Sau Khi Xuyên Thư He Với Đại Lão Cố Chấp

Chương 33


Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Thư He Với Đại Lão Cố Chấp FULL – Chương 33


“Đêm nay làm không?” 
Một câu bốn chữ đơn giản, ngắn gọn nhưng sắc tình, thể hiện rõ ràng dục vọng nguyên thủy của một người. 
Thẩm Thứ không ngờ Kiều Nhung sẽ hỏi như vậy, trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Cậu quên mất bản thân vừa định nói gì, đôi môi hé mở, đần mặt ra nhìn Kiều Nhung.

Ngoại trừ ông chủ đang xem tiệc đón giao thừa trên truyền hình ra thì trong quán mỳ cũng chỉ còn lại hai người bọn họ. 
Kiều Nhung thấy Thẩm Thứ không đáp lời, ánh mắt anh dừng một lát trên đôi môi trông có vẻ hồng nhuận bóng loáng vì vừa mới ăn mì thịt bò rồi nâng tầm mắt nhìn vào đôi mắt đen láy như mực của cậu, tâm tình rất tốt lặp lại một nữa: “Làm không?” 
Đờ mờ! 
Lúc này Thẩm Thứ mới phản ứng lại với lời của đại lão, âm thầm cảm khái một tiếng, thầm nghĩ ông đây sống hai đời rồi nên có tình cảnh gì mà chưa thấy qua, thế nhưng hôm nay lại bị mấy chữ ngắn gọn của đại lão làm cho rung động, ý xuân nhộn nhạo. 
Đúng là còn quá non mà!
Cậu do dự nhìn Kiều Nhung, không biết bản thân nên trả lời kiểu gì.

Cách đó không xa bỗng truyền đến vài tiếng động cắt đứt không khí giữa hai người.

Kiều Nhung và Thẩm Thứ đồng thời ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Pháo hoa mừng năm mới bay lên bầu trời đêm rồi nở rộ như thác nước hòa cùng với ngọn đèn nơi thành phố đẹp đến mức không có ngôn từ nào có thể miêu tả được khung cảnh ấy.

Dường như ngay cả quán cơm nhỏ trong góc nơi hai người đang ngồi cũng được ánh sáng ấy chiếu đến.

Chỉ chốc lát sau, khoảnh khắc rực rỡ ấy liền trôi qua như bèo dạt mây trôi, không lưu lại được một cái gì. 
Trong lòng Thẩm Thứ chợt thông suốt. 
Cảnh đẹp, ngày tốt chỉ chớp mắt liền trôi qua, hôm nay cậu có thiên thời địa lợi nhân hòa thì cần gì phải sợ phóng túng? Nếu đại lão đã nghe theo bản năng đưa ra lời mời ngủ với cậu, cậu cũng nên nghe theo trái tim của mình, quý trọng khoảng thời gian vui vẻ ngắn ngủi này, quất một đêm! Lâu rồi không được tận hưởng “mỹ thực”, cậu cũng muốn sờ sờ tám múi cơ bụng tuyệt vời mình đã mong nhớ từ lâu. 
Sau khi trận pháo hoa đầu tiên tan hết, hai người đồng thời quay đầu nhìn nhau.

Thẩm Thứ suy nghĩ kỹ rồi, nóng lòng muốn thử nói với Kiều Nhung: “Được thôi.” 
Nhưng đúng lúc này, trận pháo hoa thứ hai được bắn lên không trung nên Kiều Nhung không nghe rõ được cậu đang nói gì, tuy nhiên anh nhìn khẩu hình miệng của cậu cũng có thể hiểu được ý cậu. 

“Ha.” Kiều Nhung cười nhẹ một tiếng, rút ra một trăm từ trong ví da của mình rồi đứng dậy đi đến chỗ ông chủ quán mì để tính tiền. 
Ông chủ tìm tiền lẻ cho anh rồi hớn hở nói: “Chúc mừng năm mới! Hai người là hai vị khách cuối cùng của năm nay rồi, sau khi hai người ra về thì tôi cũng nên đi ra đóng quán…” 
Kiều Nhung lịch sự nhận lấy tiền lẻ, mỉm cười nói: “Chúc mừng năm mới, ông chủ.” 
Thẩm Thứ ở bên kia nghe hai người nói chuyện, trên mặt vô thức hiện lên sự thưởng thức cùng tán thưởng đối với Kiều Nhung.

