Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Ta Mang Thai Nhãi Con

Chương 32


Đọc truyện Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Ta Mang Thai Nhãi Con – Chương 32


Sở Ngọc nghi ngờ nhưng không lập tức cho rằng Thời Tranh có vấn đề, dù sao cậu và anh không có kết hôn nên đối phương có thật sự nɠɵạı ŧìиɦ đi nữa cũng không nhất thiết phải chuyển giao tài sản gì đó.

Hơn nữa, theo như cậu quan sát thì Thời Tranh hận không thể ở bên cậu từng giây từng phút, tỷ lệ nɠɵạı ŧìиɦ thật sự cực kỳ bé nhỏ.
Chỉ là chuyện mang thai này rất kỳ lạ …!Rốt cuộc theo cậu biết được là Thời Tranh không có người thân hay bạn bè là phụ nữ. 
Sẽ không là …
Sở Ngọc đột nhiên nghĩ tới gì đó, mày nhíu chặt.
Không phải là Thời Tranh tìm người mang thai hộ chứ?
Cẩn thận ngẫm lại giải thích này cũng đúng, hơn nữa sau khi cha nuôi nam chính xung đột với nam chính đã quyết định thụ tinh ống nghiệm, chỉ là không thành công.

Mà Thời Tranh mà cậu nhận thức, cơ thể vừa không suy yếu cũng không mắc bệnh kín nên lúc thụ tinh nhân tạo đã thành công?
Tuy nhiên, Sở Ngọc nghĩ lại vẫn cảm thấy không đúng.

Chưa kể theo như cậu thấy thì Thời Tranh không phải là người sẽ gạt cậu về chuyện có con, với lại nếu thụ tinh ống nghiệm thành công thì trực tiếp xác định mang thai, không thể nào dùng từ “có thể” được.
Lúc này Sở Ngọc đột nhiên nhớ tới tình huống lần đầu tiên mình gặp Thời Tranh, sắc mặt lập tức cứng đờ.
Chẳng lẽ trước kia Thời Tranh cũng cùng những người khác có một đoạn tình duyên, sau này đối phương phát hiện bản thân mang thai? 
Sở Ngọc nhìn Thời Tranh còn đưa lưng về phía cậu và chưa phát hiện gì, cậu híp mắt quyết định chờ anh nói xong liền đi hỏi. 
Nếu cậu hỏi mà anh vẫn không dám nói sự thật…!Sở Ngọc cười lạnh trong lòng, vậy thì bạn trai này nên bỏ luôn đi.
Thời Tranh cúp điện thoại, anh vừa quay đầu đã thấy Sở Ngọc mới từ trạng thái bế quan đi ra đang đứng cách đó không xa nhìn anh, anh lập tức vui vẻ sau đó lại chột dạ.
Chỉ là với khoảng cách này, hẳn Sở Ngọc không nghe được anh nói gì đi ha.
Thời Tranh ân cần thò lại gần: “Cục cưng, em bận xong rồi à? Đây là gì?” Nói rồi muốn lấy đồ từ trong tay Sở Ngọc tránh cậu cầm mệt.

“Đợi đã.” Sở Ngọc tránh tay anh đặt quần áo sang một bên, cậu vươn tay chọt chọt chỗ xương quai xanh của anh, nói: “Chúng ta cần nói chuyện trước.”
“Hử?” Thời Tranh ngẩn ra, khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc nhìn chằm chằm mình của Sở Ngọc, tuy không nhịn được mà cảm thấy rất đáng yêu, nhưng đồng thời xuất hiện dự cảm không tốt… 
Thân thể Thời Tranh căng cứng đứng thẳng người: “…!Chuyện gì?”
Sở Ngọc đánh giá anh mấy lần mới hỏi: “Lúc nãy trong điện thoại anh nói kiểm tra ai mang thai hả?”
Thời Tranh: “…”
Trái tim Thời Tranh suýt nữa bay ra ngoài, cả người cứng đờ.
Xong rồi! Cục cưng của anh đã phát hiện! Sao em ấy nghe được? Giờ làm sao đây!!!
Sắc mặt Thời Tranh cứng ngắc, khi đối mặt với Sở Ngọc ngay cả một sợi tóc anh cũng không dám động, đầu hỗn loạn liều mạng tìm cách ứng phó.
Kỳ thật lúc anh nói chuyện cũng không nói tới tên Sở Ngọc nên có thể tìm lý do khác che cho qua…
Thời Tranh mới nghĩ vậy đã thấy Sở Ngọc như nhìn thấu anh, ngón tay hơi dùng sức đặt trên yết hầu của anh.
“Tốt nhất anh nên nghĩ kỹ rồi hẳn nói.” Sở Ngọc híp mắt: “Nếu như em phát hiện anh gạt em, vậy thì hợp đồng yêu đương sẽ trở thành đồ bỏ, hợp đồng ở chung gì đó cũng đừng nghĩ tới.”
Thời Tranh nghe vậy cứng đờ, gương mặt từ trước tới nay không thể hiện gì giờ đây hiện ra vẻ sốt ruột, anh cấp bách nói: “Không có…”
“Vậy anh hãy nói thật cho em.” Sở Ngọc nhìn đôi mắt hoảng loạn của anh, cậu cảm nhận được anh thật sự để ý tới mình nên giọng điệu cũng mềm xuống: “Nếu đó là sai lầm hay ngoài ý muốn vậy anh cứ nói thẳng ra là được, em cũng không trách anh, chỉ cần anh đừng lừa dối em là được rồi.

