Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa! – Chương 30
Sáng sớm, studio của Trang Dục đã phát thanh minh.
Trên bản hợp đồng giấy trắng mực đen rõ ràng, tóm gọn lại một câu, đó là “Từ Kiêu là nghệ sĩ trực thuộc công ty, nếu ai có thắc mắc hay tranh chấp pháp lý nào, vui lòng liên hệ với nhân viên pháp lý của chúng tôi.”
Ngay sau khi thanh minh được đưa ra, có thể nói nó như một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, những cư dân mạng vốn thời thời khắc khắc chú ý đến chuyện này, lại lần nữa bùng nổ.
“Omg, Từ Kiêu thật sự ký hợp đồng với studio của Trang Dục?”
“Bảo sao có thể tham gia 《Lets go!》, tài nguyên của Trang Dục phải nói là siêu chất lượng a.”
“Từ Kiêu của tụi này đường đường chính chính, thanh thanh bạch bạch!”
“Qnmd ai nói Trang Dục là kim heo, thiếu nữ hoa hướng dương mị đây là người đầu tiên đánh chết hắn!”
Đoàn phim 《Dao Lộ》, Lâm Ý siết chặt điện thoại, lẩm bẩm: “Trang Dục thật sự ký với hắn…”
Dương Hâm ngồi ở chiếc ghế bên cạnh hắn, bĩu môi, “Không phải anh đã sớm nói với em rồi sao?”
“Sau này em nghe lời Dương ca nhiều chút, ít nhắc về Trang Dục đi, biết chưa!”
Vẻ mặt Lâm Ý vô cùng khó tin, Dương Hâm nói cái gì cũng không lọt vào tai, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào tuyên bố thanh minh, thật lâu không nói gì.
Này…!Sao có thể…
“Sao có thể?!”
Đường Bình sắc mặt đại biến, trừng to mắt nhìn điện thoại, tức giận kêu lên.
Nếu đổi lại là bình thường, lúc này hắn đã sớm cùng đám bạn hẹn hò với mấy người mẫu mạng đi sung sướng rồi, nhưng hôm nay, hắn một bước cũng không dám bước ra cửa.
Hắn đột nhiên nhớ tới, hôm hắn đi tìm Từ Kiêu, quả thật đã gặp Ngụy Cảnh Thăng — — chẳng lẽ hôm đó, người mà Ngụy Cảnh Thăng đến thăm chính là Từ Kiêu?!
Đường Bình cắn muốn nát răng, chẳng trách Từ Kiêu ngạo mạn như vậy, hóa ra đã sớm có đường lui.
Đồng thời hắn cũng oán hận Triệu Chí Toàn — — Nếu không phải Triệu Chí Toàn kêu hắn đi, thì hắn sao có thể gây ra chuyện này, bây giờ dân mạng đều điên cuồng lan truyền thông tin cá nhân của hắn, hắn chỉ nhìn thoáng qua một lần rồi không dám nhìn nữa.
Hắn như chuột chạy qua đường, chỉ có thể trốn trốn tránh tránh.
Nếu không phải Triệu Chí Toàn…!Nếu không phải tại hắn…
Đường Bình suy nghĩ gì đó, mắt đột nhiên sáng lên.
Cùng lúc đó, Từ Kiêu không hề biết mình đã nhấc lên một trận phong ba, anh thu dọn đồ đạc, kết toán xong thì ung dung rời khỏi phòng phỏng vấn 《Mười câu hỏi ngu》.
Thật ra sau khi phát đoạn ghi âm, Từ Kiêu có hơi hối hận — — có phải anh làm việc lỗ mãng quá rồi không.
Anh còn chưa kịp báo với Trang Dục…!Nhưng cũng không biết Trang Dục có muốn thương lượng với anh nữa không.
Haizz.
Từ Kiêu cảm thấy hơi mệt.
Quả nhiên phúc bất trùng lai họa vô đơn chí, mới cãi nhau xong đã bị khởi tố, có chuyện gì vậy a.
