Đọc truyện Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Ta Mang Thai Nhãi Con – Chương 11
Nói chuyện với Thời Tranh xong, Sở Ngọc bắt đầu tìm thông tin đơn hàng vẽ tranh trên mạng.
Cậu rất quen thuộc trong lĩnh vực này, không mất nhiều thời gian đã tìm ra diễn đàn họa sĩ Đan Thanh.
Đây cũng là nơi tụ tập lớn nhất của các họa sĩ trong nước, hội viên đếm không xuể, diễn đàn rất sôi động nhưng rất chính quy, có chỗ dành riêng cho đơn hàng vẽ tranh, có rất nhiều nhà xuất bản nổi tiếng, công ty game ở đây mở đơn hàng và nhận người quảng cáo.Sở Ngọc quan sát một hồi, phát hiện các nhiệm vụ vẽ trong Đan Thanh đều yêu cầu cấp bậc nhất định, Đại Sư Đường yêu cầu cấp bậc cao nhất kia nghe nói là nơi tụ tập toàn cao thủ, rất nhiều bản vẽ cấp bậc cao hơn ở đó.
Đẳng cấp diễn đàn dựa vào tích điểm tăng lên, cách tích điểm chủ yếu chính là nhận các nhiệm vụ vẽ, giải đáp thắc mắc trong diễn đàn, hoàn thành sẽ nhận được điểm tương ứng.
Điểm nhiệm vụ do người ra nhiệm vụ định, nhưng phải trải qua xét duyệt của cộng tác viên trên diễn đàn, không thể tùy ý thổi phồng.
Thường một nhiệm vụ bình thường có điểm từ 5 đến 10.
Sở Ngọc hiểu xong quy tắc liền tạo một tài khoản bắt đầu xem các đơn đặt vẽ.
Nhu cầu cấp bách hiện tại của cậu chính là kiếm tiền, vì thế tiêu chuẩn chọn nhiệm vụ của cậu cũng là xem thù lao.
Chỉ là nghe đâu trong Đại Sư Đường trả thù lao cao hơn nhiều, nhưng phải tích điểm mới vào được Đại Sư Đường, vì vậy Sở Ngọc cũng chú ý những nhiệm vụ có điểm cao.
Hiện tại trên đầu Sở Ngọc không có tập tác phẩm và bức tranh mẫu, cấp bậc trong diễn đàn cũng không đủ, cũng chỉ có thể xem qua trước một phen.
Chờ hiểu biết giá trị thì thường không sai biệt lắm cậu mới bắt tay vào vẽ, chuẩn bị bổ sung tập tác phẩm của mình, thuận tiện tạo quà cho Thời Tranh.
Quà Sở Ngọc tặng cho Thời Tranh đương nhiên là bức tranh.
Cậu lấy dụng cụ vẽ tranh mới vừa mua hôm nay, trước tùy tiện vẽ mấy bức thử cảm giác, mới bắt đầu phác họa dáng vẻ của Thời Tranh lên trên giấy.
Tuy một thân vàng lóe của Thời Tranh rất chói mắt, nhưng Sở Ngọc vẫn khắc sâu ấn tượng gương mặt và dáng người của anh, lúc đặt bút xuống gần như không chút do dự, trở về lần đầu tiên mình và đối phương gặp nhau, sau khi mình đụng vào lòng Thời Tranh rồi hơi ngửa đầu lên.
Góc độ này vừa vặn không có vàng bạc châu báu hấp dẫn sự chú ý, điều duy nhất đập vào mắt chính là gương mặt vo cùng tuấn mỹ tràn đầy hoang dã.
Lúc đối diện ánh mắt đối phương, cảm giác như bị sự lạnh lùng khí thế từ trên người anh vồ lấy lại không nhịn được muốn tan chảy vào con ngươi vừa hời hợt vừa sâu thảm kia.
Sở Ngọc hạ bút có thần, vui vẻ thực hiện mong muốn sáng tác của mình, không bao lâu sau bức chân dung người đàn ông vô cùng đẹp trai đã hoàn thành.
Một hơi vẽ xong Sở Ngọc lại thấy có chỗ không đúng.
Không phải là không hài lòng với bức tranh của mình.
Chính là…!Không hiểu sao bức tranh này lại sắc khí, làm người ta ngượng ngừng không dám nhìn thẳng? Rõ ràng cậu chỉ vẽ chân dung bình thường thôi sao lại mới nhìn mà mặt đỏ eo nhũn ra…
Sở Ngọc nhìn ánh mắt người đàn ông trong tranh, sờ sờ cằm nghĩ thầm: Không lẽ lúc trúng thuốc mình không thuần khiết nên lúc nhìn Thời Tranh tự mang theo bộ lọc?
Thật ra bức tranh này vô cùng đẹp, thậm chí còn vượt qua dự đoán của Sở Ngọc, nhưng cầm làm quà hình như không thích hợp lắm, Sở Ngọc cũng không muốn dùng nó làm bản vẽ mẫu.
