Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử – Chương 64: Công Pháp Tu Luyện
Mọi người nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Còn đang muốn lay chuyển suy nghĩ của nhau để đẩy đối phương xuống.
Vị trưởng lão trước đó muốn mua đan dược cũng sửng sốt.
Vân Lạc Đình yên lặng nuốt viên đan xuống.
Vì cậu nhúng nó vào bột dâu tây nên hương vị chua chua ngọt ngọt, ngon hơn ăn không một chút.
Sau khi chứng minh mình thật sự không bán.
Vân Lạc Đình cất số còn lại đi, nói: “Hết rồi.”
Thấy bọn họ phải rời đi, vị trưởng lão kia vuốt râu vội vàng tiến lên nói: “Chờ một chút, vị tiểu hữu này.
Tuyết Vân đan không bán.
Nhưng còn những loại đan dược khác vẫn bán ra chứ?”
Vân Lạc Đình mím môi, quay đầu nhìn Bùi Huyền Trì.
Trong nhẫn trữ vật thật sự có ít đan dược, đều được luyện chế lúc còn ở kinh thành.
Loại đan này có cấp thấp nhất là đan dược cao cấp.
Bởi vì nguyên liệu linh thảo mua từ nhà đấu giá có phẩm chất khác nhau, nên đan luyện ra cũng có vài sự khác biệt.
Thấy bọn họ do dự, trưởng lão liền biết việc này có thể thành công: “Tiên giả có thể thoải mái ra giá.”
Vân Lạc Đình hỏi: “Ngài cần loại đan dược gì?”
Trưởng lão không chút nghĩ ngợi nói: “Các vị bán loại đan gì, thì ta cần loại đan đó.”
Vân Lạc Đình: “…?”
Những viên đan dược còn dư lại trước đó, Vân Lạc Đình đã từng ăn qua.
Ngoại trừ loại chỉ có linh thú mới ăn, Vân Lạc Đình nghĩ một chút nói: “Uẩn Linh đan, Tứ Tượng đan và Huyền Nguyệt đan, phẩm chất cao cấp cũng có.
Ngài muốn loại đan này sao?”
Trưởng lão Huyền Ưu nói: “Ta muốn hết.”
“Chờ một chút! Ta không đồng ý! Ta cũng muốn mua!”
“Xếp hàng, xếp hàng ——!”
Mấy loại đan dược này người có tu vi đều có thể dùng.
Hiệu quả của đan cao cấp không hề kém, người muốn mua lập tức đổ xô tới.
Không ít đệ tử và người mặc quần áo sang trọng đều đứng phía sau.
Có thể nhìn ra bọn họ cũng muốn mua, nhưng không ai dám tiến lên.
Chỉ có mấy người đẫn đầu là không ngừng tranh cãi.
Bùi Huyền Trì vung tay hạ xuống một kết giới, ngăn mọi người đến gần.
Sau đó lấy ra ba bình đan dược đưa cho cậu.
Mấy loại đan này sau khi luyện ra Vân Lạc Đình đều không ăn được.
Tất cả cậu chỉ ăn một viên.
Lúc bắt đầu luyện đan không chú ý đến khẩu vị.
Tu sĩ bình thường khi ăn vào cũng không chú ý đến những điểm này.
Đan dược hữu dụng cho dù vị có khó nuốt đến mấy bọn họ cũng có thể ăn hết.
Nhưng mèo nhỏ nhà hắn được hắn nuông chiều, tất nhiên không ăn nổi khổ sở.
Lúc thu dọn đồ đạc đều ném hết vào nhẫn trữ vật.
Vân Lạc Đình hỏi: “Muốn ra giá như thế nào?”
Bọn họ chưa từng bán mấy thứ này.
Đan luyện ra đều đưa đến nhà đấu giá, bọn họ chỉ cần thu tiền là được.
Ngược lại cũng không quan tâm mỗi lần nhà đấu giá đưa đến bao nhiêu ngân phiếu.
“Ngươi quyết định.” Bùi Huyền Trì dùng khăn ướt lau bột dâu tây còn sót lại trên đầu ngón tay cậu.
Vân Lạc Đình cũng không dễ quyết định.
Bọn họ không thiếu tiền, tuy không có linh mạch, nhưng linh thạch khẳng định đủ tiêu.
“Chúng ta lấy vật đổi vật đi.” Vân Lạc Đình nói: “Dùng tài liệu luyện đan hiếm thấy để trao đổi.”
Đổi được nhiều đồ hơn, Bùi Huyền Trì có thể luyện thêm được nhiều loại đan dược hơn.
