Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Của Hai Quyển Tiểu Thuyết

Chương 2


Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Của Hai Quyển Tiểu Thuyết FULL – Chương 2


Edit: Quả Trúc
Beta: Thuỷ Tiên
Ngày hôm sau, Giang Độ Độ lái xe đến tòa nhà làm việc của đạo diễn Hoàng.

Bởi vì trước đó hẹn hôm nay sẽ gặp mặt nên khi cô đến, đã có người đứng đợi cô ở cửa.

Người đón Giang Độ Độ là một cậu sinh viên ăn mặc thời thượng, nhìn thấy Giang Độ Độ thì như thể không tài nào tin được cô sẽ xuất hiện, há to miệng nhìn chằm chằm vào cô, đến nỗi tròng mắt cũng không hề di chuyển.
Giang Độ Độ biết cậu ta đang khiếp sợ vì cô không bị hủy dung trở nên béo ú như lời đồn.

Cô cực kỳ hiểu ý, phất phất tay và nói: “Anh này, tôi là Giang Độ Độ, đã hẹn trước với đạo diễn Hoàng.”
“Giang… Chào cô Giang.” Mặt mày của chàng trai đỏ bừng, lắp ba lắp bắp mà nói: “Cô Giang, gọi… gọi tôi Trương Dạng là được.

Mời đi lối này.”
Trương Dạng dẫn Giang Độ Độ lên thẳng tầng hai, dừng lại trước cửa một căn phòng, cậu ta vươn tay gõ cửa.

Một lát sau, trong phòng truyền ra giọng của một người đàn ông:
“Mời vào.”
Trương Dạng chờ ở cửa, ra hiệu cho Giang Độ Độ đi vào một mình.

Đạo diễn Hoàng Hiệp và nhà sản xuất Phùng Kính đã chờ cô ở bên trong.
Ngay lúc Giang Độ Độ đẩy cửa ra, Hoàng Hiệp và Phùng Kính ngẩng đầu nhìn qua.

Hai người đều giật mình đến ngây người, phải mất một khoảng thời gian rất lâu sau, Phùng Kính mới phản ứng lại rồi vội vội vàng vàng đứng dậy: “Độ Độ, em đã đến rồi.

Mau qua đây ngồi đi.”
Giang Độ Độ lễ phép chào hỏi: “Chào đạo diễn Hoàng, chào anh Phùng.”
Sự kích động trong lòng Giang Độ Độ không hề nhỏ chút nào, chẳng thể trách Giang Độ Độ chuyện bé xé ra to, phàm là diễn viên trong nước, chỉ cần được hợp tác với đạo diễn có tên tuổi lớn như Hoàng Hiệp thì cũng sẽ kích động.

Huống chi Hoàng Hiệp còn được xem là người biết đào tạo diễn viên nhất giới trong nghệ sĩ.
Năm nay Hoàng Hiệp đã năm mươi chín tuổi, nhưng vì chăm sóc đúng cách nên trông có vẻ trẻ hơn tuổi thật tầm mấy tuổi.

Ông ngồi trên ghế không nói lời nào, đánh giá Giang Độ Độ trong chốc lát, ánh mắt sắc bén lại thẳng thắn, như thể muốn nhìn thấu Giang Độ Độ từ trong ra ngoài.
Giang Độ Độ bị ánh mắt này nhìn chằm chằm đến nỗi thấp thỏm, không biết tiếp theo sẽ gặp phải dạng câu hỏi phỏng vấn thế nào.

Cô thầm hít sâu một hơi.
Bấy giờ, Phùng Kính trao đổi một ánh mắt với Hoàng Hiệp, Hoàng Hiệp khẽ gật đầu.
Tuy Giang Độ Độ không hiểu sự trao đổi giữa đạo diễn và nhà sản xuất phim, nhưng cái gật đầu này của đạo diễn làm trái tim cô đập nhanh và mãnh liệt hơn, trong lòng có một suy đoán không thể tưởng tượng nổi.

