Đọc truyện Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân – Chương 37
Trên đỉnh đầu là một tấm màn xa hoa tinh tế, được thêu hoa văn phức tạp, chăn bông ấm áp mềm mại, sờ vào có cảm giác rất dễ chịu.
Lâm Diệu mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy.
Tẩm phòng vẫn là đồ trang trí quen thuộc trước đây, những vật dụng sang quý và lộng lẫy, cửa phòng đóng chặt nhưng ánh nắng vẫn rọi vào từ khe cửa, bụi bay lấm tấm theo ánh sáng.
Trong mắt Lâm Diệu hiện lên vẻ khó tin, cậu nhớ rõ tối hôm qua rõ ràng ngủ ở nhà trọ, khi tỉnh lại tại sao có thể xuất hiện ở Trùng Hoa Cung?
Cậu suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua mình nhìn thấy Tần Chí trước khi hôn mê, sau đó liền không có ấn tượng.
Chẳng lẽ là Tần Chí đánh ngất cậu mang về cung?
Lâm Diệu nghĩ vậy, thoáng chốc tức điên lên. Chẳng trách trước đó cậu luôn cảm thấy mình bị theo dõi, hóa ra hoàn toàn không phải ảo giác của cậu, Tần Chí lúc ấy thật sự vẫn luôn đi theo cậu!
Như thế mà còn nhịn được sao! Trong lòng Lâm Diệu lập tức tràn ngập lửa giận, chốc lát cũng không thể quan tâm nhiều như vậy, xốc màn lên xuống giường, đi tìm Tần Chí hỏi cho ra lẽ.
Rõ ràng chính miệng hứa sẽ thả cậu đi, còn nói lời thề thốt, vì sao lại đột nhiên đổi ý?
Ngay khi Lâm Diệu mới vừa bước tới sân, liền bị Thanh Dụ ngăn cản.
“Công tử, ngài muốn đi đâu?”
Lâm Diệu nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta phải tìm y hỏi cho rõ ràng.”
“Ngài bình tĩnh một chút, đừng kích động. Hiện giờ là ở trong hậu cung, nếu chọc giận bệ hạ sẽ không tốt.” Thanh Dụ ngăn lại Lâm Diệu, lo lắng khuyên nhủ: “Tối hôm qua bệ hạ hồi cung, cấm quân đã quét sạch rất nhiều nghịch tặc, nghe nói vẫn có người dựa vào nơi hiểm yếu chống cự, nguyền rủa bệ hạ, muốn đồng quy vu tận với bệ hạ. Bệ hạ nổi trận lôi đình, chém đầu ngay tại chỗ mấy người, trong cung máu chảy thành sông. Bây giờ là lúc vị kia tức giận, ngài đi không phải tự tìm phiền toái sao?”
Lâm Diệu dừng một chút, đột nhiên nhớ tới những lời nguyền rủa ngày ấy Liễu Vi Thạc nói khi hắn ám sát Tần Chí.
“Y không vui, ta cũng không cao hứng, khi dễ người khác như vậy sao?” Lâm Diệu đẩy Thanh Dụ ra: “Ngươi tránh ra, ta nhất định phải đi tìm y nói rõ ràng.”
Thanh Dụ không thể ngăn Lâm Diệu, thầm nghĩ không xong, vội vàng nhanh chóng đuổi theo.
Lâm Diệu nổi giận đùng đùng mà vọt vào Dưỡng Tâm Điện, bởi vì lúc trước bệ hạ cho phép quý quân ra vào bất cứ lúc nào, Lưu Kính Trung cũng không dám cản trở.
Chỉ là ở bên cạnh nhanh chóng nhắc nhở: “Lâm quý quân, bệ hạ một đêm không ngủ, mới vừa nghỉ ngơi. Nếu ngài có việc, cũng có thể trở lại vào ngày khác?”
Lâm Diệu xoay người nhìn ông, ánh mắt sắc bén: “Bệ hạ cho phép ta tùy ý ra vào, ngươi dám không tuân mệnh lệnh của bệ hạ sao?”
Lưu Kính Trung thoáng chốc sửng sốt, cảm thấy Lâm quý quân lúc này thật đáng sợ.