Chẳng lẽ trong mắt anh em không đáng tin như vậy? Quan hệ của anh và người mang thai trong sạch, sao nói thật cũng không nói được lại cần tới gạt em?”
“…” Sắc mặt Thời Tranh lập tức biến đổi.

Lẽ nào Sở Ngọc hiểu lầm anh và những người khác có quan hệ không trong sáng, còn có con riêng? 
Vốn Thời Tranh còn muốn tìm cớ lừa gạt cho qua không khỏi giật mình, bản thân lập tức đánh mất suy nghĩ này. 
Mặc dù Sở Ngọc không thể tiếp thu được sau khi anh thẳng thắn, có lẽ còn thừa dịp nhãi con còn nhỏ mà trực tiếp phá thai rồi rời bỏ anh làm một người đàn ông bình thường, Thời Tranh cũng không dám không giải thích rõ ràng chuyện này.


Nếu lỡ làm Sở Ngọc nhận định anh nɠɵạı ŧìиɦ thì đừng nói sau này, hiện tại anh chắc chắn xong đời! So với tình huống có thể xảy ra trong tương lai thì “uy hiếp” hiện tại từ Sở Ngọc mới càng đáng sợ.
Trong đầu Thời Tranh tranh đấu một hồi, cuối cùng thấp thỏm nói: “Không nói cho em là vì…!Có nói em cũng không tin, hơn nữa anh lo em không thể chấp nhận…”
“Cục cưng, tin anh, anh tuyệt đối không có quan hệ không trong sạch với người khác! Cũng không phải anh muốn lừa em.” Thời Tranh chém đinh chặt sắt tỏ lòng trung thành.
Sở Ngọc nhướng mày, cậu cũng không bác bỏ chỉ là nói: “Anh cứ nói thẳng là được, để em xem có thứ gì mà em không thể tin được.”
“…” Thời Tranh hơi bình tĩnh lại nhìn Sở Ngọc, chuẩn bị ổn định cảm xúc đối phương mới chậm rãi nói: “Kỳ thật…!Người mang thai chính là em.”  
Sở Ngọc nhất thời không kịp phản ứng, mắt chớp chớp xác nhận Thời Tranh thật sự nói một câu như vậy, quả nhiên vẫn không nhịn được mà mở to mắt, nghi ngờ hỏi lại: “Anh nói…!Là em mang thai?”
Thời Tranh gật gật đầu khẩn trương nhìn phản ứng của Sở Ngọc phản ứng.
Sở Ngọc ngơ ngẩn nhìn Thời Tranh, phát hiện đối phương thật sự không nói dối, hiện tại cậu thực sự không thể nào tiếp thu.  
Một người đàn ông như cậu vậy mà mang thai?! Nguyên tác cũng không phải tiểu thuyết sinh tử mà!
Không phải tác giả bỏ thêm phiên ngoại sinh tử gì đó để thêm chút gia vị cho thế giới này chứ?
Hơn nữa căn bệnh giấu kín không thể sinh con của vai ác Thời Tranh đâu rồi? Tới mức làm một người đàn ông như cậu mang thai, đến tột cùng là bệnh kín gì vậy?! Tác giả chỉ biết tung tin giả, thật là hố người quá mà! 
Sớm biết thế giới này đàn ông có thể sinh con, trước đó ít nhất cậu sẽ kêu Thời Tranh đeo bcs. 
Sở Ngọc ảo não không thôi.
Sợ Sở Ngọc bị đả kích quá lớn, Thời Tranh vội vàng nói thêm: “Em đừng sợ, thật ra em mang thai cũng không sao, vẫn rất khỏe mạnh…” 
Thời Tranh tưởng Sở Ngọc sẽ rất khó chấp nhận được, ai ngờ cậu nhanh chóng từ trạng thái mờ mịt đã hồi phục tinh thần, một chút cũng không có không dám tin, bị đả kích, dáng vẻ mơ màng mà trực tiếp đánh gãy câu nói của anh: “Sao anh biết em mang thai?”
“…” Thời Tranh yên lặng nuốt xuống mấy chữ “người đàn ông bình thường”, trả lời: “Gần đây em dễ sợ nóng, không thích ăn rau, lượng cơm ăn lớn đều là biểu hiện khi mang thai theo anh biết…”
Sở Ngọc nghe vậy càng ngạc nhiên mà chớp chớp mắt.
Thời Tranh vậy mà rõ ràng biểu hiện khi mang thai, hơn nữa còn trực tiếp nghi ngờ cậu mang thai, xem ra đàn ông mang thai có và rất bình thường ở thế giới này?

