Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta “bán Manh” Toàn Thế Giới

Chương 33


Đọc truyện Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta “bán Manh” Toàn Thế Giới FULL – Chương 33


Tối hôm qua sau khi mình tắm xong, lại bị anh ấn ở trên ghế sa lon hôn một hồi.

Bị anh nhắc lại, Nguyễn Nặc cảm thấy cánh thấy cánh môi hơi đau, mặt dần đỏ lên, hờn dỗi đẩy anh ra‌, “Tôi phải đi quay phim.”
Thợ trang điểm mang vẻ mặt hóng hớt nhìn bọn họ, không phải nói làm diễn viên yêu đương đều muốn giấu giếm sao, làm sao hai vị này lại tình tứ ở trước mặt mình vậy chứ.
Nhưng tâm trạng hóng hớt của cô ta không kéo dài được bao lâu, bởi vì một ánh mắt của Từ Kha đã làm cho cô ta‌ lập tức dời mắt sang chỗ khác.
Nguyễn Nặc đi tới bên chỗ đạo diễn, Từ Lẫm đứng ở bên cạnh đạo diễn không biết đang nói những chuyện gì.
“Nguyễn Nặc, tới đây.” Đạo diễn Trần vẫy vẫy tay với Nguyễn Nặc, bảo cô đi qua.

Nếu ‌chuyện ngày hôm qua không xảy ra, ông ta vẫn xem cô là diễn viên quần chúng do Từ Lẫm thuận miệng giới thiệu.
Người của Từ Duy Du lại được Từ Lẫm giới thiệu, cô nhóc này không đơn giản.
Nguyễn Nặc chú ý ‌đến ánh mắt của Từ Lẫm, lễ phép gật đầu với anh ta, lại đứng ở bên người đạo diễn, “Đạo diễn, tôi đã tới, cảnh này tôi cần nói gì.”
“Lát nữa cô cứ đứng ở trên chỗ đó là được‌.” Đạo diễn Trần chỉ ký hiệu hiểu ở phông xanh trước mặt, “Sau khi tôi hô bắt đầu, cô liền đi về phía trước, cho đến khi Từ Lẫm chụp bả vai cô, cô dừng lại quay đầu đối mặt với cậu ấy.”

Nguyễn Nặc nghiêm túc nhớ lời nói của ông ta, trong lòng còn lặp lại một‌ lần.
“Cô tên Mộc Thiển, cậu ta sẽ hỏi cô Tuyết Lạc Các ở đâu, cô trả lời cậu ta một câu, đi tới cuối con đường đá này rồi quẹo trái.” Đạo diễn Trần vừa nói lời thoại vừa quan sát thần sắc của cô, cô nhóc này rất nghiêm túc đối với cảnh quay của mình, “Chờ lúc cậu ta rời đi, cô nói với theo, trong đó nhốt tiên phạm vào thiên quy, tôn thần không thích hợp đến gần, tránh bị thiên quân trách tội.”
Từ Lẫm nghe đạo diễn Trần nói xong, thầm nghĩ đây là đạo diễn lén lút thêm cảnh diễn cho cô?
Nhưng mà Nguyễn Nặc coi như là người mới của Châm Duyệt, ra mắt với vai diễn quần chúng đúng là rất thảm, có lẽ đạo diễn Trần cũng nghĩ đến điểm này nên mới nể mặt Từ Duy Du thêm một câu thoại như vậy.
“Tôi nhớ rồi.” Tổng cộng có hai câu thoại, Nguyễn Nặc liền nhớ kỹ, hơn nữa chỉ là gặp nhau bình thường, cũng không cần phải diễn cảnh tình cảm như Diệp Huân.
Nguyễn Nặc ngẩng đầu chú ý ‌thấy ánh mắt của Từ Lẫm rơi thẳng ở sau lưng mình, cô nghi ngờ xoay người, liền chạm phải con ngươi sắc bén của Từ Kha.
Anh tới lúc nào vậy.
“Cậu là?” Vì anh đeo khẩu trang nên đạo diễn Trần nhất thời không nhận ra người trước mắt‌, nhưng nhìn khí thế của anh, hiển nhiên không phải kẻ không phận sự chui vào trong đoàn phim‌.
“Từ Kha.” Từ lẫm trả lời thay Từ Kha.
Nguyễn Nặc khiếp sợ nhìn Từ Lẫm, không hỗ là anh em từ nhỏ lớn lên bên nhau, vừa nhìn đã nhận ra.
Nghe được lời của Từ Lẫm, đạo diễn Trần khiếp sợ nhìn Từ Kha, trong lòng lại đang âm thầm cảm thán, ông ta cũng không biết nhìn người quá rồi, bối cảnh của diễn viên quần chúng này thật là tốt, “Chào anh Từ.”
“Ừ.” Mới vừa rồi Từ Kha chẳng qua là đứng ở sau lưng Nguyễn Nặc, hơn nữa anh khiêm tốn đeo khẩu trang lại, để cho những người khác nghĩ anh là vệ sĩ của Nguyễn Nặc.
Từ Kha nhớ lại trong lời thoại Từ Duy Du đưa cho anh hình như không có câu phía sau, hơn nữa, lát nữa cô còn phải để Từ Lẫm chụp bả vai, nghĩ tới đây trong lòng anh có chút không được thoải mái, mèo của anh phải bị người khác chạm vào.
“Đạo diễn Trần, hình như tôi nhớ Quân Việt cũng đầu tư cho bộ phim này.”
“À, đúng rồi.” Lúc này nhắc tới chuyện đầu tư, chẳng lẽ là Từ Kha định để cho Nguyễn Nặc thêm cảnh diễn?
“Vậy coi như là người đầu tư‌, không phải là tôi có thể yêu cầu anh cắt phân cảnh diễn mới thêm vào cho Nguyễn Nặc sao.” Đáy mắt Từ Kha thoáng qua một tia khôn khéo, “Đúng rồi, đoạn Từ Lẫm chụp vai cô ấy có thể đổi thành kêu tên đi.”
Đạo diễn Trần ngây người tại chỗ, lần đầu tiên ông ta gặp được một người đầu tư yêu cầu giảm cảnh diễn cho diễn viên của mình nên ông ta nhất thời không phản ứng kịp.
Từ Lẫm cũng kinh ngạc nhìn anh, nhìn ra được là Từ Kha thật sự đã đặt trái tim lên trên người Nguyễn Nặc rồi.

