Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu

Chương 50: Chân tướng


Đọc truyện Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu – Chương 50: Chân tướng

Edit: Rykyu

Beta: Yuyu + Dii

Nước mắt theo gò má chảy xuống, vai Tấn Vọng nhanh chóng bị thấm ướt.

Diệp Thư nhắm mắt lại, khẽ lặp lại: “Xin lỗi.”

___________________________

Long liễn dừng lại ở một nơi hẻo lánh trong cung.

Không giống với những cung điện khác ở hậu cung, nơi này rất vắng vẻ. Mặt tường ở hai bên đường bị tróc ra từng mảng, tuyết đọng thật dày dưới đất do lâu rồi chưa được quét dọn. 

Sau khi Tấn Vọng đăng cơ, hắn đã bỏ hết hậu cung của tiên đế, đóng cửa vài cung điện, trong đó có cả lãnh cung.

Tối qua vừa có tuyết rơi, Diệp Thư bảo long liễn dừng ở bên ngoài, y bước trên lớp tuyết mềm đi đến trước cửa gỗ.

Cửa gỗ cũ kỹ đã mục nát, không thể khép chặt, đứng đằng trước còn có thể cảm nhận rõ hơi lạnh thổi qua khe cửa.

Tim Diệp Thư chợt đập nhanh hơn, y hít sâu một hơi, đẩy cánh cửa gỗ khép hờ rồi bước vào trong.

Nơi này cũng không hiu quạnh như y nghĩ.

Khoảng sân trước nhà khá nhỏ, đằng trước có một cây đào trụi lá phủ đầy tuyết, dưới gốc cây đặt thêm một cái bàn và bốn cái ghế đá. Trong nhà chỉ có hai căn phòng nhỏ, trước cửa phòng bày vài bồn hoa, vừa nhìn đã biết là được cắt tỉa cẩn thận.

Diệp Thư tiến vào căn phòng chính ở phía đối diện, tuy đồ dùng bên trong khá đơn sơ nhưng được quét dọn sạch sẽ, không thấy vết bụi nào.

Y ngước mắt lên, nóc nhà bị hỏng trong trí nhớ đã được sửa chữa, toàn bộ cửa sổ đều được dán kín lại nhằm ngăn gió lạnh thổi vào. 

Rõ ràng lâu rồi không có ai ở đây, nhưng dấu vết người sống lại xuất hiện khắp nơi.

Diệp Thư đi vào buồng trong.

Dù đã được lau chùi sạch sẽ nhưng lại không thể thay đổi được vẻ đơn sơ của nơi này. Bên trong chỉ đặt một tấm ván cứng, phía trên trải một lớp đệm mỏng, lớp vải bị giặt đến hơi bạc màu, không biết đã dùng bao lâu, mặt trên chằng chịt vết may vá. 

Phủ nội vụ đều đúng hẹn phân phát theo quy định chi phí sinh hoạt trong cung, nhưng không ai chia mấy thứ này đến lãnh cung cả. 

Lúc gian khổ nhất, nguyên chủ chỉ có thể đến cung khác, nhặt những thứ người ta không cần, rồi tự tay giặt giũ may vá lại, cố sống qua ngày.

Diệp Thư ngồi xuống bàn nhỏ trước cửa sổ.

Chân bàn thiếu một góc, phải dùng mảnh ngói vỡ lót bên dưới, y vừa liếc mắt đã nhìn thấy từng vết khắc mờ trên mặt tường trước bàn.

Là hai hình người sơ sài. 

Hai người que nho nhỏ sóng vai ngồi cạnh nhau, người que cao hơn ôm lấy người que khác đang mỉm cười vui vẻ, trong khi nó thì hướng nội, khóe miệng chỉ hơi cong lên.

Dấu vết trưởng thành của hai thiếu niên đều được giữ nguyên vẹn ở đây.

Viền mắt Diệp Thư hơi chua xót.

Y đứng dậy định rời đi, bỗng bất cẩn va mũi chân vào góc bàn.


Cái bàn thấp bé nhẹ cân bị y đụng phải nên hơi lệch khỏi vị trí ban đầu, làm lộ ra thêm mấy vết khắc dưới hai hình người.

