Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công – Chương 89
Lâm Nhạc Nhạc xấu hổ, càng gần ngày sinh, sự xấu hổ này lại càng mãnh liệt.
Tuy rằng sau khi cậu đến đây không bị giao nhiệm vụ gì, nhưng động lực ban đầu khiến cậu bất bình là Tưởng Thần này quá thảm, mà cậu chưa nghĩ xem phải giáo dục Tưởng Thần thế nào.
Bây giờ sắp sinh, Lâm Nhạc Nhạc không chuẩn bị tốt cũng phải chuẩn bị.
Lâm trận mới mài gươm không sắc cũng sáng, hai ngày này cậu chỉ đọc sách dạy trẻ con.
Cậu định dạy dỗ Tưởng Thần thành người, không để nó thành chân chó chỉ biết nhìn mặt.
“Năm nay ba anh đến đây đón năm mới.” Tưởng Trạch đi đến sau sofa, hai tay từ phía sau quàng qua vai Lâm Nhạc Nhạc.
“Ba anh?” Lâm Nhạc Nhạc thả sách xuống, mở to hai mắt nhìn Tưởng Trạch.
Ha ha ha ha, vi diệu.
Lâm Nhạc Nhạc còn nghĩ khó có cơ hội gặp Tưởng Thành Bình, tưởng phải chờ đến sau khi sinh con ra nói sau, ai ngờ Tưởng Thành Bình chủ động đến đây tìm cậu.
Cậu phản ứng như thế, Tưởng Trạch tưởng cậu không muốn, nghĩ lại cũng thấy lúc trước mình đồng ý qua loa, nhíu mày nói: “Anh có thể bảo ông ấy đừng đến.”
“Đừng.” Lâm Nhạc Nhạc giữ chặt tay Tưởng Trạch, giọng điệu chân thành hiếu thuận, “Người lớn muốn đến thăm chúng ta, sao chúng ta có thể từ chối? Ba anh thích ăn gì, chuẩn bị đi.”
Tưởng Trạch thấy Lâm Nhạc Nhạc như vậy, nhìn ra cậu giấu một bụng ý xấu.
Hắn xoay người nhẹ nhàng cắn mặt Lâm Nhạc Nhạc, cũng không hỏi rốt cuộc cậu muốn làm gì.
Dù sao cho dù cậu có ý xấu gì, đều trong phạm vi hắn cho phép.
Cứ như vậy, Tết đến gần.
Ngày 30 Tết, Lâm Nhạc Nhạc gọi điện cho ba Lâm.
Ba Lâm biết mấy ngày nay cậu mệt, bởi vậy thường xuyên quan tâm, cơ hồ mỗi ngày đều phải hỏi Lâm Nhạc Nhạc có mệt không, con có đạp không, còn dặn cậu rất nhiều chuyện phải chú ý khi sinh.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Còn mình u sầu thế nào, ba Lâm sẽ không nói cho Lâm Nhạc Nhạc biết, sợ cảm xúc của mình ảnh hưởng đến cậu, dọa cậu sợ.
Lâm Nhạc Nhạc vẫn thả lỏng, lúc này nghe lời ba Lâm nói, lặng lẽ nói cho y biết: “Ba ơi, năm nay ba Tưởng Trạch đến ăn Tết với chúng con.”
Ba Lâm lắp bắp kinh hãi, “Ba nó biết con bây giờ không?”
Y nói đến chuyện mang thai.
“Có, biết ạ.” Lâm Nhạc Nhạc không nói chuyện Tưởng Thành Bình tưởng mình là nữ cho ba Lâm biết, cũng sợ y lo.
“Tuy rằng ông ấy hơi ba chấm.” ba Lâm dạy Lâm Nhạc Nhạc, “Nhưng đón Tết, có chuyện gì cũng phải hòa hợp, người ta là người lớn.”
“Vâng, con sẽ lễ phép.” Lâm Nhạc Nhạc cam đoan.
Cúp máy, Lâm Nhạc Nhạc ôm bụng đi ra ngoài.
Hai người họ ở tầng hai, nhưng bởi vì bụng Lâm Nhạc Nhạc, Tưởng Trạch sợ cậu đi lại không tiện nên tạm thời hai người ở tầng một.
Trừ một cô giúp việc đã rất quen thuộc cũng rất đáng tin, trong nhà không có ai khác.
Đến khoảng bốn rưỡi chiều, Tưởng Thành Bình mới khoan thai đến muộn, đúng là kiểu tùy tiện qua ăn cơm chiều.
Mặc dù đây không phải nhà họ Tưởng, nhưng ông vào nhà là có khí thế chủ nhân.
Lâm Nhạc Nhạc ngồi sau sofa nhìn cửa, lại cúi đầu nhìn bụng mình.
Hiện tại cậu không sợ, trong bụng cậu có tiểu Thái tử.
Tưởng Trạch và Tưởng Thành Bình vẫn là cái vẻ lạnh lùng thản nhiên.
Tưởng Thành Bình vào đến phòng khách mới nhìn thấy Lâm Nhạc Nhạc trên sofa, nhưng từ sau lưng sofa chỉ nhìn nhìn thấy sườn mặt cậu, nhìn mà còn cảm thấy quen mắt.
Lâm Nhạc Nhạc mang thai trung kỳ béo, hậu kỳ lại chậm rãi giảm béo, bởi vậy lúc này chỉ nhìn mặt thì thấy là con trai bình thường.
