Đọc truyện Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Ta Mang Thai Nhãi Con – Chương 36
Sở Ngọc lập tức bắt đầu chuẩn bị sau khi quyết định tham gia cuộc thi nhà thiết kế mới nổi.
Thời gian đăng ký cũng không còn nhiều, Sở Ngọc lấy hai bộ quần áo cậu đã thiết kế cho Thời Tranh làm chủ, rồi thiết kế nguyên một bộ sưu tập tham gia cuộc thi.
Nguyên bộ sưu tập này đương nhiên thiết kế theo phong cách yêu thích và hình tượng khí chất của Thời Tranh, Sở Ngọc thuận tay đặt tên bộ sưu tập là Kho Báu Dưới Ngai Vàng.
Thời Tranh thật hài lòng cái tên này, tuy không chịu được Sở Ngọc giam mình trong phòng, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn ủng hộ, hơn nữa thừa dịp hiện tại xử lý chuyển giao tài sản.
Bởi vì lần trước bất ngờ bị Sở Ngọc nghe thấy nên Thời Tranh càng cẩn thận, cuộc gọi tới hoặc gọi video đều cố ý đóng cửa trong phòng sách nói chuyện để tránh bị Sở Ngọc phát hiện lần nữa.
Ngoại trừ chuyện này anh còn nhận được báo cáo từ tình huống thẩm tra Thời Húc Trạch.
Cũng không có vấn đề gì lớn, người Thời Tranh phái đi phát hiện Thời Húc Trạch lui tới với các cổ đông trong công ty nhiều hơn.
Tuy thân là CEO nên có liên hệ với cổ đông cũng không đáng trách, chỉ là đã ở lâu trên thương trường cũng dễ dàng đoán ra được mấy thứ.
Xem dáng vẻ này có vẻ Thời Húc Trạch muốn mượn sức từ các cổ đông cướp quyền chủ đạo tập đoàn Thời trên tay anh? Thời Tranh cũng không bất ngờ.
Thời Húc Trạch muốn chính mình cầm quyền cũng là chuyện rất bình thường, Thời Tranh cũng không cảm thấy gì khi gã muốn mượn sức những người khác đẩy cổ đông lớn nhất là anh xuống. Dù lúc đầu anh cũng không định muốn tập đoàn Thời, nếu Thời Húc Trạch có năng lực quản lý tốt tập đoàn Thời, anh cũng vui vẻ nhìn.
Có thể nào thì Thời Tranh chính là người xuyên tới, thân thể cũng dần trở thành rồng nên cũng không còn xem như người gia tộc Thời nữa, đương nhiên chiếm tài sản gia tộc Thời là không tốt. Vì vậy anh đã nhận nuôi Thời Húc Trạch có huyết mạch gia tộc Thời và là trẻ mồ côi, chuẩn bị cho gã thừa kế tài sản của gia tộc.
Đáng tiếc theo như anh thấy, tuy Thời Húc Trạch cũng có năng lực nhưng tâm tính không đủ, Thời Tranh chỉ có thể đặt gã ở vị trí CEO, chờ mài giũa tới không sai biệt lắm thì đưa cổ phần cho gã.
Ai ngờ Thời Húc Trạch không kiên nhẫn như vậy, mới làm có mấy năm đã không cam lòng làm CEO, thủ đoạn muốn đoạt quyền còn thô ráp, chỉ tốn mấy ngày tùy tiện dọa tới kiểm tra đã tra ra được lỗ hỏng, thật là thất vọng.
Đối với Thời Tranh mà nói thì tập đoàn Thời trong các tài sản của anh chỉ như chín trâu mất một sợi lông, thực tế các sản nghiệp chính anh gầy dựng sau khi xuyên qua mới là chính, nên Thời Tranh hoàn toàn không ngại để Thời Húc Trạch đoạt tập đoàn đi, chỉ là nếu Thời Húc Trạch cản đường Sở Ngọc, vậy kim bài miễn tử huyết thống gia tộc Thời cũng không có tác dụng.