Tuy nhìn qua không có chỗ dùng, nhưng Sở Ngọc rất thích bức tranh này.
Cậu còn đặc biệt chỉnh sửa đôi chút, vẽ ngũ quan người đàn ông tới không tỳ vết, giữ lại hoàn toàn thần thái không hiểu sao sắc khí, cuối cùng hài lòng đặt lên bàn thưởng thức hồi lâu.
Ừm, ánh mắt và kỹ năng vẽ của mình quả nhiên đều là số một.
Sở Ngọc nghĩ thầm.
Chỉ là đối mặt với bức chân dung này lại cảm thấy dục cầu bất mãn (1).
Nhưng còn phải chờ một tuần Thời Tranh mới về nước…
Vì vậy Sở Ngọc luyện thở ra hít vào một hồi mới tĩnh tâm đi ngủ.
…..
Đương nhiên Thời Tranh cũng không biết Sở Ngọc ở trong nước vẽ chân dung anh, hơn nữa còn nhìn tranh nhớ người.
Tuy bên anh đang là rạng sáng nhưng sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Sở Ngọc, anh không thể không bắt tay vào làm việc.
Đối mặt với đầu sỏ khiến anh phải gấp rút ra nước ngoài, sắc mặt Thời Tranh vô cùng lạnh lẽo.
“Cậu không giải quyết được chuyện bên này?” Thời Tranh nhíu mày nhìn người đàn ông tóc vàng cười vô cùng ngả ngớn trước mắt.
“Không phải tôi không thoát ra được sao, tôi phải lập tức về nước.” Người đàn ông tóc vàng buông tay nói: “Đám người kia đều là người cứng đầu, không có người đủ phân lượng tới chắc chắn sẽ không đồng ý, đây không phải chỉ có thể dựa vào cậu sao.”
Người đàn ông tóc vàng tên Eugene Albert, là đối tác của Thời Tranh, ngoài mặt chỉ là một đứa con trai ăn chơi trác táng của một Công tước nước Q, trên thực tế là ngầm kinh doanh súng ốc đạn dược và lính đánh thuê, khuấy động giông tố ở một số nơi có tình huống hỗn loạn, nhân cơ hội mò tiền.
Thời Tranh không kiếm tiền từ chiến tranh nhưng sản nghiệp khai thác của anh lại nằm trong những khu không có thế cục ổn định.
Muốn bảo đảm sản nghiệp của mình không chịu tổn hại thì nhất định phải có lực uy hiếp nhất định và xây dựng quan hệ tốt với các thế lực võ trang.
Vì vậy vì những mỏ nhiên liệu và mỏ kim loại giá trị xa xỉ của mình, Thời Tranh và Eugene hợp tác, hai bên cùng có lợi.
Nhiều năm qua hai bên cũng quen thuộc, có thể tin cậy.
Eugene không phải người tốt gì, lúc đầu hố Thời Tranh không ít nhưng Thời Tranh không phải người chịu thiệt, mỗi lần còn hố đối phương tới thảm hơn, sau này Eugene mới đàng hoàng.
Chỉ là người dám ở trong mưa bom bão đạn gây sóng gió cũng có thành thật cũng không thành thật tới đâu, hết lần này tới lần khác muốn dẫm lên điểm mấu chốt của Thời Tranh.
Thời Tranh: “Không phải cậu ở nước Q chính là công tử ăn chơi trác táng sao, vội trở về làm gì?”Eugene cười ha ha, nói: “Trở về chuẩn bị đính hôn.”
Thời Tranh bất ngờ: “Cậu đính hôn?”
“Ừ.” Eugene cười cười ý vị hàm xúc: “Có lẽ là vào tháng sau, đối tượng còn là một người Trung nữa, cậu có muốn tới dự không? Tôi có thể sắp xếp chỗ ngồi cho cậu.”
“Không cần.” Thời Tranh lạnh nhạt nói: “Một tháng sau đính hôn giờ cậu đã chạy về, vậy chuyện một tháng này đều muốn ném hết cho tôi?”
Eugene cũng không nhận ra điểm chú ý của Thời Tranh, nói: “Dù sao cậu cũng rảnh mà, tôi cũng không để cậu chịu thiệt, không phải là vấn đề tiền bạc sao? Lợi nhuận hạng mục lần này cho cậu 10% đủ rồi chứ?”
Thời Tranh: “Không.”
Còn một tháng? Một tuần anh còn không muốn ở nữa.
“Vậy 20%! Vậy đủ chứ?” Eugene cau mày nói: “Đây là giá quy định, cậu biết rồi đấy.”
Thời Tranh biết cậu ta nói thật nhưng nghe vậy vẫn nhíu mày, không muốn nhả ra.
“20% còn chưa đủ?” Eugene thấy vậy kinh hô: “Tỷ suất lợi nhuận cao như vậy mà cậu cũng không muốn? Cậu có còn là Augustine sao?”