Tuy rằng đại lão được sinh ra và lớn lên ở trong vòng hào môn tràn đầy danh lợi, cha là đại lão đời trước, mẹ là nữ thần quốc dân, nhưng phong cách làm việc của anh vẫn rất bình dân.

Nhìn thế nào cũng thấy vô cùng thuận mắt. 
Ha ha! 
Mắt thấy Kiều Nhung trò chuyện xong đang đi về phía mình, cậu cầm lấy áo khoác rồi cùng anh đi ra ngoài quán mì. 
Đêm nay Kiều Nhung tự mình lái xe. 
Thẩm Thứ ngồi ở ghế phụ, nhìn anh bỏ lơ những khách sạn năm sao ở ven đường, vượt qua mấy ngọn đèn đỏ rồi vòng một cái tiến vào một tiểu khu xa hoa yên tĩnh.

Kiều Nhung lái xe chạy sâu vào trong tiểu khu đi qua một cánh cổng lớn rồi dừng lại ở một biệt thực trông rất hiện đại, nói với Thẩm Thứ: “Đến rồi.” 
Vậy là đêm nay ngủ trong nhà? 
Thẩm Thứ cọ tới cọ lui không xuống xe mà trừng mắt nhìn anh, gương mặt như đang nói nhất định là anh đang trêu tôi. 
Kiều Nhung liếc mắt nhìn cậu một cái, tắt máy xe rồi rút chìa ra, hiếm hoi kiên nhẫn giải thích với cậu: “Đây là nhà trống của tôi ở gần đây, Chi Chi không có ở chỗ này.” 
Thẩm Thứ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời tự hỏi không biết đại lão có khả năng đọc suy nghĩ không? Bởi vì ban nãy cậu đúng là lo lắng về vấn đề này thật, dù sao thì cậu cũng muốn giữ một chút thể diện trước chị em tốt nhà mình.

Thẩm Thứ không còn băn khoăn gì nữa nên tháo dây an toàn ra đi xuống xe, vui vẻ đi theo phía sau Kiều Nhung đi vào biệt thự. 
Ngay khi hai cánh cửa biệt thự được đẩy ra, đèn treo bên trong liền sáng lên theo tiếng mở cửa.

Thẩm Thứ nhìn xung quanh, phát hiện tuy rằng nơi này trang trí xa hoa nhưng lại trống rỗng, không có một chút hơi người nào cả.

Xem ra Kiều Nhung rất ít khi sống ở chỗ này thật. 
Hai người đổi dép lê ở huyền quan rồi đi vào trong phòng, Kiều Nhung cởi áo khoác trên người ra ném lên sô pha, nói ngắn gọn rõ ràng: “Cậu có thể lên phòng tắm của phòng ngủ chính trên lầu hai đế tắm rửa.” 
Thẩm Thứ vui vẻ làm theo. 
Hai mươi phút sau, cậu mở cửa phòng tắm ra, thấy Kiều Nhung cũng đã tắm rửa sạch sẽ đang khoanh tay dựa vào cửa cúi đầu, không biết là đang nghĩ gì.


Nghe thấy tiếng động thì Kiều Nhung liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt phượng mờ mịt sương mù đang chớp chớp vô cùng mê người của Thẩm Thứ.

Anh đi đến nắm lấy cổ tay cậu, ép cậu vào trong góc cúi đầu xuống hôn lấy đôi môi mê người kia. 
Trong nháy mắt, Thẩm Thứ cảm thấy có chút mờ mịt.

