Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Chương 35


Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa! – Chương 35


Đúng lúc này, vách ngăn trước mặt được hạ xuống.

Tiểu Trịnh ngồi ở ghế lái quay đầu nhìn hai bọn họ, cười ngây ngô, “Trang ca, Kiêu ca, chúng ta tới rồi.


Nơi tập hợp là ở bến cảng, trời cao mây rộng, có thể ngửi thấy vị mặn của biển.

Tiểu Trịnh giúp bọn họ lấy đồ cho khách mời 《Lets go!》 ở tổ nhân viên công tác, Từ Kiêu và Trang Dục thì đi tới chỗ khách mời khác.

Vẫn còn một đoạn thời gian nữa mới đến 9h, chưa bắt đầu quay, từ xa đã thấy được ba người Hà Tử Chiêu, Trần Ngũ, Sở Nhiên, Hạ Minh Viễn thì chưa đến.

Năm người tán gẫu một hồi, đám người Trần Ngũ còn hỏi chuyện của Triệu Chí Toàn, Hà Tử Chiêu vỗ ngực, “Có cần tôi giúp gì không?”
Từ Kiêu còn chưa mở miệng, Trang Dục đã nhàn nhạt nói: “Có tôi là được rồi.


Sở Nhiên “Ồ?” một tiếng, hứng thú hỏi, “Có cậu là đủ rồi?”
Trang Dục “ừm” một tiếng.

Sở Nhiên hỏi vậy, làm Từ Kiêu nhớ tới chuyện trên xe, tai bắt đầu nóng lên.

! Có phải mạch não anh đã xảy ra vấn đề rồi không, người ta chỉ thuận miệng hỏi một chút mà đã khiến lão già như anh ngại ngùng.

Ánh mắt của Sở mỹ nhân nhìn qua nhìn lại Từ Kiêu đầu bốc khói và Trang Dục mặt lãnh đạm hồi lâu, sau đó khóe môi nhếch lên vẻ nghiền ngẫm, rồi nói: “Nói cũng đúng.


“Tình cảm tốt quá đi,” Hà Tử Chiêu vô tư nói, “Có phòng làm việc của Trang ca bảo kê, chắc chắn không có vấn đề gì.


Đúng lúc Hạ Minh Viễn cũng vừa đến, hôm nay hắn ăn mặc rất bảnh bao, đẹp trai gấp đôi lần trước, lại còn mặc áo khoác da đinh tán.

Từ Kiêu thấy hắn mặc vậy thì thấy hoảng giùm hắn, mặc dù mọi người nói tháng 7 nóng nực, nhưng bây giờ mới là đầu tháng a.

Sở Nhiên nhìn Hạ Minh Viễn, lực chú ý lập tức dời khỏi người Từ Kiêu, độc miệng nói, “Loại thời tiết này mà mặc áo da? Anh không sợ say nắng sao.


Hạ Minh Viễn không cam lòng yếu thế, “Tôi thích vậy đó, cậu quản được chắc.


Lúc này, nhân viên công tác giơ clapboard ra trước mặt bọn họ — — tập thứ 3 chính thức bắt đầu quay!
Đạo diễn Lưu ăn mặc rất hợp hoàn cảnh, mũ nhỏ màu lam, cầm loa nhiệt tình tiếp đón bọn họ, “Mọi người thành thật giao điện thoại và ví tiền ra đây rồi lên thuyền!”
Nếu đã tập hợp ở cảng, vậy chuyện lên thuyền cũng coi như nằm trong dự đoán! Chẳng qua, chắc là sẽ không quay hai ngày trên thuyền đâu nhỉ?
Từ Kiêu lớn tiếng hỏi, “Đạo diễn, chúng ta định đi đâu đây?”
Đạo diễn Lưu, giọng điệu vui vẻ, “suỵt” với anh một tiếng, “Bí mật!”

Trần Ngũ nhỏ giọng nói: “Nhân viên công tác tập này nhiều ghê a! “
Là nhiều thật đó, không những người nhiều mà hành lý cũng nhiều.

“Chỉ đi có hai ngày mà,” Từ Kiêu trợn mắt há hốc miệng, nói với VJ khá quen thuộc, “Các cậu là muốn chuyển nhà sao.


VJ cười lắc đầu, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy không có ý tốt.

Thuyền là loại thuyền nhẹ nhỏ, chỉ chở được dưới 100 người, nhân viên công tác 《Lets go!》 đã ngồi đầy đủ, cũng đã dọn dẹp chừa ra một vùng trống rộng.

Đạo diễn Lưu cầm cái loa nhỏ, “Thuyền của chúng ta phải đi tới sáu tiếng mới đến nơi cần đến, bây giờ làm chút trò chơi nhỏ trên thuyền đi.


