Đọc truyện Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân – Chương 5
Tiếng nói của Lâm Diệu dễ nghe êm tai, kể đến chỗ nổi bật sẽ hơi dừng lại để tạo cảm giác căng thẳng.
Tần Chí lúc trước còn thề thốt “Trẫm không muốn nghe chuyện xưa”, lại như thể nghe chưa đủ mà để cho Lâm Diệu kể tiếp.
Lâm Diệu thấy vậy vui mừng. Trông thấy Tần Chí còn đang nhíu chặt mày bởi chuyện xưa vừa rồi, mím chặt môi mỏng, liền kể cho y nghe một chuyện xưa nhẹ nhàng Cô Bé Lọ Lem.
Hoàng tử cầm chiếc giày thủy tinh thuận lợi tìm được công chúa, cuối cùng cái kết hạnh phúc của hai người cũng khiến tâm tình của Tần Chí tốt lên.
Lâm Diệu trộm nhìn đôi lông mày nháy mắt giãn ra và khóe môi hơi nhếch lên của Tần Chí, có chút bị sững sờ trước vẻ đáng yêu đó —— có một tiểu công chúa trong cơ thể của bạo quân sao?
Nghe xong truyện cổ tích, tâm tình của Tần Chí rất tốt, lệnh cho cung nhân đi truyền ngọ thiện.
Nghe có cơm ăn, Lâm Diệu nhanh chóng xoay người ngồi dậy, nóng lòng muốn đi tắm rửa.
Việc tắm rửa bị trì hoãn một chút, sau khi qua đi, Lâm Diệu toàn thân mềm nhũn bị Tần Chí ôm ra.
Bạo quân lại mới vừa cầm thú đè Lâm Diệu trong bể làm hai lần.
Toàn là vận động thể lực, ngay cả khi ăn cơm no, bụng Lâm Diệu vẫn đói kêu vang, lại ăn ngấu nghiến một lần nữa.
Tần Chí thấy cũng không ngăn cản, nhìn Lâm Diệu ăn nhiều như vậy, cũng có chút thèm ăn.
“Muốn đi dạo bên ngoài một chút không?” Sau khi ăn xong, Tần Chí đột nhiên hỏi.
Lâm Diệu no đến mơ màng, nghe vậy hai mắt sáng lên: “Muốn! Có thể chứ?”
“Ừ.” Tần Chí sờ bụng căng phồng của Lâm Diệu: “Nếu không tận mắt nhìn thấy, trẫm còn tưởng rằng Diệu Diệu đang mang thai hoàng nhi của trẫm đấy.”
Ngươi mới mang thai hoàng nhi!
Lâm Diệu hơi cúi đầu nhìn xuống, thầm nghĩ quả thực đã ăn quá nhiều.
Nhưng việc này có thể trách ai?
Ăn xong bữa này, không biết bữa sau còn có thể được ăn nhiều không.
Trong tẩm điện ấm áp thoải mái, ngoài điện gió lạnh thổi qua, khiến cả người lạnh thấu xương.
Cũng may sau một đêm tuyết đã sớm ngừng rơi, thời tiết từ từ trở nên sáng sủa.
Lâm Diệu mặc hồng y mềm mại tinh xảo, được Tần Chí dùng áo lông chồn thật dày bọc kín, trong ngực còn nhét một thang bà tử*. (*một cái bình nước tròn dẹt làm bằng đồng, thiếc, gốm sứ,… để sưởi ấm)
Nghĩ đến có thể đi dạo, trên mặt cậu tràn đầy vui mừng.
Từ khi xuyên qua tới nay, cậu đều ở trong Dưỡng Tâm Điện, mỗi ngày ngoài làm chuyện đó vẫn là làm chuyện đó, khiến người ta nghẹn điên rồi.
Lúc này, Lâm Diệu rốt cuộc có thể cảm nhận được tâm trạng của những phi tần thời cổ đại kia.
Bị giam cầm trong cung cả đời, mọi chuyện phải xem sắc mặt người khác, ai có thể vui vẻ nổi.