Nghĩ tới Thời Húc Trạch vẫn luôn yêu thầm Đào Tư Dịch kia, còn mù mắt coi Sở Ngọc là thế thân, Thời Tranh thấy người thừa kế này thật sự không được.
Và những gì gã đã làm với Kim Ngọc, rõ ràng không tôn trọng cha nuôi là anh đây.
Tuy tình cảm anh với Thời Húc Trạch bình thường không cần tiết mục cha hiền con ngoan, nhưng gã vẫn là con anh trên danh nghĩa, muốn kiếm ăn dưới tay anh thì phải có ánh mắt, ngoài mặt cũng nên làm cho tốt mới đúng.
Hiện tại Thời Húc Trạch không có năng lực trực tiếp lật bàn chiến thắng, cũng không có đủ kiên nhẫn nằm gai nếm mật chờ đợi thời cơ tới, hai cái đều không có còn lộ ra tật xấu không biết ơn, thật sự là không cách nào có thể tiếp tục xem trọng được.
Nhìn đi nhìn lại càng khiến Thời Tranh cau mày, nếu sau này Thời Húc Trạch vẫn giữ tính cách này thì cũng không cần để lại tập đoàn Thời cho gã nữa.
Gã đúng là huyết mạch tốt nhất Thời Tranh có thể tìm được trong gia tộc Thời, nhưng nếu sau này vẫn cứ không biết nhìn nhận và có tâm biết ơn, tài sản gia tộc Thời cũng không nhất định phải cho gã, không bằng dùng danh nghĩa gia tộc Thời đi quyên góp từ thiện.
Thời Húc Trạch được anh bồi dưỡng nhiều năm như vậy dù không có tập đoàn Thời cũng có thể nuôi sống bản thân, vậy cũng coi như không làm huyết mạch gia tộc Thời thất vọng.
Thời Húc Trạch không biết rằng gã thông minh quá bị thông minh hại, tài sản vốn nên vào tay đã lướt qua gã.
Gã cho rằng mình không để lộ ra dấu vết đã thở phào nhẹ nhõm sau khi tiễn người Thời Tranh tới kiểm tra, nhưng đả kích khác lại xuất hiện…!ánh trăng sáng Đào Tư Dịch trong lòng gã nói bản thân sắp đính hôn.
Thời Húc Trạch chán nản tới quán bar uống say, kết quả gặp được Lê Cẩm gần đây gã để ý…
Sẵn có men rượu trong người, Thời Húc Trạch hôn người ta còn nhận ra tình cảm của mình với đối phương, hơn nữa tin tức Đào Tư Dịch đính hôn cũng làm gã hết hy vọng, ngày hôm sau Thời Húc Trạch quyết định từ bỏ ánh trăng sáng và thổ lộ với Lê Cẩm.
Lê Cẩm cũng không biết bản thân chỉ là lựa chọn thứ hai của Thời Húc Trạch, hắn và Thời Húc Trạch bất ngờ quen biết và rất có “duyên” gặp qua mấy lần, đối phương trẻ tuổi đẹp trai còn trưởng thành, Lê Cẩm là sinh viên mới ra đời liền rung động, vì vậy không bao lâu sau khi vừa được Thời Húc Trạch thổ lộ, hai người họ đã ở bên nhau.
Hiện tại Đào Tư Dịch vẫn nghĩ rằng bản thân đã chọn được mục tiêu tốt nên cũng không quan tâm lốp xe dự phòng Thời Húc Trạch, thế nên Thời Húc Trạch và Lê Cẩm đương nhiên ngọt ngào ngọt ngấy.
Thời Húc Trạch lập tức tỏ vẻ tán thưởng và ủng hộ khi Lê Cẩm muốn tham gia cuộc thi nhà thiết kế mới nổi, gã cung cấp tiền tài và vật liệu cho hắn tiến thêm một bước hoàn thiện tác phẩm của mình.
