Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta “bán Manh” Toàn Thế Giới

Chương 47


Đọc truyện Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta “bán Manh” Toàn Thế Giới FULL – Chương 47


Nguyễn Nặc ở trong khách sạn cả ngày.

Ngoại trừ việc đọc kịch bản thì chính là xem những tin tức mới trên Weibo.

Hot search vẫn không giảm độ nóng, ngay cả tuyên truyền cho bộ phim mới của Từ Lẫm cũng bị anh vững vàng đè lên trên.
Sau khi Nguyễn Nặc ra quyết định kia thì cũng biết mình không quay về được nữa, cô đã rơi vào trong cái bẫy mà Từ Kha giăng cho cô rồi.

Vốn dĩ cô và Từ Kha ở bên ngoài không có bất kỳ sự kiêng kỵ nào cả, vẫn luôn thoải mái xuất hiện trước mặt công chúng.

Tại sao đến bây giờ mới bị người khác chụp được chứ?
Aiz, đang tiếc là cô đã trúng bẫy rồi, bây giờ có muốn thoát ra cũng chẳng còn kịp nữa.
Nguyễn Nặc âm thầm thở dài một hơi, từ từ liếc nhìn những bình luận liên quan đến bọn họ kia, ngoại trừ một vài cái là chúc phúc, còn có không ít bình luận nói cô không xứng với Từ Kha, thậm chí còn đăng lên những bức ảnh được gọi là phẫu thuật thẩm mỹ.
Cô xuất hiện trên thế giới này một cách vô căn cứ, không có tuổi thơ, cũng chưa từng trải qua cái gì cả, những người này tùy tiện lấy một tấm hình của một bé gái bình thường ra rồi nói là cô phẫu thuật thẩm mỹ theo.

Nguyễn Nặc có chút không biết phải làm sao, bọn họ chỉ tin tưởng những lời đồn thổi có lợi cho bọn họ mà thôi.
Nhưng mà tin phẫu thuật thẩm mỹ vừa xuất hiện trên Weibo thì đã có không ít người hưởng ứng, còn có người lên Weibo của Từ Kha nhắc nhở anh phải chú ý đến quái vật phẫu thuật thẩm mỹ bên cạnh nữa.
Không có ai tra ra được trình độ học vấn của cô, còn có những người quá đáng đào ra cô có trình độ học vấn tiểu học.
Nhìn những bình luận này, Nguyễn Nặc sầu muộn ngồi trên ghế sô pha, cuối cùng thì vẫn có người không chịu chấp nhận cô, thế nhưng chẳng ảnh hưởng gì cả, cô tin tưởng tình cảm Từ Kha dành cho mình.
Nguyễn Nặc để điện thoại di động qua một bên, cầm kịch bản lên bắt đầu đọc.


Cố gắng quên đi những thông tin sai sự thật mà cô vừa nhìn thấy kia, nhưng trong đầu vẫn không tự kiềm chế được mà hồi tưởng lại.
Cô dần co người lại một chỗ, cơ thể nhỏ bé ngồi một góc trên ghế sô pha, kịch bản thì được để trước mặt.
Rõ ràng cô đã nói không quan tâm đến những lời đồn vô căn cứ này, nhưng vẫn không nhịn được mà suy nghĩ về nó, muốn để công chúng chấp nhận cô, như vậy thì có được xem là yêu cầu quá cao không?
Nguyễn Nặc cảm nhận được khóe mắt mình đang dần dần ướn ướt, ngay sau đó là những giọt nước mắt lớn như hạt đậu rơi trên ghế sô pha, những suy nghĩ tiêu cực từ từ dâng lên trong lòng, vùi lấp sự lạc quan vốn có của cô.
Bỗng nhiên cô cảm thấy choáng váng một hồi, cảnh vật trước mắt đều quay cuồng, rất nhanh đã ngất xỉu trên ghế sô pha.
Nguyễn Nặc bị một hồi chuông báo thức của điện thoại di động đánh thức, cô mơ mơ màng màng đưa tay ra muốn tắt báo thức đi thì lại phát hiện ra tay mình đã biến bàn chân màu cà phê của mèo rồi.
Chuyện gì đã xảy ra vậy, sao lại biến thành mèo rồi?
Nguyễn Nặc giật mình, nhất thời đầu óc đã tỉnh táo lại, đầu tiên là cô nhấn tắt đồng hồ báo thức vẫn đang kêu, sau đó nhìn thời gian.
Cô đặt báo thức này chính là muốn nhắc nhở bản thân chuẩn bị để đi đến đoàn làm phim sớm một chút, nhưng bây giờ cô đã biến thành mèo rồi, làm sao mà còn quay phim được nữa.
Nguyễn Nặc vội vàng nhìn xung quanh một hồi, sau khi cô biến thành mèo thì quần áo mặc trên người đều ở bên cạnh, cô lật hết quần áo của mình lên một lần, cuối cùng sợi dây chuyền Từ Kha cho cô kia cũng rơi ra, trên mặt dây vẫn thoang thoảng mùi thơm của hoa linh lan, bình thường cô vẫn luôn ngửi mùi hương này, tại sao lại vẫn biến thành mèo được?
Nguyễn Nặc không hiểu, nhưng bây giờ vấn đề đầu tiên cần phải giải quyết đó chính là đóng phim.

