Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu

Chương 59: Kết thúc


Đọc truyện Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu – Chương 59: Kết thúc

Edit: PP + Sẻ

Beta: Yuyu + Dii

_____________

Nháy mắt đã vào thu, khí trời trở lạnh, cuối cùng Hoàng đế bệ hạ cũng mang theo vợ con, à không, là thừa tướng và tiểu hoàng tử hồi kinh. 

Dưới con mắt của chúng thần, hai người vẫn là vua hiền tướng tài, cần lên triều thì lên triều, cần xử lý chính vụ thì xử lý chính vụ, nếu có quan điểm khác nhau, thì sẽ tranh luận như thường trước mặt mọi người.

Nhưng giờ nhìn kiểu gì cũng thấy giống như đang liếc mắt đưa tình.

Tất nhiên vẫn có sự khác biệt. 

Ví như hồi trước, sau khi bãi triều hoặc xử lý xong chính vụ, Diệp thừa tướng sẽ hồi phủ nghỉ ngơi ngay. Nhưng giờ thì cả ngày lẫn đêm đều không về nhà, hỏi tới đều bảo đang ở trong cung. 

Diệp thừa tướng đã hồi kinh hơn nửa tháng, nhưng người của Diệp phủ vẫn chưa thấy được mặt công tử nhà mình.

Gả công tử đi như tát nước ra ngoài, người hầu ở đây chỉ biết lắc đầu thở dài, dần chấp nhận việc này.

Qua thêm vài tháng nữa, mấy vấn đề sau chiến tranh với Tây Hạ đều đã được xử lý ổn thỏa. Nhưng trong lúc xử lý đã xảy ra một chuyện khác. 

Chuyện là thế này, Trường Lộc cách Tây Hạ rất xa, nếu không dùng “trăm dặm cấp tốc”, thì thương nhân bình thường phải mất ít nhất là nửa tháng mới có thể đi từ kinh đô Trường Lộc đến vương thành Tây Hạ.

(*Đã chú thích ở cuối chương 56.)

Tốc độ truyền tin cũng khoảng chừng đó.

Bởi vậy, khi thành Tây Hạ bị công phá, Tây Hạ vương quyết định gửi con tin đến Trường Lộc, thì Tây Hạ chỉ mới biết, Hoàng đế của Trường Lộc vẫn chưa chiếm được thừa tướng mà hắn thích.

Thì ra là đang cô đơn, không phải chuyện này quá dễ dàng sao?

Tây Hạ Vương nhanh chóng quyết định, dâng cặp trai gái song sinh mới thành niên của mình lên.

Lúc tin thừa tướng của Trường Lộc hạ sinh hoàng tử truyền đến vương thành Tây Hạ, đoàn xe đã đi hơn nửa tháng, muốn ngăn cũng không kịp nữa rồi.

Tây Hạ vương điên rồi, hai chị em đang trên đường đến cũng điên luôn rồi, Tấn Vọng đã biết tin từ trước nên cũng phát điên theo.

“Chắc chắn Tây Hạ vương muốn chia rẽ mối quan hệ vợ chồng hài hoà hạnh phúc của trẫm.” Tấn Vọng tức giận nói, “Không thể để bọn họ vào thành được!”

Cao Tiến im lặng một lát, rồi nói: “Nhưng thưa bệ hạ, công chúa và hoàng tử của Tây Hạ đã đến trước cổng thành, giờ mà ra lệnh không cho họ vào thì có phải …”

… Đã chậm mất rồi không?

Tấn Vọng: “…”

Tấn Vọng kiên quyết nói: “Không được để A Thư biết chuyện này.”

“Xuống Giang Nam? Chỉ mình ta đưa Tiểu Diệp Tử đi?” Đêm khuya, do mới vừa dỗ nhóc con trong ngực ngủ nên giọng Diệp Thư rất nhỏ, “Sao thế?”