Chỉ là Đào Tư Dịch cũng là nhà thiết kế nên mỗi khi hai người họ nói tới chuyện này gã sẽ nhớ tới Đào Tư Dịch, sau khi bị Lê Cẩm phát hiện bản thân ngơ ngác chỉ có thể chột dạ nói đang nghĩ tới chuyện công việc.
“Công việc gần đây rất bận rộn à?” Lê Cẩm không nhịn được tò mò hỏi: “Cha…!Cha anh không làm việc gì à? Không phải chú ấy còn rất trẻ sao?”
Thời Húc Trạch: “…!Ai biết ông ấy nghĩ gì.”
Thời Húc Trạch không muốn tiếp tục đề tài này, Lê Cẩm lại nói tiếp: “Cha anh đang bồi dưỡng anh đúng chứ? Chỉ là em cảm thấy hẳn chú ấy không thích làm việc, em thấy mỗi ngày chú ấy đều đăng mấy bài thể hiện tình cảm trên Weibo, thật sự rất rảnh.”
Thời Húc Trạch: “…!Em chú ý ông ấy làm gì?”
Lê Cẩm: “Em chú ý tới tranh của Kim Ngọc, sau mới chú ý tới chú ấy.
Tranh của Kim Ngọc rất tốt, đặc biệt là các bộ trang phục của các nhân vật trong bức tranh thực sự rất đẹp.
Em còn đi tìm thử và biết được không có thiết kế nào giống, rất có thể chính là tự cậu ấy nghĩ ra.
Em thấy cậu ấy ngoại trừ là họa sĩ thì không chừng chính là một nhà thiết kế!”
“Đúng rồi, Kim Ngọc đang ở bên cha anh, vậy anh có gặp Kim Ngọc chưa? Anh có thể giới thiệu em với cậu ấy được không?” Lê Cẩm nhớ tới chuyện gì liền chờ mong nhìn gã: “Nếu có cơ hội, em rất muốn giao lưu về thiết kế với cậu ấy.”
“…” Thời Húc Trạch dùng hết sức kiềm lại tránh đen mặt, miễn cưỡng trả lời: “Anh chưa từng gặp Kim Ngọc, lần sau nếu có cơ hội sẽ hỏi giùm em.”
Lê Cẩm ngạc nhiên, Thời Tranh mỗi ngày thể hiện tình cảm lại không cho con nuôi Thời Húc Trạch gặp mặt bạn trai mình, lúc này Lê Cẩm mới chú ý tới quan hệ cha con của họ có thể hơi gay gắt nên không nói đề tài này nữa, chỉ là nhịn không được tiếc hận.
Lúc Lê Cẩm tiếc hận khi không thể quen được cậu, Sở Ngọc đang bận rộn hoàn tất chuyện hợp tác với Thụy Văn, vừa đẩy nhanh tốc độ thiết kế, còn phải dành thời gian an ủi và thỏa mãn nhu cầu thể hiện tình cảm của đối phương.
Thấy cậu vất vả còn nhớ thương tình trạng phát triển nhãi con trong bụng, Thời Tranh liền chuẩn bị bác sĩ dinh dưỡng và y tá để cậu không cần lo lắng tình huống thai nhi.
Mỗi ngày Sở Ngọc được Thời Tranh đút cho rất nhiều món, làm việc được một khoảng thời gian đã bị Thời Tranh vào vớt ra bắt nghỉ ngơi trong chốc lát, buổi tối anh sẽ mát xa toàn thân cho cậu dựa theo cách y tá chỉ còn thuận tiện lăn lăn, cuộc sống mỗi ngày thật rất viên mãn.
Viên mãn đến nỗi Sở Ngọc hoàn toàn quên mình từng chặn số người nào đó để lại một số phiền toái chưa giải quyết.