“Đi ra ngoài!” Lâm Diệu chỉ ra bên ngoài tẩm điện.
Lưu Kính Trung cũng chỉ có thể xoay người lui ra.
Lâm Diệu thở sâu, tức giận đi tới long tháp, xốc lên màn trướng. Lại phát hiện Tần Chí quả thực vừa mới nghỉ ngơi, người mặc trung y, vẻ mặt mệt mỏi nhắm hai mắt, vành mắt cũng đen.
“Ta có việc hỏi ngươi.”
“Đừng giả bộ ngủ, ta biết ngươi có thể nghe được.”
Lâm Diệu nói xong thấy Tần Chí sau một lúc lâu không phản ứng, muốn trực tiếp đánh thức y. Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng kiệt sức của y, lại không thể ra tay.
Nhưng lửa giận trong lòng thực sự khó nuốt trôi, Lâm Diệu đơn giản ngồi bên cạnh long tháp, tức giận trừng mắt nhìn Tần Chí, chuẩn bị chờ y tỉnh lại để tính sổ.
Ai ngờ đợi mãi cũng buồn ngủ, Lâm Diệu liền ghé vào mép giường nghỉ ngơi, không ngờ khi tỉnh dậy thấy mình đang ngủ trên long tháp.
“Tỉnh?” Tần Chí khoác áo choàng, cười với Lâm Diệu: “Diệu Diệu nóng lòng tới tìm trẫm nhào vào trong ngực?”
Lâm Diệu khó hiểu thở gấp, vội vàng nhảy xuống giường, tức giận phản bác: “Cái gì nhào vào trong ngực? Ngươi đừng nói bậy, ta rõ ràng ghé vào mép giường, là ngươi bế ta lên đúng không?”
Tần Chí vẫn chưa phủ nhận: “Trẫm thấy ngươi ngủ rất không thoải mái.”
“Đa quản nhàn sự*.” Lâm Diệu lẩm bẩm, sau đó tức giận nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi không phải đã hứa thả ta đi sao? Tại sao lại đánh gục ta rồi mang về cung?”
(*Làm nhiều việc thừa, làm những việc không đâu)
Tần Chí hết sức chăm chú mà nhìn Lâm Diệu, lại giải thích nhẹ nhàng bâng quơ: “Trẫm đổi ý.”
Lâm Diệu thoáng chốc tức cười: “Đổi ý? Ngài chính là hoàng đế, lời nói của ngài chính là thánh chỉ. Thánh chỉ đã hạ, còn có thể rút về sao?”
“Vì sao không thể?”
“Được rồi. Tại sao vậy? Tại sao đổi ý?”
“Trẫm thích ngươi, không thể buông tha cho ngươi.” Tần Chí vuốt ve ngón tay non mịn của Lâm Diệu: “Trẫm nghĩ kỹ rồi, cho dù ngươi chán ghét trẫm hận trẫm, trẫm cũng không thể thả ngươi đi. Ngươi là quý quân của trẫm, đến bồi trẫm, cùng trẫm bạch đầu giai lão. Trẫm có thể cho ngươi mọi thứ, chỉ riêng thả ngươi đi là không thể.”
Lâm Diệu ngực phập phồng kịch liệt, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cho dù ta không muốn?”
Tần Chí dứt khoát trả lời: “Cho dù ngươi không muốn.”
Cho nên cậu đây là bị Tần Chí ép yêu?
Lâm Diệu có chút suy sụp xoay hai vòng tại chỗ, nghiễm nhiên tức tới choáng váng, tức giận nói: “Ngươi đây là lấy oán trả ơn, tên khốn! Ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy sao?”
Tần Chí nhíu mày, nghiêm nghị: “Ngươi dám mắng trẫm là tên khốn?”
Lâm Diệu thoáng chốc cũng có chút chột dạ, đành phải giả vờ nói: “Đúng vậy, mắng ngươi! Ngươi chẳng lẽ không phải là tên khốn sao? Ngươi giả bệnh gạt ta, còn trêu chọc ta!”
Tần Chí trầm khuôn mặt, đến gần Lâm Diệu.