Nhờ làm Hoàng đế nhiều năm nên Tấn Vọng đã rèn luyện được một tâm lý vững vàng, chỉ thấy hắn bình tĩnh nói: “Không phải ngươi đi một mình, mà là ngươi đi trước, sau khi xử lý xong vài chuyện ta sẽ đến ngay.”

“Nhưng…”

Tấn Vọng ngắt lời y: “Vào mùa đông kinh thành sẽ rất lạnh, Diệp nhi còn nhỏ như vậy, xuống phương nam tránh rét sẽ tốt hơn.”

Diệp Thư nghi ngờ, y liếc nhìn hắn.

Tấn Vọng có một toà hành cung ở ven biển phía nam, mùa đông ở kinh thành luôn tràn ngập tuyết trắng, nơi đó lại có nắng to, ấm như ngày hè.

Làm hoàng đế là phải biết hưởng thụ.

Diệp Thư hơi xiêu lòng: “Ngươi nói cũng phải…”

Tấn Vọng không để y có cơ hội đổi ý, vội nói: “Ta đã sắp xếp hết rồi, các ngươi sẽ lên đường ngay ngày mai.”

“Nhanh thế?” Diệp Thư nhíu mày, “Nhưng ta nghe nói sứ thần Tây Hạ sắp đến đây, ta còn định…”

Tấn Vọng nói: “Có ta ở đây, ngươi không cần quan tâm mấy chuyện này.”

“Vậy…” Diệp Thư mấp máy môi, khẽ nói, “Vậy khi nào thì ngươi đến tìm bọn ta?”


Tấn Vọng vừa thấy dáng vẻ này của y thì tim chợt mềm nhũn, hắn cúi đầu hôn lên trán y một cái: “Chờ ta xử lý xong chuyện ở kinh thành, chắc chắn ta sẽ cố thúc ngựa chạy nhanh tới đó. Vừa hay khí trời vẫn chưa quá lạnh, các ngươi có thể đi đường thủy xuống Giang Nam, vừa đi vừa chơi.”

Vừa nhắc tới chơi, mắt Diệp Thư lập tức sáng lên: “Được!”

Muốn đưa Diệp Thư và nhóc con đến phương nam tránh rét cũng không phải là quyết định mới nảy ra, nhưng mong muốn ban đầu của Tấn Vọng là một nhà ba người cùng đi thuyền xuống đó, trên đường đi còn có thể dạo chơi thật vui vẻ với nhau.

Nhưng giờ…

Đều do tên Tây Hạ Vương đáng chết kia.

Ngược lại trông Diệp Thư rất vui, y nhẫn nhịn ở kinh thành lâu như vậy, đã muốn đi dạo một vòng bên ngoài từ lâu rồi. Diệp Thư hôn “bẹp” một cái lên mặt Tấn Vọng, nhưng y chợt ngửi thấy gì đó, vội nhíu mày rồi hơi nhích về sau: “Khống chế tin hương của ngươi lại đi.”

“Hả?” Tấn Vọng ngẩn ra, lúc này hắn mới chú ý không biết mùi rượu thơm nồng đã tràn ngập trong không khí từ khi nào.

Tai Diệp Thư hơi nóng lên: “Nhóc con còn ở đây, ve vãn cái gì.”

Bầu không khí dần trở nên mờ ám, Tấn Vọng lúng túng dời mắt đi: “Ta… Ta đi tắm.”

Thật sự không phải hắn cố ý đâu.

Càn quân vốn không có kỳ cầu hoan, nhưng sau khi đánh dấu khôn quân, bản năng sinh sản sẽ khiến càn quân có một hoặc hai kỳ cầu hoan mỗi năm. Kỳ cầu hoan của càn quân cũng không có gì đáng ngại, chỉ là sẽ không nhịn được mà tỏa tin hương ra trước mặt khôn quân mình đã đánh dấu, cố lôi kéo đối phương tiến vào kỳ phát tình.

Nếu thường xuyên “sinh hoạt vợ chồng” thì có thể khống chế được, nhưng dạo này nhóc con dần bám người hơn, đêm nào cũng đợi Diệp Thư dỗ mới chịu ngủ. 

