Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Ta Mang Thai Nhãi Con

Chương 50


Đọc truyện Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Ta Mang Thai Nhãi Con – Chương 50


Sở Ngọc hồi tưởng lại cốt truyện trong tiểu thuyết, [Tín Đồ Thời Trang] là chương trình giải trí mới của đài quốc gia, lúc đầu cũng không hot gì, nhưng dù sao là đài quốc nên ratings không kém.
Vì chất lượng chương trình không tồi, hơn nữa các nhà thiết kế được mời tới cũng có tài năng, và thêm ánh sáng nhân vật chính Lê Cẩm, chỉ sau một vài tập, bộ sưu tập của Lê Cẩm đột nhiên bùng nổ trên mạng làm cả tiết mục cũng đỏ theo.
Còn Đào Tư Dịch vì muốn nổi tiếng hơn nên sau khi chương trình bùng nổ đã nhờ Thời Húc Trạch trực tiếp thành giám khảo khách mời từ trên trời rơi xuống.
Đào Tư Dịch vẫn luôn chèn ép Lê Cẩm không dấu vết trong quá trình ghi hình, hơn nữa còn dẫm lên Lê Cẩm để quảng cáo bản thân.

Tuy tuổi hai người không sai biệt, nhưng Lê Cẩm vẫn luôn biểu hiện xuất sắc còn từng đạt giải thưởng nổi tiếng, thu hoạch thêm một nhóm fans từ khi tham gia chương trình, nhưng bởi vì cậu và Đào Tư Dịch một người là thí sinh người kia là giám khảo, vô hình phân ra địa vị giữa hai người.

Đào Tư Dịch có thể “chỉ điểm” Lê Cẩm, ý nghĩ trình độ cao hơn Lê Cẩm cũng dường như là điều hiển nhiên.
Hơn nữa Đào Tư Dịch cũng từng giành được giải thưởng và tốt nghiệp tại học viện nổi tiếng ở nước ngoài, lại có thể làm giám khảo chương trình với những đại sư đã nổi danh lâu, thường còn có những tài khoản marketing thổi phồng bản thiết kế của gã, tuy người thường chưa xem qua thiết kế kinh diễm gì của gã, nhưng vì vậy nên càng thấy gã lợi hại, dáng vẻ cao thượng gì đó.
Trong toàn bộ quá trình, Đào Tư Dịch chính là dẫm lên Lê Cẩm đem tên tuổi mình quảng cáo, sau đó gã sáng lập ra thương hiện cá nhân, có Thời Húc Trạch hộ giá và dư luận lại thổi hắn một phen nên cũng không ai dám nhảy ra làm gì, nhất thời Đào Tư Dịch vô cùng nổi tiếng.
Lúc đầu Lê Cẩm không phát hiện được chứng cứ Đào Tư Dịch nhằm vào hắn, nhưng trực giác lại không quá thích đối phương, bị hại không ít lần mới không nhịn được nhắc Thời Húc Trạch, lại bị gã nói là gây rối vô cớ, vì vậy hai người dần sinh ra ngăn cách.
Sau Đào Tư Dịch đạo thiết kế Lê Cẩm tỉ mỉ chuẩn bị, giành trước cho ra mắt nói đây là thiết kế của thương hiệu mình.

Lê Cẩm phát hiện lại đối chất với đối phương, nhưng không có chứng cứ và Thời Húc Trạch không tin mình, còn thiên vị Đào Tư Dịch, qua loa trả lời là linh cảm vô tình giống lại khuyên hắn đừng để ý vào chuyện vụn vặt.
Lê Cẩm lập tức nản lòng với Thời Húc Trạch, không nhịn được chia tay với đối phương.
Đào Tư Dịch lập tức thấy cơ hội tới liền tiến vào, không treo Thời Húc Trạch như trước mà vội vàng trói chặt đối phương.


Rốt cuộc gã không thể rời khỏi trợ giúp từ Thời Húc Trạch, đối phương cũng không còn một lòng một dạ yêu đơn phương gã như trước.

Sau lại chính Thời Húc Trạch bị vứt nên dần hối hận, phát hiện cuối cùng ở bên ánh trăng sáng cũng không tốt như vậy, trái lại dần cảm thấy mình không thể rời bỏ Lê Cẩm, vì vậy bắt đầu cái gì gọi là “truy vợ.”
Đào Tư Dịch thấy tâm trí đối phương không ở trên người nên thiết kế chuyện bắt cóc, muốn hủy diệt Lê Cẩm và giá họa cho chủ nhân cơ thể này.