Cô để dây chuyền qua một bên, sau đó trèo lên tủ đầu giường, dùng thịt dưới bàn chân để mở khóa máy tính bảng.
Bây giờ cô không có cách nào để mở khóa màn hình điện thoại nhỏ như vậy, cũng may là Từ Kha đã dự liệu được trước nên để lại một cái máy tính bảng trong phòng cho cô.
Nguyễn Nặc cẩn thận từng li từng tí lướt trên màn hình, cuối cùng cũng tìm được liên hệ của Từ Duy Du.
Về việc gọi điện hay là gọi video thì cô vẫn đang do dự một hồi, cuối cùng vẫn là lựa chọn gọi video, để cho chị ấy biết được tình hình nơi này của cô.
Nguyễn Nặc nhấn vào nút gọi video.

Từ Duy Du bắt máy rất nhanh, nhưng chị ấy không nói gì, Nguyễn Nặc cũng có thể nhìn ra được sự khiếp sợ trong mắt chị ấy, nhưng lại không lên tiếng mà nói bằng khẩu hình: “Chờ một chút rồi nói.”

Nguyễn Nặc hiểu ý, cái đầu tròn tròn gật đầu gật.

Chỉ thấy Từ Duy Du tiện tay úp màn hình điện thoại xuống mặt bàn.
Sau đó trong máy tính bảng truyền tới một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng: “Tôi thấy kế hoạch chế tạo này về cơ bản thì không có vấn đề gì, tuần sau tôi sẽ cho cô ấy gặp mặt chính thức với mấy người.

Tan họp.”
Hóa ra là đang họp, Nguyễn Nặc nằm trước máy tính bảng chờ Từ Duy Du, aiz, trong một thời gian tới thì cô vẫn không thể trở về hình dạng con người được, vậy hẳn là phải xin nghỉ rồi.

Cảnh quay của cô cũng không nhiều lắm, nhưng nếu cứ luôn xin nghỉ thì cũng không biết đối mặt với đạo diễn như thế nào đây.
Nguyễn Nặc khom người vuốt vuốt lông trên cơ thể, đã rất lâu rồi chưa biến thành hình dáng mèo Xiêm nhưng mà cũng may là tập tính của mèo Xiêm vẫn còn.

Cô cẩn thận quan sát cơ thể của bản thân, phát hiện đã tối đi không ít.
Từ Kha đã từng nói không hy vọng cô biến thành mèo mun, xem ra cô vẫn phải chú ý giữ ấm hơn mới được.

Nếu lông còn tối màu hơn thì khi chụp hình lại phải ra chỗ sáng mới thấy.
Nguyễn Nặc vẫn còn đang chuyên chú vuốt lông, ngay cả Từ Duy Du đã trở lại rồi mà cũng không phát hiện ra.
Vốn dĩ là Từ Duy Du và ban biên tập mới trong đoàn đội của Nguyễn Nặc đang thương lượng về kế hoạch tương lai, thấy Nguyễn Nặc gọi video đến thì chị còn định cho các cô chào hỏi nhau, không ngờ khi chị mở video lên thì lại gặp được một khuôn mặt có bộ lông đen xì, còn có cả đôi mắt màu lam nhạt kia nữa.
Trong lòng chị ấy khiếp sợ không thôi, nhưng dù gì thì cũng phải ra dáng quản lý, giải tán hội nghị trước.