Giây tiếp theo, Phùng Kính lấy hai bản hợp đồng từ chiếc bàn ở phía sau ra, đưa tới trước mặt Giang Độ Độ: “Độ Độ, hôm nay hẹn em đến đây, bên cạnh việc đạo diễn muốn đích thân nhìn thấy em một lần, thì chuyện quan trọng nhất chính là ký hợp đồng.

Em xem có chỗ nào không thích hợp thì cứ nói ra.”
Giang Độ Độ: “…”?? Cô chưa làm gì mà đã lấy được vai nữ chính rồi ư?
Tưởng tượng trở thành sự thật, Giang Độ Độ mờ mịt cầm lấy hợp đồng, nét mặt ngơ ngác như một chú cừu non, suýt chút nữa đã làm cho nhà sản xuất phim bật cười.
Im lặng ký xong hợp đồng, Giang Độ Độ chần chờ một lát, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Đạo diễn Hoàng, cháu có thể hỏi chú một câu không ạ?”
Hoàng Hiệp hơi kinh ngạc.

Bây giờ ông đã thu lại khí thế trên người, hiền lành cười nói với Giang Độ Độ: “Được chứ.”
“Cháu không cần phỏng vấn à?”
Hoàng Hiệp nhìn vào mắt Giang Độ Độ.

Ông vừa dựa vào ghế sô pha vừa giải đáp câu hỏi của Giang Độ Độ: “Cháu rất giống Ngọc Nô.”
Ngọc Nô là nữ chính của “Mở mắt”.

Giang Độ Độ tự nhận mình không có sự uyển chuyển, mềm mại và đáng yêu của một cô gái thời dân quốc, nhưng cô vẫn mơ hồ hiểu được dụng ý của đạo diễn: Trong lòng đạo diễn thì Ngọc Nô là người giống như cô.
Cho nên, chỉ cần Giang Độ Độ có thể diễn, thì nhân vật này chính là của cô.
Quả thật đây là đáp án ngoài ý muốn, nhưng nó lại như một lẽ đương nhiên.

Số lượng diễn viên nữ muốn diễn vai chính trong phim của Hoàng Hiệp giơ tay ra bốc cũng được một nắm lớn.

Nếu không phải Giang Độ Độ lọt vào mắt xanh của đạo diễn thì sao có thể dễ dàng lấy được vai nữ chính cơ chứ?
Nghĩ đến đề tài của bộ phim này, Giang Độ Độ thầm cảm thán, không biết rốt cuộc số cô may mắn hay xui xẻo nữa? Nhưng tóm lại, thuận lợi ký được hợp đồng khiến Giang Độ Độ vui vẻ trong lòng, cảm thấy mục tiêu của mình cũng không xa tới nỗi không thể chạm tới.
Sau khi ra khỏi phòng, sắc mặt Giang Độ Độ nhẹ nhàng, khóe môi vô thức cong lên thành một nụ cười mỉm chi, tinh khiết như vượt thoát khỏi cõi tr4n tục, tựa giọt mưa xuân tí tách, tí tách cuốn sạch cánh hoa.
Thật ra, tuy Trương Dạng tiễn Giang Độ Độ đi nhưng vẫn luôn lén nhìn cô, không ngờ lại bị nụ cười của Giang Độ Độ tập kích, suýt thì đụng đầu vào cây cột ở đại sảnh.
“…” Giang Độ Độ dùng vẻ mặt tràn đầy hoài nghi mà nhìn cậu ta.

Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn bị người ta gọi là “đồ xấu xí”, “béo ú” nên cô vẫn chưa nhận thức được rằng, lực sát thương của cô với người khác lớn đến nhường nào.
Trái lại, Trương Dạng xấu hổ sờ sờ mũi, gương mặt đỏ ửng lên.

Thật sự là không thể trách cậu ta được, gặp người đẹp ở cấp bậc hại nước như Giang Độ Độ này, nào có ai tránh được đâu.
Trương Dạng cũng chẳng ngờ rằng, có một ngày, chính miệng mình sẽ thừa nhận có người khiến cậu ta nhìn đến mất hồn mất vía.
Cậu ta không phải fan của Giang Độ Độ, trước kia cũng chỉ thấy Giang Độ Độ trên ti vi, tạp chí.

