Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Cùng Sư Tôn Nam Chủ Ở Bên Nhau

Chương 19: Đồ Đệ Luôn Có Phương Pháp Tu Luyện Không Tầm Thường


Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Cùng Sư Tôn Nam Chủ Ở Bên Nhau – Chương 19: Đồ Đệ Luôn Có Phương Pháp Tu Luyện Không Tầm Thường


Côn Luân vẫn luôn có một truyền thống, sau khi đệ tử kết đan, đều phải đi lên đỉnh Tư Khuê Phong một lần.
Đối với rất nhiều đệ tử Côn Luân mà nói, đây là một cái dụ hoặc rất lớn, là động lực lớn nhất khích lệ bọn họ không ngừng tu luyện, nỗ lực kết đan.
Tư Khuê Phong là thánh địa của Côn Luân, Tư Hằng tôn giả là ngọn đèn Định Hải Thần Châm của Côn Luân, đi lên đỉnh Tư Khuê Phong một chuyến, chính là đồng thời tham quan thánh địa, lại gần gũi tiếp cận ngọn đèn ấy, làm người ta vô cùng mong đợi.
Có không ít người lén lút ảo tưởng, sau khi đi lên đỉnh Tư Khuê Phong có thể gặp phải kỳ ngộ gì hay không? Tỷ như được Tư Hằng tôn giả chỉ điểm một chút? Nhận làm đồ đệ? Hoặc là ở đỉnh Tư Khuê Phong đang phong ấn thần binh lợi khí gì đó, bọn họ vừa vặn có thể kích phát thần binh lợi khí đó, từ đây trở thành nhân sinh người thắng……
Trước khi kết đan, Liên Đạm cũng từng có các loại ảo tưởng, thẳng đến khi hắn bước lên đỉnh Tư Khuê Phong, dẫm lên một nơi tuyết trắng xoá.

Tất cả mộng tưởng của hắn đều được thực hiện, nhìn thấy Tư Khuê tôn giả, tôn giả rất tán thưởng đối với hắn, tay cầm tay dạy hắn tu luyện, đưa hắn thần binh lợi khí, hắn luyện thành Thần cấp đan dược, từng bước đi lên đỉnh cao nhân sinh……
Chờ hắn tỉnh lại hắn phát hiện bản thân đang nằm ở chân núi Tư Khuê Phong, chỉ còn lại một chút linh lực, cả người lạnh đến phát run.
Khi đó hắn mới biết được Âm Tuyết trên đỉnh Tư Khuê Phong có bao nhiêu khủng bố.

Càng đáng sợ chính là, sau đó hắn lại đi lên thử vài lần, cho dù lòng mang cảnh giác, nhưng vẫn sẽ bị vô khổng bất nhập ảo cảnh* công hãm.
*Vô khổng bất nhập ảo cảnh: chỗ nào cũng có.
Lúc ấy hắn liền nghĩ, may mắn Âm Tuyết này chỉ tồn tại ở Tư Khuê Phong, bằng không thiên hạ sẽ đại loạn.
Nhưng hiện tại hắn đang nhìn thấy cái gì? Âm Tuyết xuất hiện ở ngoài Tư Khuê Phong!
Mới vừa kết đan không lâu- Liên Đạm tỏ vẻ bóng ma tâm lý rất lớn.
“Lão sư? Ngài làm sao vậy?” Những tân đệ tử mờ mịt hỏi hắn.

Liên Đạm bay trở về chỗ bục giảng: “Phong sư thúc, trong tay ngài là thứ gì?” Hắn hoài nghi Phong Tư Lạc căn bản không biết đó là cái gì.
“Tiểu sủng vật của ta.”
Nàng quả nhiên không biết!
Liên Đạm nói: “Phong sư thúc, trong lớp học của ta không thể mang sủng vật.”
Phong Tư Lạc chớp chớp mắt, nghi hoặc nói: “Như vậy sao?”
Liên Đạm bị một mạt hồng lóe lên trên trán Phong Tư Lạc làm lóa mắt, vị Phong sư thúc rất tốt xem!
Hắn chần chờ một chút, cuối cùng gật đầu thật mạnh, không thể bởi vì sư thúc đẹp mà nhượng bộ, đây là chuyện đối với sư thúc.
Phong Khanh Liên không kiên nhẫn nói: “Sư thúc, xin hãy nghe lời của lão sư, không cần chậm trễ chúng ta nghe giảng.”
Những người khác cũng sôi nổi mở miệng, làm nàng đem Bố Ngẫu thả ra ngoài.
Phong Tư Lạc mỉm cười: “Được thôi.”
Nàng bóp chặt cổ Bố Ngẫu, nhẹ nhàng uốn éo: “Ngươi chết đi.”
Bố Ngẫu ảo cảnh: “……”
Phong Tư Lạc mỉm cười nhìn nó, trong mắt có ý tứ uy hiếp mười phần, Bố Ngẫu thật bất đắc dĩ, đầu nghiêng ra bên phải tạo thành một góc 90 độ, nháy mắt ngụy trang thành một con Bố Ngẫu đã chết.
“Lão sư, hiện tại không có sủng vật.”
Những đệ tử khác kinh tủng nhìn Phong Tư Lạc, thấy nàng còn đang vuốt ve mèo con “Chết đi”, một cỗ khí lạnh đánh vào trong lòng bọn họ.
Liên Đạm: “……” Cư nhiên còn có loại thao tác này.
Thôi, một đoàn Âm Tuyết nho nhỏ này hắn là không có ảnh hưởng gì.

