Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa

Chương 153: Bát Tự Không Hợp


Đọc truyện Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa – Chương 153: Bát Tự Không Hợp


Được rồi, tôi không hiểu con đường ngược luyến thâm tình của mấy người này.

Quý Chu Chu không chút do dự cất gương vào trong túi, hết sức kiên định từ chối: “Không, gương này tôi mua ở tiệm bán quà vặt, nếu anh muốn thì tự mua đi.”
Khi gương bị Quý Chu Chu cất đi, Thẩm Dã lập tức khôi phục bình thường, nghe được lời cô nói thì bật cười: “Được, nếu anh muốn anh tự đi mua.”
Tay Quý Chu Chu đút vào trong nắm lấy gương, đang định nói gì đó thì phía sau truyền đến giọng nói điệu đà của Trương Nhã Quyên: “Anh Dã, đại sư sắp dâng cúng đèn Trường Minh, sao anh còn chưa vào.” Nói nói, cô ta đi đến trước mặt Thẩm Dã khoác cánh tay anh ta, vừa ngẩng đầu mới nhìn thấy Quý Chu Chu cũng ở đây, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.

“Ơ, Trương tiểu thư.” Quý Chu Chu nhướng mày.

Đáy mắt Trương Nhã Quyên hiện lên một tia thù hận, trên mặt lại khẽ cười một tiếng: “Thật trùng hợp ha Quý tiểu thư, sao cô cũng ở đây?”
“Cùng Quyện Thư lên núi một chuyến, không ngờ gặp được hai vị.” Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nói thêm, hơn nữa lại là kẻ thù cũ.

Quý Chu Chu không muốn nhiều lời với bọn họ, vẫy vẫy tay định rời đi: “Tôi đi tìm Quyện Thư.”
“Quý tiểu thư, trong khoảng thời gian này không liên lạc, đã quên nói với cô, tôi và anh Dã đăng ký kết hôn rồi.” Trong giọng nói của Trương Nhã Quyên lộ ra chút đắc ý.

Quý Chu Chu nhận ra nhiệt độ của chiếc gương đột nhiên cao lên, nhíu nhíu mày quay người lại, hơi mang sự khiển trách nhìn Thẩm Dã: “Tại sao nhanh như vậy đã đăng ký kết hôn?” Anh còn là người không, tiểu bạch hoa vì anh mà đến bây giờ vẫn là cô hồn dã quỷ, hiện tại anh cưới người phụ nữ khác.

Đây là lần đầu tiên Quý Chu Chu bày tỏ sự bất mãn ra mặt khi thấy Thẩm Dã và người phụ nữ khác hạnh phúc.

(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).

Tim Thẩm Dã nóng lên, sinh ra một xúc động muốn giải thích rõ ràng ngay lập tức, nhưng mà ngẩng đầu thì nhìn thấy Cố Quyện Thư đứng cách đó không xa.

Anh ta dừng một chút, mím môi nhịn xuống.

“Nghe Quý tiểu thư nói, chúng tôi vốn dĩ cũng đã đính hôn, muốn khi nào đăng ký kết hôn thì đăng ký khi đó, còn cần cô hỏi đến.” Trương Nhã Quyên khinh thường cười một tiếng.

Quý Chu Chu trợn trắng mắt, đang định rời đi, lại bị ai đó nửa ôm vào trong ngực.

Cô dừng một chút nhìn về phía Cố Quyện Thư, không biết nghe bao nhiêu rồi.


Suy nghĩ một chút, hình như bản thân chưa nói chuyện gì quá mức, vì thế an tâm.

“Chúc mừng.” Cố Quyện Thư vẫn là nói hai chữ này.

Thẩm Dã thấy anh đặt tay lên vai Quý Chu Chu, kiềm chế hồi lâu mới bình tĩnh lộ ra một nụ cười tươi: “Cùng chung vui.”
“Quả thật là cùng chung vui.” Cố Quyện Thư câu khóe môi lên: “Lần này chúng tôi tới đây, chính là để đại sư tính ngày lành kết hôn, đăng ký kết hôn mà, luôn phải thận trọng chút.”
Ánh mắt của Thẩm Dã bỗng nhiên sắc bén, nhưng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, sau một cái nháy mắt thì anh ta khôi phục bình thường: “Vậy chúc mừng trước, chỉ là có lẽ hai vị phải chờ một chút, chuyện của tôi và Nhã Quyên làm xong thì đại sư mới có thể rảnh rỗi.”
“Mời.” Cố Quyện Thư đỡ bả vai Quý Chu Chu qua phía bên cạnh nhường đường.