Lâu rồi bọn họ chưa có cơ hội…

Tấn Vọng vốc nước lên rửa mặt, nặng nề thở dài.

Sáng hôm sau, Diệp Thư dẫn nhóc con rời kinh thành. Buổi chiều cửa thành mở ra để nghênh đón đại quân chiến thắng trở về, đồng thời đón sứ thần Tây Hạ vào kinh.

Tướng quân Tả Diễn cưỡi ngựa đi đầu, theo sau hắn là Tiêu Hoán.

Qua mấy tháng, Tiêu Hoán đã lộ vẻ chững chạc hơn, phong thái cũng trầm lắng hơn hẳn. Cậu ta cưỡi một con ngựa mình đen chân trắng, tư thế uy nghi rạng rỡ, không hổ là tướng quân trẻ tuổi khiến Tây Hạ vừa nghe tên đã sợ vỡ mật.

Tấn Vọng đích thân bước tới tiếp đón, Tiêu Hoán lại nhìn ra sau lưng Tấn Vọng, buồn bực nói: “Diệp Thư ca ca của ta đâu rồi?”

“A Hoán, không được vô lễ với bệ hạ.” Tả Diễn quát bảo ngừng lại.

Tiêu Hoán hé miệng, lẩm bẩm nói “Rõ”, rồi trở về vị trí cũ.

Tấn Vọng hơi ngạc nhiên mà nhìn Tả Diễn.

Tả Đại tướng quân lớn hơn Tấn Vọng vài tuổi, lần đầu ra chiến trường còn nhỏ tuổi hơn Tiêu Hoán hiện giờ, chỉ đánh một trận đã thành danh.

Lúc trước Tấn Vọng để Tiêu Hoán đi theo Tả Diễn làm phó tướng, đúng là vì muốn Tả Diễn dạy dỗ cậu ta thay hắn.

Hiệu quả tốt hơn hắn nghĩ.

Sứ thần Tây Hạ theo sát đại quân vào thành.

Dù Tây Hạ là nước thua trận, nhưng xưa nay Trường Lộc vẫn chú trọng lễ nghi, nên trên đường đi chẳng ai làm khó bọn họ. Nhưng điều này vẫn không khiến hai con tin thấy yên tâm hơn, ngược lại, bọn họ còn sắp bị dọa gần chết.

Ở bên ngoài, danh tiếng của Tấn Vọng không hề tốt, ở Tây Hạ lại càng không tốt.

Trong mắt người dân Tây Hạ, vị hoàng đế ngoại quốc này giống hệt nước lũ và dã thú, nào là độc ác tàn bạo, giết chóc thành thói, thích nhất là ăn thịt sống uống máu tươi, bề ngoài thì như La Sát hiện thế … Tóm lại, lời đồn càng ngày càng đáng sợ hơn. 

Dọc đường đi, công chúa và hoàng tử Tây Hạ đã nghe vô số lời đồn thổi, lúc được dìu xuống xe ngựa đã lo đến sắp ngất.

Hai tỷ đệ không dám ngẩng đầu, cả đoạn đường phải cần người dẫn đi, đến khi thấy vạt áo màu đen thì lập tức run rẩy quỳ xuống.

Tấn Vọng: “…”

Trẫm đáng sợ thế à?

“…Đứng lên hết đi.” Vẻ mặt của Tấn Vọng vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng đã rất sốt ruột, hắn chỉ muốn nhanh chóng đuổi người về, để còn đi tìm thừa tướng và con trai mình.

Do lo sợ quá, nên lúc hai chị em đỡ nhau đứng lên, chân của công chúa Tây Hạ bỗng mềm nhũn, lảo đảo ngã về phía trước

Tấn Vọng vô thức vươn tay, định đỡ lấy cô.


“A a a…” Trong nháy mắt khi Tấn Vọng đụng vào người, nỗi sợ hãi của công chúa Tây Hạ như vọt tới đỉnh điểm, cô hét lên một tiếng rồi ngất đi, ngã vào lòng Tấn Vọng.

