Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công – Chương 68
Một năm lớp 12 không chỉ có Lâm Nhạc Nhạc bận rộn, cơ hồ ai cũng bận rộn.
Chú Lâm và ba Lâm ở trong siêu thị bận trong bận ngoài, Tưởng Trạch bình thường cũng cắm đầu ở công ty, cuối năm đã có thành tích.
Quan hệ ba con nhà họ Tưởng lạnh nhạt suốt một năm trong năm này cuối cùng cũng xuất hiện dấu hiệu làm lành, nhưng là Tưởng Thành Bình xuống nước trước.
Nói đến cũng là ông dụng tâm bồi dưỡng Tưởng Trạch, hắn cũng có năng lực, cho nên dù thế nào cũng không thể cứ chiến tranh lạnh mãi.
Bởi vậy Tết này, Tưởng Trạch ở nhà, tất cả người nhà họ Tưởng cùng ăn cơm tất niên.
Lâm Nhạc Nhạc thì khổ sở hơn, tuy cậu cũng đón năm mới, nhưng trên cơ bản cả nghỉ đông chưa đến hai ngày.
Trừ trung học phổ thông số 16 muốn dùng kỳ nghỉ đông để học thêm, tất cả giáo viên dạy cậu đều sắp xếp nhiệm vụ học tập khác cho cậu, cá biệt có người hận không thể đón Lâm Nhạc Nhạc đến nhà họ để phụ đạo.
Không vì gì khác, chỉ bởi vì liên tiếp mấy lần Lâm Nhạc Nhạc đứng đầu ở các kỳ thi lớp 12, cơ bản là đứng đầu trường.
Nếu không phát huy thất thường, vào trường top 1 không hề có áp lực gì.
Mà đa số học sinh khác thì vẫn đang phấn đấu vào trường top 2.
Khi thời tiết dần nóng lên, cảm giác áp lực càng thêm rõ ràng.
Lúc ăn cơm mở kênh tin tức cũng toàn thấy nội dung giảm tạp âm thi công công trường vì kỳ thi đại học.
Lâm Nhạc Nhạc thì vẫn ổn.
Trường mục tiêu của cậu là đại học S, đầu tiên là bởi vì đó là trường của Tưởng Trạch, nếu thi đỗ, như vậy hai người không cần yêu xa nữa.
Nhưng thành phố S không chỉ có một trường đại học, cho dù thi không tốt cũng không có nghĩa là hai người phải yêu xa tiếp.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cho nên đến ngày thi đại học, ba Lâm chú Lâm căng thẳng, Tưởng Trạch căng thẳng, chỉ có Lâm Nhạc Nhạc đứng ngoài điểm thi uống sữa đậu nành, xong rồi còn không quên ăn một cái bánh bao.
Chờ Lâm Nhạc Nhạc đi vào thi, ba Lâm đứng ở bên ngoài chờ, nói chuyện với phụ huynh đứng chờ ở ngoài.
“Con anh tâm trạng tốt, con tôi thì căng thẳng lắm.”
Ba Lâm cười gật đầu, “Đúng, đằng nào cũng cố gắng rồi, lúc này chỉ xem thi thế nào thôi.”
Phụ huynh kia nghe vậy, cảm thấy Lâm Nhạc Nhạc chắc là đứa trẻ bình thường, thế là hỏi thăm: “Con nhà anh học trường nào?”
Ba Lâm mặt không đổi sắc: “Trung học phổ thông số 16.”
Phụ huynh kia dù cũng rất muốn làm ra vẻ mặt không biến sắc, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu qua chỗ khác tỏ vẻ hóa ra là thế.
Ai cũng biết trường đó là trường gì, chẳng trách thằng nhóc vừa rồi kia bình tĩnh thế.
Dù sao cũng chỉ thi được đến thế, không bình tĩnh được sao.
Kết thúc ngày đầu tiên, Lâm Nhạc Nhạc thấy làm bài cũng được, thế là ăn cơm uống nước làm gì cũng ngon.