Là một hàng chữ nhỏ đẹp đẽ.

……”Diệp Thư và Tấn Vọng, mùa xuân năm thứ năm.”

Diệp Thư ngẩn người.

Vị trí của hàng chữ nhỏ này vừa khéo thấp hơn cái bàn một tí, vì thế Diệp Thư không thể phát hiện ra ngay được. Nhưng quan trọng đây không phải kiểu chữ triện mà Trường Lộc thường dùng, đây là chữ giản thể chỉ có ở xã hội hiện đại.

Mặt Diệp Thư dần trắng bệch, y đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào hàng chữ nhỏ kia, hồi lâu sau mới chú ý tới nhịp tim đập khác thường của mình.

Đây là… Chữ viết của y.

Đây là thứ y muốn tìm.

Năm đó khi Diệp Thư còn nhỏ đã dùng phương pháp độc đáo đầy khó hiểu này, tạo ra dấu ấn riêng biệt, đủ để chứng minh thân phận thật của mình. 

Diệp Thư nhắm mắt lại, y vẫn chưa ổn định được nhịp thở.

Tấn Vọng không nhận sai người.

Không có nguyên chủ nào cả, trước giờ chỉ có mình y ở bên hắn.

Diệp Thư nhắm mắt lại, chóp mũi cay cay.

Bỗng nhiên, có tiếng động kỳ quái truyền từ bên ngoài vào phòng

Tiếng động đó vang lên từ phía sau, Diệp Thư ổn định lại cảm xúc, sau đó y bước về hướng phát ra âm thanh.

Phía sau nhà không đọng lại quá nhiều tuyết, men theo con đường mòn mọc đầy cỏ dại đi đến góc tường, ở đó có một cái ổ chó nhỏ được làm bằng ngói và rơm rạ.

Tấn Vọng đã xây cái ổ này, dành cho con chó nhỏ màu vàng tên A Vượng mà họ nuôi khi còn bé.

Diệp Thư rón rén bước tới, cẩn thận ghé lại gần, vén bụi cỏ trước ổ chó ra.

Một con chó nhỏ màu vàng quay lưng về phía y, hai chân trước ôm cục xương không biết trộm được từ nơi nào, đang hì hục gặm đến vui vẻ.

Hình như nó nhận ra có người tới gần, bèn quay đầu lại, đôi mắt tròn đen chạm phải ánh nhìn đầy nghi ngờ của Diệp Thư.

Diệp Thư: “……”

Chó vàng: “!!!”

Nó kêu “Á” một tiếng rồi nhảy dựng lên, vội vã chạy ra ngoài, nhưng bất cẩn va phải mép ổ, suýt làm sập luôn nơi ở.

“Áu…. Áu….” Con chó nhỏ màu vàng bị va đến choáng váng, loạng choạng bước đến chân Diệp Thư.

Diệp Thư lặng lẽ lui ra sau nửa bước.

Hồi nãy tiếng kêu đầu tiên của nó không hề giống tiếng chó, mà giống như…..Tiếng người.

Con chó nhỏ màu vàng lắc lắc đầu, ngồi xuống bên chân Diệp Thư, ngẩng đầu lên, tỏ vẻ vô tội  “…Gâu?”


“…” Sao lại nghe như chột dạ vậy?

Diệp Thư nghi ngờ nheo mắt lại: “A Vượng?”

Con chó nhỏ màu vàng nhìn y chăm chú: “Gâu gâu.”

Rõ ràng không thể là A Vượng.

Có lẽ do phải theo hai người chịu nhiều khổ cực từ khi còn nhỏ, nên trước khi Tấn Vọng đăng cơ A Vượng đã về chầu ông bà rồi. Bọn họ chôn nó ở một nơi non xanh nước biếc bên ngoài cung.

Nhưng con chó này rất giống A Vượng.

Lông trên lưng nó có màu vàng nhạt, nhưng dưới bụng và bốn chân lại có màu trắng như tuyết, từ dáng vẻ đến màu lông đều giống A Vượng như đúc.

