Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Ta Mang Thai Nhãi Con

Chương 48


Đọc truyện Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Ta Mang Thai Nhãi Con – Chương 48


Thời Tranh bị dạy dỗ không dám đắc ý vênh váo, dù bất ngờ khi nghe Sở Ngọc nói nơi này là một quyển sách cũng không dám có hành động gì.
“Vai chính cuốn tiểu thuyết này là Thời Húc Trạch?” Thời Tranh giật mình, anh thật sự không thấy Thời Húc Trạch có dáng vẻ gì là của vai chính, ngoại trừ vận khí xác thật không tồi.
“Đúng vậy, hơn nữa “anh” là boss phản diện, “em” là người qua đường chỉ có thể xem như là pháo hôi.” Sở Ngọc đơn giản nói qua cốt truyện một lần với Thời Tranh.
Thời Tranh nghe vậy nhíu chặt mày, lúc biết Thời Tranh sau khi bị Thời Húc Trạch đoạt đi quyền điều hành liền chết ở trong viện điều dưỡng còn tốt, nhưng khi nghe thấy Sở Ngọc nói Sở Ngọc trong tiểu thuyết vô cùng yêu Thời Húc Trạch, còn bởi vì gã mà chịu đủ giày xéo rồi bị hãm hại, cuối cùng tàn tật mất trí nhớ, cả người Thời Tranh lập tức tràn đầy khí lạnh thấu xương, trực tiếp đóng băng gần hết cả căn phòng, suýt nữa không nhịn được biến về nguyên hình trực tiếp phá hư phòng.

Dù biết Sở Ngọc đó căn bản không phải Sở Ngọc của anh, Thời Tranh vẫn rất tức giận, một hồi lâu sau mới miễn cưỡng ổn định tâm trạng, anh lo lắng nhìn Sở Ngọc: “Sao em không nói để anh sớm xử lý Thời Húc Trạch, lỡ nó vẫn muốn nhắm vào em như trong sách thì sao?”
Gì mà cưỡиɠ ɦϊếp, hạ độc, tặng người đi…!Thời Tranh nghĩ tới những chuyện này nếu xảy ra trên người Sở Ngọc, anh không khỏi tức giận tới mức muốn xé Thời Húc Trạch thành mảnh nhỏ rồi vứt xuống biển.
Sở Ngọc chớp chớp mắt nói: “Dù sao cậu ta cũng là con trai anh, trước đó em cũng không chắc anh có tin được chuyện xuyên qua không, với không có bằng chứng sao có thể nói ra yêu cầu này được chứ?”
“Mà này, sao trước kia anh lại muốn nhận nuôi cậu ta? Có phải bị ảnh hưởng bởi cốt truyện không?” Sở Ngọc hỏi.

Thời Tranh nhíu chặt mày: “Không có, anh chỉ muốn trả lại tài sản của Thời gia cho người nhà họ Thời mà thôi, Thời Húc Trạch là huyết mạch duy nhất anh tìm được.”
Sở Ngọc giật mình nghĩ lại thấy cũng đúng, dù sao anh cũng không phải là hậu đại thật sự của người ta, hơn nữa cha mẹ người thân cơ thể Thời Tranh xuyên qua cũng không còn, cũng không thể bồi dưỡng cảm tình hay báo hiếu gì, bản thân đã mượn cơ thể này xác thật cũng không thể lấy đi tài sản người ta để lại cho đời sau.
“…!Vậy hiện tại anh còn muốn đưa Thời gia cho cậu ta?” Sở Ngọc do dự hỏi.

Tuy Thời Húc Trạch trong sách rất tệ, nhưng suy cho cùng Thời Tranh cũng xem như thiếu ân tình nhà họ Thời, mà Thời Húc Trạch là huyết mạch duy nhất của nhà họ Thời, nếu không cho cậu ta thì cũng không tốt lắm thì phải?
Thời Tranh lạnh lùng nói: “Còn cho cái gì? Dù sao người nhà họ Thời cũng không biết Thời Húc Trạch, cho người như vậy có lẽ nó cũng không nhớ ân Thời gia.”
“Mai anh sẽ cách chức nó và ném tới nơi khác, sẽ không cho nó xuất hiện trước mặt em nữa, thế nào?” Thời Tranh hỏi Sở Ngọc.