Trước cổng thành vô cùng ồn ào, nhưng Tấn Vọng vẫn tinh ý bắt được tiếng bánh xe ngựa đến gần. 

Hắn bèn nhìn về hướng phát ra tiếng động đó, vừa khéo có một chiếc xe ngựa dừng trước cổng thành. Màn cửa được người vén lên, Diệp Thư bế con trai, cả hai đều lẳng lặng nhìn hắn chăm chú.

Tấn Vọng vẫn đang đỡ lấy cô công chúa Tây Hạ bị dọa ngất kia.

Tấn Vọng: “…”

Trẫm không phải, trẫm không có, trẫm không hề làm gì hết.

Dưỡng Tâm điện.

Một tay Diệp Thư bế con trai, tay còn lại nâng chén trà lên nhấp một ngụm, thong thả ngước mắt lên.

Tên Hoàng đế Trường Lộc bị người ngoài đồn là hung thần ác sát, La Sát hiện thế kia, giờ đang chột dạ đứng cúi đầu trước mặt y.

“Thảo nào bệ hạ lại muốn thần đưa Tiểu Diệp Tử xuống Giang Nam, thì ra là muốn đuổi thần đi, để đến gặp hai vị mỹ nhân của Tây Hạ.” Diệp Thư cười khẩy.

Tấn Vọng: “Ta không phải, ta không có…”

“Ban nãy là gì đấy?”

“Ta chỉ…” Tấn Vọng há miệng, nhưng không biết giải thích thế nào, đành nói, “Ta chỉ sợ ngươi giận.”

Diệp Thư: “Giờ ta đang rất giận.”

Tấn Vọng bước lên một bước, hơi khom lưng xuống, khẽ nói: “Vậy phải làm sao ngươi mới hết giận?”

Diệp Thư không chịu nổi người này nói như thế, vẻ mặt nhanh chóng dịu xuống, y vội dời mắt đi: “Làm nũng cũng vô dụng, ta nói cho ngươi biết, ta… “

Mùi rượu nồng nặc bỗng tràn ngập trong không khí.

Biểu cảm của Diệp Thư cứng lại, nhịp thở dần nặng nề hơn.

“Ngươi…” Lần này, tin hương còn nồng hơn cả lần trước, tai Diệp Thư nhanh chóng ửng hồng, y tức giận nói, “Ngươi cãi không lại nên quyến rũ ta đúng không?”

“Ta không phải, ta không có…”

“Đi ra ngoài!”

“A Thư…”

“Đi ra ngoài!!!”

“Rầm—”

Cửa lớn của Dưỡng Tâm điện đóng lại, đám nội thị chen nhau đứng ở dãy hành lang uốn khúc ở phía xa, tất cả đều cúi đầu xuống như một đám chim cút, không ai dám ngó về hướng này.

Mức độ đáng sợ khi Diệp thừa tướng nổi giận chẳng thua kém bệ hạ tí nào.

Mọi người rụt cổ lại, tự nhủ trong lòng sau này hầu hạ Diệp thừa tướng phải cẩn thận hơn nữa, không thể bất cẩn được. 

Giờ Tấn Vọng cũng không biết phải làm sao. 

Đây là lần đầu Hoàng đế bệ hạ bị nhốt ở bên ngoài tẩm cung của mình, nhưng hắn không hề tức giận, ngược lại còn hơi hối hận. 

Vốn nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, ai ngờ giờ lại chọc người ta tức giận.

Sớm biết vậy hắn sẽ không lừa y. 

Hắn đứng trước cửa một lát, thấy trong điện yên tĩnh lại, bèn vòng ra phía cửa sổ, khẽ nói: “A Thư, ta sai rồi.” 

Không ai trả lời. 

Qua một lúc lâu, giọng nói buồn bã của Diệp Thư mới vang lên từ trong phòng: “Sai ở đâu?” 