“Vậy đi học đi.” Hắn hữu khí vô lực nói, “Thứ hôm nay phải luyện chính là nguyên khí đan……”
——
Một canh giờ sau.
“Phanh……”
Lại một cái lò luyện đan của đệ tử nổ mạnh, Liên Đạm có vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, đây là cái thứ mấy rồi?
Lại “Phanh” một tiếng, Phong Khanh Liên lau sạch bụi bẩn trên mặt, tâm tình rất không tốt, nguyên khí đan trước kia nàng đã luyện qua, rõ ràng không khó, vì sao lần này luôn có cảm giác lực bất tòng tâm?
“Đây là cái lò luyện đan thứ ba mà Phong sư tỷ làm nổ.” Người bên cạnh khe khẽ nói nhỏ.
“Nguyên lai Phong sư tỷ cũng không phải vạn năng nha.”
“Ta cư nhiên còn không làm nổ, thắng được Phong sư tỷ, đột nhiên cảm thấy tự hào.”
“Hắc hắc hắc……”
Tâm tình của Phong Khanh Liên càng không tốt, nàng lấy ra cái lò luyện đan thứ tư, nàng nhất định phải thành công.
Cửa phòng luyện đan bị người khác đẩy ra, Tĩnh Dao chân quân nổi giận đùng đùng tiến vào: “Sao lại thế này? Hôm nay sao lại làm nổ nhiều lò luyện đan như vậy?”
Đám người chưởng môn Côn Luân cũng tiến vào xem, tiếng nổ mạnh vang lên hết đợt này đến đợt khác ở bên này, bọn họ ở ngọn núi cách vách đều nghe được rành mạch, làm cho bọn họ thập phần tò mò, đến tột cùng là đang luyện chế thứ đại đan dược khó khăn gì, mới có thể khiến một người lại một người làm nổ lò?
“Tĩnh Dao tôn giả, luyện nguyên khí đan quá khó khăn.” Những tân đệ tử sôi nổi kêu rên.
Tĩnh Dao chân quân thiếu chút nữa bạo nổ: “Nguyên khí đan là đan dược dễ dàng luyện chế nhất, chỉ cần làm từng bước, tiểu tâm cẩn thận là được, làm sao mà khó?”

Liên Đạm là đệ tử nhập thất của nàng, nàng liền trực tiếp hỏi hắn: “Ngươi nói xem sao lại thế này?”
Liên Đạm xấu hổ nói: “Sư phụ, đệ tử cũng không rõ ràng.” Hắn nhìn về phía Phong Tư Lạc, nàng ngồi ở riêng một góc, những người khác bởi vì chuyện nàng bóp chết mèo nên có chút sợ nàng, tất cả đều chủ động cách nàng xa xa, cho nên khu vực bên cạnh nàng đều trống không.
Lúc này nàng đang cúi đầu, hết sức chăm chú nhìn lò luyện đan, đừng nói ba tiếng nổ mạnh lúc trước không gây ảnh hưởng đến nàng, ngay cả lúc này đám người chưởng môn Côn Luân cùng Tĩnh Dao tôn giả tiến vào, nàng cũng không hề phân tâm, chuyên chú đến mức Liên Đạm cảm thấy thập phần bội phục.
Liên Đạm hoài nghi hôm nay số lần luyện đan thất bại cao như vậy có thể là do Âm Tuyết tạo thành, nhưng hắn lại nghĩ không ra, nếu thật là Âm Tuyết tạo thành ảnh hưởng, vì sao Phong Tư Lạc không thất bại?
Liên Đạm thật mê mang.
Đám người Tĩnh Dao nhìn theo tầm mắt của Liên Đạm qua đó, cũng nhìn thấy Phong Tư Lạc trong một góc chuyên tâm luyện đan, Tĩnh Dao tán thưởng gật gật đầu.

