Đọc truyện Sau Khi Xuyên Thành Sao Hot Nam Chính Và Nam Phản Diện Đều Trở Thành Fanboy Của Tôi – Chương 22
Bởi vì giữa đường bị văng mất cái mũ nên khi tới phòng nghỉ, nhìn cái mặt đen thui của Lộ Thiên Tinh là biết tâm trạng cậu không vui vẻ gì.
Trợ lý của cậu thì vừa nói chuyện vừa nín cười, sung sướng tỏ vẻ: “Anh Tinh hôm nay tâm trạng không tốt, thật xin lỗi.”
Lộ Thiên Tinh giựt lại ba lô bảo anh cút nhanh đi, Tiền Lãng “Được được” rồi gật đầu chào những người còn lại, mang theo điệu cười ngứa đòn chạy thật xa.
Lộ Thiên Tinh: “……”
Cậu im lặng đóng cửa, nói: “Bệnh lâu năm ấy mà, kệ đi.”
Ba người kia không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy cậu không vui cũng gật đầu phụ họa, hiểu ý nhau quăng chuyện này ra sau đầu.
Phàn Vân Cảnh vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, chủ động mời nói: “Ngồi đi, sắp bắt đầu rồi.”
Lộ Thiên Tinh nghĩ ngày hôm qua mới giảng hòa với đối phương, không có lý do từ chối, chỉ có thể đi qua ngồi xuống nhân tiện đổi đề tài: “Sao sớm thế?”
Liêu Thanh Minh hé đầu từ phía sau Phàn Vân Cảnh, mỉm cười nói: “Vì hôm nay không biểu diễn mở màn nên bớt không ít thời gian, coi như tin tốt.”
Lộ Thiên Tinh nhướn mày, chưa nói gì đã nghe người bên cạnh bổ sung: “Vì để đền bù cho khán giả xem trực tiếp, đạo diễn quyết định mỗi kỳ sẽ phát đoạn phim quá trình luyện tập của học viên, giám khảo cũng có mặt.”
Nghe vậy, Thôi Mộng Tuyết cùng Liêu Thanh Minh đều hốt hoảng: “Quyết từ khi nào thế?”
Phàn Vân Cảnh nói ngắn gọn: “Sáng nay.” Nói xong liền quay đầu về người bên cạnh, giải thích: “Sáng nay vừa họp khẩn, chắc là đạo diễn quên thông báo, đại khái thì sau khi kết thúc vòng loại mới công bố.”
Hai người kia bây giờ mới nhớ ra, Phàn Vân Cảnh vừa là giám khảo khách mời, vừa là nhà đầu tư nên mới biết tin sớm.
À một tiếng dài, tỏ vẻ hiểu rồi.
Lộ Thiên Tinh cũng gật đầu, cảm khái: “Lưu Vân Trường chắc sẽ không tự ngược đâu, kiểu anh ta thế đấy.”
Mọi người nghe vậy đều phì cười, tụm lại nói xấu Lưu Vân Trường.
Kết quả chưa tới 5 phút thì phó đạo diễn gõ cửa ôm theo bao to bao nhỏ toàn đồ ăn vặt tới: “Các thầy các cô chắc là buồn chán lắm phải không, đạo diễn Lưu đã mua đồ ăn vặt đến bảo tôi mang sang cho các vị giải sầu đây, chút nữa đồ ngọt mới có.
Mọi người cứ ăn đi, ngon lắm đấy.”
Mọi người: “……”
Dân mạng được nước cười như điên: “Ha ha ha ha đạo diễn ước gì được nấy lại online.”
“Đạo diễn Lưu: Ăn đi rồi ngậm mồm vào, cảm ơn.”
“Ha ha ha ha, đạo diễn Lưu chiều giám khảo quá, thật là vất vản.”
“Tui ngắc luôn đây, cái show gì mà giám khảo suốt ngày tức đạo diễn ha ha ha ha.”
“Thật lòng mà nói, hai vị giám khảo tuyển sinh này một là nhà đầu tư một phải huy động cả dòng họ mới mời tới được.
Căn bản là núi lớn không thể trêu.”
“Vậy mới bảo đạo diễn Lưu tội nghiệp quá mà.”
Lưu Vân Trường trong phòng điều khiển, nhìn thấy bình luận trên mạng đỡ trán thở dài, chỉ có thể an ủi bản thân thế này có là gì.
Mình vì lưu lượng của chương trình mà đếch gì cũng tung ra rồi, bình tĩnh tự tin từ từ..
Đcm..
“Đám quay phim mấy người làm gì thế!! MC lên sân khấu rồi kìa!!”
Màn ảnh lập tức điều chỉnh đẩy tới sân khấu, kéo lại gần MC.
Khán giả lẫn 43 học viên và 47 thực tập sinh chính thức lên sân khấu, bắt đầu vòng loại lần hai.