Lúc ấy Giang Độ Độ mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, thường xuyên được người ta tâng bốc, khen ngợi là đẹp, cái gì mà “tinh linh quốc dân”, “khuôn mặt được ông trời ưu ái”, “thiếu nữ được cả giới giải trí đợi lớn lên”.

Ban đầu nghe còn thấy mới lạ, Trương Dạng nghe nhiều lại thấy phiền.


Ở trong giới lâu rồi, cậu ta đã không thèm tin vào những lời nói đó từ lâu rồi.
Ai cũng biết, kỹ thuật trang điểm, kỹ thuật photoshop và kỹ thuật làm đẹp của giới giải trí luôn có tiếng là điêu luyện sắc sảo.

Khuôn mặt to như cái bánh nướng cũng có thể photoshop thành mặt nhỏ V-line, chân voi thì photoshop thành đôi chân vừa thon vừa dài, hơn nữa, mấy ngôi sao còn đam mê đắp nặn hình tượng cho mình với bên ngoài.

Người có ngoại hình thanh tú một chút thì sẽ dựng cho mình hình ảnh “không nhiễm khói lửa phàm tục”, biết đàn bài hát “Ngôi sao nhỏ” sẽ tự quảng cáo mình là “quý công tử tài hoa hơn người”.
Trương Dạng cảm thấy Giang Độ Độ chỉ có cái danh hão mà thôi, cùng lắm thì tất cả chỉ là vài ba lời tuyên truyền giả dối, nhưng cho đến khi cậu ta thực sự nhìn thấy Giang Độ Độ thì mới biết rằng, cậu ta đã sai rồi.
Giang Độ Độ đẹp thật sự, đẹp đến xuyến xao lòng người mà lại nát tan cõi lòng.
Trong nháy mắt ấy, Trương Dạng thoáng giật mình vì ý nghĩ này của bản thân.

Cậu ta không rõ vì sao mình lại nghĩ đến cụm từ “nát tan cõi lòng” này.

Năm nay Giang Độ Độ mới hai mươi tuổi, đúng là độ tuổi tốt đẹp nhất trong cuộc đời, sao cậu ta lại có cảm giác này nhỉ? Cậu ta rơi vào trầm tư.
Đúng lúc này, ở phía đối diện có hai người một trước một sau đi tới, cô gái phía trước dáng người thon thả, trang điểm ngọt ngào hợp thời trang, trên mặt đeo kính râm, còn cô gái béo đi phía sau mồ hôi đầy đầu, dáng vẻ như trợ lý, trên mặt trợ lý nhỏ là vẻ nôn nóng và bất đắc dĩ.
Trương Dạng nhìn thấy người tới thì trong lòng rủa thầm một câu “Mẹ kiếp”, nhìn người đối diện rồi lại liếc Giang Độ Độ, cậu ta hận mình không thể biến mất khỏi chỗ này ngay lập tức.
Giang Độ Độ còn muốn biến mất hơn cả Trương Dạng.

Trên mặt cô là vẻ vững vàng như người lão luyện, mà trong lòng lại vô cùng hoảng loạn, bởi vì, người trước mắt quả thật là nữ chính của quyển tiểu thuyết đầu tiên, Hách Ngữ.
Giang Độ Độ biết, chỉ cần cô còn ở giới giải trí, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày đụng phải Hách Ngữ.

Nhưng cô không ngờ là nó lại đến trong tình huống cô không kịp phòng ngừa như thế này.
Hách Ngữ tháo mắt kính xuống, như không cách nào tin nổi mà trợn tròn mắt: “Giang… Độ Độ? Không phải cô…”
Không phải là cô bị hủy dung rồi à? Ở trong lòng, Giang Độ Độ thầm giúp Hách Ngữ bổ sung lời nói còn dang dở kia.
Hách Ngữ đánh giá Giang Độ Độ trong chốc lát, lại nhìn về phía Trương Dạng đứng cạnh Giang Độ Độ: “Cô đến phỏng vấn “Mở mắt” à?”
Xuất phát từ sự lễ phép, Giang Độ Độ khẽ gật đầu, xem như là câu trả lời cho vấn đề của Hách Ngữ.
Cô không thân thiết với Hách Ngữ, hai người gần như không cùng xuất hiện.
Sở dĩ cô dùng từ “gần như” là vì, trước kia cô và Hách Ngữ vẫn có một chút liên quan với nhau.