Lâm Diệu nhanh chóng lui về phía sau, cảnh giác nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Tần Chí cười như không cười, vẻ mặt rất đáng sợ: “Diệu Diệu không phải mắng trẫm là tên khốn sao? Vậy thì trẫm sẽ làm những chuyện một tên khốn nên làm.”
Lâm Diệu trực giác cảm thấy Tần Chí sẽ ra tay đánh người, nghĩ thầm hảo hán phải biết tránh tổn thất trước mắt, liền nhanh chóng xoay người chạy.
Tần Chí nhìn bóng dáng Lâm Diệu, chỉ là hù dọa cậu, cũng không có ý đuổi theo.
Lâm Diệu hận trẫm như vậy sao? Hận đếnmức không chịu ởbên trẫm sao?
Tần Chí ngồi bên bàn, đột nhiên bóp nát chén trà, thoáng chốc nước trà văng bốn phía.
Lâm Diệu chạy về Trùng Hoa Cung, nhớ đến những gì Tần Chí nói, vẫn tức giận muốn chết. Cậu bất kể như thế nào cũng không ngờ rằng, tình yêu cưỡng chế của Tần Chí trong nguyên tác đối với Lâm Duẫn Phù lại được chuyển dời đến trên người cậu. Còn nữa những gì Tần Chí nói có phải là tiếng người không, cũng quá bá đạo cường thế. Mọi việc đều coi trọng ngươi tình ta nguyện, Tần Chí thì ngược ngạo, cái gì cũng do y định đoạt.
Quả thật muốn đánh đầu chó của bạo quân.
Lâm Diệu tức giận xoay quanh tẩm phòng, tâm tình hồi lâu khó có thể bình tĩnh. Lúc này lại đột nhiên liếc thấy cây trâm đặt cạnh gương lược.
Cậu bước lại gần, phát hiện kia đúng là cây trâm lúc trước bị Tần Chí lấy lại.
Đây là cái gì? Lâm Diệu tức giận nghĩ, ngay cả trâm cài cũng vậy, muốn lấy thì lấy, muốn trả thì trả.
Lâm Diệu tâm trạng khó mà bình tĩnh được, giơ trâm cài lên muốn ném đi, nhưng vẫn không nỡ buông tay.
Trâm cài này là do Tần Chí tự tay chạm khắc, lúc trước mất ăn mất ngủ, tay cũng chảy máu, nếu ném đi Tần Chí sẽ buồn lắm.
Lâm Diệu nghĩ vậy càng phát cáu, tại sao cậu phải quan tâm Tần Chí buồn hay không? Đó chính là nam nhân thối cuồng vọng tự đại, đầy tật xấu, còn cực kỳ chủ nghĩa đại nam tử!
Nhưng sau khi suy nghĩ, Lâm Diệu vẫn cất trâm cài kia, quyết định sau này mắt không thấy tâm không phiền.
-
Sau ngày chia tay không vui đó, Tần Chí và Lâm Diệu lạnh nhạt hai ngày. Chạng vạng ngày thứ ba Tần Chí thật sự nhịn không được, đến Trùng Hoa Cung.
Trong thời gian chiến tranh lạnh với Lâm Diệu, Tần Chí cũng rất khó chịu, lúc nào cũng nghĩ đến Lâm Diệu, nằm mơ cũng là cậu. Nếu không phải bị Lâm Diệu vì hận chọc giận mình, y đã sớm đi dỗ dành Lâm Diệu rồi.
Rốt cuộc theo dõi Lâm Diệu, còn đổi ý mang Lâm Diệu về cung quả thực là y có lỗi.
Lâm Diệu có khi dễ nói chuyện, có khi tính tình lại rất cố chấp, lần này sợ khó tiêu cơn giận. Vẫn phải để y đến dỗ dành cậu.
Tần Chí đi vào trong sân, liền nhìn thấy Lâm Diệu uống rượu say khướt bên bàn đá. Thanh Dụ bên cạnh muốn khuyên lại khuyên không được, vẻ mặt vội vàng, không có cách nào với cậu.
“Ngươi đi xuống đi.” Tần Chí ra lệnh.
Thanh Dụ lo lắng mà nhìn Lâm Diệu, sợ cậu có thể chọc giận bệ hạ, nhưng không dám trái ý chỉ bệ hạ, nhanh chóng lui ra.