Trưởng lão Huyền Ưu nhìn thái độ Bùi Huyền Trì đối với Vân Lạc Đình.
Ông cười híp mắt, cầm một hộp gỗ màu đỏ từ trong túi trữ vật ra, không đưa cho Bùi Huyền Trì, mà là giao cho Vân Lạc Đình.
“Tiểu hữu nhìn cái này có được không? Hàn băng Thiên Diễm chính thánh phẩm luyện đan, ngay cả ta cũng chỉ một bông này thôi.”
Tài liệu tu luyện trong túi trữ vật của trưởng lão Huyền Ưu không chỉ có cái này.
Nhưng những thứ bình thường đó không cần lấy ra để lãng phí thời gian làm gì.
Đến lúc đó lại để cho Vân Lạc Đình hiểu lầm ông ôm tâm tư khác, không phải liền kết thù sao.
Luyện đan sư trên Tu chân giới cực kỳ ít.
Mà vị trước mắt có thể luyện ra đan dược đỉnh cấp, trưởng lão Huyền Ưu làm sao dám đắc tội.
“Có thể.” Tuy Vân Lạc Đình không biết đây là cái gì, có tác dụng như thế nào.
Nhưng thiên tính của linh thú nhạy bén, có thể cảm nhận được linh lực trong đó, dùng cái này để phân biệt phẩm cấp.
“Muốn đổi loại đan gì?”
“Tứ Tượng đan.”
Vân Lạc Đình đổ một viên lên tay ông.
Trưởng lão Huyền Ưu cầm đan không ăn luôn, mà sờ túi trữ vật lấy bình sứ ra cất kỹ: “Tiểu hữu, nếu sau này lại có những loại linh vật này.
Ta có thể đến đổi đan dược được không?”
So với những loại linh vật mà ông không dùng được, thì trưởng lão Huyền Ưu càng muốn đổi đan dược hơn.
Có đôi khi, mời một vị luyện đan sư ra tay luyện chế đan dược.
Tài liệu tiêu hao còn nhiều hơn linh vật, nếu mà luyện đan thất bại.
Không những không trả lại linh thạch, linh vật bị tổn thất cũng không được bồi thường.
Còn muốn ngươi bồi thường linh thạch để sửa lò luyện đan.
Mất công nhưng lại chẳng được cái gì.
Nhưng nếu ngươi muốn đan dược lại không thể không thuận theo ý của luyện đan sư.
Trưởng lão Huyền Ưu nghĩ.
Nếu có thể đạt được thỏa thuận, thì không cần phải quen những tên luyện đan sư coi thường người khác đó nữa.
Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: “Có thể.”
Mấy vị Trưởng lão đứng đằng sau không chờ nổi nữa, đẩy trưởng lão Huyền Ưu ra: “Nói xong rồi thì đi đi, chỗ này không chuyện của ngươi nữa.
Đến, đến, tiểu hữu, lão hủ này có bốn đóa Thánh Thú Chân Ly……”
Hà Vực Bình không nhìn nổi nữa.
Hắn tức giận đến mức siết chặt nắm tay, gân xanh trên trán nổi lên: “Cũng chỉ là mấy viên đan dược cao cấp mà thôi, lại không phải là đan dược đỉnh cấp.
Các vị trưởng lão không khỏi hạ quá thấp phong thái.”
Trưởng lão nhăn mày: “Tiểu hữu, ăn nói cẩn trọng.”
Hà Vực Bình tiến lên: “Trưởng lão Động Hư.
Ngài đưa Thánh Thú Chân Ly cho ta, ta không thu bất kỳ thù lao gì còn giúp ngài luyện đan, cấp bậc khẳng định trên cao cấp!”
Lúc nói chuyện, hắn khiêu khích nhìn về phía Bùi Huyền Trì.
Bùi Huyền Trì chậm rãi ngước mắt, mặt vô cảm nhìn hắn.
Hô hấp của Hà Vực Bình dồn dập, chỗ ngực bị đánh nổi lên đau đớn nhè nhẹ.
Hắn vội vàng tránh đi tầm mắt của Bùi Huyền Trì: “Trưởng lão Động Hư.
Trình độ luyện đan của ta như thế nào hẳn là ngài biết đi.
Ngài đưa Thánh Thú Chật Ly cho bọn hắn, cùng lắm chỉ có thể đổi lấy bốn viên đan dược cao cấp, làm sao có thể so được với đan được đỉnh cấp ta luyện chế ra chứ.”
