Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công

Chương 83


Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công – Chương 83


Chuyện Lâm Nhạc Nhạc mang thai vẫn chưa nói cho người nhà họ Tưởng, chủ yếu là vì chuyện này quá đột ngột.
Nhưng trên đời không có gió không lọt tường, huống chi bệnh viện mà Lâm Nhạc Nhạc cố định đến là của nhà họ Tưởng.

Đến lúc mang thai sáu tháng, Tưởng Thành Bình biết có người tên là Lâm Nhạc Nhạc mang thai con cháu nhà họ Tưởng.
Nhưng đến lúc này, Tưởng Thành Bình đã quên béng Lâm Nhạc Nhạc hai năm trước gặp qua là người ra sao.

Ông chú ý đến báo cáo kiểm tra biểu hiện là nam giới, nhưng ông theo nhân chi thường tình nghĩ cũng hiểu đây là máy tính nhập không cẩn thận ghi lộn.
Ông quan tâm, gọi điện hỏi Tưởng Trạch nuôi ở ngoài hay là định cưới về nhà.
Lúc Tưởng Trạch nhận được điện thoại, đang ngồi ở sofa nhìn Lâm Nhạc Nhạc mập mạp đang ăn nho ở đầu kia sofa, nghe Tưởng Thành Bình hỏi như vậy, hắn nói rõ ràng: “Chuẩn bị kết hôn.”
Tưởng Thành Bình không hỏi nhiều thêm, ba con không nói gì, cúp máy.
Tuy rằng đã vào tháng mười nhưng trời vẫn oi, Lâm Nhạc Nhạc quen nằm ở sofa vuốt bụng, chân gác lên đùi Tưởng Trạch tập trung xem TV, nhưng lúc nghe thấy hắn nói hai chữ “Kết hôn”, cậu lại quay đầu nhìn hắn.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
“Ba anh hỏi gì thế?” Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy nước nho trên tay hơi dính, vươn tay lấy giấy lau.
Tưởng Trạch nói: “Hỏi chuyện em mang thai.”
Lâm Nhạc Nhạc nghe thấy câu này, ném giấy vào thùng rác, nhào sang chỗ Tưởng Trạch, hắn thuận tay ôm lấy cậu.
Hiện tại cân nặng của Lâm Nhạc Nhạc đại khái là hơn 80 cân, còn nặng hơn Tưởng Trạch hơn một mét chín hai cân, cũng may cân nặng này để cho hắn ôm cũng cũng không quá lao lực.
“Chú ấy biết em mang thai chỉ hỏi hai câu vậy ạ?” Lâm Nhạc Nhạc giật mình nói, nghĩ thầm Tưởng Thành Bình đúng là trải qua gió mưa thương trường, không nói nhân phẩm thế nào, nhưng trầm ổn thì trầm ổn thật.
Tưởng Trạch nghĩ, nói: “Anh đoán ông ấy tưởng em là nữ.”
Tưởng Trạch nhìn Lâm Nhạc Nhạc mím miệng, tưởng cậu mất hứng, nhưng thấy cậu mím miệng lại cong lên.

Lâm Nhạc Nhạc đang vui vẻ.
“Lúc đó em sẽ cho ba anh hiểu thế giới kỳ diệu.” Lâm Nhạc Nhạc sờ bụng mình, mặt đầy ý xấu.
Tưởng Trạch cũng vươn tay sờ sờ, sau đó lại xoa mặt và cằm cậu.
Lâm Nhạc Nhạc đã hơn một tháng không ra ngoài, hết cách, một nam sinh mang thai luôn là chuyện lạ, cậu sợ mình ra ngoài xong ngày hôm sau lại lên đầu đề.
Lúc này làn da vốn không đen của Lâm Nhạc Nhạc dưỡng hồi lâu càng thêm có vẻ trắng nõn.

Nhưng trừ lúc phát hiện mang thai phản ứng với kem mặt cậu lại không có xuất hiện phản ứng gì khác.

Cho nên thời gian mang thai trừ vui chơi giải trí dưỡng béo, cậu không hề có việc gì khác.
Mà nói đến cảm xúc lúc mang thai, Lâm Nhạc Nhạc cũng vui vẻ.
Cậu viết tiểu thuyết mạng xuôi gió xuôi nước, nhờ nội dung tiểu thuyết mới tinh máu chó cùng đoạn tình yêu tươi mát thoát tục làm người yêu mến, được vạn người ủng hộ.
Trong cuộc sống cậu một không cần quan tâm đến tiền, hai không cần quan tâm nhà, bình thường nằm ngồi hừ một tiếng, Tưởng Trạch ở phòng sách cũng nghe thấy ngay.