Tần Chí sửa lại tóc mái lộn xộn trên trán Lâm Diệu, đôi mắt sâu thẳm.
Lâm Diệu mặc hồng y, áo lông đẹp hơn tuyết, tóc đen buộc hờ hững bằng dải lụa, da trắng như ngọc, dung mạo xinh đẹp động lòng người, thoáng chốc làm cho mọi thứ xung quanh ảm đạm không ánh sáng.
Y bỗng nhiên có chút luyến tiếc không muốn để người này ra ngoài, bị ô uế bởi tầm mắt của người khác.
“Có thể đi chưa?” Lâm Diệu bừng bừng hứng thú.
Tần Chí che giấu ánh mắt đầy độc chiếm dục, gật đầu, dắt tay Lâm Diệu đi ra ngoài.
Ai ngờ vừa đến ngoài điện, lại có cung nhân tới bẩm. Nghĩ là chuyện rất quan trọng, Tần Chí mặc dù không muốn nhưng vẫn đi tới Ngự Thư Phòng.
Trước khi đi còn thâm tình chân thành mà dặn dò Lâm Diệu: “Diệu Diệu đi dạo trước, trẫm đi một chút sẽ trở lại.”
“Vậy ngài mau trở lại.” Lâm Diệu giả vờ không nỡ, dừng lại nhìn theo Tần Chí đi xa.
Chờ Tần Chí đi, cậu nháy mắt thả lỏng lại, nào có nửa khắc nhớ nhung.
Lâm Diệu ước gì Tần Chí đừng trở lại, cậu có thể tùy ý đi dạo, không có Tần Chí ở bên cạnh, cậu cảm thấy không khí trong lành hơn rất nhiều.
Trời lạnh, nhiệt độ bên ngoài điện cực kỳ lạnh, tuyết đọng đè nặng ngọn cây chưa tan, Lâm Diệu mặc nhiều như vậy, khí lạnh vẫn truyền thẳng vào cơ thể.
Ngự Hoa Viên là hậu viện hoàng gia, hết sức xa hoa tráng lệ, hoa viên, hòn non bộ, đình để nghỉ chân, lầu gác đầy đủ.
Chỉ là vào mùa đông, mọi thứ đều khô héo, hoa cỏ cây cối đều trơ trụi, phủ đầy tuyết.
Đi theo Lâm Diệu là một tiểu thái giám chừng mười lăm, mười sáu tuổi, cũng không nói nhiều.
Dọc theo bậc thang đi xuống là một cung đường rộng rãi.
Lâm Diệu đi xuống bậc thang, nghe thấy một tiếng kêu hoảng sợ liền đứng lại, nhanh chóng xoay người đỡ lấy tiểu thái giám sắp ngã xuống.
“Ngươi không sao chứ?” Lâm Diệu quan tâm hỏi.
Cậu là người hiện đại, không có quan niệm tôn ti gì, càng không có hứng thú bóc lột người khác, bởi vậy khi hỏi thăm cũng vô cùng chân thành hiền hoà.
Tiểu thái giám còn chưa hoàn hồn, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn chăm chú vào Lâm Diệu, giống như nhìn thấy tiên nhân hạ phàm.
Trong cung nghiêm ngặt, không một vị chủ nhân nào quan tâm đến một tiểu nô tài.
Hắn rơm rớm nước mắt trước lời hỏi thăm đầy tôn trọng kia.
“Không có việc gì. Đa tạ công tử.”
Lâm Diệu ôm chặt thang bà tử trong lòng, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Phán Xuân.”
Phán Xuân? Lâm Diệu cười nói: “Tên hay.”
Cậu mới vừa chạm vào tay Phán Xuân thấy rất lạnh, liền đưa thang bà tử qua: “Cái này cho ngươi.”
Phán Xuân nào dám nhận, cúi đầu hoảng sợ trợn mắt.
Lâm Diệu thấy thế cũng không ép buộc, nhét thang bà tử vào trong ngực.