Sở Ngọc nghĩ nghĩ lại lắc đầu nói: “Không cần thiết, dù sao chúng ta cũng không phải là phản diện và pháo hôi trong tiểu thuyết, tình huống hiện tại cũng khác với cốt truyện, Thời Húc Trạch cũng không thể làm gì chúng ta.

So với để cậu ta ở nơi chúng ta không nhìn tới thì không bằng đặt bên cạnh xem diễn.”
Tuy Thời Húc Trạch ghê tởm, nhưng rốt cuộc hiện tại gã chưa làm chuyện gì sai trái cả, dù Thời Tranh muốn dạy dỗ cũng không tiện làm quá mức.

Nhưng nếu Thời Húc Trạch thật sự phạm tội thì cứ để gã tự gánh chịu hậu quả, hoàn toàn giải quyết gã.
“Và thật ra em rất muốn thấy cậu ta và Đào Tư Dịch ở bên nhau.” Sở Ngọc cười cười: “Đến lúc đó có thể nhìn thấy cái gì gọi là ở ác gặp ác.”
Thời Tranh mím môi trả lời: “Được rồi, anh sẽ nghe em.”
Kỳ thật anh có rất nhiều biện pháp khiến Thời Húc Trạch cả đời không thể trở mình, chỉ là hiện tại đối phương vẫn là con nuôi có quyền thừa kế của anh, đặc biệt là có rất nhiều người biết điểm này nên muốn trực tiếp cho Thời Húc Trạch biến mất vẫn rất phiền phức.

Nếu Sở Ngọc muốn xem diễn vậy thì cứ để mấy ngày sau rồi hãy cho Thời Húc Trạch xui xẻo.
“Đúng rồi, không phải Đào Tư Dịch kia đính hôn với Eugene à, không biết Eugene định khi nào giải trừ hôn ước để vị kia về nước tìm Thời Húc Trạch?” Sở Ngọc nhớ tới chuyển này liền hỏi thăm Thời Tranh.

“Không biết, bọn anh đôi khi liên hệ cũng chỉ nói chuyện làm ăn, không nói qua chuyện này.” Thời Tranh hơi dừng lại: “Em muốn Đào Tư Dịch sớm về nước? Em muốn không, để anh nói với Eugene một tiếng?”
Sở Ngọc lập tức lắc đầu: “Cũng không cần, không cần vì loại chuyện này mà lãng phí nhân tình.” “Kia đảo không cần, không cần thiết vì loại sự tình này lãng phí nhân tình.”
“Hỏi xem tình huống như thế nào là được.” Sở Ngọc cười cười: “Đến lúc đó chờ người về nước, chúng ta có thể tác hợp hai người và để cậu ta sớm ở bên Thời Húc Trạch.”

“Tốt nhất là khóa chặt bọn họ lại, mắc công họ ra ngoài tai họa những người khác.” Sở Ngọc nhớ tới Lê Cẩm có ấn tượng không tệ lắm.
Đương nhiên Thời Tranh đều nghe cậu, không lập tức làm gì với Thời Húc Trạch mà chỉ sắp xếp người theo dõi hành động của đối phương, đồng thời âm thầm xử lý một số thứ gã trộm phát triển ra để chuẩn bị đối phó Thời Tranh.

Tiện thể kêu người hỏi thăm tin tức của Đào Tư Dịch, dựa theo ý tứ của Sở Ngọc thúc đẩy họ thành đôi, xem chó cắn chó.
Sở Ngọc và Thời Tranh cứ như vậy nói hết bí mật cho nhau, cùng ngày liền tới nhà riêng của Thời Tranh.