Tấn Vọng nói thật: “Đến hôm qua ta mới biết Tây Hạ vương phái hai người này đến kinh thành, nếu ta biết sớm hơn, tất nhiên ta sẽ không để hắn làm như vậy.” 

Diệp Thư: “Không phải chuyện này.” 

“Hả?” 

“…Ta không giận chuyện này.” 

Giọng Diệp Thư truyền tới qua cửa sổ, nghe như bị từng lớp vải bông phủ lên, có hơi khàn khàn: “Ta giận vì ngươi không tin tưởng ta.” 

“Ta biết ngươi đang lo lắng chuyện gì. Ngươi lo Tây Hạ vương có ý đồ khác, sợ hai tên thuộc vương tộc Tây Hạ này tới là để chia rẽ quan hệ giữa ngươi và ta, khiến ta bị tổn thương”. Diệp Thư nói. “Ta cần ngươi phải bảo vệ đến thế sao?” 

“Tấn Vọng, ta thích ngươi, vì vậy mặc kệ là gặp phải chuyện gì, ta đều muốn đối mặt cùng ngươi.” 

“Ngươi không nên đẩy ta ra.” 

Tấn Vọng im lặng một lát, sau đó hắn khẽ nói: “Xin lỗi.”

“Lần này là do ta tự ý quyết định, là lỗi của ta.” Tấn Vọng đặt tay lên cửa sổ, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa chân thành, “Ta xin lỗi ngươi.” 

Một lúc sau, cửa điện được mở ra. 

Diệp Thư bế Tiểu Diệp Tử đã ngủ đi ra ngoài. 

Y không thèm liếc mắt nhìn Tấn Vọng lấy một cái, gọi nhũ mẫu bế con trai đi, rồi mới quay đầu nhìn Tấn Vọng đang đứng ngây ra ở trước cửa điện. 

Diệp Thư đi lướt qua hắn vào trong điện, vừa đi qua cửa điện thì dừng bước: “Còn không đi vào?” 

Tấn Vọng hỏi: “Ngươi hết giận rồi à?” 

“Giận.” Diệp Thư không quay đầu lại, nói tiếp: “Nhưng lần sau không được như vậy nữa.” 

“Sẽ không có lần sau!” Tấn Vọng bước lên hai bước, từ phía sau ôm lấy Diệp Thư, dụi đầu vào gáy y, “Ta đảm bảo sẽ không có lần sau.” 

Vành tai Diệp Thư nóng bừng, bị tin hương trên người Tấn Vọng bao quanh khiến chân tay hơi nhũn ra. 

Y dựa vào người Tấn Vọng, khẽ nói: “Ta đã đưa con đi rồi.” 

“Cũng đuổi hết nội thị bên ngoài.” 

“Hôm nay sẽ không có ai dám tới gần nơi này.”

Tấn Vọng ngạc nhiên sững sờ một lát, hắn nhìn người trong lòng, không biết nốt ruồi nhỏ phía sau tai Diệp Thư đã đỏ thẫm từ bao giờ.

“Ngươi…” 

Gò má Diệp Thư cũng dần đỏ lên, y xấu hổ nói: “Còn không mau vào đi, ngươi định chịu đựng thêm bao lâu nữa?” 

Y vừa nói xong thì lập tức bị bế lên. 

Tấn Vọng bế Diệp Thư bước nhanh về phía giường, thả y lên giường, rồi nghiêng người đè lên y: “Vì chuyện này mà ban nãy ngươi không nói lời nào, không để ý đến ta, là để dỗ Tiểu Diệp Tử ngủ à?” 

Diệp Thư mím môi, nghiêng đầu không nói lời nào. 

Tấn Vọng không nhịn được mà hôn y một cái. 

Sao người này lại đáng yêu đến vậy, rõ ràng là đang giận dỗi, thế nhưng vẫn dỗ con ngủ để giải quyết kỳ cầu hoan cho hắn. 

“Ta thật sự thích ngươi.” Tấn Vọng ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Ngươi không biết ta thích ngươi đến mức nào đâu.” 