Hách Ngữ là ánh trăng sáng mà anh bạn trai cũ là siêu sao của Giang Độ Độ, Lục Thác, giấu ở dưới đáy lòng.
Bây giờ Giang Độ Độ đã biết mình là nữ phụ, Hách Ngữ là nữ chính nên càng không muốn mình có chút liên quan gì với cô ta.
Nữ chính và nữ phụ, trời sinh đã không cùng chiến tuyến.

Tác giả đã sắp xếp rõ ràng, Giang Độ Độ làm một nữ phụ có chí hướng rộng lớn, vậy nên càng phải cách nữ chính thật xa.


Cái đó gọi là yêu quý cuộc sống, rời xa cốt truyện tiểu thuyết mới là đường đi đúng đắn, hơn nữa… Tốn thời gian mưu cầu điều này không thơm [*] chút nào mà?
[*] Từ này có khởi nguồn từ “Chân hương định luật” 真香定律
Đây là một thuật ngữ lưu hành trên Internet Trung Quốc, có nguồn gốc từ nhân vật Vương Cảnh Trạch trong chương trình “Biến hình kế” do đài truyền hình vệ tinh Hồ Nam sản xuất.

Vương Cảnh Trạch chê điều kiện ở nông thôn tồi tàn nên muốn trở về thành phố, ông nội mở lời khuyên nhủ thì cậu ta lại tức giận quát lên: “Cho dù Vương Cảnh Trạch tôi có chết đói, chết bờ chết bụi, nhảy từ nơi này xuống cũng quyết không ăn bất cứ thứ gì ở đây.” Tuy nhiên, mấy tiếng sau, Vương Cảnh Trạch đói bụng, cậu ta buộc phải ăn cơm tại gia đình nông thôn, lại còn vừa ăn vừa nói “thơm quá = 真香”.

Từ đó, thuật ngữ “thơm quá” dùng để chỉ những con người nói câu trước câu sau vả nhau đôm đốp.
Sau khi Hách Ngữ nhận được lời khẳng định từ Giang Độ Độ thì nắm chặt mắt kính trong tay, hỏi dò: “Vậy nhân vật mà cô phỏng vấn là?”
“Là nữ chính, Ngọc Nô.” Giang Độ Độ ngẫm nghĩ, thật ra giấu giếm cũng không có ý nghĩa gì lớn lao, hợp đồng đã ký, chẳng bao lâu nữa, dẫu đó là điều nên biết hay không nên biết, thì cả giới giải trí đều sẽ biết cô diễn “Mở mắt”.
Hách Ngữ nghe vậy thì thay đổi sắc mặt.

Người có tư duy chậm chạp hơn nữa cũng có thể nhìn ra vẻ mặt cô ta hơi kỳ lạ, trợ lý nhỏ phía sau Hách Ngữ khẽ kéo góc áo của Hách Ngữ.
Giang Độ Độ kinh ngạc trong lòng, không lẽ Hách Ngữ đến vì vai nữ chính trong “Mở mắt” ư? Nhưng lẽ ra không nên như vậy mới đúng chứ? Với hình tượng sao nữ trong sáng đơn thuần của Hách Ngữ thì có nối tám cây gậy tre cũng không chạm tới bộ phim này nổi.

Nếu quay “Mở mắt”, chẳng lẽ cô ta phải tự huỷ hình tượng của bản thân ư?
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Trương Dạng bên cạnh, vẻ mặt Trương Dạng như đi vào cõi thần tiên ngoài vũ trụ, tỏ vẻ mình không còn ở khu phục vụ nữa rồi.
Giang Độ Độ: “…”
Hoàn toàn có thể dùng từ âm trầm để hình dung sắc mặt của Hách Ngữ bây giờ.
Cô ta không bị ngốc.