Mặt Thẩm Dã không cảm xúc dẫn Trương Nhã Quyên rời đi.

Bọn họ vừa rời khỏi, Quý Chu Chu lập tức một mặt khẩn trương nhìn về phía Cố Quyện Thư: “Thẩm Dã lại không thích Trương Nhã Quyên, vì sao đồng ý kết hôn với cô ta sớm như thế, chắc không phải lại có âm mưu gì đó nhằm vào anh?”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Cố Quyện Thư khẽ nhếch khóe miệng: “Trương Thành bệnh nặng, người thừa kế ưu tiên nhất là Trương Nhã Quyên, có khả năng anh ta để ý tài sản của Trương gia.”
“Người này thật là tính xấu không đổi mà.” Quý Chu Chu che giấu không được sự chán ghét: “Có điều trước đó không phải Trương Thành còn khỏe à, sao đột nhiên bệnh nặng?” Trong nguyên văn Trương Thành là nhân vật nhỏ không đáng kể, nên cô không biết sự phát triển tiếp theo của người này.

Cố Quyện Thư mơ hồ đoán được nguyên nhân, nhưng không muốn nói cho cô nghe những chuyện dơ bẩn này, vì thế lười biếng thuận miệng qua loa: “Lớn tuổi, thỉnh thoảng như vậy cũng bình thường.”
“Ông ta bị bệnh đến mức bị người ta toan tính tài sản, hẳn là cũng không phải bình thường quá nhỉ.

Gia sản Trương gia, có bao nhiêu tiền chứ.” Đáng tiếc chắc chắn phải bị Thẩm Dã lừa đi rồi, còn quyền thế nữa, cũng không ngăn được vì tác giả quyển sách này là mẹ ruột nam chính.

Quý Chu Chu thổn thức.

Cố Quyện Thư nhớ tới đoạn thời gian kia của cô và Thẩm Dã, trầm mặc phút chốc, hỏi: “Em muốn lấy tài sản Quý gia về không?”
“Em?” Quý Chu Chu sửng sốt một chút, hiểu ra anh nói gì thì lắc đầu: “Em không có hứng thú.” Những cái đó là của tiểu bạch hoa, cô ấy nguyện ý cho Thẩm Dã, đó chính là của Thẩm Dã rồi.

Cố Quyện Thư gật gật đầu, Quý gia đối với anh mà nói, cũng chỉ là tiểu phú tiểu quý, không cần thì bỏ.

Dù sao Thẩm Dã sẽ trả giá lớn hơn nữa.


Hai người ở sân sau tìm một chỗ ngồi xuống, chuẩn bị chờ Thẩm Dã đi rồi mới ra ngoài.

Trong chính điện, Thẩm Dã và Trương Nhã Quyên quỳ gối trên đệm Hương bồ, chờ đại sư thắp đèn Trường Minh lên.

Hốc mắt Trương Nhã Quyên ửng đỏ, Trương gia chỉ có ông nội đối tốt với cô ta nhất, cô ta chỉ hy vọng ông nội có thể bình bình an an, có thể sống lâu trăm tuổi.

Thẩm Dã vỗ vỗ mu bàn tay Trương Nhã Quyên tỏ vẻ an ủi, nước mắt của Trương Nhã Quyên cũng bởi vậy mà rơi xuống, thấp giọng nghẹn ngào: “Anh Dã, anh nói xem ông nội sẽ…”
“Sẽ không, có anh ở đây, em đừng sợ gì hết.” Thẩm Dã dịu dàng mà kiên định.

Trương Nhã Quyên khóc nức nở hai tiếng, sau khi đại sư dâng đèn xong thì được Thẩm Dã đỡ dậy.

Đại sư đi tới nhìn bọn họ một cái: “Về đi, loại chuyện này tốt nhất thuận theo thiên mệnh, ai cũng nói không được.”
“Cảm ơn đại sư.” Trương Nhã Quyên dụi dụi khóe mắt, khoác cánh tay Thẩm Dã muốn rời đi.