“Khụ.” Từ Duy Du phát ra âm thanh khiến Nguyễn Nặc dừng động tác lại: “Em xảy ra chuyện gì vậy?” Nếu như chị ấy nhớ không nhầm thì lịch trình mấy ngày nay của Nguyễn Nặc đều là đóng phim.
“Meo meo meo.” (Tôi không biết.)
Tiếng kêu của Nguyễn Nặc mềm mại, mang theo chút tủi thân, cô cũng chỉ xem thêm mấy bình luận mắng chửi cô, sau đó bắt đầu khó chịu rồi cũng ngờ lại biến thành mèo.
“Meo meo meo meo, meo meo meo.” (Không quay được phim, muốn xin nghỉ.)
Nói xong cô còn thở dài chán chường.
Từ Duy Du cái hiểu cái không mà nhìn con mèo trong màn hình: “Bây giờ em không quay được phim, vậy chị xin nghỉ cho em trước.”
“Meo.” (Được.)
Nguyễn Nặc bất đắc dĩ vươn thân thể nhỏ bé, lần này ngửi thấy mùi thơm cũng không có tác dụng nữa, chẳng biết phải làm sao thì mới có thể biến lại thành người được đây.
“Bây giờ chị qua đó tìm em, thuận tiện đi xin nghỉ giúp em.” Từ Duy Du nói xong thì liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, xác nhận vào lúc này không có chuyện gì khác.
Nguyễn Nặc gật đầu một cái, bây giờ lại phải khiến Từ Duy Du khó xử rồi.
Cô có chút ủ rũ, hình như bản thân cô luôn luôn đem đến phiền phức cho hai chị em bọn họ vậy.

Cô muốn trở nên mạnh mẽ hơn một chút, vậy thì cũng không cần phải chuyện gì cũng đến làm phiền bọn họ nữa.
Sau khi Từ Duy Du tắt cuộc gọi video, dặn dò mấy trợ lý xong thì lập tức chạy đến khách sạn Nguyễn Nặc ở.
Nguyễn Nặc nằm trên ghế sô pha, tầm mắt rời vào điện thoại di động trước mặt, trong lòng vô cùng sợ nếu như đoàn làm phim gọi đến thì với bộ dạng này của cô cũng chẳng có cách nào để nghe máy cả.
Cũng may trước khi đoàn làm phim tìm cô thì Từ Duy Du đã đến khách sạn rồi tới phòng tìm cô rồi.
Khi Từ Duy Du mở cửa ra thì Nguyễn Nặc giống như là gặp được cứu tinh của mình vậy, nhảy xuống từ trên ghế sô pha, chạy đến cửa chờ chị ấy.
Từ Duy Du vừa mở cửa ra thì đã thấy con mèo khôn khéo này, khom người xuống ôm lấy Nguyễn Nặc vào trong lòng: “Từ Kha vẫn không tìm ra cách để em luôn giữ được hình dáng loài người sao, hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy?”
Nguyễn Nặc lắc lắc đầu: “Meo meo meo meo meo.” (Tôi cũng không biết nữa.)
Nhìn khuôn mặt luống cuống của Nguyễn Nặc, Từ Duy Du cũng biết là chính cô cũng không hiểu nổi tại sao lại như vậy, nên chị không truy hỏi nữa.
Từ Duy Du đi đến bên ghế sô pha, cầm lấy điện thoại di động của Nguyễn Nặc: “Đi thôi, chúng ta đi xin nghỉ.”
Nguyễn Nặc đi theo Từ Duy Du đến đoàn làm phim.


