự mình thưởng thức quên mình, nhưng mà ở một bên khác, có người lại đang suy nghĩ hỗn loạn.

Sau khi Triệu Thanh Tử về đến nhà, nỗi lòng vẫn luôn không yên.

Lúc trước, khi huynh trưởng nói chuyện, nàng đều sẽ cực kỳ nghiêm túc lắng nghe, nhưng lần này lại khác.

Nàng nằm ở trên giường, hơi có chút thất thần.

Triệu Thanh Thư nhìn nàng lơ đãng thì hơi có chút lo lắng, lại nghĩ đến những gì đã xảy ra mà lúc nãy Trương Bá Ngộ nói với mình.

Hắn khẽ nhíu mày, vươn tay nhẹ nhàng dò xét cái trán của muội muội, cũng không có dấu hiệu phát sốt.

Hành động của Triệu Thanh Thư đánh gãy suy nghĩ của Triệu Thanh Tử, nàng không còn thất thần, dời ánh mắt nhìn về phía huynh trưởng ở mép giường.

Thấy muội muội nhìn mình, Triệu Thanh Thư thở dài, trên mặt hắn lộ ra vẻ tự trách: “Là ca ca không tốt, không có bảo vệ được ngươi.

Ngươi yên tâm, việc này ta chắc chắn phải khiến Ngô Ưu kia cho ngươi một lời giải thích, không những đâm ngươi, thế nhưng còn dám! Còn dám…”
Triệu Thanh Thư không nói được nữa, hai chân muội muội nhà mình tàn tật, thân mình suy yếu, nếu là phu quân tương lai vô pháp thật lòng đối đãi nàng, cả đời này của nàng nhất định sẽ càng đau khổ hơn.

Triệu Thanh Thư nghĩ, nếu muội muội cuối cùng không thể thành gia, vậy thì mình sẽ dưỡng nàng cả đời.

Ai ngờ, lại có người đánh chủ ý tới trên người muội muội mình, vẫn là một nữ nhi gia! Không những là nữ nhi gia, mà vẫn là người không đàng hoàng!
Hắn đều có thể nhẫn nhịn những chuyện này, nhưng Triệu Thanh Thư nhìn tâm tình muội muội nhà mình bất thường, giống như có chút ý tứ với Ngô Ưu kia.

Triệu Thanh Tử không biết tâm lý huynh trưởng nhà mình lại diễn biến phức tạp như vậy, nàng nhẹ nhàng nắm tay huynh trưởng, lắc lắc đầu, lộ ra nụ cười lương thiện lại vô cùng am hiểu lòng người.

“Huynh trưởng đừng giận, Ngô Ưu tiểu thư cũng không cố ý.”
Triệu Thanh Thư nghe được lời này, chuông cảnh báo trong đầu xao vang.

Trong lòng tràn ngập cảm giác cải thìa nhà mình liền phải bị heo ủi mất.


“Thanh Tử, ngươi thấy hỗn…!Ngô Ưu tiểu thư như thế nào?”
Nhìn vẻ mặt huynh trưởng rất thận trọng, Triệu Thanh Tử lập tức hiểu được hắn muốn biết điều gì.

“Huynh trưởng, ta không có bất kỳ tình cảm nào khác với Ngô Ưu tiểu thư, chỉ là cảm thấy nàng rất thú vị mà thôi.

Ngươi biết, ta đối với bất cứ người nào cũng đều như vậy.”
Nhớ tới tính tình muội muội nhà mình quá mức ôn nhu, Triệu Thanh Thư thở dài, đồng thời trong lòng lại buông xuống một tảng đá lớn.

Hai huynh muội hàn huyên trong chốc lát, Triệu Thanh Thư phân phó nha hoàn chiếu cố hảo Triệu Thanh Tử, sau đó đứng dậy rời đi.

Nhìn theo Triệu Thanh Thư ngày càng đi xa, cho đến khi biến mất không thấy.

Nụ cười trên khuôn mặt Triệu Thanh Tử dập tắt, nàng phân phó nha hoàn nâng mình khỏi giường, sau đó ngồi trên xe lăn đi đến bên cửa sổ.

Lúc này là cuối mùa thu, cơn mưa hôm qua đã khiến cho toàn bộ hoa quế trong đình viện rụng hết cả, gió thổi những sợi tóc lòa xòa trên trán của thiếu nữa bên cửa sổ, cũng đưa tới một chút hương thơm ngào ngạt.

Triệu Thanh Tử nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, muốn cho những làn gió thu mát mẻ cuốn đi nội tâm xao động bất an của mình.

Nhưng vừa nhắm mắt lại, giọng nói bi thống của người nọ hôm nay bắt đầu quanh quẩn ở bên tai, quấy nhiễu khiến cho mình không thể yên lòng.

Trong mắt nàng có chút ảo não, cảm thấy chính mình như vậy thật sự là dễ lừa gạt quá mức, chỉ là một chút hoa ngôn xảo ngữ mà đã rơi vào lưới của thợ săn.

Hương hoa quế quấn quanh chóp mũi, ngào ngạt đến tận đáy lòng người, khiến nhân tâm cũng trở nên ngọt ngào.

Nàng không khỏi nhẹ cong khóe miệng, nghĩ đến dáng vẻ người nọ nùng liệt như vậy, thật sự khiến cho người không quên.

Lại nghĩ tới khi mình trị thương, người nọ tự tát bản thân một cái, hẳn vì là tự trách, bởi vì nàng ngộ thương chính mình.

Triệu Thanh Tử nhìn thấy rất rõ ràng, lúc ấy kiếm của nàng đâm về phía Trương Bá Ngộ, chỉ là trên mặt đất trơn trượt, thân thể không ổn định cho nên mới đâm kiếm đến mình đang đứng ở bên cạnh.

Sau khi đâm mình bị thương, sắc mặt của người nọ thế nhưng còn kém hơn cả mình, thân thể còn nhẹ nhàng run rẩy, nhất định là không nghĩ tới chuyện sẽ như thế này, sau đó cảm thấy áy náy.

Khi nàng rời đi, còn quật cường tỏ vẻ chính mình vọng ngôn nhưng trên mặt không thế giấu được sự bi thương, thật đáng yêu.

Khóe miệng ngày càng cong lên, ngăn cũng ngăn không được, nha hoàn ở bên cạnh nhìn dáng vẻ tiểu thư nhà mình như thiếu nữ hoài xuân, suýt chút nữa thì kinh sợ đến rớt cằm.

Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây!!
Thoát khỏi những dòng suy nghĩ ngọt ngào vô cùng, trong mắt Triệu Thanh Tử lóe lên tia thống khổ, nàng liều chết túm lấy vải vóc y phục trên đùi của mình.

Như vậy, nàng rốt cuộc thích gì ở ta đây…!
Ngô Ưu còn đang soi gương tự mình tán thưởng bản thân, hoàn toàn không nghĩ tới đại vai ác đã xuất sắc tự mình công lược xong..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.