Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Chương 80


Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa! – Chương 80


Edit + beta: Iris
Cảnh tiếp theo là cảnh diễn đơn của hai người Từ Kiêu và Trang Dục, cũng là cảnh cuối cùng của Từ Kiêu.

Tổ đạo cụ đã chuẩn bị xong, tạo ra một khu đất trống trong khu rừng.
Tiếng clapboard vang lên, Huyết Thất Tử nhẹ nhàng đặt Tần Lệ xuống.
Tần Lệ môi khô nứt nẻ, sắc mặt tái nhợt, Nhiếp Chính Vương cao cao tại thượng giờ phút này chật vật đến cực điểm, ai tới cũng có thể lấy mạng hắn.

Nhưng ánh mắt hắn vô cùng lãnh đạm, rõ ràng tính mạng đã nằm trong tay người khác, nhưng hắn vẫn không lộ ra biểu cảm hèn mọn nào, vẫn là khí chất vương thượng.

Có lẽ là đây là một tia tâm huyết của người luôn kiêu ngạo, như một món bảo vật bị phủ bụi cũng có ánh hào quang.
Tần Lệ: “Ngươi muốn ta chết?”
Không ai trả lời, Tần Lệ nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: “Tùy ngươi, ta mặc kệ.”
Phó đạo diễn thấy màn này, nhịn không được thầm tán thưởng.

Dưới khuôn mặt lãnh đạm của Trang Dục, máy quay phim quay cận cảnh thứ bên hông mà tay y đang nắm lấy, là ám khí — — Nhiếp Chính Vương sát phạt âm lệ sao có thể mặc người xâu xé.

Người bên cạnh Nhiếp Chính Vương trầm mặc như màn đêm, hắn nhịn không được liếc nhìn Nhiếp Chính Vương một cái, thong thả lấy ra một chiếc khăn trắng lau máu tươi trên kiếm.
Nhiếp Chính Vương đang nằm dưới đất bỗng đứng dậy, chủy thủ trong tay đâm thẳng vào cổ của người bên cạnh — —
Chủy thủ rơi xuống đất, lại lần nữa bị chế trụ.
Không có gió, mây cũng như ngưng tụ trong màn đêm, dòng nước ngầm sóng cuộn vô hình giằng co giữa hai người.
Cổ Nhiếp Chính Vương bị trường kiếm chặn lại, trong mắt hắn lóe lên tia hung ác, “Động thủ đi.”
Đối phương vẫn không trả lời.
Nhiếp Chính Vương nhìn đôi mắt màu trà đạm bạc kia, đột nhiên bật cười.
Một giây sau, người tàn nhẫn này không quan tâm đến thanh kiếm đang kề cổ mình, chỉ lo vươn tay muốn kéo khăn che mặt của người đối diện xuống.
Huyết Thất Tử đột nhiên thu kiếm, lui về sau một bước.
Máy quay cận cảnh một chuỗi ngọc bích đỏ chợt lóe trên tay Từ Kiêu.
“Ngươi không giết ta?” Nhiếp Chính Vương như không cảm giác được cổ đang chảy máu, nheo mắt lại, nhìn chằm chằm người kia như sói nhìn mồi, hắn trầm giọng nói: “Chủ tử của ngươi sẽ hối hận.”
Người đối diện vẫn trầm mặc như cũ, giống như một chiếc quan tài, cạy thế nào cũng không ra.
“Người Đông Cung không giết ta, người của bổn vương lại thời thời khắc khắc muốn mệnh ta.” Tần Lệ lại nằm xuống, hắn đã xác định người đối diện sẽ không động thủ với hắn, không thèm đi nhặt chủy thủ.
Nhiếp Chính Vương hơi nghiêng đầu, vẻ mặt cực kỳ trẻ con và tàn nhẫn: “Ngươi nói xem, có phải rất thú vị không.”
Tần Lệ nói xong liền nhắm mắt lại, hắn cũng không mong chờ gì người đối diện sẽ trả lời.
Vào lúc này, rốt cuộc cũng nghe được người bên cạnh thở dài.
Trên cổ ướt lạnh, được người thoa dược, đồng thời đôi tay lạnh lẽo đó cũng lướt qua mắt hắn.
“Nghỉ ngơi đi.”
Ngay cả giọng nói cũng buồn tẻ.
Tần Lệ bỗng nhiên nổi lên hứng thú với người bên cạnh — — dưới lớp khăn kia, rốt cuộc là loại người nhạt nhẽo thế nào đây.
Nhưng mí mắt nặng trĩu, dược trên cổ làm hắn chìm vào giấc ngủ say.
“Cắt!”
Đạo diễn Ninh hài lòng vỗ tay, từ phía sau máy theo dõi bước lên: “Rất tốt! Hai người đều rất tốt.”
Từ Kiêu đứng lên, Trang Dục vẫn còn nằm dưới đất, vươn một tay ra.
Từ Kiêu bất đắc dĩ, đưa tay ra kéo cái người cao lớn dưới đất lên.
Quay xong cảnh này, suất diễn của anh coi như hoàn toàn đóng máy.
Trang Dục còn có một cảnh phải quay cho kịp, Từ Kiêu vỗ vỗ vai y, Trang Dục được dẫn đi thay đồ cho cảnh tiếp theo.