Trong đầu cậu bỗng hiện lên một câu hỏi, tại sao lại là mình? Cậu thuận tiện nghĩ đến việc cậu còn đang tham gia “Minh Tinh Phá Tường”, Kiều Nhung là chuyên viên đề xuất chính thức, Phó ảnh đế thì như hổ rình mồi ở một góc tối tăm nào đó, còn nhiều vấn đề vẫn chưa được giải quyết nữa…
Có phải đáng lẽ ra cậu không nên như thế này không? 
Kiều Nhung nhạy bén bắt được một tia do dự của cậu, ghé bên tai cậu cất giọng khàn khàn như dụ hoặc: “Tập trung vào một chút.” 
Trên người anh thoang thoảng mùi hương sữa tắm nhàn nhạt làm cho lòng người như bị mùi hương ấy mê hoặc.

Hơi thở nóng bỏng phun lên bên tai Thẩm Thứ thuận đường mơn trớn qua chiếc cổ trần trụi bên ngoài, trong một thoáng Thẩm Thứ chợt cảm thấy những nơi làn hơi ấy đi qua trở nên cháy bỏng đến mức run rẩy.

Thẩm Thứ bị Kiều Nhung trêu chọc đến mức khó lòng kìm nổi, trong lòng hung hăng nghĩ: Kệ con bà nó cái gì mà thi với chẳng đấu đi, kệ con bà nó cái gì mà ảnh với chẳng đế, những thứ này cùng với chân ái thì có liên quan gì đến nhau đâu? Sắp sang một năm mới rồi, ông đây bây giờ chỉ muốn thưởng thức lạc thú trước mắt! Muốn lăn giường với đại lão đến sang năm! 
Hai người thở hổn hển hôn môi, ôm nhau ngã xuống chiếc giường lớn ở trong phòng, rơi vào cái nệm mềm mại trên giường. 
Một đêm tình mê ý loạn. 
Ngày hôm sau Thẩm Thứ tỉnh lại, nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh cùng với những thứ không thể miêu tả được rơi đầy trên mặt đất, nhớ đến bản thân đêm đã làm cái gì, cậu bỗng từ trên giường ngồi dậy.

Kiều Nhung không có ở cạnh, trong phòng tắm loáng thoáng có tiếng nước, Thẩm Thứ đoán có lẽ anh đã rời giường đi tắm.

Cậu nhanh chóng mặc quần áo vào, nhẹ nhàng đẩy cửa lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, cầm lấy áo khoác ngày hôm qua lên rồi chuồn một hơi ra khỏi biệt thự. 
Không khí bên ngoài có hơi lạnh, đêm qua tuyết rơi đến nửa đêm mới ngưng. 
Thẩm Thứ bị gió lạnh thổi tới nên lý trí quay trở lại, cảm thấy hối hận vô cùng.

Hẳn là ngày hôm qua cậu bị ba người nhà họ Thẩm kích thích đến ngu người rồi.

Tuy bọn họ với cậu cũng không quan trọng lắm nhưng dù sao cũng sang năm mới rồi, trong tiềm thức của cậu vẫn mong có thể cùng người thân trải qua những ngày tết này.


Nếu không thì cậu một người sẽ quá cô đơn. 
“Hầy,” Thẩm Thứ chán nản thở dài một hơi, làm ra vẻ “cuộc sống không còn gì luyến tiếc” ôm mặt mình. 
Tình hình là, cậu lại ngủ với đại lão, lần này “chiến đấu” còn kịch liệt hơn lần đầu tiên nữa đó…
Nghĩ đến chỉ mấy ngày nữa thôi là trận đấu lấy sáu người trong mười người của “Minh Tinh Phá Tường” sẽ phát sóng trực tiếp, cậu thật sự là không biết nên đối mặt với Kiều Nhung kiểu gì nữa.

Sau khi về đến nhà, Thẩm Thứ quyết định bắt tay vào làm việc để làm tê liệt bản thân, quyết để bản thân không có thời gian trống mà lo lắng nữa. 
Suy cho cùng thì tiền vẫn là thơm nhất. 
Bài hát cậu định trình diễn trong vòng bán kết đã được sáng tác sắp xong rồi, Thẩm Thứ để trợ lý Tiểu Đồng của mình đi bàn bạc với người phụ trách bên công ty sản xuất sữa Tư Sướng về việc chụp ảnh quảng cáo cho thương hiệu sữa sẽ diễn ra trước ngày “Minh Tinh Phá Tường” phát sóng trực tiếp.