Khi đứng trước mặt đạo diễn thì cơ thể Nguyễn Nặc rụt lại, chôn mặt trên vai Từ Duy Du, xin nghỉ hai lần quả thật là mang đến không ít phiền phức cho đoàn làm phim mà.
“Đạo diễn Lư, tôi là người quản lý Nguyễn Nặc.” Từ Duy Du đi đến trước mặt đạo diễn, khóe miệng tươi cười: “Hôm nay Nguyễn Nặc bỗng nhiên bị bệnh, cơ thể không thoải mái, bây giờ đang ở bệnh viện, không kịp về đoàn làm phim nên nhờ tôi tới xin nghỉ với ông, xin lỗi.”
Đạo diễn Lư cũng biết người Từ Duy Du, tất nhiên sẽ biết thân phận của chị ấy, nếu như chị ấy đã nói như vậy thì cũng phải cho chị ấy một bậc thang để đi xuống: “Vậy thì mong cô ấy mau khỏi rồi còn trở về đoàn làm phim nữa.” Ông ta có ấn tượng vô cùng sâu sắc với Nguyễn Nặc, chủ yếu là kỹ năng diễn xuất của cô còn có thể diễn một lần là đạt, so với những diễn viên thường xuyên cần quay lại thì tốt hơn rất nhiều.
Nghe được đạo diễn Lư nói như vậy thì Nguyễn Nặc mới an tâm lại, nhưng mà cô cũng phải mau chóng tìm được phương pháp để biến đổi lại, như vậy thì mới có thể tiếp tục quay phim được.
“Cảm ơn đạo diễn Lư đã thông cảm cho Nguyễn Nặc của chúng tôi.” Từ Duy Du gật đầu một cái, khi đang chuẩn bị rời đi thì chợt nghe sau lưng có một nhân viên làm việc chạy đến.
“Đạo diễn Lư, con mèo mà đoàn làm phim mượn từ trung tâm thú nuôi đã đi lạc rồi.” Thư ký trường quay nói với vẻ hốt hoảng, trong lòng đã đoán trước được là sẽ bị đạo diễn mắng một trận.
Quả nhiên đạo diễn Lư nhíu mày lại, chỉ vào anh ta rồi mắng: “Sao anh lại qua loa với công việc tôi giao cho anh như vậy? Bây giờ phải quay cảnh kia ngay lập tức rồi, anh nhanh chóng đến cửa hàng thú cưng mượn một con nữa đi, sau đó tranh thủ thời gian cho người đi tìm con mèo thất lạc kia đi, còn phải trả lại nữa đó.”
Thư ký trường quay vâng vâng dạ dạ trả lời, khi đang chuẩn bị rời đi thì phát hiện con mèo trong ngực Từ Duy Du, vội vàng nói: “Đạo diễn, con mèo này rất giống với con mèo đi lạc kia.”
Lúc này mặt Nguyễn Nặc vô cùng hoảng sợ nhìn anh ta, không phải con mèo Xiêm La nào cũng giống nhau sao, nhưng mà làm gì có ai quay phim lại đi dùng mèo Xiêm La, ống kính cũng không quay rõ được mặt nó mà.
Từ Duy Du ôm chặt Nguyễn Nặc trong ngực, ánh mắt sắc bén nhìn về phía thư ký trường quay: “Tôi thấy có phải là anh nhầm rồi không, đây là con mèo tôi nuôi mà, sao lại biến thành thú cưng anh mượn trong cửa hàng được.”
Thư ký trường quay bị cô nhìn đến có chút sợ hãi trong lòng, không dám nói tiếp nữa.
Đạo diễn Lư liếc nhìn con mèo trong ngực Từ Duy Du, lại quay qua nhìn thư ký trường quay với ánh mắt trách cứ: “Con mèo chúng ta mượn mặt không tối màu như vậy.”
Nguyễn Nặc có thể cảm nhận rõ ràng được cơ thể Từ Duy Du đang run lên, giống như là cố gắng hết sức để nén cười vậy.
Bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết, Từ Duy Du cũng đã xóa bỏ được hiềm nghi của Nguyễn Nặc.

Vốn dĩ chị ấy muốn đưa Nguyễn Nặc trở về khách sạn, nhưng lại cảm thấy để một mình con mèo trong phòng cũng không an toàn, cuối cùng vẫn quyết định dẫn Nguyễn Nặc tới phòng làm việc của Từ Kha.
Sau khi Từ Duy Du đưa cho Nguyễn Nặc một cái máy tính bảng thì lại bắt đầu làm việc.
Nguyễn Nặc không thể làm gì khác ngoài việc yên lặng xem video ở bên cạnh, khi cô đang nhàm chán lướt linh tinh trên màn hình thì bỗng nhiên nhìn thấy một người quen ở phía dưới.
Lục Tu, bác sĩ Lục.
Nguyễn Nặc tò mò mở video có anh ta ra, đây là một trong những bài diễn thuyết có liên quan đến cảm xúc của anh ta.
“Khi bạn hoàn toàn bị chi phối bởi cảm xúc, bạn sẽ không còn là chính mình nữa.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.