Đọc truyện Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Ta Mang Thai Nhãi Con – Chương 46
Sở Ngọc khách sáo thất bại thầm nghĩ lẽ nào cậu nghĩ sai rồi?
Cậu thấy dáng vẻ chưa phát hiện gì của Thời Tranh, Sở Ngọc híp mắt quyết định trực tiếp hỏi luôn.
“Bản thể của anh là gì?” Sở Ngọc đột nhiên bất ngờ nói ra.
“Hử?” Lúc đầu Thời Tranh suýt nữa không kịp phản ứng, cả người chợt cứng đờ hiếm khi ấp a ấp úng: “Bản, bản thể gì?”
Sở Ngọc vừa lấy cái vảy màu xanh ra vừa chú ý phản ứng của Thời Tranh, quả nhiên thấy sắc mặt anh cả kinh sau rõ ràng hoảng loạn.
“Đây là thứ rơi xuống từ bản thể của anh đúng không?” Sở Ngọc không biểu tình nhìn chằm chằm Thời Tranh: “Em đã phát hiện thật ra anh không phải là người, đúng chứ?”
“…” Thời Tranh bị Sở Ngọc nhìn tới tê dại da đầu, cảm thấy vảy cả người đều dựng đứng.
Thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Sở Ngọc, Thời Tranh thấy mình thật là lạnh…
Anh khẩn trương tới căng thẳng toàn thân và không dám đối diện với Sở Ngọc, giọng nói yếu ớt như gần như xa: “Cục, cục cưng em suy nghĩ nhiều rồi, anh có nơi nào không bình thường đâu…” Ít nhất hiện tại anh còn chưa hiện về bản thể…
Sở Ngọc thấy vậy cười lạnh, muốn lên tiếng phản bác lại thấy khí lạnh ập vào mặt, sau lại thấy tầng băng kết dưới chân Thời Tranh nhanh chóng lan ra, trong chớp mắt lan ra hết nửa cái phòng, ngoài trừ chỗ của cậu và Thời Tranh ra đều kết băng..
Sở Ngọc: “…”
Thời Tranh: “…”
Xong rồi, quá khẩn trương lại không khống chế được năng lực!
Sở Ngọc suýt nữa bật cười khi thấy Thời Tranh cứng đờ và lộ ra vẻ mặt xấu hổ khi tự vả trong chớp mắt, nén cười nhướng mày hỏi Thời Tranh: “Đây là bình thường như anh nói?”
Thời Tranh: “…”
“Còn không muốn nói thật?” Sở Ngọc nhìn Thời Tranh, ánh mắt sắc bén đang muốn “ép hỏi”, tia sáng lóe lên sau đó ánh sáng xung quanh đã bị một quái vật khổng lồ che mất, che phủ qua cả người Sở Ngọc ra không gian tối thui.
Một con quái vật cao hơn ba mét, thân thể cao lớn, móng vuốt sắc bét và đuôi thô to cường tráng, thậm chí còn có đôi cánh rất lớn.
Bởi vì cơ thể quá lớn nên vừa xuất hiện đã phá hư một số đồ đạc, vừa nhấc đầu đã đụng vào trần nhà, cánh hoãn toàn không duỗi ra toàn bộ được, cuối cùng chỉ có thể co người ngồi xổm trong phòng, nhìn qua rất ủy khuất.
Cả người bao trùm bởi vảy màu xanh lam, tuy không lổ nhưng không có vẻ vụng về, đường cong cơ thể tràn đầy sức mạnh, nhìn chỗ nào cũng thấy có lực sát thương cực mạnh và kỳ dị tràn đầy hơi thở thần bí.
Sở Ngọc vừa vặn cao tới ngực nó nhìn móng vuốt sắc bén rất dễ dàng xé nát một người kia của đối phương, lúc cậu ngẩng đầu đồng thời đối phương cũng cúi cái đầu to xuống. Sở Ngọc chỉ có thể nhìn thấy hàm răng sắc lạnh và tình cờ mắt đôi mắt ánh vàng kia.