Tưởng Thành Bình thấy cậu quen mắt, quay đầu hỏi Tưởng Trạch: “Kia là ai?”
“Đó là Nhạc Nhạc, lúc trước đưa về nhà cho ba gặp rồi.” Tưởng Trạch nói.
Lúc này Tưởng Thành Bình mới nhớ ra hai năm trước kia có một thằng nhóc như vậy, ông cũng biết lúc ấy Tưởng Trạch hẹn hò với người ta, mà không ngờ bây giờ vẫn ở bên nhau.
Tuy rằng Tưởng Thành Bình không có ý kiến gì với chuyện ngoại tình, nhưng không đồng ý với hành vi nhà có người mang thai còn đưa bạn tình về nhà.
Xem như điểm giới hạn của đàn ông khốn nạn.
Bởi vậy ông hờn giận nói: “Nhà chúng ta ăn cơm tất niên, giữ nó ở đây làm gì? Cái cậu…”
Ông muốn nói tên Lâm Nhạc Nhạc, nhưng lại quên tên cậu, đành phải dừng lại rồi mới nói, “Cái người mang thai đâu?”
Lâm Nhạc Nhạc đợi đến cơ hội này, cậu nói: “Bác à, người mang thai là cháu.”
Tưởng Thành Bình tưởng Lâm Nhạc Nhạc đùa với mình, lại càng không vui, “Đừng xen mồm vào.”
“Đúng là em ấy.” Tưởng Trạch nói, “Nói chuyện khách sáo chút.”
Tưởng Thành Bình vẫn chưa tiêu hóa xong lời của Tưởng Trạch, lại thấy Lâm Nhạc Nhạc chậm rãi đứng dậy, bụng cao cao nhô ra.
“Nó là Lâm Nhạc Nhạc?” lúc này Tưởng Thành Bình nhớ lại trên mấy tờ giấy xét nghiệm cái tên Lâm Nhạc Nhạc, nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thể tin được thằng con trai trước mặt là con dâu mang thai cháu mình.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
“Cháu là Lâm Nhạc Nhạc.” Lâm Nhạc Nhạc ôm bụng nói, “Cháu không lừa bác.”
“Người con muốn kết hôn, là nó?” Tưởng Thành Bình sắp ngất đến nơi.
“Đúng.” Tưởng Trạch gật đầu khẳng định.
“Hai người đàn ông kết hôn thế nào?” Tưởng Thành Bình theo bản năng cảm thấy đây là đùa giỡn, nhưng nói xong lại nhìn Lâm Nhạc Nhạc, “Cậu là nam?”
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình là người bình tĩnh nhất ở đây, cậu gật đầu theo lời Tưởng Thành Bình, lại còn kích động đề nghị: “Cháu có thể vào WC cởi quần cho bác kiểm tra.”
Đều là đàn ông con trai, có gì mà xấu hổ, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình rất thản nhiên.
Tưởng Trạch nghe thấy lời này mà đau đầu, nói với Lâm Nhạc Nhạc: “Không được nói linh tinh!”
Tưởng Thành Bình lại lấy giấy xét nghiệm ra xem, thậm chí còn đối chiếu tin tức thân phận của Lâm Nhạc Nhạc, lại còn gọi điện thoại cho bác sĩ điều trị chính, cuối cùng mới xác định và tin Lâm Nhạc Nhạc là nam.
Trước khi Tưởng Thành Bình đến vô cùng vui vẻ, tên cháu cũng nghĩ kĩ, hiện tại lại như là bị nghẹn không nói ra được câu gì.
Ông chỉ đành quay đầu nhìn Tưởng Trạch: “Con không thể kiếm phụ nữ bình thường sinh con à?”
Lâm Nhạc Nhạc không phục tranh luận: “Đều có thể sinh con, bác còn kỳ thị giới tính cháu làm gì?”
Tưởng Thành Bình quay đầu lườm Lâm Nhạc Nhạc: “Tôi nói chuyện với cậu à?”
Lâm Nhạc Nhạc ôm bụng: “Hình như bụng cháu hơi đau.”
Cơn giận trên mặt Tưởng Thành Bình nháy mắt biến thành căng thẳng, Lâm Nhạc Nhạc buông tay mình ra, ám chỉ: “Bác không mắng thì không đau.”
Tưởng Thành Bình: “…”
Ông có hỏa không thể phát, nuốt hết vào miệng.
Đương nhiên không thể nói lung tung, Lâm Nhạc Nhạc đang đắc ý, bụng cậu nhói lên, tiếp theo lại nhói thêm, co rút rất mạnh.
Lâm Nhạc Nhạc tự dọa mình sợ, cậu quay đầu vội túm tay Tưởng Trạch: “Em, em em đau bụng.”
Cơm tất niên không ăn được.
Ba người vội vàng đến bệnh viện.
Lúc Lâm Nhạc Nhạc mang thai không có cảm giác gì, lúc sinh con cũng không giống người thường, cơ hồ không có báo trước, nếu không phải nhà họ gần bệnh viện, thiếu chút nữa phải sinh ở trên đường.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Vất vả đến phòng sinh, cái mạng của Tưởng Trạch cũng sắp rụng mất.
Hắn ở ngoài phòng sinh, lần đầu tiên cảm nhận được sự sợ hãi khi cách một cánh cửa..