Thẩm Dã trầm tư nhìn đại sư một cái, kêu Trương Nhã Quyên đi ra ngoài cửa chờ trước, Trương Nhã Quyên vốn dĩ hơi chần chừ, nhưng dưới ánh mắt trấn an của Thẩm Dã thì vẫn là gật gật đầu, một mình ra ngoài trước.

“Cậu có chuyện muốn nói với tôi.” Đại sư nhướng mày.

Thẩm Dã khẽ cười một tiếng, bước đến cây đèn Trường Minh có viết tên Trương Thành, nhìn một lát, giọng điệu bình tĩnh mở miệng: “Từ trước đến nay tôi không tin quỷ thần, nhưng trên thế giới này có quá nhiều chuyện không thể nào giải thích được, cho nên…”
Anh ta dứt khoát duỗi tay bóp tắt tim đèn, ngọn đèn lập tức tắt đi.

Thẩm Dã giễu cợt nhếch khóe môi lên: “Cho nên tôi lựa chọn để ngừa vạn nhất.”
Đại sư nhìn bóng lưng Thẩm Dã, hồi lâu chậm rãi buông tiếng thở dài: “Đáng tiếc, ngọn đèn này chính anh dập tắt, vì vậy nếu muốn cúng đèn lần nữa thì làm phiền trả thêm một phần tiền.”
Thẩm Dã Xì một tiếng, quay đầu nhìn sâu về hướng sân sau, xoay người đi ra cửa lớn.

Đại sư Chậc chậc hai tiếng, kêu đệ tử gọi hai người vẫn luôn đứng đợi vào đây.


Quý Chu Chu dựa vào Cố Quyện Thư sắp ngủ mất, sau khi nghe được gọi thì vội vàng thúc giục Cố Quyện Thư đi vào, sợ làm đại sư đợi lâu.

Cố Quyện Thư khó hiểu liếc nhìn cô một cái: “Không phải vừa rồi còn khinh thường ông ta à?”
Đó là bởi vì trước đó không biết vị này thần thông lớn như vậy.

Quý Chu Chu không giải thích được, chỉ có thể làm Người vạn năng qua loa: “Tới cũng tới rồi, nhanh đi.”
Cố Quyện Thư khẽ cười một tiếng, cùng cô đi gặp cái người gọi là đại sư.

Đại sư ngồi ở chính điện ngủ gật chờ, sau khi nghe hai người nói mục đích đến đây xong, chỉ cảm thấy đang nói bậy bạ.

(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).

Bát tự hợp chính là hợp, không hợp chính là không hợp, nào có trước khi kết hôn không hợp sau khi kết hôn mới hợp.

Ông ta mở to mắt liếc Quý Chu Chu một cái, nhìn thấy sự chột dạ trên mặt cô thì hiểu rõ, mắt buồn ngủ liêm diêm cho bọn họ một tấm giấy vàng, kêu họ viết bát tự ngày sinh vào.

Cố Quyện Thư lấy bút nghiêm túc viết xuống rồi đưa cho ông ta, đại sư cầm trên tay nhìn một lần, tiện tay đặt lên bàn: “Không cần suy nghĩ, hai người không có duyên vợ chồng.”
Mặt Cố Quyện Thư đột nhiên đen xuống, nhìn chằm chằm đại sư hồi lâu, chậm rãi nói ra hai chữ: “Thần côn.”
Quý Chu Chu: “…” Đại ca, anh tỉnh táo một chút, đây là đại sư thật sự á.

Đại sư Xì một tiếng, trên giấy vàng sửa lại một chút rồi đưa nó cho Cố Quyện Thư: “Đây mới là bát tự thích hợp với cậu, cậu là Cô tinh mệnh(*), chỉ có thể do Trời kết duyên.”
(*) Cô Tinh mệnh: chỉ một người có số mệnh sống cô độc cả đời.

Quý Chu Chu đưa đầu nhìn xem, phát hiện đại sư thay đổi ngày sinh trước đó của cô 1 giờ, làm cô nhất thời nổi da gà.