Sở Ngọc: “…”
Thời Tranh: “…”
Hai cặp mắt chêch lệch rất lớn nhìn nhau, nhất thời im lặng không nói gì.
Này, đây là bản thể của Thời Tranh sao? Bản thể này…
Sở Ngọc trợn tròn mắt, giọng điệu không khỏi cao lên ngạc nhiên nói: “Anh thế mà là…!rồng?”
Thời Tranh hoàn toàn không ngờ được mình sẽ đột nhiên trở lại nguyên hình, thế còn bị Sở Ngọc nhìn nữa chứ, nhất thời ngơ ngác không kịp phản ứng, mãi tới khi Sở Ngọc lên tiếng anh mới cả kinh hoàn hồn.
Thấy Sở Ngọc kinh ngạc, Thời Tranh lại hoảng hốt, rõ ràng đã biến về nguyên hình vốn nên thoải mái nhưng hiện tại cả người lại khó chịu.
Sở Ngọc nhìn con rồng to lớn đã vượt qua sức tưởng tượng của mình, cậu vừa chấn động vừa kích động, không nhịn được vươn tay muốn sờ lên cái vảy xinh đẹp của đối phương, ai ngờ vừa mới động đã không còn gì trước mắt.
Thời Tranh không dám nói gì, dùng tốc độ vượt qua cơ thể vọt tới phòng khác trong chớp mắt, cố ý trốn khỏi tầm mắt Sở Ngọc vì sợ thấy sự sợ hãi hay chán ghét từ đôi mắt của đối phương.
Sở Ngọc thấy vậy ngẩn người, vừa muốn ngăn anh lại thấy Thời Tranh luống cuống tay chân lao vào khung cửa, bởi vì cơ thể qua to lớn nên trực tiếp bị kẹt…!Kế hoạch trốn tới nơi khác cũng thất bại.
Sở Ngọc: “…”
Thời Tranh bị kẹt: “…”
Thời Tranh căng thẳng, anh có thể dùng sức phá tường chạy đi, nhưng làm như vậy có thể ảnh hưởng cả căn phòng hoặc thậm chí cả tòa nhà, sẽ làm Sở Ngọc bị thương.
Mà sức mạnh hiện tại của anh còn chưa khôi phục hoàn toàn, không thể khống chế chuyện biến thành người biến thành rồng, rốt cuộc cũng chỉ có thể kẹt ở hình rồng và không có biện pháp chạy.
Hết thảy những chuyện này đều đã bị Sở Ngọc nhìn thấy toàn bộ…
Sở Ngọc suýt nữa cười ra tiếng, không hiểu sao sau khi Thời Tranh trở về nguyên hình lại có loại cảm giác ngốc manh.
Cậu nén cười đi tới phía sau, chọc chọc cánh lại xách cái đuôi của anh lắc lắc.
“Anh chính là rồng đúng chứ?” Sở Ngọc chỉ có thể nhìn thấy phía sau con rồng bị kẹt, nhưng bản thân hoàn toàn có thể tưởng tượng được dáng vẻ ủ rũ cụp đuôi của đối phương, buồn cười trong lòng nhưng cố ý hỏi: “Rốt cuộc anh có phải bản trai của em không? Sở Ngọc chỉ có thể nhìn đến bị tạp trụ cự long mặt trái, nhưng cảm thấy chính mình hoàn toàn có thể tưởng tượng ra đối phương hiện tại ủ rũ cụp đuôi bộ dáng, trong lòng buồn cười mà cố ý hỏi: “Còn có ngươi rốt cuộc có phải hay không ta bạn trai? Nếu phải thì kêu một tiếng, không thì sau này đừng có tiến vào phòng của em nữa.”
Thời Tranh: “…” Sở Ngọc đã nói vậy anh nào dám không thừa nhận.