Lâm Nhạc Nhạc muốn phiền não cũng không phiền não nổi, càng miễn bàn đến trầm cảm thời gian mang thai.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nói thẳng ra, đây là sự nghiệp gia đình cùng hài lòng, một người đàn ông thành công.
Lâm Nhạc Nhạc xem giờ, một rưỡi chiều, lúc ngủ trưa của đàn ông thành công.

Lúc này Tưởng Trạch sẽ không quấy rầy cậu, cậu có thể ngủ cho đã.

“Em đi ngủ đây.” Lâm Nhạc Nhạc duỗi hai chân về trước giẫm lên sàn nhà, đi dép lê chắp tay sau đít, chầm chậm đi.
Tưởng Trạch biết giờ làm việc và nghỉ ngơi của cậu, cho cậu đi.
Lâm Nhạc Nhạc đi ngủ, Tưởng Trạch vốn định vào phòng sách làm việc, nhưng xoay người lấy điều khiển trên bàn trà, trên màn hình máy tính của Lâm Nhạc Nhạc đột nhiên nhảy ra một khung chat.
Bảo mẫu số 1: Online không online không? Hôm qua nói đến chỗ nào rồi ta?
Đây là tài khoản QQ trên máy tính của Lâm Nhạc Nhạc, Tưởng Trạch cầm máy tính vừa định gọi cậu hỏi cậu muốn nhắn không, không ngờ khung chat lại có câu trả lời mới.
Nhạc Bảo: À, online đây online đây.
Lâm Nhạc Nhạc nằm trong phòng dùng điện thoại nhắn.
Thế là Tưởng Trạch thả máy tính ở chỗ cũ, nhưng tin nhắn tiếp theo làm hắn dừng lại.
Bảo mẫu số 1: Chồng chị đêm qua không về nhà, tức chết chị, chồng em thì sao?
Nhạc Bảo: Chồng em hôm qua về nhà ăn khuya với em.
Hai chữ “chồng em” này, Tưởng Trạch thoải mái từ đầu đến chân, muốn vào phòng hôn Nhạc béo một trăm cái.
Bảo mẫu số 1: Đàn ông đều như vậy, làm sai rồi cho chút ân huệ nhỏ là phụ nữ lại quên đi.
Nhạc Bảo: Bởi vì chúng ta đơn thuần thiện lương!
Bảo mẫu số 1: Chồng em có nấu cơm đỡ đần việc nhà không?
Nhạc Bảo: Ha ha ha ha ha, anh ấykhông biết mở máy hút bụi thế nào, nồi cơm điện chắc là cũng không biết.
Thật ra Lâm Nhạc Nhạc mười ngón không dính nước cũng không biết hiện tại máy hút bụi công nghệ cao trong nhà dùng như thế nào.

Dù sao đã có cô đúng giờ quét tước, không cần bọn họ bận tay.
Nhưng bảo mẫu số 1 cảm thấy Lâm Nhạc Nhạc quá phổi bò, cuộc sống như thế cô có thể cười ra tiếng.

Bảo mẫu số 1: Thế bình thường anh ấy ở nhà làm gì?
Nhạc Bảo: Thì vẫn bận làm việc, sau đó xem TV, sau đó tập thể hình, sau đó ngủ.
Thật ra là lúc ngồi sofa xem TV với Lâm Nhạc Nhạc thuận tiện dùng notebook để xử lý công việc, cơm nước xong vào phòng tập thể thao tập thể dục nhẹ nhàng với cậu, sau đó lại cùng cậu ngủ.
Bảo mẫu số 1: Vậy bây giờ em không nấu cơm phải không? Emsáu thángrồi còn gì?
Nhạc Bảo: Em không nấu cơm, em gọi đồ ăn ngoài.
Đồ ăn ngoài trong tưởng tượng của bảo mẫu số 1 là đầy mỡ, trong quá trình chế biến không đạt tiêu chuẩn vệ sinh.