Tuy mình và tiểu bạch hoa cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh, nhưng chính xác mà nói, sinh nhật của cô vào lúc 1 giờ sáng.

Đây không phải thần côn, đại sư vậy mà lại biết.

Quý Chu Chu kích động đến không kềm chế được, sắc mặt Cố Quyện Thư lại hết sức lạnh lẽo, khi đại sư còn muốn nói gì đó thì nhàn nhạt bổ sung một câu: “Đột nhiên nhớ tôi nhớ ra, hình như ngọn núi này ở dưới danh nghĩa Cố gia.”
Đại sư: “…”
“Nói bậy thêm một câu nữa, tôi sẽ phá bỏ đạo quán của ông theo việc xây dựng trái phép.”
Đại sư: “…” Sợ sợ.


“Quyện Thư, đừng có vô lễ với đại sư như vậy.” Quý Chu Chu nhỏ giọng nói một câu với Cố Quyện Thư, ngẩng đầu nhìn đại sư cười híp mắt: “Không ngờ ngài lợi hại như vậy, ngay cả chuyện này cũng tính ra được.”
“Đúng vậy, tôi xem như có chút bản lĩnh, có điều cô cũng rất lợi hại, thế mà không sợ bị tôi phát hiện thân phận chút nào.” Kỳ thật đến bây giờ ông ta cũng chưa nhìn ra Quý Chu Chu là cái gì, chỉ là dùng những lời này lừa gạt một chút.

Quý Chu Chu vô tội chớp chớp mắt: “Vừa rồi ông không nghe Quyện Thư nói sao, nơi này là địa bàn nhà tôi, dám khi dễ tôi, tôi sẽ xây chuồng heo bên cạnh đạo quán.” Cao nhân có cao hơn nữa, vậy cũng chỉ là một NPC(*) trong sách, tư duy chú định có tính giới hạn, làm ông ta không có cách nào biết sự thật của thế giới này.

(*) NPC: nhân vật không phải người chơi trong game.

Ngay cả bộ mặt thật của thế giới cũng không biết, vậy sao có thể biết thân phận của cô.

Đại sư: “…” Khách hôm nay ông ta tiếp đãi, hình như không có ai bình thường.

“Quyện Thư, em muốn ăn kem, anh có thể đi mua một cây kem với một món khác cho em không, em đói quá rồi.” Quý Chu Chu mới mặc kệ trong lòng vị cao nhân này nghĩ thế nào, chỉ lo làm nũng với Cố Quyện Thư.

Bất tri bất giác đã lăn lộn một buổi sáng, Cố Quyện Thư biết cô cũng thật sự đói bụng, vì thế thuận theo gật gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.

Nhưng đi được vài bước thì nhớ ra gì đó, vì thế quay lại.

“Không mang tiền lẻ à?” Quý Chu Chu hỏi.

Cố Quyện Thư lắc lắc đầu, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm đại sư hồi lâu, sau khi nhìn đến vị đại sư chột dạ thì mới chầm chậm cảnh cáo: “Dám nói hươu nói vượn, ông sẽ biết hậu quả.”
Đại sư: “Tôi biết rồi, phá bỏ và dời đi xây chuồng heo.” Ông ta thật đúng là chọc phải ôn thần, chỉ muốn nhanh chóng tiễn người.

Nhưng mà Cố Quyện Thư đứng ở tại chỗ bất động, còn đưa ra một yêu cầu khác: “Ông nói vài câu dễ nghe trước.” Anh không yên tâm, nếu mình đi rồi, người này mê hoặc Chu Chu thì làm sao đây.

Đại sư cắn răng: “Hai vị trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp, sau khi kết hôn nhất định ân ân ái ái, sinh con nối dõi, bạc đầu giai lão.”
“Đủ rồi.” Cố Quyện Thư liếc ông ta một cái, nghiêm túc nhìn về phía Quý Chu Chu: “Nhìn thấy không, ông ta chính là thần côn, bị hù dọa một chút đã tùy thời sửa miệng, cho nên đừng tin ông ta.

Anh đi mua đồ ăn vặt cho em, em ngoan ngoãn chờ anh nha.”
Biểu cảm của Quý Chu Chu trong nháy mắt hết sức vi diệu.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.