Chẳng qua là Duy Du ra tay nâng đỡ cô, Từ Kha ra tay chèn ép, Nguyễn Nặc kẹp ở giữa quá khó khăn.
“À?” Nguyễn Nặc là người phản ứng lại đầu tiên, nghiêng đầu qua nhìn Từ Kha một ‌cái, có thể nhìn thấy qua ánh mắt của anh, đây không phải là lời nói giỡn.

Ôi, cô vất vả lắm mới được nói nhiều một câu, bây giờ lại không còn nữa.
“À, được, thật ra thì đoạn chụp bả vai kia cũng không cần thiết lắm, kêu tên cũng được.” Đối với yêu cầu không bình thường của Từ Kha, đạo diễn Trần vẫn khuất phục, vốn dĩ bình thường có một số người đầu tư cố gắng nhét người vào, ông ta sẽ từ chối không chút do dự, nhưng đây là tổng giám đốc của Quân Việt, ông ta không có cách nào, “Vậy cô bỏ câu cuối cùng đi nhé.”
“Biết rồi ạ.” Trong lòng Nguyễn Nặc khó chịu, nhưng cố gắng không biểu hiện ra.
Ban đầu cô rất vui vì Từ Kha có thể đi cùng cô đến đoàn phim, nhưng bây giờ…
Thôi đi, trở về lại lý luận với anh.
Nguyễn Nặc đi tới trên điểm đạo diễn đã chỉ, tìm một chỗ ngồi xuống, sau khi chắc chắn đã chuẩn bị xong, đạo diễn liền hô bắt đầu.
Mộc Thiển nhàn nhã đi ở trên đường nhỏ‌, Mộ Phong đi ở sau lưng gọi nàng lại, “Xin hỏi, Lạc Tuyết Các ở đâu?”
Mộc Thiển xoay người lại ngước mắt nhìn người trước mặt‌, yêu kiều hành lễ, “Thì ra là tôn thần, Lạc Tuyết Các ở cuối đường đá, quẹo trái là tới.”
“Đa tạ.” Sau khi Mộ Phong hỏi địa điểm xong thì vội vã rời đi.
“Cắt, qua.” Cảnh diễn này rất tự nhiên, đáng tiếc bối cảnh của cô lớn đến mức cho cô thêm cảnh diễn thôi cũng không được.
“Diễn không tệ.” Từ Lẫm đi đến bên cạnh Nguyễn Nặc.
“Cám ơn.” Nguyễn Nặc nhàn nhạt cười một tiếng, mấy giây sau, cô liền cảm giác được một ánh mắt lạnh tới cực điểm dừng lại ở trên người cô‌, cô vội vàng chào tạm biệt Từ Lẫm, “Cảnh quay tiếp theo của tôi phải mấy ngày nữa mới quay, đi trước nhé.”
“Ừ, đi đường cẩn thận.” Từ lẫm cũng cảm nhận được tầm mắt của Từ Kha, thầm nghĩ, hắn ‌ sau này anh ta vẫn nên cách xa Nguyễn Nặc một chút mới tốt.
Nguyễn Nặc trở lại phòng hóa trang thay quần áo, lại tẩy lớp trang điểm trên mặt đi.


Lúc Từ Kha đứng ở trong phòng hóa trang, cô cố gắng ép mình một câu cũng không nói, xem như anh không tồn tại.
Lúc đi ra cũng không chào hỏi anh, nhưng đi không ‌được bao xa, cô lại cảm giác được Từ Kha luôn yên lặng đi theo sau lưng cô.
Tổng giám đốc của một tập đoàn, bỏ trăm công ngàn việc, cùng cô đi quay phim cũng là chuyện không dễ dàng, Nguyễn Nặc nghĩ như vậy liền mềm lòng.

Nhưng mà, lần này anh lại cắt cảnh diễn thêm của cô, lần sau nói không chừng sẽ yêu cầu đạo diễn giảm cảnh diễn vốn có của cô đi.
Ừ, không thể tha thứ cho anh dễ dàng được.
Nguyễn Nặc đi ngang qua khách sạn nhưng không vào, mà tiếp tục đi về phía trước, chờ Từ Kha giải thích chuyện vừa rồi với cô, nhưng cho tới khi cô đi đến rũ chân thì Từ Kha cũng không nói một lời.
Cô đột nhiên ngừng lại, xoay người lại đối mặt với anh‌, vốn dĩ định tỏ ra hung dữ nhưng khi chạm phải ánh mắt của anh, thái độ liền lập tức mềm đi, thậm chí còn có chút uất ức nói, “Anh không giải thích một chút sao, mới vừa rồi anh cắt cảnh diễn của tôi.”
Từ Kha gỡ khẩu trang xuống, lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, “Không cần giải thích, giới này chính là như vậy, làm người đầu tư, tôi có quyền làm như vậy.”
“Anh…” Nguyễn Nặc giận đến mức ‌quay lưng không nhìn anh, vành mắt hơi đỏ.
Từ Kha ôm lấy cô từ phía sau, “Lấy tư cách là bạn trai giả của em, nếu cần giải thích thì là tôi ghen.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.