Diệp Thư dần mê man trong luồng tin hương ngày càng nồng, y cố gắng ngửa đầu hôn lên môi Tấn Vọng, nở nụ cười. 

“Ta biết mà.” 

“Biết từ rất lâu rồi.” 

Hôm sau, Trường Lộc đuổi sứ thần Tây Hạ và con tin trở về, ngoại trừ cắt đất và cống nạp hàng năm, còn bắt buộc Tây Hạ phải tuyên truyền chuyện tình mặn nồng của Hoàng đế và Thừa tướng Trường Lộc khắp nước. 

Vài ngày sau, Hoàng đế và thừa tướng dẫn theo hoàng tử nhỏ lên thuyền xuôi nam. 

Dọc đường đi, một nhà ba người cùng ngắm cảnh núi đồi sông ngòi, cải trang vi hành, nhìn thiên hạ thái bình, bốn mùa an ổn, mùa màng bội thu. 

Mùa xuân năm thứ hai, nhóc con lớn rất nhanh, chớp mắt đã có thể chầm chậm đi được một đoạn đường dưới sự giúp đỡ của người khác.

Hôm đó sau giờ Ngọ, Diệp Thư vừa mới dỗ con trai mình ngủ xong, bỗng thấy một con chó nhỏ màu vàng chạy vào Dưỡng Tâm điện. 

Vẻ mặt Diệp Thư hơi kinh ngạc: “Hoàn thành nhiệm vụ?” 

Hệ thống không thể can thiệp quá nhiều vào mạch truyện, lần trước gặp, bọn họ đã bàn bạc rồi, nếu nhiệm vụ chưa hoàn thành, nó sẽ không xuất hiện trước mặt Diệp Thư.

Giờ lại đứng ngay đây, Diệp Thư không ngờ sẽ gặp lại nó nhanh như vậy. 


“Đúng, Tấn Vọng thống nhất thiên hạ đã là chuyện trong tầm tay, hệ thống thông báo ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ.” Con chó nhỏ màu vàng nói: “Một năm trước ta đã nói với ngươi, khi nhiệm vụ hoàn thành ngươi có thể chọn một phần thưởng, giờ ngươi đã nghĩ ra chưa?” 

“Ta…” Diệp Thư nhìn nhóc con đang ngủ ngoan trên giường. 

Gió nhẹ nhàng len vào từ cửa sổ, Diệp Thư ngước mắt nhìn, từng mái nhà phía xa cao cao cong cong phản chiếu ánh mặt trời, hoàng thành rộng lớn chìm trong ánh nắng buổi chiều, hiếm thấy yên tĩnh như thế này. 

“Ta nghĩ ra rồi.” Diệp Thư khẽ nói: “Ta muốn ở lại đây.” 

Con chó nhỏ màu vàng cũng không quá ngạc nhiên.

Nó dõi theo Diệp Thư từ đầu đến cuối, hiểu rất rõ tính tình và suy nghĩ của người này.

Nó nói: “Ngươi có thể ở lại, nhưng như vậy ngươi sẽ không thể quay về thế giới hiện thực nữa.” 

“Ở đó ta chẳng có gì, sao phải quay về chứ?” Diệp Thư nói: “Tài sản, quyền lực, sức khỏe… Mấy người có thể cho ta rất nhiều thứ, nhưng ta không cần những thứ đó.” 

“Ta muốn một gia đình, giờ nó đang ở đây rồi.” 

“…Cũng được.” Con chó nhỏ màu vàng vẫy đuôi, “Ta sẽ báo nguyện vọng của ngươi lên trên, nhưng ký ức ngày xưa của ngươi… Trước giờ hệ thống chưa từng xảy ra chuyện như vậy, ta không chắc có thể tìm lại hay không. Ngoài ra, có thể còn có những phần thưởng khác, nói chung… Ta sẽ cố hết sức.” 

Diệp Thư gật đầu: “Cảm ơn.”