Ở thế giới của cậu, những đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi đều là con cưng của cha mẹ chúng, muốn cái gì có cái đó, sao lại khổ như vậy.
–
Lại bước một đoạn, Lâm Diệu trùng hợp gặp được thái y vội vã bước đi.
“Lâm công tử.” Ngô Dung hành lễ.
Lâm Diệu đứng dưới tuyết trong trang phục như vậy, tựa như bức tranh tuyệt mỹ, rung động lòng người.
Ngô Dung cúi đầu, không dám nhìn thêm.
Chỉ vì bị Lâm công tử nhìn một lát, bệ hạ liền muốn chặt tay hắn. Nếu hắn xem Lâm công tử vài lần, sợ là đầu cũng giữ không nổi.
Lâm Diệu đáp lễ nói: “Thái y đi đâu vậy?”
“Mới vừa chẩn bệnh cho Thái Hoàng Thái Hậu xong, chuẩn bị đi bốc thuốc. Nếu Lâm công tử thích ngắm cảnh, phía đông Ngự Hoa Viên có một hồ sen, xây một cái đình, phong cảnh đẹp đẽ, có thể đi xem một chút.”
Lâm Diệu đang lo không có nơi nào để đi, nghe vậy nói cảm ơn.
Vị Thái Hoàng Thái Hậu này nguyên tác cũng đề cập đến, sau khi Tần Chí đăng cơ đã giết sạch hoặc trục xuất người của hoàng thất, hiện giờ hậu cung cũng chỉ có một vị Thái Hoàng Thái Hậu.
Ngô Dung nói xong mang hộp thuốc trên lưng đi, bước chân lại dừng một chút, hạ giọng nói: “Mùi của Đệ Hôn phát ra sẽ biến mất sau ba ngày. Bệ hạ hiện giờ ân sủng công tử, cũng chịu ảnh hưởng bởi hương vị của Đệ Hôn với Xích Kiêu. Chờ ba ngày sau, bệ hạ sẽ khôi phục tỉnh táo. Công tử nên sớm tính toán cho thỏa đáng.”
Ngày chẩn bệnh ấy, Lâm Diệu đã nói giúp hắn, coi như hắn đáp lại ân tình của Lâm Diệu.
Lâm Diệu vẻ mặt hơi rét run, cười cười, lại không nói thêm gì: “Đa tạ thái y.”
Chuyện Thái y nói, đương nhiên Lâm Diệu biết rõ.
Nguyên tác có nói rằng, trong kỳ động dục, mùi hương Đệ Hôn phát ra có thể mê hoặc Xích Kiêu. Tần Chí biến thành như vậy, phần lớn là bị ảnh hưởng bởi Đệ Hôn.
Chờ y khôi phục thanh tỉnh, không còn t*ng trùng thượng não, không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Quả thực cần phải lên kế hoạch sớm, Lâm Diệu thở dài.
Sau đó Lâm Diệu lập tức đi thẳng về phía đông, chuẩn bị thưởng ngoạn cảnh hồ.
Nhưng đi đến nửa đường, cậu đã bị một cái cây thu hút.
Kia rõ ràng là cây dâu tằm!
Lâm Diệu không ngờ rằng ở đây sẽ có cây dâu, giữa thời tiết rét đậm, cây dâu kia lại còn kết trái.
Quả dâu tằm màu tím đen căng mọng, nhìn ngon vô cùng.
Lâm Diệu rất thích ăn dâu tằm, lúc này thèm ăn, chỉ muốn hái một ít nếm thử.
Cậu không do dự mà nhanh chóng rẽ bước, vào sân nơi trồng cây dâu đơn độc kia.
Trong sân một cây dâu được trồng lẻ loi, cành lá gọn gàng, được chăm sóc cẩn thận.
Mùa đông vốn không kết trái, bởi vậy ngọn cây kia chỉ có một số ít quả dâu tằm.
Lâm Diệu vén tay áo lên đi tới để hái.