Tần Chí đứng bên cạnh Lâm Diệu, ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người cậu, xem ra tối nay Lâm Diệu uống không ít.
Lâm Diệu lúc này cũng chú ý tới Tần Chí, cậu cười tủm tỉm mà nhìn Tần Chí: “Ngươi uống rượu không? Uống cùng ta?”
Tần Chí im lặng không nói, sắc mặt lại âm trầm khó coi. Lưu lại bên cạnh trẫm thống khổ như vậy sao? Để Lâm Diệu phải mượn rượu tiêu sầu làm tê liệt chính mình.
Trái tim y thoáng chốc lạnh tận đáy cốc.
“Tại sao uống rượu?”
Lâm Diệu uống say, cả người mềm như bông, mặt càng thêm đỏ bừng như lửa đốt. Cậu lung lay bưng chén rượu, cười mỉm nhìn Tần Chí: “Hả? Thật kỳ quái, ngươi tại sao giống hệt Tần Chí?”
Tần Chí trầm mặt đoạt lấy chén rượu: “Trả lời trẫm!”
“Ngươi hung dữ, ngươi hung dữ cái gì?” Lâm Diệu tức giận mà trừng Tần Chí: “Uống rượu, đương nhiên là bởi vì phiền lòng.”
“Phiền cái gì?”
Lâm Diệu mềm mại mà nằm trên bàn đá: “Phiền… ngoại trừ tên khốn Tần Chí kia còn có thể phiền ai?”
Trái tim Tần Chí lập tức lạnh lẽo, gió lạnh thổi qua.
Lâm Diệu còn đang vặn ngón tay: “Y bắt nạt ta, động một tí thì hung dữ với ta, còn dọa chém đầu ta. Không cho ta ăn cá nướng, đoạt trâm cài của ta, còn giả bệnh gạt ta, hứa thả ta đi lại không giữ lời…”
Tần Chí cúi đầu nhìn Lâm Diệu bất bình nói rõ tội lỗi của mình, cũng bỗng nhiên cảm thấy mình thật sự tội ác tày trời.
“Ngươi rất hận y sao?”
Tần Chí muốn hỏi câu này từ lâu, rồi lại sợ nghe được câu trả lời đương nhiên kia. Sợ Lâm Diệu cũng giống như rất nhiều người khác nói những điều rất ác độc với y.
Lâm Diệu nghiêm túc nghĩ, lại nằm ngoài dự kiến của Tần Chí mà lắc đầu: “Ta vì sao phải hận y?”
Tần Chí lập tức sửng sốt.
Lâm Diệu chống cằm, dưới ánh trăng đẹp như tranh vẽ, cười nói: “Y có đôi khi cũng rất đáng yêu, đối với ta cũng không tồi. Chỉ bắt nạt ta chứ chưa bao giờ thực sự làm tổn thương ta. Ta ân oán phân minh, sẽ không mang thù bậy.”
Tần Chí nghe hai chữ “Đáng yêu”, nhất thời tâm tình vô cùng phức tạp, chưa từng có người nào hình dung y đáng yêu: “Vậy ngươi vì sao còn phải rời khỏi y?”
Lâm Diệu méo miệng: “Bởi vì y là hoàng đế, giữa chúng ta sẽ không bao giờ bình đẳng, y cũng chưa từng nghĩ tới bình đẳng với ta. Chuyện gì y cũng tự mình quyết định, không hỏi ta có muốn hay không. Chuyện y bị thương cũng vậy, chuyện Trịnh Tu Khải cũng thế. Ta đối với y hoàn toàn không biết gì, làm sao ta có thể sống cả đời cùng một người không bình đẳng, không tín nhiệm ta?”
Quý quân còn muốn bình đẳng với trẫm sao? Tần Chí lại một lần nữa cảm thấy quan niệm của Lâm Diệu kỳ lạ, lời này nếu để cho người khác nghe được, cũng đủ trị cậu tội phản nghịch.
Tần Chí nghĩ rồi lại cúi người xuống, dán bên tai Lâm Diệu nhẹ giọng mà dụ dỗ: “Vậy nếu y bằng lòng tín nhiệm ngươi, bằng lòng thử bình đẳng đối với ngươi, ngươi sẽ thích y sao?”