Bởi vì hiện tại đang là mùa đông nên đã thống nhất địa điểm quay chụp quảng cáo sữa sẽ diễn ra ở studio trong nhà.

Tuy nhiên, ông chủ của họ lại không hài lòng với phương án chụp trong studio này nên quyết định thay đổi địa điểm quay chụp quảng cáo thành trang trại của công ty ở một thành phố phía Nam.

Ông cũng không tiếc dùng số tiền lớn vào việc này, chỉ cần có thể có quảng cáo hấp dẫn người xem và độc đáo là được. 
Đây là điều mà Thẩm Thứ ước còn không được nên ngay lập tức mang theo Tiểu Đồng bay đến phía Nam.

Phía Nam ánh nắng tươi sáng, thảm cỏ xanh um, tâm trạng Thẩm Thứ không tệ nên ngồi ở trong phòng hóa trang vừa nói chuyện câu được câu không với stylist, vừa chờ đạo diễn thiết kế quảng cáo đưa hình tượng yêu cầu cho mình.

Cậu dựa theo yêu cầu cởi áo lông cao cổ của mình ra thay bằng áo sơ mi ngồi ở trước gương, nữ stylist bất chợt cúi người nhìn chằm chằm vào chiếc gáy trắng của cậu như khám phá ra được vùng đất mới, xem xét kỹ lưỡng. 
Thẩm Thứ bị cô nhìn chằm chằm đến mức trong lòng rợn tóc gáy, cậu thầm nghĩ đừng nói là Kiều Nhung để lại dấu vết gì đó ở chỗ cậu không nhìn thấy! 
Quả nhiên, nữ stylist cong ngón tay làm động tác tay hoa lan chỉ nhẹ nhàng chạm lên nơi đó, nét mặt tràn đầy ý cười nhìn cậu ở trong gương, nói: “Anh Thứ à, ở chỗ này của anh có dấu hôn nha.” 
Thẩm Thư ngay lập tức hóa đá. 
Cậu tự nhận bản thân có bộ mặt dày có thể so sánh với tường thành, nhưng giờ phút này cậu vẫn xấu hổ đến mức muốn chết quách ngay tại chỗ cho rồi.

Khuôn mặt xinh đẹp chợt đỏ ửng lên cùng với làn da trắng nõn nà của cậu tạo thành một sự đối lập rõ rệt.

Nữ stylist thấy thế nét cười càng rõ ràng hơn, cô thích thú nói: “ Anh Thứ ơi, mặt anh đỏ đến tận cổ rồi kìa.

Dấu hôn kia vốn đã hồng nay còn hồng hơn nữa trông giống như trái dâu vừa chín tới ấy, đáng yêu cực kỳ.

Bạn trai của anh chắc là không chỉ có tính chiếm hữu rất lớn với anh mà còn vô cùng am hiểu tình thú nha.” 
Thẩm Thứ đỡ trán, bất lực suy nghĩ, những người trong thời đại hiện nay ai cũng có tính cách phóng khoáng, thẳng thắn như thế này hết à? Tính cách thế này so sánh với đại lão thì chỉ có hơn chứ không có kém. 

Hộc máu. 
Stylist cười hì hì lấy kem che khuyết điểm cùng với phấn nền ra, tiếp tục lải nhải: “Anh Thứ yên tâm, chuyện anh có bạn trai em sẽ không nói cho ai biết đâu.

Để em giúp anh giấu trái dâu nhỏ xinh này lại nhé, đảm bảo không ai có thể thấy được.” 
Sau đó cô tỏ vẻ hâm mộ, “Anh Thứ à, bạn trai của anh chắc chắn là yêu anh nhiều lắm đó.” 
Thẩm Thứ đang suy nghĩ vấn đề mà chỉ cần rảnh rỗi là cậu lại nghĩ đến: Vì sao cậu với đại lão có thể lăn giường với nhau? Còn vô cùng vui vẻ mỗi lần lăn với nhau? Cậu nghe thấy cô nói vậy thì nhướng mày hỏi cô: “Sao em lại biết người kia là bạn trai của anh thế? Với lại, em nhìn đâu ra vụ người kia rất yêu anh đấy?” 
Bạn học à, làm người không nên tự tin thái quá, cả hai việc cô đoán đều sai hết rồi.