Không đúng, nếu Thời Tranh sợ cậu không thể chấp nhận, hơn nữa anh cũng không đề cập tới kiểm tra thai nhi lúc kiểm tra sức khỏe, trái lại còn gọi nhóm chữa bệnh tới kiểm tra cho cậu chứng tỏ đàn ông sinh con vẫn rất hiếm.

Đại khái chính là Thời Tranh có “kiến thức rộng rãi” mới có thể trực tiếp đoán cậu mang thai. 
Cậu cứ tưởng những biểu hiện đó chỉ là tác dụng phụ khi linh hồn dung hợp, thì ra lại bởi vì mang thai?
Sở Ngọc hồi tưởng lại, không thể không nói cũng rất có lý.

Cậu là gay nên cũng không rõ phản ứng mang thai, ấn tượng nhất chính là nôn nghén, tuy nói so với người khác thì cậu không thích ăn rau, nhưng dù sao cũng là đàn ông mang thai nên không giống với người thường không chừng? Tuy Thời Tranh có đôi khi trẻ con, nhưng vẫn rất đáng tin cậy.
Sở Ngọc rất là ngạc nhiên, nhưng lúc này cũng tin được bảy tám phần.

Nghĩ tới trong bụng mình đang có một bé con, Sở Ngọc phức tạp sờ lên bụng mình.
Khó trách dạo này Thời Tranh luôn đem cậu trở thành người yếu ớt, số lần sờ bụng cậu cũng nhiều lên…
“Vậy đi, nếu là nhu vậy thì tha cho anh lần này.” Sở Ngọc rõ ràng chân tướng tạm thời hào phóng tha cho Thời Tranh, hỏi ngược lại: “Nhưng nếu lần này em không phát hiện, anh còn định giấu em tới khi nào?”
Thời Tranh ngơ ngẩn nhìn Sở Ngọc như không có việc gì chỉ trong chớp mắt, anh cơ hồ không phản ứng kịp.
Sở Ngọc…!Đã chấp nhận rồi? Hay em ấy cho rằng mình bị điên nên chỉ tạm thời làm bộ tin tưởng? Chứ sao em ấy không hỏi vì sao bản thân có thể mang thai?
Có lẽ vì vượt qua nguy cơ, Thời Tranh càng thêm thấp thỏm chần chờ nói: “…!Anh muốn tiêm dự phòng trước cho em, chờ xác nhận kết quả kiểm tra mới thẳng thắn…”
Sở Ngọc nghe vậy cũng cảm thấy suy nghĩ của Thời Tranh như vậy cũng bình thường, chỉ là cậu vẫn còn nghi hoặc: “Sao trước đó làm kiểm tra toàn diện lại không phát hiện chuyện em mang thai?” 
Hầu kết Thời Tranh hơi nhúc nhích, khẩn trương nói: “Thời gian ngắn không thể kiểm tra ra, hơn nữa muốn kiểm tra cũng cần kỹ thuật đặc thù không giống với khi kiểm tra thai nhi của con người bình thường…”
Sở Ngọc gật gật đầu hiếu kỳ hỏi: “Vậy sao anh biết rõ như vậy?”
“Anh…!Nhà anh đều như vậy…” Thời Tranh nói, thầm nghĩ có lẽ tiếp theo nên thẳng thắn thân phận của mình.
Sở Ngọc mở to mắt, thì ra cả gia tộc Thời là nam nam sinh con? Thế mà có thiết định này?
Chỉ là nói đi nói lại, gia tộc Thời trong tiểu thuyết chỉ có hai người là nam chính Thời Húc Trạch và vai ác cha nuôi Thời Tranh, hai người cũng có quan hệ huyết thống nên Thời Tranh mới nhận nuôi Thời Húc Trạch, đến nỗi những người khác trong gia tộc Thời cũng chưa ai được đề cập tới, cũng không nói tới cha mẹ ruột của Thời Húc Trạch. 
Nếu tác giả đặt thêm thiết lập nam chính Thời Húc Trạch có thể làm đàn ông sinh con, thì khi thế giới này tự động bổ sung lỗ hỏng đã cho tất cả những người mang huyết thống gia tộc Thời đều có công năng này không chừng?
Dù sao cũng là xuyên qua tiểu thuyết nên đối với chuyện đàn ông có thể sinh, Sở Ngọc còn chưa tới mức quen liền, nhưng cũng không khó chấp nhận.