Từ khi cha Sở phát hiện Sở Ngọc thoát khỏi sự khống chế của ông và không liên lạc được, ông quyết định muốn tự mình dạy dỗ cậu.
Vất vả chờ được ngày nghỉ sau một tháng, cha Sở lập tức mua vé xe tới Hải Thành.
Cha Sở bị Vương Xuân Kiều mắng mấy bận cả tháng nay, nếu ông không đi làm chắc đã bị chửi cả ngày.
Điều này làm cha Sở càng bất mãn với Sở Ngọc, lửa giận không ngừng ấp ủ trên xe lửa, giờ chỉ hận không thể vừa tới tát Sở Ngọc một phát và dạy cho cậu một bài học.
Nhưng khi ông tích đầy lửa giận chạy tới trường Sở Ngọc lại không tìm được người.
Cha Sở là người chưa từng đọc sách, hơn nữa ngoài trừ con trai thì lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ, nên càng tự ti khi ở sân trường đại học toàn là phần tử tri thức, khó khăn hỏi thăm nửa ngày mới tìm được giảng viên của Sở Ngọc và biết được tình huống của con trai.
“Sở Ngọc? Không phải em ấy đã nghỉ học rồi sao?” Giảng viên cố vấn trước kia bị cách chức, người nhận lớp họ giờ là giảng viên mới tới, ông kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên cúi đầu khom lưng trước mắt hỏi: “Ông là cha Sở Ngọc? Em ấy nghỉ học mà ông không biết?”
Cha Sở sửng sốt, tuy ông đối với Sở Ngọc không đánh thì mắng, nhưng vẫn đắc ý khi con trai là sinh viên, hiện tại nghe cậu nghỉ học lập tức hoảng loạn: “Nghỉ học? Thầy, thầy giáo, chẳng lẽ Sở Ngọc nó gây chuyện gì sao? Sao lại bị đuổi học? Trường không thể châm chước một chút sao…”
Giảng viên cố vấn mới càng kỳ quái cắt ngang lời ông: “Cha Sở Ngọc, ông hiểu lầm rồi, không phải trường chúng tôi đuổi học em ấy mà là tự Sở Ngọc xin nghỉ học.”
“…!A?” Cha Sở càng mờ mịt.
Giảng viên cố vấn không quen biết Sở Ngọc, nhưng chuyện này biết không ít, thấy cha Sở suy nghĩ nhiều như vậy đồng tình nói với cha Sở: “Sở Ngọc và bạn học cùng phòng ký túc xá xảy ra ít mâu thuẫn, giảng viên cố vấn trước kia có hành vi bất công, bạn học Sở Ngọc chịu ủy khuất đã tìm luật sư rất lợi hại tới xử lý.
Sau có thể là khó chịu giảng viên cố vấn nên trực tiếp xin nghỉ học.”
“Chúng tôi không rõ ràng tình huống sau khi Sở Ngọc nghỉ học.
Chỉ là nếu em ấy có thể mời vị luật sư kia tới hẳn có người có điều kinh tế rất tốt tới hỗ trợ.
Ông có vấn đề gì thì trực tiếp nói chuyện với con mình đi.” Giảng viên cố vấn nhìn lướt qua quần áo xộc xệch của cha Sở, trong lòng không nhịn được cảm thán: Người kia trở thành phượng hoàng trên cao, xem ra không muốn về tổ ấm nghèo khổ.
Cha Sở thật vất vả mới tiêu hóa được tin tức từ giảng viên cố vấn mới, điều này hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của ông, nhất thời não không xử lý kịp thất thố lẩm bẩm: “Không thấy người, nó còn không nhận điện thoại, tôi, tôi phải tìm ở đâu?”
Giảng viên cố vấn thở dài nói: “Ông đi báo cảnh sát xem? Nhiều ngày không liên lạc được, là người thân có thể báo công an tìm người.”