Bởi vì Thời Húc Trạch ngu và mù, pháo hôi xui xẻo là nguyên chủ hoàn toàn bị đẩy xuống vực sâu.

Sở Ngọc hiện tại đương nhiên không sợ Đào Tư Dịch giá họa, hay Thời Húc Trạch có thể làm gì mình, chỉ là nghĩ tới cốt truyện sau này, cậu thấy dù muốn xem những người này diễn cũng không thể cho họ sống quá tốt.
Nhìn lời mời chương trình [Tín Đồ Thời Trang] đưa tới, Sở Ngọc nghĩ một hồi vẫn không từ chối mà nhắn lại cho đối phương, tỏ vẻ sẽ suy nghĩ lại.
Tuy hiện tại Sở Ngọc đã thay thế Lê Cẩm đạt giải thưởng lớn nhất của nhà thiết kế mới nổi, chỉ là chương trình cũng mời những người đạt giải khác tới và những nhà thiết kế đoạt giải kỳ trước, nên Sở Ngọc đoán chắc chắn lần này Lê Cẩm cũng sẽ tham gia.
Hơn nữa lần này giải thưởng nhà thiết kế mới nổi hot hơn những đợt trước, sự chú ý tới [Tín Đồ Thời Trang] cũng nước lên thuyền lên, đại khái sẽ nổi sớm hơn trong sách, sau khi Đào Tư Dịch về nước chắc chắn sẽ tìm mọi cách chen chân làm oan gia ngõ hẹp với Lê Cẩm.
Dù Sở Ngọc không tham gia [Tín Đồ Thời Trang], cậu cũng có thể giải quyết âm thầm Đào Tư Dịch, chỉ cần để Thời Tranh ra tay làm Thời Húc Trạch không thể nào nâng gã lên là được.

Chỉ là so sánh qua lại, còn sảng khoái hơn khi có thể chọc thủng lớp ngụy trang của gã ngay trước mặt mọi người.
Trước kia Sở Ngọc chưa từng nghĩ tới đi làm nhà thiết kế, sau biết mình mang thai nên cho rằng mấy tháng sau sẽ không ra cửa, vì vậy không muốn đối địch Đào Tư Dịch.

Nhưng giờ ngẫm lại thấy chủ ý này cũng không tồi.

Hơn nữa ấn tượng của cậu với Lê Cẩm không tệ, đến lúc đó có lẽ nên giúp hắn thấy rõ gương mặt Thời Húc Trạch sớm hơn, thoát khỏi biển khổ.

Sở Ngọc nói ý nghĩ này cho Thời Tranh, sau khi anh nghe xong, dù hình rồng không có lông mày nhưng rõ ràng không đồng ý: “Cục cưng cần gì đi giao tiếp với loại người đó?” Hiện tại anh rất muốn đóng gói Thời Húc Trạch và Đào Tư Dịch tới đào mỏ ở châu Phi, vì Sở Ngọc nói không bằng xem họ diễn nên anh mới không làm gì, nhưng anh cũng không muốn Sở Ngọc bị khiêu khích và bắt nạt.
“Dù gì em cũng sẽ không chịu ủy khuất, chẳng lẽ anh sẽ làm chuyện gì có hại với em sao?” Sở Ngọc sờ sờ đầu rồng: “Chương trình này khá tốt, rất đáng giá để đi, nói tới anh không thấy gặp mặt trực tiếp khiến đối phương tức chết tốt hơn sao?”
“Anh đương nhiên sẽ không…” Thời Tranh lập tức trả lời, nhưng đuôi vẫn ủy khuất hạ xuống: “Nhưng không phải em nói không muốn ra ngoài tham gia hoạt động và muốn ở nhà sao?” Vốn Sở Ngọc ở nhà với anh, nếu tham gia chương trình này chẳng phải sẽ xa cách anh rất nhiều ngày ư?
Sao Sở Ngọc không nhìn ra ý nghĩ của Thời Tranh được, cậu buồn cười chọc chọc hàm rồng bự: “Nhưng không thể nào ở nhà hoài chứ, chẳng lẽ anh không thấy chán.”
Rồng bự nói như sự thật hiển nhiên: “Sẽ không.”
Rồng bọn họ đó giờ lười và thích ở nhà, cơ bản không thấy nhàm chán gì, mỗi ngày ôm vàng ngủ là chuyện bình thường.