“Là…!Là anh.” Sau khi Thời Tranh biến về rồng, thanh âm càng thêm trầm thấp, anh căng thẳng trả lời, nói xong cả thân rồng đều cứng đờ căng thẳng tới mức muốn sụp đổ, tùy thời có thể vì một câu của Sở Ngọc mà căng thành từng mảnh.”
Sở Ngọc có thể chấp nhận anh ư? Hay là chán ghét? Sợ hãi? Có thể nào sẽ chạy trốn không, hoặc là đưa anh vào viện nghiên cứu gì đó? Nếu Sở Ngọc không chấp nhận được…!Anh phải bắt rồi mạnh mẽ cột em ấy vào bên người?
Sở Ngọc đương nhiên đoán được suy nghĩ của Thời Tranh, nhớ tới con rồng này luôn lừa gạt cậu trước đó nên cố ý im lặng không nói một tiếng.
Thời Tranh đợi hồi lâu cũng không nghe được gì không khỏi càng lúc càng hồi hộp gấp gáp theo thời gian dần trôi, anh vò đầu bứt tai muốn xay người xem phản ứng của Sở Ngọc, nhưng cố tình lúc này lại không được, cả thân rồng vô cùng gấp gáp.
Sở Ngọc thấy đôi cánh và cái đuôi anh lo lắng di chuyển qua lại mới hừ một tiếng: “Em biết chính là anh!”
“Anh chạy gì mà chạy?” Sở Ngọc oán giận đạp con rồng bự một cái: “Rồng có gì mà mất mặt, không phải mạnh hơn thằn lằn hay cá gì à? Có gì không thể nói? Sao còn muốn chạy trốn hả?”
Thời Tranh lập tức sửng sốt, sao nghe ý tứ của Sở Ngọc lại giống như nếu anh không phải cá hay thằn lằn gì đó là không thành vấn đề, hoàn toàn không cần kinh ngạc?
“Nói đi, nếu không phải em tự mình phát hiện ra bằng chứng, có phải anh tính toán gạt em cả đời không hả?” Sở Ngọc nhìn cái lưng “trơn bóng” cực lớn, tuy thấy mới lạ, nhưng không chút “thương hương tiếc ngọc” đạp một chân.
Bí mật khó thể nào tin được xác thật rất khó mà nói ra, nhưng cậu thử qua vài lần Thời Tranh vẫn không thành thật, tưởng như vậy có thể luôn gạt cậu sao.
Nhãi con trong bụng cậu còn chưa biết là loài gì đâu, Sở Ngọc thấy bản thân mình ít nhất có quyền được biết rốt cuộc chủng tộc con mình là gì đúng chứ? Nói tới Thời Tranh tự mình khiến bản thân kẹt cửa, rốt cuộc anh từ đâu lấy tự tin rằng có thể không lộ dấu vết với người yêu luôn ngày đêm ở chung với anh?
Thời Tranh bị Sở Ngọc đạp hai cái, tuy với Rồng Quỷ da dày thịt béo chỉ như gãi ngứa, nhưng anh vẫn lĩnh ngộ được bất mãn từ Sở Ngọc liền vội vàng giải thích: “Không phải, anh không muốn gạt em, anh vốn dĩ chuẩn bị một đoạn thời gian nữa mới nói cho em, chỉ là muốn trải đường rồi mới nói.”
Sở Ngọc nhíu mày: “Trải đường gì?” Lẽ nào những chỗ dị thường bị cậu phát hiện kia thật ra là Thời Tranh cố ý? Nếu là như vậy sao lúc cậu hỏi anh không nói thật?
Thời Tranh: “Anh đã tìm người viết truyện kể về tộc của bọn anh rồi mới chuẩn bị đưa cho em xem.” Dù sao Thời Tranh cũng không biết kể chuyện nên đành tìm người hiểu biết về mảng này đi sáng tác, viết câu chuyện tình đẹp về Rồng Quỷ và người trong định mệnh, đạt thành hiệu quả từ từ làm cho Sở Ngọc quen thuộc.