Từ Kiêu: “Đạo diễn, ông lại định bán tụi này đến chỗ quái đản nào nữa vậy?”
Đạo diễn Lưu: “Nói bậy, các cậu có miếng giá nào đâu.


“Đạo diễn Lưu,” Hạ Minh Viễn không đồng ý, chỉ vào mình, vẻ mặt nghiêm túc, “Ông nói người khác thì thôi đi, sao tính cả tôi vào nữa?”
Sở Nhiên buồn bã nói, “Đạo diễn, hắn nói đúng đó, hắn chính là báu vật vô giá a.


Hạ Minh Viễn hừ một tiếng, trên mặt có chút đắc ý nho nhỏ, “Gia hỏa cậu cuối cùng cũng nói được lời hay.


Từ Kiêu: “! “
Người anh em, bộ cậu không nghe thấy Sở mỹ nhân đặc biệt nhấn mạnh hai chữ vô giá sao.

Lúc này, biên kịch Trịnh cầm một quyển sách đi tới, vẻ mặt hiền lành hỏi, “Mọi người đã ăn sáng chưa?”
Sáu người đều lắc đầu.

“Vậy là mọi người có lộc ăn rồi,” trong mắt biên kịch Trịnh lại tăng thêm vài phần ý cười, “Tổ tiết mục đặc biệt chuẩn bị bữa sáng phong phú cho mọi người đây.


Biên kịch Trịnh vỗ vỗ tay, bốn nhân viên công tác lập tức nâng bàn đồ ăn ra.

Bên trên bày đầy đồ ăn ngon, màn thầu, sủi cảo tôm tinh, bánh bao chiên, bánh cuốn xá xíu, bánh cuốn trứng, mì xào tam ty, món nào món nấy đều nóng hôi hổi, màu sắc mê người, chỉ nhìn thôi mà ngón trỏ cũng giật giật.

Hà Tử Chiêu mở trừng mắt, “Wow, tổ tiết mục tốt tính vậy hả!”
Trần Ngũ cũng mắt sáng rực oa một tiếng, “Tôi thích sủi cảo tôm tinh.


“Xem ra cuối cùng tổ tiết mục cũng đã biết sự lợi hại của fans tôi,” Hạ Minh Viễn gật gù, “Đã nói phải đối xử tốt với tôi, để tôi ăn thử màn thầu xem nào!”
Từ Kiêu ghé vào tai Trang Dục, “Tôi thấy mấy thứ này chỉ bày ra để chúng ta nhìn thôi, nào được ăn dễ như vậy.



Quả nhiên, Từ Kiêu vừa dứt lời, biên kịch Trịnh liền cười khà khà.

“Thiên hạ làm gì có bữa cơm nào miễn phí, chắc mọi người cũng đã nghe qua câu này đi.


“Lần này là chơi đoàn đội, tổng cộng phải hoàn thành sáu trò chơi,” Biên kịch Trịnh đẩy mắt kính, giọng cực kỳ ôn hòa, “Mỗi lần thua một trò thì sẽ bỏ một món ra nha, mọi người hiểu chưa?”
“Với tư cách là người lập ra kế hoạch,” mắt biên kịch Trịnh lóe lên hàn quang, ngoài miệng thì lại ôn nhu ghim một đao, “Tôi khuyên mọi người nên ăn nhiều chút ha.


“— — Nếu không khi xuống thuyền thì sẽ bị đói bụng.


Đạo diễn Lưu lấy một hộp khăn giấy, rút ra một tờ giấy mỏng, “Trò thứ nhất — — thổi khăn giấy, khăn giấy phải bay trên không năm giây, không được rớt lên mặt, không được rơi xuống đất.


“Mỗi người chơi một trò — — ai đầu tiên?”
“Để tôi!” Hạ Minh Viễn không thèm suy nghĩ đã tự đề cử, vẻ mặt khinh thường, “Thổi có miếng khăn giấy thôi mà, có gì khó đâu!”
Những người khác không ai phản ứng lại, đứng ở sân — — là khu đất trống mà nhân viên công tác đã dọn ra.

Năm người còn lại đều hưng phấn, Trần Ngũ cổ vũ, “Thầy Hạ, lên a!”
Hà Tử Chiêu cũng hưng phấn nói: “Với lượng hô hấp của thầy Hạ, chắc chắn sẽ làm được!”
Từ Kiêu đặt tay lên vai Trang Dục hô cố lên, ngay cả Sở Nhiên thích đối đầu với Hạ Minh Viễn cũng nói một câu, “Làm cho tốt vào.