Đám Hà Tử Chiêu đã thay quần áo xong, Hạ Minh Viễn đi lên, đĩnh đạc hỏi: “Kiêu ca, bên lets go nói tối nay ăn cơm, anh có đi không?”
Lục Kỳ đeo một cái camera lớn trên cổ, cô bước lên hai bước, chớp chớp mắt: “Từ lão sư, anh có rảnh không?”
“Tôi rảnh a.” Từ Kiêu nhìn VJ bên cạnh cô, bật cười, “Hắn cũng ở đây mà, sao em lại đem theo camera lớn như vậy tới đây?”
Lục Kỳ có chút ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Cái này…!Là em muốn chụp một chút thôi.”
Mọi người cười đùa đi theo Từ Kiêu trở về thay quần áo, chờ Từ Kiêu thay trang phục diễn, dọn dẹp đồ xong, Lục Kỳ liền dẫn bọn họ lên minibus của lets go.
Trên minibus còn có những người khác, Từ Kiêu phát hiện có nhiều người hình như là bên đoàn phim Nhiếp Chính Vương.
Hỏi mới biết, cái gọi là đi ăn cơm thật ra cũng có hơi hướng bữa cơm hữu nghị, là kế hoạch tuyên truyền của bên lets go và đoàn phim Nhiếp Chính Vương, nhưng mọi người đều bận rộn, lại không có ai có gan đi mời đạo diễn Ninh, nên chỉ có vài thành viên nội bộ đi ăn chung.
Từ Kiêu mỉm cười chào hỏi bọn họ, tìm một chỗ ghế trống bên trong không có người rồi ngồi xuống.
Với lại bên lets go dường như đã định vị chỗ ngồi thành quen, Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ ngồi chung, Hạ Minh Viễn Sở Nhiên ngồi chung, lúc này không có Trang Dục ở đây nên Từ Kiêu chỉ có thể ngồi một mình.
Nhìn vị trí trống không bên cạnh, trong đầu Từ Kiêu bỗng hiện lên hình ảnh Trang Dục nằm dưới đất ăn vạ, con ngươi hổ phách nhìn anh, duỗi tay ra.
Nhưng bây giờ anh đang ở trên xe.
Lúc này Từ Kiêu mới chậm chạp phản ứng lại, ồ, anh thật sự đóng máy rồi.

Thời gian quay phim cùng Trang Dục đã hoàn toàn kết thúc.
Một vài cảm xúc khó hiểu dâng lên trong lòng, xe bắt đầu chạy, Từ Kiêu lại đổi tư thế khác, nhắm mắt lại, không để bản thân suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Xe chạy không được bao lâu, Từ Kiêu vẫn luôn ngủ, anh cảm giác như minibus ngừng lại, một lát sau ghế bên cạnh anh có người ngồi xuống.
Thật ra Từ Kiêu chưa ngủ, nhưng anh lười mở mắt xem là ai.
Nhưng lúc này, giọng Hà Tử Chiêu đột nhiên vang lên: “Oa, Trang ca, không phải anh không tới được sao?”
Lỗ tai Từ Kiêu nhúc nhích, cũng không biết thế nào lại mở mắt ra — — bắt gặp con ngươi hổ phách nhàn nhạt nhìn qua đây.

Trái tim vắng vẻ cũng như chỗ ngồi, bỗng nhiên được lấp đầy.

Từ Kiêu ngẩn ra, một lúc lâu sau vẫn không nói chuyện.
Trang Dục nhướng mày: “Nhìn em làm gì?”
Từ Kiêu chậm nửa nhịp mới hỏi: “…!Sao cậu lại tới đây?”
“Không muốn em tới?”
Từ Kiêu lắc đầu, lần nữa cười nói: “Không có a.”
“Tôi rất muốn cậu đến.”
Lúc này đến phiên Trang Dục không biết nên tiếp lời thế nào, lát sau Trang Dục mới nhàn nhạt nói: “Đạo diễn Ninh nói cùng đi, nên em mới đi.”
Từ Kiêu mỉm cười gật đầu, không định vạch trần y.
Vẻ mặt Trang Dục đầy bình tĩnh, chỉ là dường như y thay đồ quá vội, tóc rối tung rối mù — — trái ngược hoàn toàn với vẻ bình tĩnh kia.
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Hello, bồ câu vương của mọi người đã online.
Đăng: 15/11/2022.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.