Khi 2 tuyển thủ bước ra khỏi hàng, Lộ Thiên Tinh kinh ngạc phát hiện nữ chính thế mà lên sàn sớm kìa.
Cô nằm trong nhóm cuối cùng, thuộc vòng loại lần này, thoạt nhìn thì vị trí không tồi nhưng trên thực tế……!Tân Tinh Tú có tận 3 vòng loại, dù biểu diễn có ấn tượng tới mức nào đi nữa thì càng về sau sẽ càng nhạt nhẽo với người xem, hoàn toàn không có lợi với nữ chính.
Nếu nói cô số nhọ thì đang sỉ nhục hào quang nữ chính rồi.
Hay là nữ chính đang tính toán gì?
Lộ Thiên Tinh trầm ngâm, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, kêu hệ thống hỏi: Hệ thống, dạo này cái tài khoản Người Tốt Không Ăn Cá có gì mới không?
Hệ thống lưu loát: 【 Tôi nghe lời cậu thỉnh thoảng đăng vào ca khúc mới, cũ lên.
Trước mắt trong danh sách có khoảng 90 bài hát rồi, cũng khá nổi đấy.
Về nữ chính từng có ý đồ liên hệ thì bị tôi tìm lý do chặn rồi.
】
Lộ Thiên Tinh: Lí do gì?
Hệ thống vô cùng đắc ý, tỉ mỉ nói: 【 Lúc đầu cô ta bảo thích mấy bài hát kia, tôi nói xin lỗi tui hong phải tác giả.
Cô ta bảo muốn gặp tác giả, tôi nói tui hong biết.
Sau đó cô ta bảo mình có thể giúp đỡ các thứ, bị tôi viện đủ cớ từ chối.
】
Lộ Thiên Tinh: Cô ta không phát hiện ra sao?
Hệ thống: 【 không có.
Người bình thường mà có được nhiều nhạc phổ đặc sắc như thế thì có thiệt là bình thường đâu.
Chúng ta không lộ mặt thì chỉ cần nhờ mấy người trên mạng giúp thanh minh là được, có gì đâu.
】
Lộ Thiên Tinh nghĩ cũng có lý.
Nếu bên tài khoản Người Tốt Không Ăn Cá không có tiến triển, vậy thì nữ chính sẽ không dám lợi dụng mấy bản nhạc nổi tiếng để biểu diễn kiếm fame —— ít nhất cô ta sẽ không để lộ thân phận của mình.
Biến tối thành sáng là chiêu hiểm vô cùng, đặc biệt là với cái sự nghiệp mơ hồ của cô, giờ công lược cũng có được mấy đâu.
Cho nên, lần này nữ chính muốn làm gì?
Lộ Thiên Tinh nhíu mày, tay phải vô thức ấn ấn bút bi.
Loạt soạt ——
Hai viên kẹo bạc hà màu xanh đột nhiên rớt lên giấy, cắt nhịp suy nghĩ của Lộ Thiên Tinh.
Cậu sửng sốt 2 giây, theo bản năng quay đầu nhìn, vừa lúc thấy Phàn Vân Cảnh đang rút tay đặt lên đầu gối.
Phàn Vân Cảnh bất biến, bình tĩnh nói: “Cần tôi bóc vỏ kẹo giùm không?”
“Không cần.” Lộ Thiên Tinh từ chối ngay, thấy đối phương vẫn nhìn mình, chỉ có thể buông bút bóc vỏ kẹo ăn, cảm thụ được hương bị mát lạnh tràn ngập cả khoang miệng, mím môi: “Cảm ơn.”
Phàn Vân Cảnh cố dời mắt sang chỗ khác, ừ một tiếng, lại nói: “Thấy cậu cứ nhíu mày, nếu khó chịu thì nói, không cần cố quá đâu.”
Lộ Thiên Tinh bất đắc dĩ: “Cơ thể tôi cũng không tệ đến thế đâu.
Vừa nãy chỉ là nghĩ vẩn vơ thôi.”
“Nghĩ cái gì? Lo lắng cho học viên à?”
“Ừ…!cứ coi là thế đi, không biết chuẩn bị thế nào rồi nhỉ.”
“Thầy Lộ đã làm rất tốt rồi, không cần lo cho những thứ bùn lầy cũng không đứng vững.”
“Ừm, nếu lần này không qua được thì cũng không có gì để nói.”
Thôi Mộng Tuyết liếc Liêu Thanh Minh, ngạc nhiên phát hiện hai người lãnh đạm kiệm lời giờ tự dưng thân thiện, ghé sát nhau tôi một câu cậu một lời vô cùng sôi nổi —— ăn cơm với người khác thì lạnh lùng, nhưng lúc hai cái núi băng này đứng với nhau thì sao có vẻ hợp thế!
Phàn Vân Cảnh nhạy bén, nhận thấy được tầm mắt tràn đầy ẩn ý kia.