Trưởng lão Động Hư không thèm để ý đến hắn.
Ông trực tiếp đưa Thánh Thú Chân Ly cho Vân Lạc Đình, rồi chọn đan dược cất kỹ, nhàn nhạt nói: “Lão hủ vốn dĩ có năm đóa Thánh Thú Chân ly, một đóa kia tại sao không lấy ra.
Không phải ngươi quên mất rồi chứ?”
Sắc mặt Hà Vực Bình trầm xuống: “Ta…”
Trưởng lão Động Hư mới mặc kệ hắn.
Chính mình có bao nhiêu cân lượng trong lòng không đếm được sao.
Luyện hỏng đồ của ta rồi, còn trách ta không đưa cả năm đóa cho ngươi, đã sớm kết thù rồi.
Còn nữa, mấy thứ này ông lấy ra là vì tồn tại vài phần tâm tư lấy lòng ở bên trong.
Có thể kết giao với luyện đan sư đỉnh cấp, ai mà không muốn chứ.
Hà Vực Bình thấy thế liền chuyển đi du thuyết một vị trưởng lão khác.
Tìm được vài người đều chỉ hưởng ứng bình thường như có lệ.
Hà Vực Bình cắn chặt răng.
Không phải là lúc các ngươi cầu ta luyện đan cho đúng không!
Đơn giản, Hà Vực Bình tìm một chỗ trống trải ở gần đó mở lò luyện đan.
Bốn phía bày ra trận pháp luyện đan, sau đó ngồi xuống luyện đan.
Vân Lạc Đình không để ý đến hắn.
Linh vật có sẵn trên người các trưởng lão đều lấy ra để đổi đan dược, trùng hợp vừa lúc đổi hết.
Khi cậu định rời đi, thì nghe thấy tiếng “ầm”, lò luyện đan trước mặt Hà Vực Bình toát ra khói đen dày đặc.
Hà Vực Bình mở to hai mắt, tràn đầy không thể tin được: “Chuyện này không thể nào…!Như thế nào sẽ……”
Tại sao linh lực trong đan điền còn chưa khôi phục?!
Vân Lạc Đình chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừm.”
– —
Bầu trời dần tối, Vân Lạc Đình cùng Bùi Huyền Trì chậm rãi đi trên đường nhỏ.
Bọn họ không nóng vội đi tìm bảo vật.
Trên đường đi bộ đều tránh người, nhiều người quá loạn, Vân Lạc Đình không quen.
Bí cảnh vào ban đêm không an toàn như ban ngày.
Các loại linh thú ma thú nghỉ ngơi một ngày, lúc này cũng là lúc bọn nó ra ngoài hoạt động.
Cho dù có người xui xẻo vừa vào bí cảnh đã rơi xuống trước mặt bọn nó.
Vài người linh tinh cũng không đủ để bọn nó ăn no.
Đến tối chúng nó vẫn ra ngoài kiếm ăn như cũ.
Từ rừng linh quả Tuyết Vân đi một đường hướng lên núi, bọn họ tìm được một cái sơn động.
Trước cửa dù là một cọng cỏ dại cũng không có, nhìn qua giống như động phủ tu luyện.
Loại chỗ yên tĩnh này, không dễ dàng bị quấy rầy.
Trước cửa còn có một cái trận pháp không ai vào được.
Bùi Huyền Trì mang mèo nhỏ tiến vào.
Bên trong sơn động có một cái bậc thang quanh co hướng xuống bên dưới, đi đến nơi cuối cùng, là một chỗ giống như mật thất.
Cực kỳ trống rỗng, ngoại trừ bốn vách tường thì cái gì cũng không có.
Bùi Huyền Trì dùng ma khí kiểm tra.
Hắn phát hiện bên trong bức tường có vài cái ngăn chứa bí mật bị giấu đi.
Vật cất trong đó có phần lớn liên quan đến tu luyện, hắn cảm thấy không có nguy hiểm gì, mới bày ra trận pháp: “Tối nay nghỉ ngơi ở đây, sáng ngày mai hẵn đi ra ngoài.”
“Được.”
Vân Lạc Đình lấy một cái đệm từ trong nhẫn trữ vật trải ra, miễn cưỡng có thể coi như một chiếc giường.
Lúc đi ngủ thì dùng linh lực bao xung quanh, là sẽ không sợ lúc động đậy bị lăn xuống đất.
Vân Lạc Đình nghĩ một chút.
Thật ra không cần phải dùng linh lực để đỡ, vì Bùi Huyền Trì sẽ ôm cậu.