Nhưng trên thực tế Lâm Nhạc Nhạc ăn của nhà hàng năm sao cách nhà họ không quá xa, mỗi bữa hai thịt hai rau một canh.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Bảo mẫu số 1 đến nói xấu chồng mình, nhưng nghe Lâm Nhạc Nhạc nói mấy câu nói đó, cảm thấy chồng mình lúc ở nhà ít nhất còn giúp được ít việc, tâm trạng lại cân bằng hơn nhiều.
Cô lại phải an ủi Lâm Nhạc Nhạc: Aiz, em đúng là rất tốt, chồng em có phúc.
Nhạc Bảo mặt dày: Vâng, em cũng cảm thấy thế.
Tưởng Trạch vốn sầu lo bởi vì một vài miêu tả phập phồng trong sự nghiệp sáng tác của Lâm Nhạc Nhạc, lúc này lại lo cậu thay đổi tâm lý lúc mang thai.
Mà bên kia hai người vẫn đang nói chuyện.
Bảo mẫu số 1: Đúng rồi, tài nguyên hôm qua em bảo chị gửi chị đã chỉnh sửa xong rồi, em nhận đi.
Nhạc Bảo: 【bóp vai cho boss 】Gửi đi!
Bảo mẫu số 1: 【link 】, mã: 7ji9
Bảo mẫu số 1: Toàn là tinh hoa video mấy năm chị vơ vét, em tham khảo đi.
Lâm Nhạc Nhạc rất dụng tâm viết văn, phần dụng tâm này thể hiện ở các mặt, ngay cả thịt cậu cũng muốn cẩn thận viết ra tình cảm xung đột, cho nên rất cần thiết xem ít phim tư liệu.
Không phải bởi vì vốn cậu đã muốn xem.
Tưởng Trạch không mở link video xem, hắn do dự một hồi, vào phòng nói rõ ràng mọi chuyện với Lâm Nhạc Nhạc.
Hắn đọc không ít tài liệu thời gian mang thai, nếu phụ nữ có thai không được chồng ủng hộ và cổ vũ trong lúc mang thai, tâm trạng rất dễ thay đổi, do đó dẫn đến hậu quả không thể vãn hồi.
Tưởng Trạch nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trên giường Lâm Nhạc Nhạc nghiêng người nằm đưa lưng về phía hắn, tai cắm tai nghe nên khi hắn đi đến bên cạnh cậu, cậu cũng không có phản ứng gì.

Tưởng Trạch đang muốn đẩy cậu, tầm mắt lại lướt qua bả vai cậu thấy nội dung trên màn hình điện thoại.
Trên điện thoại của Lâm Nhạc Nhạc, hai người đàn ông trần truồng đang chiến đấu hăng hái.
Lâm Nhạc Nhạc cười, rõ ràng là xem đến là vui vẻ.
Thật ra vì quan tâm đến sức khỏe của Lâm Nhạc Nhạc, hoạt động thân mật giữa hai người đã giảm bớt xuống một tuần một lần, Tưởng Trạch không đói là không có khả năng.
Trong nháy mắt màn hình đen khi hết video, Lâm Nhạc Nhạc thấy bóng dáng Tưởng Trạch trong màn hình.
Cậu sợ đến mức vội vàng quay đầu lại rút tai nghe và tắt video.
“Anh vào không gõ cửa, anh muốn dọa chết em à?” Lâm Nhạc Nhạc cáo trạng trước, thử chiếm lý đạo đức, thật ra trong lòng chột dạ.
Tưởng Trạch ngồi bên giường sờ gương mặt tròn trịa của Lâm Nhạc Nhạc, không nói gì.
Lâm Nhạc Nhạc cường điệu: “Em xem vì sự nghiệp sáng tác của em, không phải bởi vì em muốn xem.”
Sợ Tưởng Trạch không tin, cậu lại nói: “Họ không đẹp bằng anh.”
“Vậy em đừng xem video.” Tưởng Trạch bắt đầu cởi cúc áo, “Anh cho em xem.”
Lâm Nhạc Nhạc hơi hoảng: “Chỉ xem được không?”
Tưởng Trạch cúi người túm cổ tay Lâm Nhạc Nhạc: “Không được.”
Sau khi giãy giụa mồ hôi và nước mắt, Lâm Nhạc Nhạc thở hổn hển rời khỏi người Tưởng Trạch, còn không quên dùng chân đá hắn: “Đồ khốn.”
Tưởng Trạch khó được thoả mãn, tâm trạng cũng thả lỏng, thuận tay nắm chân cậu rồi lại buông ra sờ mặt cậu, làm cậu gào khóc kêu: “Anh sờ chân em lại còn sờ mặt!”
Hắn hôn hai má hồng hào của cậu, hỏi lại cậu: “Ngày nào em nói chân mình cũng thơm còn gì?”
“Thì đúng là chân em cũng thơm.” Lâm Nhạc Nhạc mặt dày nói, “Nhưng không có nghĩa là anh có thể sờ cả hai, mặt em thơm hơn chân.”
“Bé cưng.” Tưởng Trạch nói, “Em có biết cho dù sinh con xong, em vẫn là người quan trọng nhất không?”
Nếu Lâm Nhạc Nhạc là phụ nữ có thai bình thường, nghe xong lời này phải cảm động đến độ nước mắt nước mũi tèm lem, nhưng cậu hiển nhiên không phải một phụ nữ có thai bình thường.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cậu ngưng thần nhìn Tưởng Trạch, lại thò tay vò tóc hắn, sau đó như thể khắp thiên hạ ông đây lớn nhất, anh chiều ông đây mới là bình thường, không chiều là có tật xấu: “Hừ, anh nói vô nghĩa quá đấy.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.