Chỉ là sáng tác cũng rất mất thời gian, Thời Tranh còn rất bắt bẻ nên đến nay còn chưa có thành phẩm được xét duyệt thông qua, nên còn chưa bắt đầu chuyện trải đường.
Sở Ngọc: “…!Truyện đâu?”
Thời Tranh: “Còn chưa viết xong.”
Sở Ngọc: “…”
Sở Ngọc lại đá anh thêm cái nữa.
Thời Tranh lại ăn đá cũng không dám nói gì nữa.
Chẳng qua có lẽ Sở Ngọc đã đá bay hết sợ hãi trong lòng nên dần bình tĩnh, một lát sau lại vô cùng vui mừng.
Thời Tranh cẩn thận hỏi thăm: “Cục cưng, anh không phải người, em không thấy kỳ quái hay sợ hãi à?”
Sở Ngọc liếc nhìn cái đuôi lắc lên lắc xuống kia của anh, bĩu môi nói: “Là rất kỳ quái, vốn dĩ em cho rằng anh chính là động vật bình thường thành tinh, không ngờ tới sẽ là rồng.”
“Nhưng có cái gì sợ hãi.” Sở Ngọc duỗi tay nắm lấy đuôi anh, sờ sờ mặt vảy bóng loáng: “Chẳng lẽ anh sẽ ăn thịt người? Hay là hút tinh khí của em?”
“…” Thời Tranh cảm giác được Sở Ngọc đang sờ đuôi mình mà không khỏi đỏ mặt (đương nhiên trên thực tế nhìn không ra được), nói: “Cục cưng yên tâm, Rồng Quỷ bọn anh không ăn thịt người, cũng không hút tinh khí, anh còn có thể đưa năng lượng của mình cho em.
Chỉ là…” Thời Tranh chột dạ, giọng nói cũng nhỏ hơn: “Chỉ là có thể làm cho chủng tộc khác dù giới tính nào cũng có thể mang thai…”
Sở Ngọc nghe vậy nhớ tới chuyện làn da và thể chất trở nên tốt lên nhanh chóng sau khi cùng Thời Tranh ở bên nhau, và sau khi biết được mình mang thai cũng không hoài nghi Thời Tranh mà là đội nồi cho tác giả tiểu thuyết, trầm mặc một hồi hỏi: “Cả tộc của anh là rồng vậy nên Thời Húc Trạch anh nhận nuôi cũng là rồng sao?”
Thời Tranh ngẩn ra: “Đương nhiên là không.”
Anh ngập ngừng, anh thấy thân phận Rồng Quỷ của mình có lẽ Sở Ngọc hơn phân nữa là chập nhận rồi nên thật ra cũng có thể nói cho cậu chuyện còn lại, nếu không sao này bị phát hiện, có thể Sở Ngọc sẽ đá anh nữa…
“Kỳ thật…!Anh không phải người Thời gia.” Thời Tranh châm chước nói: “Anh đi vào nơi này từ một thế giới khác, trên thực tế anh khác với người Thời gia và Thời Húc Trạch, bọn họ chỉ là loài người bình thường.”
“…!Cái gì?!” Lần này Sở Ngọc mới thật sự kinh ngạc dừng động tác sờ đuôi rồng: “Anh xuyên qua?”
Này hoàn toàn vượt qua dự kiến của Sở Ngọc, cậu tức khắc muốn trò chuyện với Thời Tranh về chuyện xuyên qua liền trực tiếp đứng dậy, kết quả lại phát hiện giờ mình chỉ có thể nhìn tới cái ót con rồng to này…
Sở Ngọc: “…”
“Anh trước ra khỏi cái khung cửa đi rồi chúng ta tới nói về chuyện này.” Sở Ngọc lâp tức bình tĩnh nói.
Khung cửa Thời Tranh: “…”