Từ lúc đạo diễn Hoàng bắt đầu tuyển chọn cho phim đã từ chối nhiều nữ diễn viên tự tiến cử như vậy, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, trong lòng đạo diễn Hoàng đã có chọn lựa thích hợp.

Nhưng ông lại chậm chạp không chịu công bố, thậm chí, người trong giới và cư dân mạng đều sôi nổi bàn luận, rủ nhau đợi một thời gian nữa xem xem sẽ truyền ra tin tức nữ diễn viên nào nhận diễn vai nữ chính “Mở mắt”.

Sau đó lại có mấy diễn viên lục tục đứng ra thanh minh, từ sao nữ hơi nổi tiếng trên mạng đến diễn viên không tên tuổi đều lần lượt được kéo ra dự đoán một lần.
Nhưng điều này không cản được nhóm sao nữ mang theo sự chờ mong trong lòng, bao gồm cả Hách Ngữ.
Mấy tháng qua, Hách Ngữ chắp nối tìm kiếm quan hệ, vất vả lắm mới có được cơ hội phỏng vấn.

Cô ta tự nhận mình cũng đã diễn ra được chút hình tượng “Ngọc Nô”, đạo diễn Hoàng cũng khen kỹ thuật diễn xuất của cô ta không tồi chút nào, nhưng chuyện chỉ đến thế, không có sau đó nữa.
Hách Ngữ không cam lòng, vì thế nên đã gọi điện thoại cho đạo diễn.

Đạo diễn giải thích mơ hồ, chỉ nói là sẽ suy xét thêm.

Hách Ngữ muốn có được câu trả lời khẳng định nên mới xúc động đích thân tìm đến đây.
Không ngờ, thế mà lại gặp được Giang Độ Độ, nhưng khi cô ta nhìn thấy Giang Độ Độ, trong nháy mắt đã hiểu ra: Vai nữ chính mà đạo diễn Hoàng chờ đợi, chính là Giang Độ Độ.
Lại là Giang Độ Độ.
Hách Ngữ nghiền ngẫm ba chữ “Giang Độ Độ” trong lòng, chính là ba chữ mang đến sự không cam lòng và ghen ghét cho cô ta.

Trong lòng nảy sinh ác ý, nói ra mấy lời mà cô ta cho rằng có thể làm Giang Độ Độ ghen ghét nhưng lại lực bất tòng tâm, chẳng thể làm gì giống cô ta: “Quay loại phim này, bạn… trai… cô có biết không?”
Nói xong cũng không đợi Giang Độ Độ trả lời, Hách Ngữ vội vã che miệng lại, cực kỳ hối lỗi, nói: “Rất xin lỗi! Tôi lại quên mất, cô và Lục Thác đã chia tay rồi mà đúng không? Nhất định là trong quá trình khôi phục lại dung mạo đã chịu không ít khổ cực nhỉ? Đáng tiếc quá, bây giờ Lục Thác ở nước ngoài rồi, không biết tin cô đã khôi phục.

Nếu không, với dung mạo bây giờ của cô, có khi còn có thể quay lại đấy.


Nhưng tôi đoán là khả năng này cũng xa xôi lắm.” Nếu vẻ mặt của cô ta không châm chọc như vậy.
Đẹp thì thế nào, thanh xuân thuở thiếu thời thì đã sao? Chẳng phải là cũng không thể chiếm được trái tim của đàn ông à? Hách Ngữ đầy trào phúng lại đắc ý, chờ xem vẻ mặt biến sắc đầy đáng thương của Giang Độ Độ.
Giang Độ Độ: “…” Cái quái gì thế này, đã chia tay rồi thì mỗi người tự vui vẻ không được à? Hơn nữa, là do cô đá Lục Thác chứ có phải Lục Thác đá cô đâu.