Từ Kiêu khẽ thở dài, sắp xếp lại tâm trạng, chuẩn bị về nhà.
— — Nhưng anh vừa ra khỏi thang máy thì đã bị người chặn lại.
Người cản anh không phải ai khác, chính là nữ MC Mã tỷ của 《Mười câu hỏi ngu》— — Mã Liên.
Tất cả là do Từ Kiêu khúc cuối không chịu bắt tay với cô, hiện giờ ngoài bình luận thảo luận chuyện ghi âm ra, thì bên dưới tổ tiết mục cũng có không ít người nhắn lại, yêu cầu tổ tiết mục đổi MC.
Mã Liên vốn đang thở phì phò muốn đi tìm đạo diễn khiếu nại, không ngờ lại từ miệng đạo diễn biết được, Từ Kiêu đã ký hợp đồng với studio của Trang Dục.
Cô lập tức sửng sốt, nếu sớm biết Từ Kiêu có Trang Dục chống lưng, hôm nay cô sẽ không như vậy…!Mã tỷ cắn môi dưới, là cô nhìn lầm.
Nhưng cô là ai ai, trong cái giới này, nếu cô không co được giãn được, gió chiều nào theo chiều đó thì sao cô có thể làm MC thường trú của chương trình này được?
Cô nghĩ kỹ rồi, khom lưng xin lỗi, nói chút lời hay là được…!Dù sao chuyện này cũng có sao đâu, cứ để Từ Kiêu đứng ra giải thích một chút là được rồi.
Cho nên, đây không phải là cô đuổi theo đến đây, cô chỉ muốn trò chuyện vui vẻ với Từ Kiêu thôi.
“Thầy Từ, có thể mượn bước nói chuyện hay không?” Mã Liên chỉ chỉ vào khu ngoặt ít người, nở một nụ cười cực kỳ ôn nhu — — Thái độ hiện giờ của cô tốt hơn lúc ghi hình rất nhiều.
Từ Kiêu không biết vì sao Mã Liên đột nhiên lại khách khí đến vậy, anh hơi do dự, không định đi theo Mã Liên, hỏi, “Có chuyện gì sao?”
“Thầy Từ, anh đang vội sao?” Mã Liên hơi dừng lại, chợt cười hỏi, cô vén cái mái hơi dài sang một bên, mỉm cười nhìn Từ Kiêu, “Nếu đã không vội, thì nể mặt tôi chút được không, tôi mời anh uống trà nhé?”
Từ Kiêu: “Ách, không được…!Tôi còn có việc gấp.”
Nụ cười của Mã Liên lại cứng ngắc lần nữa, ngón tay dài tinh xảo bấm mạnh vào lòng bàn tay.
“Thầy Từ có gì không hài lòng với tôi sao?” Mã Liên lại cười, “Nếu có, thì tôi đây xin lỗi.”
Từ Kiêu: “…!Tôi không có chỗ nào không hài lòng hết.”
Chỉ là một người từ nay về sau không còn bất kỳ giao thoa nào nữa, anh sao có thể có ý kiến gì với cô chứ.
“Nếu đã không, vậy vì sao không — —” Mã Liên cố ý lấp lửng, “Vì sao không phối hợp với tôi một chút đi?”
“Cho tôi một cơ hội tháo bỏ hiểu lầm với anh không tốt sao,” Mã Liên nói tiếp, “Mọi người đều là người trong giới — — có thêm bạn vẫn luôn tốt hơn chứ.”
Không phải Từ Kiêu không hiểu ý Mã Liên, chỉ là — — làm bạn bè với cô? Xin kiếu.
Bạn bè mà có thể phản chiến mình bất cứ lúc nào, có cũng như không.
Từ Kiêu không có tâm tình phí nước bọt với cô, anh hỏi lại lần nữa, “Cô có việc gì sao?”