Phán Xuân khiếp sợ, vội vàng đi cản: “Công tử, dâu tằm này không thể hái.”
“Tại sao?”
“Công tử không biết, cây dâu tằm này là do bệ hạ trồng, đây là cây duy nhất trong Ngự Hoa Viên. Năm nay là lần đầu tiên kết quả, bệ hạ mỗi ngày đều phái người tới xem, cũng không nỡ hái.”
Tần Chí trồng?
Lâm Diệu nhìn chằm chằm vào mấy quả dâu tằm kia, do dự nhưng vẫn rút tay về.
Tần Chí cũng không nỡ ăn, nếu như bị cậu ăn mất, đầu cậu sợ sẽ không giữ nổi.
Dâu tằm vị ngon, nhưng mạng sống còn quan trọng hơn.
Phán Xuân thấy ánh mắt đầy thất vọng của Lâm Diệu, liền nói: “Một lát nữa nô tài sẽ bảo Ngự Thiện Phòng đưa chút trái cây tới?”
“Có dâu tằm không?”
“…… Không có.”
“Quên đi.”
Lâm Diệu mất hứng, cũng không có tâm tình thưởng thức cảnh hồ, xoay người đi về.
Khi đi trở lại Dưỡng Tâm Điện, tình cờ Tần Chí gặp đang tìm mình.
Tần Chí ý cười thâm thúy, động tác rất tự nhiên kéo người vào trong lòng.
Lâm Diệu ở trong gió lạnh lâu như vậy, cả người rét run, cũng không chút để ý.
“Không đi dạo?” Tần Chí cười hỏi.
“Ân. Thật lạnh.” Cả người Lâm Diệu đều dán vào Tần Chí.
Trời lạnh như vậy, Tần Chí không mặc nhiều, cũng không dùng thang bà tử, trên người lại ấm áp dễ chịu, giống như một cái bếp nhỏ, dán vào rất thoải mái.
“Vậy trở về đi.”
Tần Chí ôm lấy eo Lâm Diệu, nhìn ra cậu không cao hứng, liền quay đầu ra hiệu cho Lưu Kính Trung đi tra.
Lưu Kính Trung hỏi qua Phán Xuân, nhanh chóng tới bẩm báo: “Lâm công tử muốn ăn dâu tằm do bệ hạ trồng.”
Tần Chí không tiếc mà hào phóng nói: “Vậy phái người hái cho hắn.”
Lông mày của Lưu Kính Trung nhảy dựng, sợ vị này xong việc hối hận, vội vàng khuyên nhủ: “Cây dâu là do bệ hạ tự tay trồng, tổng cộng có tám quả, chi bằng nô tài hái một ít trái cây khác đưa cho Lâm công tử?”
“Mấy quả dâu tằm mà thôi, há có thể so sánh với Diệu Diệu.” Tần Chí nhướng mày, sốt ruột gõ bàn, ra lệnh: “Mau đi.”
Lưu Kính Trung không khỏi nghĩ đến cảnh bệ hạ ngày xưa mấy lần đi dưới gốc cây dâu tằm đều luyến tiếc hái dâu nếm thử, vẫn rất do dự.
Nhưng bệ hạ có lệnh, làm sao ông dám kháng chỉ.
Lưu Kính Trung lòng suy tư mà tuân lệnh đi xuống.
Mới vừa đi đến cạnh cửa, lại nghe bệ hạ hào phóng nói: “Hái xuống hết cho Diệu Diệu ăn.”
“Tuân lệnh.”
Lưu Kính Trung cúi đầu, mơ hồ có linh cảm không tốt.
–
Lâm Diệu bị ẩm ướt cả người, một lần nữa thay một bộ đồ khô.
Cậu thay xong quần áo đi ra, liền thấy Phán Xuân bước vào với một đĩa dâu tằm đã rửa sạch.
“Ai hái?” Lâm Diệu giật mình.
Phán Xuân tươi cười: “Công tử đừng sợ. Là bệ hạ biết ngài thích ăn, sai người đi hái. Còn đặc biệt dặn dò phải hái xuống hết, đều cho ngài ăn.”