Tuy khó chịu vì chuyện này lại xảy ra trên đầu mình, nhưng bản thân cậu không ghét con nít, cũng không có bệnh thẳng nam hay chủ nghĩa đàn ông gì đó, nên không thấy chuyện đàn ông mang thai là chuyện gì đó rất sỉ nhục. 
Nếu chưa mang thai cậu đương nhiên không muốn bản thân mang thai, dù sao mang thai và sinh nở rất mệt mỏi, còn ảnh hưởng tới nhan sắc và dáng người rất lớn.

Ngẫm lại sau này cơ bụng sẽ trở thành quả dưa hấu, nơi khác cũng sẽ phù lên, thậm chí còn có vết rạn nữa, Sở Ngọc không nhịn được mà cảm thấy khó chịu.
Nhưng nếu đã mang thai thì có khó chịu đến mấy, Sở Ngọc cũng sẽ đối tốt với đứa bé.

Dù sao cũng là con mình, đã có thì phải chịu trách nhiệm.

Dáng người còn có thể rèn luyện lại, lấy dáng người trời sinh của cậu chắc sẽ không có mấy vết rạn nứt, chỉ cần không xảy ra chuyện khó sinh, sinh thì cứ sinh đi.

Sau này phòng hộ cho tốt là được rồi.
Sở Ngọc thấy tính chất công việc và điều kiện vật chất hiện tại dù là đàn ông sinh cũng sẽ không phiền phức, vì vậy cậu đã nhanh chóng tự thuyết phục bản thân xong, rồi điều chỉnh tâm trạng nói với Thời Tranh: “Em hiểu rồi, vậy trước kiểm tra xác nhận có hay không đi, anh hẹn lúc nào?” 
Tuy rằng cảm giác tới tám chín phần mười, nhưng dù sao cũng chưa kiểm tra nên có khi không mang thai không chừng? 
Thời Tranh còn đang chờ Sở Ngọc truy hỏi và chuẩn bị thuận theo tình hình thẳng thắn lai lịch bản thân, nhưng chờ hoài lại nghe được một câu như vậy.
Thấy Sở Ngọc không chút kỳ quái đã chấp nhận, Thời Tranh lập tức mờ mịt: “Em…!Em không để ý? Em không thấy kỳ quái sao?” 
Sở Ngọc lập tức lý giải là Thời Tranh tự ti với năng lực đàn ông sinh con của gia tộc Thời, nghĩ vậy có thể là vì thiết lập của cuốn tiểu thuyết ngược văn không logic này, độc giả lâu năm Sở Ngọc không khỏi thổn thức an ủi Thời Tranh: “Không sao, thật ra em cũng không để ý lắm.

Năng lực này của nhà anh tuy đặc thù, nhưng chuyện này cũng là trời sinh chứ không phải vấn đề của anh…”
“Chờ đã.” Sở Ngọc nói tới đây đột nhiên ý thức được chuyện gì, cậu nhíu mày nhìn Thời Tranh, vừa rồi giọng nói còn thân thiết an ủi chậm rãi biến thành chất vấn: “Nếu anh biết nhà các anh có thể làm đàn ông mang thai sao trước đó không đeo bcs hả?”
Thời Tranh: “…”
Chẳng lẽ trọng điểm ở chỗ này?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.