Nếu lúc ở nhà còn có Sở Ngọc kế bên kia há chi mà nhàm chán, quả thật là vui sướng tới tận trời cao.
“…” Sở Ngọc bị câu trả lời hiển nhiên kia của Thời Tranh chặn lại, sau đó đặt cằm lên môi rồng, nhìn chằm chằm anh: “Anh thật sự không muốn em đi? Hay là đang làm nũng?”
Thời Tranh: “…”
Thời Tranh đương nhiên sẽ không thật sự phản đối Sở Ngọc, nhưng cũng không thể thừa nhận mình làm nũng được, tròng mắt vàng kim đảo qua đảo lại, thu móng vuốt lại, sau khi ngồi vững mới nói sáng chuyện khác: “Nếu em muốn đi chọc tên Đào Tư Dịch kia, vậy có cần hỏi Eugene cậu ta hiện tại thế nào không?”
Sở Ngọc thấy anh như vậy cười cười hừ một tiếng, cậu cũng không tiếp tục “ép hỏi” nữa mà nghiêng đầu cọ cọ mặt anh: “Không cần gấp, chúng ta ngủ trưa trước đi.”
Một thân vảy rồng của Thời Tranh rất mát mẻ thoải mái, Sở Ngọc đặc biệt thích, cậu để Thời Tranh nằm nghiêng rồi dựa vào bụng anh ngủ một giấc, đến khi mặt trời lặn mới tỉnh.
Sau khi Sở Ngọc tỉnh lại, Thời Tranh đã kêu Hà Dược đem tới thông tin liên quan tới chương trình [Tín Đồ Thời Trang].


“Tổ chương trình hẳn sẽ muốn tìm mọi cách để em tham gia, em muốn đi cũng tốt.” Thời Tranh nói với Sở Ngọc.
Khác với những người khác, hiện tại Sở Ngọc hoàn toàn là nhà thiết kế trẻ tuổi nổi nhất hiện tại, nhiệt độ lúc này có thể so với ngôi sao đang hot, đài quốc gia muốn có một chương trình thời trang có số liệu và độ nổi tiếng đẹp, nếu không có nhà thiết kế đạt giải vàng Sở Ngọc trong cuộc thi nhà thiết kế mới nổi thì khó tránh khỏi sẽ bị nhiều người nói và không đảm bảo được lượng người xem.

Tổ chương trình chắc chắn không từ bỏ chuyện mời Sở Ngọc.

Mặt mũi đài quốc gia vẫn là rất lớn, quẹo qua quẹo lại thì dù là Thời Tranh cũng phải cho mặt mũi, không phải nói là không thể từ chối, nhưng nếu không lý do gì từ chối mà từ chối thì ít nhiều hại tới tình cảm.
Quả nhiên, Sở Ngọc thấy mình vừa nhắn trả lời tổ chương trình, bên kia thấy không nhận được câu trả lời chắc chắn đã vội vã lấy ra đủ loại lời hay ý tốt tới mời cậu.
Đổi thành nhà thiết kế mới khác, ví dụ như Lê Cẩm thì nhận được lời mời từ đài quốc gia đã rất tốt rồi.

Ê kíp chương trình đã đảm bảo được các giám khảo có địa vị và nhà tài trợ, đối với các thí sinh thì phần lớn tỏ thái độ có cũng được không cũng không sao.