Đôi mắt vừa nhiễm chút ấm áp chợt lạnh xuống, ánh mắt lướt qua sắc bén như dao, tràn ngập nguy hiểm.
Hai người ở trong giới giải trí cũng đủ lâu để hiểu, lập tức dời mắt, làm bộ cái gì cũng không biết thảo luận về các học viên.
Thời gian trôi qua chỉ có 2 giây, tốc độ quá nhanh khiến người ta khó mà nhìn ra được.
Cho nên dù Lộ Thiên Tinh ngồi bên hay khán giả xem trực tiếp cũng không phát hiện gì.
Chỉ có Liêu Thanh Minh và Thôi Mộng Tuyết biết, không dám hó hé.
Âm thanh trong trẻo lần nữa vang lên, người đàn ông từ tốn thong thả, hơi thở trầm ổn an ủi người bên cạnh thắng thua không quan trọng —— vì hôm nay học viên chọn lọc vẫn thất thế như cũ.
Lộ Thiên Tinh ném bút lên bàn, bóp bóp tay: “Không sao, tôi đã đoán trước được rồi.
Bây giờ tôi đang lo Lưu Vân Trường giở trò quỷ đây.”
Nghĩ, Lộ Thiên Tinh đột nhiên quay đầu nhìn Phàn Vân Cảnh, sắc mặt bất biến nhưng đáy mắt lại ẩn chứa chờ mong.
Phàn Vân Cảnh lần đầu tiên hưởng thụ loại đãi ngộ này, hận không thể xoa đầu nói hết tất cả cho cậu.
Nhưng mà vẫn cố kiềm: “Lưu Vân Trường nói vẫn chưa chắc lắm, mãi không chịu nộp kịch bản nên tôi không rõ.”
Lộ Thiên Tinh: “……!Đúng cái kiểu của anh ta.”
Phàn Vân Cảnh chỉ cảm thấy bộ dáng già đời này rất đáng yêu.
Không nhịn được xoa đầu cậu, ghé sát nói: “Yên tâm, nếu biết thì tôi sẽ nói cho cậu ngay.”
Hơi thở phả vào vành tai, mang theo âm thanh khàn khàn truyền tới đại não, làm dây thần kinh cậu trở nên tê dại.
Lộ Thiên Tinh đứng hình trong chớp mắt, ngay lập tức tạc mao, tức giận hất tay hắn ra, trừng mắt nói: “Đừng có đụng vào đầu tôi!”
Phàn Vân Cảnh cười nhẹ: “Được rồi.”
Lộ Thiên Tinh đẩy hắn: “Tránh xa tôi ra một chút!”
Phàn Vân Cảnh thuận thế dịch ra sau: “Được rồi.”
Động tĩnh lớn như thế khiến Thôi Mộng Tuyết cùng Liêu Thanh Minh muốn bỏ qua cũng không được, chỉ có thể giả vờ hoang mang quay đầu nhìn qua.
Lộ Thiên Tinh đối diện với hai người, phát hiện mình thế mà lại bùng nổ.
Cậu dừng một chút, quay lưng không thèm so đo với nam chính nữa.
Tay trái chống cằm che hơn phân nửa khuôn mặt của mình, tay phải nhặt bút lên tiếp tục ghi chép biểu hiện của học viên, cố dời đi lực chú ý của bản thân.
Phàn Vân Cảnh dựa lưng vào sô pha, nhìn thanh niên tặng mình cái ót.
Ánh mắt lướt từ ngón tay thon dài chống cằm của cậu, đến những sợi tóc đen nhánh, không cản được ý cười.
Giận rồi.
Thật đáng yêu.
Thôi Mộng Tuyết lẫn Liêu Thanh Minh đều thấy được có gì đó không thích hợp, ngay cả dân mạng cũng “???” Có chuyện gì thế tui là ai đây là đâu?
Một lúc sau, có fan run sợ hỏi: “Mới nãy là gì thế? Không biết tui mù hay sao chứ mọi người có thấy những gì tui thấy không?”
“???Tôi thuộc nhà Minh Tinh CP đây, xin hỏi có chuyện gì vậy?”
“Lầu trên thiệt là.
Đây cũng vậy.
Cho nên..
Liêu Thanh Minh tại sao anh chỉ ngồi hóng hớt thôi thế hả!!”
“Được rồi các bác, đây chỉ là bạn bè đùa giỡn thôi.
Có cần phải suy nghĩ vẩn vơ thế không?.”
“Nói đi nói thì cái ánh mắt của ông giám khảo khách mời nào không thích hợp! Đcm y chang như bạn trai tui đang nhìn tui!”
“Là bạn phải hông? Là bạn đúng chứ? Chắc là bạn nhỉ?”
“Bình tĩnh! Vị này là cái vị địa chủ ngày nay đấy! Chắc chắn là tình anh em! Các fan CP đừng manh động hãy tin tôi!”.