Vốn dĩ Sở Ngọc nói ngày mai, nhưng Thời Tranh đã hủy hoại hai căn phòng rồi, Sở Ngọc nhìn mà sốt ruột cũng chỉ có thể đổi chỗ.

Cũng may Thời Tranh đã dần khống chế được sức mạnh, không có trực tiếp biến thành nguyên con rồng trên đường, họ thuận lợi tới nơi.
Tuy rằng nhóm người Bellman biết Thời Tranh không phải người thường, nhưng Thời Tranh cũng sẽ không cho họ biết hết toàn bộ tình huống của mình, anh không nói tới chuyện mình đã trở về hình rồng mà chỉ kiểm tra đo lường ở dạng người.

Không ngoài dự kiến của anh, sức mạnh cơ thể này tăng thêm mảng lớn, Bellman còn không biết thật ra còn một tin tức ông tha thiết ước mơ mà đã rất ngạc nhiên với kết quả kiểm tra đo lường của Thời Tranh.
Sở Ngọc cũng kiểm tra, bọn họ phát hiện hoàn toàn không thấy được đứa bé trong bụng nữa, chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ mờ cỡ quả trứng.
“Vỏ trứng đã cứng, sau này cũng không còn cách nào nhìn thấy bên trong là gì nữa cho tới khi phá vỏ.” Thời Tranh giải thích với Sở Ngọc.
Sở Ngọc hơi thất vọng, cậu còn muốn nhìn bé rồng con ra thế nào.
Cậu sờ sờ một vị trí trên bụng hẳn là quả trứng ở đó, hỏi: “Vậy nó có động không? Nói thật, ngoài trừ lúc nhìn ảnh biết tới thì tới nay em chưa có chút cảm giác gì…”
Sở Ngọc chưa dứt liền đã cảm thấy dưới tay hơi giật giật.

!
Sở Ngọc mở to mắt: “Nó, nó động?”
Thời Tranh cũng ngẩn ra: “Động cũng bình thường, hiện tại chắc chắn có thể động.” Sức mạnh linh hồn của bé con Rồng Quỷ cũng rất mạnh, hẳn là đã có thể nghe hiểu họ nói gì.
Sở Ngọc cúi đầu nhìn bụng của mình, rốt cuộc cũng có cảm giác mình thật sự đang mang thai, nói với Thời Tranh: “Anh muốn lại sờ sờ một chút không, biết đâu nó sẽ động nữa.”
Thời Tranh: “…”
Thấy Sở Ngọc kinh hỉ kêu anh tới sờ bé con, không hiểu sao Thời Tranh lại thấy khó chịu.