Bùi Huyền Trì vẽ trận pháp lên trên vách tường.
Dù sao nó cũng ở dưới lòng đất, hắn phải luôn chú ý tránh cho sơn động sụp đổ.
Vân Lạc Đình đứng dậy đi đến bên cạnh Bùi Huyền Trì.
Bùi Huyền Trì đặt linh bút trong tay xuống, nắm lấy tay cậu: “Cảm thấy chán sao?”
“Trong mật thất này có ngăn bí mật, hẳn là do đại năng giả ngã xuống để lại.
Ngươi đi tìm thử xem, cảm thấy chỗ nào không đúng thì ấn tay lên, mặt tường sẽ có phản ứng.”
“Ta thử xem.”
Vân Lạc Đình mở ra một ngăn bí mật gần chỗ Bùi Huyền Trì.
Bên trong có một chai đan dược, đan dược trong đó đã hóa thành một vũng nước, không thể phân biệt được nó là cái gì.
Cũng có ít bùa chú, nhưng có lẽ là do bùa chú cất giấu quá lâu.
Bùa chú bị thiếu góc nên không dùng được.
Công pháp tu luyện cũng có mấy quyển, kiếm tu, linh tu đều có thể dùng, nhưng hai người bọn cậu lại không dùng được.
Vân Lạc Đình nghĩ một chút, không ném đi, mà ném vào nhẫn trữ vật.
Có một số công pháp phía trên có ngôn ngữ của linh thú, có thể giữ lại để khổng tước nhìn.
Tìm một vòng, thấy trận pháp trên tay Bùi Huyền Trì đã hoàn thành.
Vân Lạc Đình liền không đi tìm nữa.
Cậu muốn ăn bữa tối với Bùi Huyền Trì trước, kết quả vừa mới bước một bước, liền cảm thấy mặt đất dưới chân mình giẫm lên có hơi kỳ lạ.
Cậu nghi ngờ ngồi xổm xuống.
Vân Lạc Đình ấn nhẹ một cái, tấm bảng kia di động rồi tự động văng ra, bên trong còn có một quyển sách.
Công pháp tu luyện sao?
Chữ trên đó dù nhìn kiểu gì cũng không đọc được.
Vân Lạc Đình nhặt lên, cậu trượt tay suýt chút nữa thì ngã xuống.
Cậu vội vàng chộp lấy trang đầu tiên, chỉ thấy trên đó vẽ hai người.
Nhìn kiểu gì cũng không giống công pháp.
Nó giống loại thoại bản kể chuyện xưa hơn.
Nhưng…!Tại sao lại có cuốn sách này ở đây?
Vân Lạc Đình mở nó ra.
Lúc nhìn thấy hình ảnh trên đó, mặt cậu lập tức đỏ cả lên, cảm thấy máu trong người như đang sôi trào.
Thế mà lại là công pháp song tu?!
“Tiểu Bạch?”
“Sao, sao thế?” Vân Lạc Đình đưa lưng về phía Bùi Huyền Trì không dám quay đầu lại.
Cậu vội vàng muốn nhét cuốn công pháp trên tay quay trở lại ô vuông, nhưng làm thế nào cũng không mở ra được ngăn bí mật.
Cậu đứng dậy nếu lại đi tìm ngăn chứa bí mật ở trên tường thì quá rõ ràng rồi.
Vân Lạc Đình quyết định bỏ công pháp vào nhẫn trữ vật.
Chờ lát nữa đi ra ngoài săn thú cho bữa tối rồi tìm cơ hội vứt đi là được.
“Làm sao vậy?” Bùi Huyền Trì nhìn thấy biểu cảm của cậu không đúng lắm: “Sao mặt lại đỏ như vậy?”
“Ta……! Vừa rồi, ừ thì……” Vân Lạc Đình ho nhẹ, dựa vào trong lòng ngực hắn giấu đi khuôn mặt ửng đỏ.
Cậu nhỏ giọng nói: “Ta nhìn thấy một con chuột đột nhiên chạy ra, nên mới hoảng sợ.”
“Con chuột hẳn là cũng bị ta dọa sợ, theo ngăn bí mật chạy ra ngoài.”
“Chuột?” Bùi Huyền Trì ôm Vân Lạc Đình vào trong ngực, nhíu mày đánh giá bốn phía.
Con chuột kia chắc chắn không nhỏ, mặt mèo nhỏ bị dọa đến đỏ cả lên.
Nhưng…!Hắn lại không cảm nhận được hơi thở của sinh mệnh, sao có thể chứ..