Thời Tranh liếc cậu ta, mặt không chút thay đổi: “Một tháng quá dài, tôi chỉ ở nhiều lắm một tuần.
Sau khi giải quyết vấn đề lớn xong, còn lại để Hướng Kiệt làm đi, hoặc cậu tìm mấy người khác tới làm.”
Eugene: “…!Vậy cũng được, lợi nhuận cho cậu 10%.”
Thời Tranh: “20%”
Eugene: “…!Cậu chỉ làm một tuần mà muốn tới 20%?”
Thời Tranh: “Hướng Kiệt là cấp dưới của tôi, tương đương nằm dưới sự quản lý của tôi.”
“Cậu ta với cậu có thể giống nhau sao? Cậu ta không có phóng khí lạnh dọa sợ người ký hợp đồng!”
“Nếu không phải tôi cần nhân cơ hội đính hôn lần này xử lý những tên trong nước kia, lại vừa vặn bên này có cuộc đàm phán, tôi mới không cho cậu nhiều lợi nhuận như vậy đâu!” Eugene trợn mắt, nói: “20% cũng được, vậy cậu phải bảo đảm kết quả đàm phán, còn có hạng mục sau này đều do người của cậu quản lý, lần này tôi chỉ là nhà cung cấp và cầm tiền.”
Thời Tranh lập tức nói: “Thành giao.”
“…” Eugene trầm mặc rồi “hừ” một tiếng, nói: “Rõ ràng tôi vốn có tính toán như vậy, sao giờ lại cảm thấy mình thua thiệt là sao?”
Thời Tranh lười nhìn cậu ta: “Cậu có thể về đính hôn, chuyện này tôi sẽ tìm Hướng Kiệt hỏi.”
“…!Tôi biết tôi khó chịu vì cái gì rồi.” Eugene quan sát Thời Tranh từ trên xuống dưới, nói:
“Augustine, cậu thay đổi.
Trước kia chỉ cần có thể kiếm tiền cậu rất chuyên nghiệp, giờ không chỉ muốn kiếm tiền, còn bắt đầu lười biếng.”
Thời Tranh không để ý tới cậu ta, Eugene lơ sắc mặt anh tiếp tục tò mò nói: “Augustine, cậu lười biếng là muốn đi làm gì? Những sản nghiệp kia của cậu thường không cần cậu quan tâm, ngoại trừ kiếm tiền và đi ngủ chẳng lẽ cậu còn có chuyện gì có thể làm?”
Thời Tranh nghe vậy hơi cứng người rồi liếc cậu ta, giọng nói lạnh nhạt tựa hồ lại cố ý: “Cậu cũng có thể đính hôn, tôi không thể có việc khác để làm?”
“Hử?” Eugene sững sờ, bóng đèn chợt lóe sáng, nhận ra được gì đó lập tức mở to mắt: “Chẳng lẽ cậu đang nói chuyện yêu đương?”
“…!Không có.” Thời Tranh nghiêm mặt.
Không có yêu đương, chỉ là thỏa thuận sống chung.
Thấy Eugene kinh ngạc còn muốn hỏi tới, Thời Tranh không kiên nhẫn cau mày đuổi người: “Cậu còn không đi?”
“Cậu vậy tôi còn đi thế nào?” Eugene nói xong kéo ghế ngồi cạnh Thời Tranh, trên mặt đầy hứng thú hào hứng bừng bừng nhiều chuyện: “Mau nói với tôi đã xảy ra chuyện gì, người nọ là người như thế nào? Sao có thể dụ dỗ cái tên cấm dục lâu năm đột nhiên vụng trộm nếm thử trái cấm? Trước đó tôi còn đánh cược với Hướng Kiệt, chúng tôi đều thấy cậu yêu vàng và tiền.
Lẽ nào gen người nọ biến dị, làn da màu vàng sáng lấp lánh?”
“…” Thời Tranh đen mặt, im lặng đứng dậy xoay xoay cổ tay.
“Này này! Đừng đánh!” Eugene thấy vậy chợt cảm thấy không tốt, lập tức nhận sai: “Được rồi, tôi không hỏi được chưa…!Hít! Cậu không thể đánh nhẹ chút được sao?”
Eugene đường đường là người đứng đầu lính đánh thuê, võ công rất tốt, chỉ là khi đối mặt Thời Tranh vẫn không có chút phần thắng, hai ba cái đã bị tháo khớp bị ném tới vệ sĩ của cậu ta.
“Mau đưa cậu ta về nước Q.” Thời Tranh lạnh lùng nói.
Tuy là vệ sĩ của Eugene, nhưng những người này hoàn toàn không có ý báo thù cho chủ, họ im lặng đỡ Eugene đi.
Không có Eugene phiền phức, Thời Tranh nhìn đồng hồ đoán có lẽ là Sở Ngọc đã ngủ, không thể làm gì khác bỏ đi suy nghĩ gọi lại cho đối phương.
(1) Dục vọng không được thỏa mãn.