Anh ôm Sở Ngọc rồi đặt tay lên bụng cậu: “Thật ra em có thể trực tiếp nói với nó, ba tháng cũng không nhỏ đã có thể nghe hiểu.”
Sở Ngọc còn chưa kịp phản ứng với lời nói vượt qua sự hiểu biết của mình từ Thời Tranh, cậu đã cảm nhận được bé con trong bụng động mấy cái, không biết là đồng ý hay phản đối.
Sở Ngọc kinh ngạc ngẩn ra, không dám tin: “Nó thật sự nghe hiểu?” Không nhịn được hỏi thử: “Bé con, động nữa đi?”
Mới vừa nói xong, bụng Sở Ngọc đồi nhiên lồi lên một chút.
Sở Ngọc: “…!Bé con có thể nghe hiểu lời của ba ba ư? Nếu hiểu vậy con động hai cái đi.”
Sau đó nhóc con thực sự động hai cái.
Sở Ngọc hít một hơi thật sâu, không chỉ có cảm giác chân thật mình đang mang thai, mà càng có thêm cảm giác mình thực sự không mang một đứa bé loài người bình thường.
“Hai ba tháng Rồng Quỷ đã có thể nghe hiểu là chuyện bình thường, cục cưng không cần quá kinh ngạc.” Thời Tranh nói với Sở Ngọc: “Thật ra trước đó đã có thể dùng sức mạnh linh hồn và huyết mạch giao lưu với bé con, chỉ là sức mạnh anh lúc đó chưa khôi phục nên giao lưu không được thông thuận lắm.” Chỉ có thể miễn cưỡng dạy dỗ tên nhóc này để nó không lăn lộn Sở Ngọc quá mức.
Sở Ngọc yên lặng tiêu hóa cảm giác thần kỳ này, sau đột nhiên nghĩ tới: “Vậy có phải có thể thai giáo cho bé con từ sớm rồi không? Còn có…!Cục cưng có ý thức sớm như vậy, chẳng phải…”
Chẳng phải khi cậu và Thời Tranh làʍ ŧìиɦ đã bị nhóc con này xem sao?
Thường Sở Ngọc không xấu hổ gì về phương diện này nhưng khi nghĩ như vậy lại có loại cảm giác xấu hổ tới không thể thở nổi…
Thời Tranh nhìn cả người Sở Ngọc đột nhiên nhuộm lên một tầng màu đỏ diễm lệ, mắt nhìn thẳng mãi hồi lâu sau mới biết cậu đang rối rắm gì, vội vàng trấn an Sở Ngọc: “Yên tâm, lúc đó nó đã ngủ rồi, không biết chuyện bên ngoài.”
Khi nhận được hormone khi cơ thể mẹ động tình sinh ra, bé con trong bụng sẽ thức thời đi ngủ và không nghe trộm cha mẹ.


Ngược lại bé con sau khi phá vỏ thì mới phiền, bởi vì nhỏ dễ nấp còn thích nghịch ngợm gây sự nên lúc làm chuyện không phù hợp với trẻ con phải cẩn thận tránh đi.
Sở Ngọc nghe anh giải thích mới thoát được sự xấu hổ, nhanh chóng về đề tài cũ: “Rồng Quỷ nên thai giáo thế nào? Các anh học chú ngữ ma pháp gì đó hay tri thức hiện đại?”
Thời Tranh: “…!Không cần, từ khi bọn anh sinh ra đã có ma pháp, khác với pháp sư loài người.

Chỉ là phải học tri thức loài người.”
“Ừ? Vậy cho con nó 300 bài thơ Đường hay bài tập ngoại ngữ gì đó làm thai giáo đi?” Sở Ngọc nhẹ nhàng chọc chọc vị trí có trứng, trưng cầu ý kiến của nhóc con.
“…”
Nhóc con không có động tĩnh như đang giả chết.
“…” Tuy Thời Tranh không vui khi thấy Sở Ngọc cứ bé con này bé con nọ, nhưng thấy vậy vẫn không khỏi im lặng đồng tình giải vây cho bé con: “Cục cưng, thật ra sức mạnh linh hồn Rồng Quỷ rất mạnh, sau này học mấy thứ này rất nhanh nên không cần gấp gáp thai giáo.

Lúc mang thai chủ yếu nên hấp thu năng lượng để cơ thể phát triển tốt mới quan trọng nhất.”
Sở Ngọc thấy cũng đúng, nếu bé con học quá nhiều tổn hao tinh lực, lỡ cơ thể phát triển không tốt cũng không được.
“Vậy bé con hấp thu năng lượng như thế nào? Ăn nhiều hơn?” Sở Ngọc hỏi.

Nói thật chứ từ sau khi mang thai, cậu đã ăn đủ nhiều…
Thời Tranh ngập ngừng uyển chuyển nói: “Để con nó ngủ nhiều hơn là được.”
Sở Ngọc: “…”
Hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Thời Tranh, Sở Ngọc lập tức nhớ tới trước đó Thời Tranh từng nói qua làʍ ŧìиɦ có thể giúp nhóc con trong bụng phát triển liền không nhịn được thầm nghĩ: Tuy mình đã nghe qua lời này, nhưng sao lại thấy không đáng tin vậy…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.