Đại lão không phải là bạn trai của cậu, cũng không có yêu cậu nhiều đến thế đâu! 
Stylist nhìn ra Thẩm Thứ đang nghi ngờ bản thân mình, gương mặt lộ ra vẻ chị đây kinh nghiệm đầy mình, duyệt tẫn thiên phàm(*) nên ra vẻ chắc chắn là vậy.

Cô giơ ngón tay hoa lan độc nhất của mình lên chỉ vào cổ phía sau của Thẩm Thứ, dạy dỗ cậu: “Chủ động để lại dấu hôn ở vị trí này không phải nữ vì con gái sẽ không có gan lớn đến như vậy, chỉ có đàn ông mới làm như thế.

Việc này giống như việc gấu trúc đực đánh dấu lãnh địa của mình bằng mùi hương để cảnh cáo những kẻ khác không được phép đến gần vậy.

Người đàn ông nếu đã làm như thế này thì chỉ có một mục đích, đó là muốn độc chiếm anh! Chứng tỏ anh vô cùng đặc biệt với người đó, không giống với những người khác! Đây là biểu hiện đầu tiên của một người đàn ông yêu anh, mặc kệ anh có nhận ra hay không đó! Hừ!” 
(*) Duyệt tẫn thiên phàm (阅尽千帆): từng đi khắp đó đây, trải đời phong phú
Thẩm Thứ không tin, thầm nghĩ cô ấy tự tin nói chắc chắn như vậy suy chút nữa ông đây tin những lời cô ấy nói là sự thật rồi.

Nhưng mà đáng tiếc, mối quan hệ giữa cậu với đại lão cùng lắm chỉ có thể xem như bạn giường. 
Cùng lúc đó, Kiều Nhung, người không kịp bắt được Thẩm Thứ vào buổi sáng, đang ở nhà hỏi xin ý kiến của em gái mình về vấn đề tình cảm: “Vì sao một người khi ở bên em thì rất vui vẻ nhưng khi em đưa ra yêu cầu muốn họ tiếp tục ở bên mình thì họ lại từ chối?”
Diệp Chi Chi đang gặm đồ ăn vặt của mình, nghe vậy bỗng nảy ra cảm giác nguy hiểm.

Cô không mặc kệ việc phải che giấu suy nghĩ của mình trước mặt anh trai đang ở nhà, lập tức mở to hai mắt, nôn nóng liên tục hỏi anh mấy vấn đề: “Anh hai, anh ngủ với ai thế? Người anh thích là ai thế? Có phải là Tiểu Thứ Thứ không? Chắc không phải là anh Thời Kiêu đâu đúng không?” 
“Hầy…” Thấy Kiều Nhung không đáp lời, cô tiếc nuối thở dài một tiếng, bản thân lắc đầu tiếc nuối: “Thật ra thì Thẩm Thứ thật sự rất tốt, cũng rất thích hợp với anh nên em rất mong cậu ấy có thể trở thành anh dâu của em.” 
“Chỉ là,” cô bỗng nhanh chóng lấy lại tinh thần một lần nữa, cổ vũ Kiều Nhung, “Anh à, mặc kệ có phải là Thẩm Thứ hay không, nếu mà anh đã thích một người rồi thì hãy nghiêm túc theo đuổi người đó đi.

Anh đừng đưa ra mấy hợp đồng bao nuôi này nọ nhé, mấy cái đó có thể khiến người kia cảm thấy bị tổn thương lắm đó.” 
Lần đầu tiên Kiều Nhung không lên tiếng giáo huấn em gái mình để ý hình tượng mà đứng đó vuốt cằm, rơi vào trầm tư. 
Anh thích Thẩm Thứ à? 
Thích một người, muốn theo đuổi người đó?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.