Cô có bệnh gì đâu mà phải vội vội vàng vàng cầu xin quay lại.
Giang Độ Độ không phải bánh bao, Hách Ngữ nói lời ác ý tr4n trụi không chút che giấu, cô cũng lười cho Hách Ngữ sắc mặt tốt.
Nếu nói trước đó Giang Độ Độ muốn “bà đây đẹp một mình”, “hèn mọn trưởng thành”, tuyệt đối không dính dáng gì đến nữ chính trên ti vi và phim ảnh, chỉ coi nữ chính là người xa lạ, gặp mặt lễ phép chào hỏi, thì vào giờ phút này đây, Giang Độ Độ hoàn toàn không còn loại suy nghĩ này nữa.
Chịu nhục á?
Không có cửa đâu.

Thế thì năm năm sống thêm kia của cô có ý nghĩa gì chứ?
Đâm chọc thì ai mà chẳng biết.
Giang Độ Độ hơi nghiêng đầu, trong mắt dập dờn sóng nước, khóe môi cong lên rồi bỗng buông xuống, như thể chẳng còn sức lực gì.

Dáng vẻ u buồn đến cực điểm này tạo nên sự đối lập rõ ràng với vẻ vênh váo hung hăng của Hách Ngữ, bất kể ai nhìn vào cũng đều biết người nào đang bị ức hiếp.

Nhưng lời cô nói ra lại là: “Cô Hách để ý đến bạn trai cũ của tôi như vậy, chẳng lẽ là thích nhặt lại đồ tôi đã vứt đi à? Vậy cô cứ thoải mái đi nhé, về sau tôi không cần cái gì thì sẽ cố gắng báo lại cho cô.”
“À, đúng rồi! Có phải cô muốn diễn vai nữ chính trong “Mở mắt” đúng không? Đạo diễn Hoàng phỏng vấn, không phải là ai cũng có thể nhận được.

Cô Hách đã tìm kiếm không ít mối quan hệ rồi nhỉ? Cũng tốn không ít thời gian tôi luyện kỹ thuật diễn xuất, cân nhắc tính cách nhân vật, đúng chứ? Đáng tiếc quá, đạo diễn Hoàng đã nói, hình tượng của tôi phù hợp với Ngọc Nô nhất, nhân vật này nếu không phải tôi thì không được.

Dùng giỏ tre múc nước thành công dã tràng, cô nói xem, có tức không nhỉ? Chậc, chậc, cũng chẳng trách cô Hách lại mang oán khí lớn đến vậy.”
“Nhưng cô là ngôi sao mà.

Sao lại tùy tiện để lộ ra suy nghĩ trong lòng thế?”
“Thấy chưa? Đây mới gọi là sự tu dưỡng của diễn viên, học tập đi, đồ ngốc.”
Hách Ngữ: “…”
Trương Dạng: “…”
Trợ lý nhỏ: “…”
Kỹ thuật diễn xuất cấp độ sách giáo khoa này đã thành công khiến Hách Ngữ bùng nổ.
“Con khốn này!!!”
Dáng vẻ Hách Ngữ tức muốn hộc máu càng làm vẻ mặt cô ta vặn vẹo méo mó hơn.

Trong lúc kinh hãi, dường như cô trợ lý nhỏ đã nghe được tiếng “tách” của camera chụp ảnh, vội vã ôm lấy cô ta: “Chị, có người chụp lén! Điều chỉnh lại vẻ mặt, điều chỉnh lại vẻ mặt.

Bây giờ đang ở bên ngoài!”
Trợ lý nhỏ cũng không đoái hoài gì đến Giang Độ Độ và Trương Dạng nữa, liều mạng kéo Hách Ngữ rời khỏi tòa nhà.
Hách Ngữ rời đi rồi thì Giang Độ Độ thu lại nét mặt ngay tức thì.

Thần sắc cô bình thản, giấu hết lực công kích từ dáng vẻ vừa rồi.
Trương Dạng: “…” Loại sinh vật mang tên phụ nữ này, quả nhiên là không thể đắc tội được.
Như cảm nhận được tâm tình của Trương Dạng, Giang Độ Độ quay đầu lại, chớp chớp mắt và nhoẻn miệng cười với Trương Dạng, giống như cô gái nhỏ đùa nghịch thành công, nghịch ngợm lại hoạt bát..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.