Diệp Thư nghĩ: “Ngươi là con của A Vượng?”

“…….”

Con chó nhỏ màu vàng không trả lời.

Diệp Thư chợt có linh cảm, trong đầu y hiện lên một suy đoán. Y lắc đầu, lẩm bẩm: “Có lẽ nên mang nó về Dưỡng Tâm Điện rồi hỏi thử Tấn Vọng……”

Sau đó, y hô lớn về phía cửa: “Người đâu!”

“Đừng đừng đừng!” Một giọng nam trẻ tuổi vang lên sau lưng Diệp Thư.

Cơ thể Diệp Thư cứng đờ, y quay đầu lại, con chó vàng sốt ruột lắc lắc hai chân trước.

“Ngươi…… Ngươi vừa nói chuyện đấy hả?”

Nó chưa kịp trả lời, vài tên nội thị đã đẩy cổng vào: “Công tử, có gì cần dặn dò sao?”

Con chó nhỏ màu vàng vội la lên: “Đừng để bọn họ thấy ta!”

Diệp Thư liếc nhìn nó, quay đầu nói với nội thị: “Không có việc gì, các ngươi ra ngoài trước đi.”

Nhóm nội thị dừng bước, ngoan ngoãn nói: “Vâng.”

Trong sân chỉ còn lại một người một chó.

Diệp Thư hỏi: “Ngươi là ai?”

Con chó vàng ngồi xuống đất, đau khổ nói: “Là người đã đưa ngươi đến đây.”

Ánh mắt Diệp Thư càng lộ vẻ nghi ngờ.

Nó lo lắng vẫy đuôi, rồi lại gãi tai, nói ấp úng: “Thì là….. Nơi này là thế giới trong sách, tất nhiên không phải cứ muốn là sẽ vào được, thế nên……”

Diệp Thư: “Thế nên?”


“Ta là hệ thống hướng dẫn của thế giới trong sách.”

Diệp Thư quan sát khắp người nó.

“Khụ, đây không phải cơ thể thật của ta, ta chỉ sống nhờ trên người con chó nhỏ màu vàng này thôi.”

Ngoài trời dần có tuyết rơi, con chó vàng vội nhảy qua cửa sổ để vào phòng, nó dễ dàng lắc rơi tuyết dính trên người. Diệp Thư từ từ bước vào theo, khép lại cửa phòng rồi ngồi xuống bên cạnh bàn.

Diệp Thư hỏi: “Giờ nói được rồi chứ, chuyện gì đang xảy ra thế?”

“Có hàng ngàn hàng vạn thế giới trong sách, chỗ chúng ta đang ở chỉ là một trong số chúng.” Nó giải thích, “Sau khi thế giới nhỏ được hình thành trong mỗi cuốn sách, nhân vật của chúng sẽ sinh ra ý thức riêng. Thế nên bọn họ rất dễ phá hư cốt truyện chỉ vì suy nghĩ chủ quan của mình, hoặc vì tình tiết truyện thiếu logic.”

“Công việc của ta là tìm kiếm ký chủ thích hợp để tiến vào mấy thế giới nhỏ này, rồi giúp họ chỉ dẫn nhân vật trong đấy sửa chữa lại mạch truyện.” 

“……..”

Diệp Thư xoa bóp huyệt thái dương, trong đầu tràn ngập thắc mắc khiến y không biết nên hỏi từ đâu: “…Nói cách khác, hơn mười năm trước ngươi đã kéo ta vào thế giới này?”

Con chó nhỏ màu vàng chậm rãi nói: “Thật ra……. Đây là lần thứ hai ngươi tiến vào nơi này.”

Diệp Thư: “Là ý gì?”

“Hơn mười năm trước, là lần đầu tiên ngươi đến đây, lúc ấy nhiệm vụ của ngươi là giúp Tấn Vọng trở thành hoàng đế, phần thưởng là việc trị khỏi cho hai chân của mình.”

Diệp Thư ngẩn ra.