“Y thật sự nói như vậy?” Lâm Diệu nghi ngờ.
“Thật sự, là Lưu tổng quản nghe bệ hạ chính miệng nói.”
Lâm Diệu gật đầu, không hỏi nữa. Nếu Tần Chí hào phóng như vậy, cậu cũng không khách khí.
Những quả dâu tằm mới hái còn mát lạnh, vào miệng vị ngọt thơm, rất ngon.
Lâm Diệu một hơi ăn ba quả.
Phán Xuân không nhịn được lại nói: “Bệ hạ đối với công tử thật tốt, công tử thật có phúc. Dâu tằm này ngày thường bệ hạ không nỡ ăn, thế nhưng cho công tử hết.”
Lâm Diệu mỉm cười, không định giải thích. Phán Xuân sợ cũng không biết Tần Chí bị ảnh hưởng bởi hương vị cậu phát ra mới như vậy.
Thánh sủng trước mắt này như hoa trong gương trăng trong nước, rất giả dối.
Cũng may Lâm Diệu cũng không hiếm lạ.
Đế vương vô tình, ai mưu cầu mới là kẻ ngốc.
Lâm Diệu nhanh chóng ăn sạch những quả dâu tằm còn lại.
Cậu không biết Tần Chí có hối hận hay không, nhưng lời là Tần Chí nói, để cho cậu ăn, Tần Chí không thể nào tự vả mặt mình chứ?
Ăn xong dâu tằm, thể xác và tinh thần Lâm Diệu thỏa mãn, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó liền hỏi Phán Xuân.
“Trong điện của bệ hạ tại sao không thấy cung nữ?”
Việc này cậu đã sớm tò mò, chỉ là không tìm thấy cơ hội để hỏi.
Phán Xuân đang cười, nhưng nghe vậy lại nhanh chóng cúi đầu, vẻ mặt kinh hoàng sợ hãi, đối với chuyện này càng kiêng kỵ, không muốn nhắc tới.
“…… Lúc trước không chọn ra người thích hợp, sắp tới hẳn là sẽ có cung nữ.”
Phán Xuân ngập ngừng, trả lời có lệ.
Lâm Diệu thấy vậy, khóe mắt khẽ giật, thầm nghĩ việc này sẽ không liên quan đến Tần Chí đúng không? Chẳng lẽ tất cả cung nữ trong cung đều bị Tần Chí giết sao?
Nếu thật là như vậy, cũng khó trách Phán Xuân cực kỳ sợ hãi.
Bạo quân thật sự rất đáng sợ!
Chờ Tần Chí phê xong tấu chương trở lại trong điện, liền thấy Lâm Diệu đã ăn hết dâu tằm, cũng không chừa cho y.
Tần Chí sắc mặt khó coi, chuẩn bị nổi giận.
Lâm Diệu vui vẻ phấn chấn mà nhào qua ôm lấy y trước, vô cùng cảm động nói: “Tạ bệ hạ, dâu tằm ngài đưa tới ăn thật ngon, bệ hạ đối với ta thật tốt.”
Cậu liếc nhìn vẻ tức giận bất mãn trên mặt Tần Chí, cũng làm như không nhìn ra.
Bất mãn trong lòng Tần Chí nháy mắt bị lời nói nhẹ nhàng này làm tan chảy.
Y cúi đầu nắm lấy cằm Lâm Diệu, cười khẽ: “Vậy thì để trẫm cũng nếm thử xem.”
Y vừa nói, vừa dùng sức hôn môi Lâm Diệu, trằn trọc cọ sát, giống như đang thực sự nghiêm túc nhấm nháp dư vị dâu tằm.
Lâm Diệu bị hôn đến khó có thể hô hấp.
Đột nhiên cảm thấy, Tần Chí vất vả trồng cây lại không được ăn một quả dâu nào, chỉ có thể hèn mọn liếm láp dư vị của dâu tằm, có phần đáng thương.