Hạ Minh Viễn được mọi người cổ vũ, tự hào vung tay lên, “Nhanh lên nhanh lên, tôi muốn ăn cơm.


Biên kịch Trịnh cười nhẹ nhìn hắn đứng ở trung tâm.

Tư thế chuẩn bị của Hạ Minh Viễn rất tiêu chuẩn, hắn ngồi xổm nửa người, như một con hổ đói sẵn sàng vồ lấy con mồi bất cứ lúc nào.

Nhân viên công tác đứng một bên bấm giờ, hô to: “Bắt — — đầu!”
Hạ Minh Viễn ném khăn giấy lên, hít sâu một hơi, bắt đầu thổi, “Phù — —”
Khăn giấy xoay một vòng, sau đó bị Hạ Minh Viễn thổi ra sau đầu.

Hạ Minh Viễn trong màn ảnh của VJ đang đứng trố con mắt ra, “Đậu xanh” một tiếng, vội quay qua đằng sau — — khăn giấy đã rớt xuống đất mất rồi.

Năm người kia: “! “
Người phụ trách tính giờ ở một bên cười nói, “Hai giây.

Các nhân viên công tác đều bật cười.

“Ánh mắt chọn người của cậu tốt thật nha, nhìn thầy Hạ mắc cười quá ha ha ha!” La Lâm Lâm cười điên cuồng, vỗ vỗ Lục Kỳ, “Vậy mà lại nghĩ muốn quay ra sau thổi khăn giấy tiếp a!”
Lục Kỳ bụm mặt, “Có thể là hắn không nghĩ tới, hắn đúng là ngu ngốc mà! “
“Tiếp! Tiếp!” Hạ Minh Viễn tức giận dậm chân, hắn cởi áo khoác da ra quăng xuống đất, “Nãy tại có quần áo nên không khống chế được, làm lại đi! Tôi phản đối!”
Biên kịch Trịnh nào để ý đến hắn, đẩy đẩy mắt kính, đạo diễn Lưu đứng bên cạnh cười sảng khoái vô tình tuyên bố, “Khiêu chiến thất bại!”
Hạ Minh Viễn miệng biểu tình không ngớt, một hai đòi làm lại.

Sở Nhiên buồn bã nói: “Không bằng anh sửa tên thành Hạ Biểu Tình luôn đi.


Hạ Minh Viễn: “! ???”
Sở Nhiên: “Ngày nào cũng thấy anh biểu tình, ở đây ngoại trừ anh thì có ai phản đối mù quáng vậy đâu?”
Đầu Hạ Minh Viễn bốc khói, “Nè! Cậu là cái đồ Sở miệng thúi!”
Từ Kiêu đi đến trước mặt VJ, “Kính thưa quý khán giả thân ái, đây là cuộc cãi vã của các học sinh tiểu học, không phải cãi nhau đâu nha.


Hạ Minh Viễn ở đằng sau hô to, “Đang cãi nhau mà! Là cãi nhau!”
Sở Nhiên bắn con mắt hình viên đạn qua, “Ai là học sinh tiểu học?”
Giữa tiếng cười nghiêng ngã của mọi người, biên kịch Trịnh vỗ vỗ tay, “Rút đồ ăn, rút mâm nào đầu tiên đây?”
Từ Kiêu: “Trịnh nữ sĩ, cô nói vậy là có ý gì, cái gì gọi là mâm đầu tiên?”
Hà Tử Chiêu: “Đúng đó đúng đó, nói cứ như sẽ rút cả sáu mâm vậy.


Trịnh nữ sĩ máu lạnh vô tình nhún vai, “Nói không chừng là vậy nha.


Từ Kiêu và Trần Ngũ, cả Hạ Minh Viễn đều cùng nói, “Không được! Không thể làm vậy được!”
Mặc kệ nói thế nào, màn thầu, sủi cảo tôm tinh, bánh bao chiên, bánh cuốn xá xíu, bánh cuốn trứng, mì xào tam ty, ai cũng không muốn bỏ món nào cả.

Oa! Đúng là một sự lựa chọn làm lòng người khó chịu a.

Trần Ngũ vẻ mặt đau lòng, “Nếu không bỏ màn thầu ra đi.


Sở Nhiên gật đầu, “Được đó, màn thầu là món nhỏ nhất.


Hà Tử Chiêu và Hạ Minh Viễn đồng thời lắc đầu, “Màn thầu ăn ngon, không bỏ!” / “Giữ màn thầu lại, tôi muốn ăn!”
Trang Dục: “Bỏ bánh cuốn đi.


Từ Kiêu tán thành, “Vậy bánh cuốn đi, bánh cuốn nguội không ăn được.


Cuối cùng sáu người nhất trí bỏ bánh cuốn ra.