“Ba năm trước, Tấn Vọng đăng cơ, xem như nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành. Theo quy định, bọn ta phải xóa toàn bộ kí ức của ngươi ở thế giới nhỏ này, rồi trả ngươi về thế giới thật.” Nó nói tiếp, “Thời gian ở đây khác với thế giới thật, ngươi đã sống mười năm ở thế giới nhỏ, nhưng ở thế giới thật thì chỉ mới trải qua vài ngày.”

“Việc xóa kí ức này sẽ ảnh hưởng tới một phần kí ức gốc của ký chủ, nên ngươi đã quên mất mấy chuyện xảy ra trước khi xuyên. Nhưng ngươi vẫn nhớ rõ mười năm sống ở hiện thực, từ lúc hai chân ngươi được chữa khỏi, đến lần xuyên sách này chứ?”

Diệp Thư gật đầu.

Nhưng y lại cảm thấy có chỗ không đúng: “Nếu ta đã rời khỏi đây vào ba năm trước, vậy sao ta sống bên ngoài hơn mười năm, nơi này lại mới qua ba năm?”

Con chó nhỏ màu vàng do dự một lát, rồi mới chậm rãi nói: “Đúng là nơi này đã trôi qua rất nhiều năm.”

Diệp Thư nghi ngờ, y nhíu mày lại.

“Sau khi ngươi rời khỏi, chương trình của hệ thống đã tiếp quản cơ thể này, tiếp tục hoàn thành cốt truyện.” Nó nằm sấp lên bàn nhỏ, khẽ vẫy đuôi, “Diệp thừa tướng lên kế hoạch làm phản, bị Tấn Vọng xử tử, mọi thứ vẫn bình thường. Nhưng sau khi Diệp thừa tướng bị xử tử, mạch truyện nhanh chóng bị mất kiểm soát.”

“Nói đúng hơn là Tấn Vọng đã mất khống chế.”

“Hắn dần trở nên hung ác, thậm chí còn khơi mào chiến tranh khắp nơi, khiến dân chúng khổ sở.”

“……. Nói tóm lại, cuối cùng mạch truyện đã chệch rất xa khỏi nội dung gốc, bọn ta đành khởi độnglại lần nữa.”

“Chúng ta đã thử rất nhiều lần, thậm chí còn tìm ký chủ cho nhân vật khác, cố sửa đổi mạch truyện, nhưng đều không có tác dụng.”

“Cuối cùng bọn ta cũng phát hiện được, mạch truyện bị chệch đi là do ngươi.”

Tròng mắt Diệp Thư khẽ chuyển động.

Con chó nhỏ màu vàng nói: “Ký chủ thích hợp rất khó gặp, một khi đã kết nối rồi, sẽ trở thành duy nhất. Vì vậy, bọn ta chỉ có thể tìm ngươi trở lại.”

Diệp Thư nhịn không được hỏi: “Vậy vì sao lúc ta mới xuyên vào các ngươi không xuất hiện?”

“Việc này…” Nó ngừng một lát, rồi toét miệng cười với Diệp Thư, “Ngươi cũng thấy đó, ở lần khởi động lại này, bọn ta đã thay đổi thiết lập cơ bản của thế giới nhỏ.”

Nó nhìn phần bụng hơi nhô lên của Diệp Thư.

“…” Diệp Thư tức giận kéo kín áo lông cáo lại.


“Hơn nữa……” Con chó nhỏ màu vàng đắn đo giây lát, vẫn quyết định nói thật, “Trước kia chưa từng có chuyện để ký chủ quay về, lỡ mà bị lộ, bọn ta sẽ gặp phiền phức.”

Diệp Thư tức giận: “Vậy nếu ta vừa xuyên vào đã bị hắn giết thì sao?”

“…” Nó nghiêm mặt nói, “Chết ở thế giới nhỏ sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng ở hiện thực, ký chủ có thể yên tâm.”

Diệp Thư im lặng suy nghĩ.

Nó than thở: “Về phần ta……. Hơn mười năm trước, ta bám trên cơ thể của con chó tên A Vượng này, thỉnh thoảng lại sang đây xem ngươi một lát, nhằm nắm rõ tiến độ của nhiệm vụ. Nhưng giờ, bởi vì thời gian làm nhiệm vụ bị kéo dài, ta bị hệ thống chủ trừng phạt, bắt buộc phải ở đây đến khi hoàn thành nhiệm vụ.