Cũng chỉ có Sở Ngọc mới có thể làm họ vội vàng khẩn cầu vì sợ người chạy.
“Nếu em muốn tham gia anh sẽ tài trợ cho chương trình.” Thời Tranh nói: “Miễn đến lúc đó Thời Húc Trạch gian lận.”
Chỉ với cái tên Đào Tư Dịch kia đã muốn làm giám khảo chỉ trỏ với Sở Ngọc? Nằm mơ đi.
Sở Ngọc nghe vậy như nhớ gì, không nhịn được hỏi: “Ngoại trừ nền tảng phát sóng trực tiếp Bản Đồ Kho Báu và công ty khoa học kỹ thuật Kim Phong, có phải anh còn có sản nghiệp khác?” Thời Tranh không muốn tập đoàn Thời, những cái này mới là tài sản thật sự của anh ấy?
Thời Tranh tạm dừng, sau thừa nhận: “Ừ, có một ít công ty khoa học kỹ thuật và tài chính, một chút mỏ quặng gì đó.”
Hiện tại Sở Ngọc còn chưa ý thức được “một số” và “một chút” rốt cuộc có quy mô thế nào, sau khi xác nhận cũng không tìm hiểu sâu hơn: “Vậy lần này anh tài trợ từ công ty nào? Vẫn là khoa học kỹ thuật Kim Phong?”
“Ừm……!Đổi cái khác đi…” Thời Tranh trầm ngâm một hồi: “Thật ra có thể để Eugene ra mặt, nhà cậu ta kinh doanh hàng xa xỉ.”
Sở Ngọc ngẩn ra: “Nhà anh ta?”

Thời Tranh: “Chính là RU từ nước Q là của nhà cậu ta.”.
Sở Ngọc phản ứng chậm một chút, cậu cả kinh hỏi: “Anh ta vậy mà chính là Albert kia?”
RU là một trong những thương hiệu thời trang cao cấp hàng đầu thế giới, là tài sản riêng của gia tộc Albert thuộc quý tộc cổ xưa của nước Q, ở trong giới thời trang này không ai không biết vị Albert nổi tiếng đã sáng lập nên nhãn hiệu này.

Chỉ là Sở Ngọc thật sự không thể ngờ tới Eugene Albert chính là Albert đó!
“Chương trình thời trang, những công ty tài chính và khoa học kỹ thuật kia của anh không có lý để tài trợ, vẫn là RU thích hợp hơn.” Thời Tranh nói.
Sở Ngọc chớp chớp mắt: “Eugene quyết định được? Kêu anh ta hỗ trợ có được không?”
Trình độ ngành thời trang trong nước kém xa nước Q, nếu một chương trình thời trang mới ra không có tên tuổi gì được thương hiệu cao cấp RU tài trợ, thì dù đài quốc gia cũng rất giật mình.
Thời Tranh: “Chuyện này không quyết định bởi cậu ta họ Albert gì, nói tới cũng không phải kêu cậu ta hỗ trợ mà là trao đổi đồng giá.

Chỉ cần giá thích hợp, cậu ta sẽ sẵn sàng.”
Muốn tên Eugene kia ra mặt thì chắc chắn giá phải trả còn nhiều hơn mình trực tiếp tài trợ, chỉ là suy xét tới hiệu quả Sở Ngọc tham gia chương trình thì để Eugene chiếm chút tiện nghi cũng được.
“Như vậy a…” Sở Ngọc như suy nghĩ gì đó khi nghe ra cũng biết giá để RU tài trợ cũng không tiện nghi.
Nói tới nói lui, thì ra khó trách Đào Tư Dịch đính hôn với Eugene liền kệ Thời Húc Trạch, đó chính là gia tộc Albert nha, đối với một nhà thiết kế thời trang mới thì một khi leo lên chính là một bước lên trời.
Chỉ là nếu RU tài trợ [Tín Đồ Thời Trang], sau khi Đào Tư Dịch bị từ hôn sẽ có cảm giác gì khi tham gia chương trình này? Tuy những người khác không biết, nhưng không buồn bực hay xấu hổ khi đối mặt với nhà tài trợ mà mình vốn có thể trở thành ông chủ giờ lại bị từ chối ngoài cửa sao?
Sở Ngọc nghĩ như vậy không khỏi muốn xem kịch vui.
“Nếu yêu cầu quá cao thì khỏi tìm Eugene, cũng không nhất thiết cần RU tài trợ.” Sở Ngọc nói với Thời Tranh: “Nếu điều kiện còn được thì không sao, này hẳn có thể khiến Đào Tư Dịch tức điên.”
Sở Ngọc lộ ra nụ cười vui sướng khi có người gặp họa.
Thời Tranh nhìn mà không chớp mắt một hồi, sau mới nói: “Được.” Vì để Sở Ngọc vui vẻ, anh nhất định sẽ khiến Eugene đồng ý..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.