Luyện đan sư nên như vậy, chỉ cần là ở trong lúc luyện đan, liền tự tạo thành một thế giới riêng, không có bất luận chuyện gì có thể quấy rầy đến bọn họ, chuyên chú mới là phẩm chất quan trọng nhất của luyện đan sư.
Kỳ thật ở thời điểm thí luyện nhập môn của Côn Luân, nàng liền nhìn thấy ngọc giản của mình nhiều lần muốn tới gần Phong Tư Lạc, chẳng qua đều bị thủy tinh ngọc giản của Tư Hằng sư thúc ngăn trở, cơ hồi khảo hạch cũng không cho nàng, Tĩnh Dao có chút tiếc nuối.
Nàng nhìn ra được quá trình luyện đan của Phong Tư Lạc đã đến thời điểm cuối cùng, muốn nhìn một chút xem có nơi nào sai hay không.
Bố Ngẫu Âm Tuyết bị Phong Tư Lạc đặt ở trong lòng, lúc này Bố Ngẫu có khuôn mặt nghiêm túc, nó đang ở điều động tất cả lực lượng của mình với ý đồ ảnh hưởng cảm xúc cùng cảm quan của nàng, mục đích chỉ có một: Làm Phong Tư Lạc luyện đan thất bại.
Đan dược của nàng sắp thành hình, chỉ cần nàng có một tia lơi lỏng, đan dược sẽ có khả năng thất bại, chỉ cần trong nháy mắt đã đủ, Bố Ngẫu không tin trong nháy mắt một khe hở nàng đều không có.
Luyện đan tới thời điểm mấu chốt, cuộc đấu tranh của Phong Tư Lạc cùng Âm Tuyết cũng đến cao trào, bọn họ đang tiến hành một hồi chiến đấu vô hình không tiếng động, một người một mèo đều vô cùng nghiêm túc.
Cuối cùng, lò luyện đan tản ra mùi hương độc hữu của đan dược, Bố Ngẫu Âm Tuyết thở dài một tiếng, quấy nhiễu hoàn toàn thất bại.
Phong Tư Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng lau sạch mồ hôi trên trán, vặn vẹo cổ đang cứng đờ, các khớp xương trên người phát ra tiếng vang khanh khách, nàng vừa lòng nhìn thành quả luyện đan của mình.
Một cỗ linh lực thuần tịnh khổng lồ lại lần nữa bao bọc lấy người nàng, số lượng so với buổi sáng ở đỉnh Tư Khuê Phong còn nhiều hơn, cũng không ít hơn so với lần đầu tiên thông qua ảo cảnh.
Dưới tác động của linh lực, sự bủn rủn trên người Phong Tư Lạc đã không còn, mỏi mệt cũng không thấy, tinh thần no đủ lại muốn luyện thêm một lò.
Nàng thật cao hứng, không phải vì luyện đan thành công mà cao hứng, mà là nàng thành công nghiệm chứng suy đoán của mình.


Quả nhiên chỉ cần mang theo Âm Tuyết, hơn nữa không bị nó ảnh hưởng, nàng sẽ có thể thời khắc đạt được năng lượng.

Hơn nữa càng đấu tranh mà không dễ dàng thắng lợi thì nàng sẽ càng được nhiều linh lực.
Loại chuyện luyện đan này yêu cầu sự chuyên tâm nhất chí, chỉ cần nàng có một khoảnh khắc nào đó chịu ảnh hưởng của Âm Tuyết thì nàng sẽ thất bại, cho nên tỷ lệ thất bại là cực cao, cho nên nếu nàng không chịu ảnh hưởng và hoàn thành luyện đan thì lượng linh lực thuần tịnh nàng đạt được càng khổng lồ.
Từ nay về sau, nàng có thể càng tăng cao hiệu suất để có được linh lực, nàng chỉ thử mang trước một tiểu Âm Tuyết, về sau dần dần tăng thêm lượng Âm Tuyết, sau này nếu có khả năng thì nàng sẽ ở đỉnh Tư Khuê Phong luyện đan luyện khí vẽ bùa, nếu có thể thành công thì khảng định sẽ đạt được siêu cấp nhiều linh lực.
Đương nhiên tiền đề là nàng có thể thời thời khắc khắc không chịu Âm Tuyết ảnh hưởng.
Ý chí chiến đấu của Phong Tư Lạc sục sôi.
Cũng chỉ có biện pháp này thôi, thân thể này của nàng tư chất quá kém, dựa theo việc tu luyện bình thường thì đời này không nhất định có thể kết đan, chỉ có thể đi con đường không tầm thường.
Bố Ngẫu Âm Tuyết giống như cá mặn ghé vào trong lòng nàng, khó chịu sắp chết rồi, vậy mà đều không thể ảnh hưởng nàng, quá chịu đả kích.
Trong phòng luyện đan cũng có một bộ phận người luyện thành công, người nọ cao hứng trong chốc lát, đột nhiên di một tiếng: “Di, tu vi của ta hình như cũng đề cao được một ít?”
“Ngươi đang ảo giác thì có.”
“Có lẽ đi hắc hắc hắc.”
Phong Tư Lạc nhìn thoáng qua bọn họ, lại nhìn nhìn Bố Ngẫu trong lòng, nàng đã tận lực rời xa những người khác, còn ở xung quanh tạo vài cái kết giới, bất quá xem ra những người khác vẫn chịu ảnh hưởng hoặc nhiều hoặc ít?
Bố Ngẫu nàng tàng trong lòng làm bộ không biết việc này.
Tác giả có lời muốn nói:
Phong Tư Lạc: Các ngươi lò tạc cùng ta không quan hệ, ta cái gì cũng không biết
Những người khác: Ngươi nhìn xem này đầy đất nổ mạnh lò, ngươi lương tâm sẽ không đau sao
Tư Hằng: Nhà ta đồ đệ, quả nhiên là nhất bổng!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.