Diệp Thư nhìn nó vẫy đuôi nhỏ, cố nhịn nhưng vẫn không được, đành hỏi: “Vậy ngươi chưa từng nghĩ tới việc biến mình thành thứ khác sao, ví dụ như… Con người?” 

“Còn có thể biến thành thứ gì ở trong cung, thành thái giám hả? Vậy thà làm chó còn hơn.”

Diệp Thư: “………”

Nó gãi tai, nói tiếp: “Tóm lại chuyện là như vậy đấy, bọn ta cũng hết cách rồi, chờ đến khi nhiệm vụ hoàn thành, ngươi muốn phần thưởng gì cũng được.”

Diệp Thư không trả lời.

Qua một lúc lâu, y mới khẽ thở dài: “Phần với chả thưởng, nói sau đi.”

“Ngươi nói lúc trước mạch truyện bị chệch khỏi nội dung gốc, vậy hắn… Cuối cùng ra sao?”

“Ở cuối truyện, Tấn Vọng dẫn quân đi tiêu diệt hai nước Tây hạ và Đại Yến, khiến cho vùng đất Trung Nguyên rơi vào nước sôi lửa bỏng. Tối hôm thắng trận trở về, Tấn Vọng phóng hỏa ở trong lãnh cung, cuối cùng…..chôn xác trong biển lửa.”

Khi Diệp Thư trở lại Dưỡng Tâm Điện, hoàng hôn đã buông xuống.

Nội thị vừa đỡ y xuống long liễn, còn chưa kịp bung dù, y đã bước nhanh vào trong điện.

Tấn Vọng nằm trên giường nhỏ đối diện với cửa.

Thấy Diệp Thư trở về, Tấn Vọng khẽ cười với y: “Đi đâu vậy, đã đợi ngươi gần hai canh giờ rồi.”

Ngoài phòng tuyết rơi rất nhiều, Diệp Thư chỉ đi vài bước mà tuyết đã dính đầy người. Tuyết đọng nhanh chóng tan ra nhờ nhiệt độ ấm áp trong phòng, mặt ngoài áo lông cáo hơi ẩm ướt, kết hợp với gương mặt trắng bệch của y, trông có hơi nhếch nhác.

“Làm sao vậy?” Tấn Vọng chợt ngưng cười, ra lệnh, “Còn ngây người ra đó làm gì, thay quần áo cho công tử mau, mang một chén trà gừng lại đây.”

Nội thị chưa kịp tuân lệnh đi làm, Diệp Thư đã bước nhanh đến trước mặt Tấn Vọng, y cúi người xuống, ôm hắn thật chặt.

…”Mấy năm đó ngươi đã thể hiện rất tốt, Tấn Vọng không thể đối mặt với sự phản bội của ngươi và nỗi ám ảnh khi tự tay xử tử ngươi.”

…”Tâm lý hắn biến đổi nghiêm trọng, thật sự trở thành một bạo quân, hoàn toàn mất trí.”

… “Tối hôm thắng trận trở về, Tấn Vọng phóng hỏa ở trong lãnh cung, cuối cùng…. Chôn xác trong biển lửa.”

Cơ thể Diệp Thư khẽ run lên, y ôm hắn chặt đến mức suýt đè lên miệng vết thương của Tấn Vọng.

Tất nhiên là Tấn Vọng nhận ra được sự khác thường của y, mềm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Diệp Thư nghẹn ngào nói: “… Xin lỗi.”

Xin lỗi lúc trước đã bỏ ngươi mà đi.

Xin lỗi trước kia đã lừa gạt ngươi.

Xin lỗi đã khiến ngươi chịu nhiều uất ức như vậy vì thái độ do dự không rõ trước đó. 

Nước mắt theo gò má chảy xuống, vai Tấn Vọng nhanh chóng bị thấm ướt.

Diệp Thư nhắm mắt lại, khẽ lặp lại: “Xin lỗi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.