Một tia sáng xẹt qua người con chó nhỏ màu vàng, sau khi tia sáng đó biến mất, nó chớp mắt mấy cái, mờ mịt ngó xung quanh, cuối cùng nhìn về phía Diệp Thư.

“Gâu gâu.” Con chó nhỏ màu vàng chạy đến, vung vẩy đuôi muốn nhào lên người Diệp Thư. 

Diệp Thư vội đón lấy nó: “Mày là… A Vượng?” 

A Vượng: “Gâu gâu gâu…!” 

“Suỵt, được rồi.” Diệp Thư xoa đầu A Vượng, khẽ nói: “Ta rất vui khi biết ngươi quay về, đừng ồn ào ảnh hưởng đến Tiểu Diệp Tử.” 

“…Gâu?”

A Vượng nằm sấp trong lòng Diệp Thư, nghiêng đầu tò mò nhìn nhóc con nằm trên giường, dường như không hiểu từ khi nào mà bên người chủ nhân lại có thêm vật nhỏ này. 

Diệp Thư bế A Vượng rời khỏi tẩm điện, chợt nhìn thấy Tấn Vọng đang đứng dưới cây đào trước sân, cánh hoa màu trắng nhạt rơi lả tả bên cạnh hắn. 

Diệp Thư đi đến trước mặt hắn: “Sao không đi vào?” 

Vẻ mặt Tấn Vọng hơi do dự: “Ta…” 

“Vừa nãy hệ thống đi rồi, đây là A Vượng.” Diệp Thư nói: “Lúc nãy ta đã nói cho nó rồi, ta sẽ không đi.”

Con ngươi Tấn Vọng khẽ chuyển động. 

Diệp Thư thả con chó nhỏ trong lòng xuống, vòng tay ôm lấy cổ Tấn Vọng: “Nói gì đi chứ, người ta ở lại vì ngươi đấy.” 

“Ta không biết nên nói gì.” Tấn Vọng khổ sở cười, “Ta rất muốn nói ngươi không cần hi sinh vì ta như thế, nhưng nếu đây là cách duy nhất để chúng ta không phải chia xa, ta lại rất vui khi ngươi quyết định như vậy.” 

“Ngươi luôn nói ta hi sinh vì ngươi, nhưng so với những gì ngươi đã hi sinh thì chẳng đáng nhắc tới.” 

“Ta bằng lòng mà.” Diệp Thư nháy mắt, ngắt lời hắn, “Chỉ cần bản thân tự nguyện, thì không phải là hi sinh, đây là lời ngươi nói.”

Tấn Vọng cười: “Ừ, ta hiểu.” 

“Vậy thì nói những chuyện khác đi.” Tấn Vọng ngắm nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, hắn hỏi: “Con cũng đã lớn vậy rồi, Diệp thừa tướng cũng nên cho trẫm một danh phận rồi chứ?” 

Lúc trước Tiểu Diệp Tử còn nhỏ, lại thêm bận rộn với việc nước, hai người đành phải hoãn lại ngày cưới. 

Giờ mọi việc đã ổn thỏa, lúc này mới nhắc lại chuyện cũ. 

Hai người đứng dưới hoa rơi như mưa, nhìn nhau thật lâu, Diệp Thư nở nụ cười: “Mong còn không được.” 

Ngày đại hôn đã được quyết định là ba tháng sau, hai người dùng lễ nghi thành hôn dành cho Đế Hậu, vừa khéo hôm đó cũng là ngày tiểu hoàng tử tròn một tuổi. 

Sau khi thành hôn, Diệp Thư không vào hậu cung, vẫn đảm nhiệm chức vụ thừa tướng. 

Từ đó, hai người cùng trị vì thiên hạ, cùng hưởng ngày tháng hưng thịnh.

__________

Yu có điều muốn nói: Hoàn chính văn rồi, còn phiên ngoại nữa thôi ( ^. ^).

Dii có điều muốn nói:

Tấn Vọng: Ta sai rồi.

Diệp Thư: Nhận sai là xong sao, phải đét mông!

—Hoàn chính văn—


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.