Mã Liên thấy Từ Kiêu dầu muối không ăn, cô mấp máy môi, mở miệng nói: “Là như vậy, tôi hy vọng thầy Từ có thể đăng một status thanh minh — — không, không cần thanh minh, chỉ cần nói ngắn gọn trên Weibo là được rồi, bởi vì dân mạng dường như đang hiểu lầm mối quan hệ giữa chúng ta, mong thầy Từ đứng ra giải thích một chút, mọi người đều là bạn bè — — dù sao thì, ai cũng không mong bản thân có thêm người đối địch, không phải sao?”
“Không được.”
Từ Kiêu còn chưa nói chuyện, bên cạnh đột nhiên có một người bước đến, lạnh lùng nói.
Từ Kiêu vừa ra khỏi thang máy đã thấy người này, thân hình hắn thon dài, cho dù mặc một bộ đồ đen điệu thấp cũng phá lệ bắt mắt, hắn đội mũ đen sụp xuống, đôi chân dài tựa vào bức tường bên kia, dường như đang đợi người.
Người này không biết tới đây từ khi nào, bây giờ đột nhiên mở miệng khiến Từ Kiêu và Mã Liên đồng loạt sửng sốt.
Chẳng qua hắn đè mũ xuống rất thấp nên Từ Kiêu không thấy rõ mặt.
Người này lạnh lùng nói: “Tôi không đồng ý.”
Từ Kiêu: “?”
Sao vậy nhỉ…!Hình như, giọng nói hơi quen quen…
Từ Kiêu nhịn không được nhìn cái che mặt kín mít.
“Hai chúng tôi đang nói chuyện, liên quan gì đến anh,” Mã Liên sắc mặt khó coi, mở miệng quát lớn, “Anh dựa vào đâu định đoạt quyết định của hắn.”
Mã Liên vội la lên: “Thầy Từ, chúng ta đổi nơi khác nói chuyện đi?”
Mà Từ Kiêu lại không có để ý đến Mã Liên, mắt không chớp nhìn chằm chằm người này — — anh đoán ra rồi, nhưng lại không dám chắc.
“Chỉ bằng, hắn là người của tôi.” Người này nói, “Lý do này đã đủ chưa?”
Y tháo khẩu trang xuống, kéo mũ đen lên trên một chút, lộ ra con ngươi hổ phách sắc bén xinh đẹp.
Mắt Từ Kiêu sáng lên, hai bên khóe môi bất giác cong lên.
“Trang, thầy Trang, anh — — sao anh lại ở đây?!” Vẻ mặt Mã Liên cứng ngắc.
“Tôi có xem phát sóng trực tiếp,” Trang Dục ánh mắt sắc bén liếc về phía Mã Liên, “Bộ cô không nghĩ tới, khi cô hỏi những vấn đề đó sẽ mang lại hậu quả gì cho hắn sao?”
Mã Liên có chút hoảng loạn, giải thích: “Tôi…!Tôi chỉ nghe theo tổ tiết mục sắp xếp thôi.”
“Cùng một vấn đề, có rất nhiều cách hỏi khác nhau.” Trang Dục mặt vô cảm, giọng điệu lạnh băng, “Nhưng cô nghĩ thế nào, tôi nghĩ cô là người rõ nhất.”
Trang Dục lại kéo mũ xuống lại, đeo khẩu trang vào, “Tôi và nghệ sĩ dưới cờ của tôi đều rất bận, không phụng bồi.”
Trang Dục xoay người rời đi, mà Từ Kiêu vẫn còn đứng tại chỗ, anh nhìn bóng lưng của Trang Dục, hơi do dự.
Nhưng Trang Dục đi chưa được hai bước, thì quay đầu lại, con ngươi hổ phách dưới vành nón trừng Từ Kiêu một cái.
“Còn không lại đây.”
Từ Kiêu nở một nụ cười rạng rỡ, “nha” một tiếng, vội vàng đi theo sau Trang Dục..