“Trò chơi thứ hai là cái này,” đạo diễn Lưu cầm một trái cầu lông, mang tới, “Đứng tại chỗ tâng cầu 30 lần là qua!”
Hạ Biểu Tình lại online, “Cái này đơn giản như vậy, nên để cho tôi chơi mới đúng, vì sao trò thứ nhất lại không phải trò này!”
Sở Nhiên ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Cái thứ nhất cũng không có khó a, thổi khăn giấy thôi mà, có gì khó đâu, ai nói câu này vậy ta?”
Hạ Minh Viễn: “! “

“Tôi nghĩ! ” Trần Ngũ yếu ớt giơ tay, sau đó sờ sờ đầu, “Thần kinh vận động của tôi khá tốt! “
Đạo diễn Lưu tò mò hỏi: “Trần Ngũ a, không phải cậu muốn lên sao, xấu hổ như vậy làm gì.


Trần Ngũ nghe vậy, ngại ngùng liếc nhìn Hạ Minh Viễn, “Tôi sợ, sợ làm không được lại thành trò cười như thầy Hạ! “
Trần Ngũ dứt lời, Sở Nhiên trực tiếp bật cười thành tiếng.

“Tôi không phải là trò cười!” Hạ Minh Viễn nổi giận gầm lên, “Cậu không được cười!”
Trần Ngũ cười ngây ngô, “Vậy hả?”
“Cậu tưởng hắn cố ý làm trò cười hả?” Từ Kiêu câu vai Trần Ngũ, “Thầy Hạ của cậu đang làm phim tài liệu đó.


“Phim tài liệu ha ha ha ha!!” Hà Tử Chiêu lại cười to, “Từ Kiêu, anh thật tài tình.


Hạ Minh Viễn chỉ vào chóp mũi Từ Kiêu, hét lớn: “Từ — — Kiêu — —! Cậu câm miệng lại cho tôi!!”
Nhưng Trang Dục đột nhiên đưa tay ra, cuộn ngón trỏ của Hạ Minh Viễn lại thành nắm đấm.

Hạ Minh Viễn: “???”
Hạ Minh Viễn: “Cậu làm gì vậy!”
Trang Dục nhàn nhạt nói: “Anh không thể chỉ trỏ hắn.


Hạ Minh Viễn: “Dựa vào cái gì!”
Người có mặt đều sững sờ, Trang Dục còn chưa nói tiếp, Từ Kiêu đột nhiên rút một tờ khăn giấy ra, bắt đầu thổi “phù phù phù”, khăn giấy bị anh thổi bay lơ lửng trên không, được năm giây thì Từ Kiêu nắm khăn giấy lại.

Từ Kiêu đặt tay lên người Trang Dục, mặt anh có hơi hồng hồng, nhưng vẫn cười hì hì nói với Hạ Minh Viễn: “Dựa vào tôi có thể thổi trên năm giây, thế nào!”
Trang Dục nhìn vào mắt Từ Kiêu, khóe môi hơi cong lên, ý cười thoáng qua.

“Đúng vậy.


Hạ Minh Viễn tức giận nói, “Hai người cứ chờ đó cho tôi!”
Hắn cũng rút một tờ khăn giấy, mặt mũi nghẹn đến đỏ bừng, bày tư thế tiêu chuẩn rồi bắt đầu thổi.

Lúc này càng khôi hài hơn, Hạ Minh Viễn chưa kịp thổi được miếng nào, khăn giấy đã “piu” một tiếng dán lên mặt Hạ Minh Viễn.

Mọi người cười ầm lên, Hà Tử Chiêu cười đến cong eo, “Cứu mạng, thầy Hạ trông ngốc quá!”
Sở Nhiên cũng cười xán lạn, “Lần này cũng không phải làm trò cười đúng không?”
Hạ Minh Viễn: “! “
Giữa đám người cười vang đó, có hai người ngồi trong góc đằng xa kia, ánh mắt sáng rực như sói đói.

Lục Kỳ nắm chặt hai tay, “Ô ô ô ô cp của tui lại phát đường kìa!”
La Lâm Lâm nói nhỏ bên tai Lục Kỳ, “Tớ cược 5 mao tiền, Trang Dục tuyệt đối là thuộc tính hộ thê! Ha ha ha Trang Dục không nhìn nổi Hạ Minh Viễn bắt nạt Từ Kiêu a!”
Trợ lý đạo diễn Hà: “Mắt hủ các cô thấy ai cũng gay, Trang Dục và Từ Kiêu rõ ràng là đang vì hiệu quả của tạp kỹ có được không.


“Không được nói như vậy!”
“Anh thì biết cái gì!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.