Nếu nói cậu có cảm xúc gì đặc biệt, thế thì là sảng khoái, vô cùng sảng khoái.
Đến chú Lâm ngày thường thích đấu võ mồm với cậu cũng nhỏ giọng, chỉ sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu.
So với những người khác, cậu quả thực là một vương giả vĩ đại.
Mà lúc buổi tối Lâm Nhạc Nhạc nằm trên giường vừa xem sách vở vừa gọi video với Tưởng Trạch, cậu cũng cảm thấy cảm xúc của hắn khác lúc trước.
Hắn ở bên kia màn hình tuy rằng hai tay đặt trên bàn phím, nhưng đầu ngón tay căn bản không nhúc nhích, dán mắt nhìn Lâm Nhạc Nhạc, ổn định tâm trạng cho cậu: “Đừng lo, thi như bình thường là được, giống như thi tháng bình thường thôi.”
Lâm Nhạc Nhạc nghiêng đầu nhìn Tưởng Trạch, “Em thi như bình thường, em không căng thẳng.”
Lớp 12 cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu thi, ba ngày một bài thi nhỏ, năm ngày một bài thi tổng hợp, bình thường Lâm Nhạc Nhạc còn nghiêm túc làm bài, cơ bản đã miễn dịch với kỳ thi.
“Ừ, không căng thẳng là được, lúc làm bài còn được.” Tưởng Trạch ngoài miệng đáp thế, nhưng nói đến chuyện khác, có đôi khi mày nhăn lại, có đôi khi lại giãn ra.
Lâm Nhạc Nhạc thả sách xuống, mấy thứ này cậu đã đọc rất nhiều lần, không đến mức đọc làu làu, nhưng thuộc lòng thì đơn giản.
“Em không căng thẳng.” mắt cậu lóe lên ánh sáng khoe khoang, miệng lưỡi trơn tru, “Chỉ cần anh ngoan, em thi xong rồi sẽ đến với anh ngay.
Sau khi gặp sẽ hôn anh, ôm anh một cái, thích anh nhất.”
Khóe miệng Tưởng Trạch cũng cong lên theo cậu.
Lâm Nhạc Nhạc bắt đầu được nước lấn tới, vặn hỏi Tưởng Trạch: “Thế anh có ngoan không?”
Tưởng Trạch không nhịn được cười thành tiếng, nói với màn hình: “Ừ, anh ngoan.”
Đã thi đại học xong trước giữa hè, nhưng phải mất thời gian đợi kết quả cuối cùng.
Ba Lâm rất thời thượng, bình thường xem tin tức TV cũng biết khái niệm du lịch tốt nghiệp, cho nên sau khi thi xong đã hỏi Lâm Nhạc Nhạc muốn đi đâu chơi, trong ngoài nước đều được, y ủng hộ.
Nhưng Lâm Nhạc Nhạc chỉ được gặp Tưởng Trạch hai lần sau Tết, hơn nữa lúc nào cũng vội vội vàng vàng, Tưởng Trạch còn không ngủ lại để tránh ba Lâm chú Lâm nghi ngờ, chỉ đến ngoài trường học của cậu gặp cậu.
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình không muốn đi đâu hết, cậu chỉ muốn ôm Đại ma vương hôn, sờ mông xoa bụng.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Bởi vậy ba Lâm hỏi thế, cậu đáp ngay: “Có, con muốn đến thành phố S chơi.”
Thi đại học xong, chú Lâm lại quay lại tính cách cũ, nghe thế thì mắng: “Chú thấy con không phải đi chơi, con da mặt dày đi làm phiền Tưởng Trạch thì có.”
Lâm Nhạc Nhạc vênh mặt rất là tự tin: “Tưởng Trạch gọi con đi đấy.
Hết cách, con ấy à, đi đâu chỗ đó cũng vui, gặp người người thích.”
Ba Lâm cảm thấy Lâm Nhạc Nhạc nói đúng, nhưng vẫn chưa cho ý kiến về chuyện Lâm Nhạc Nhạc muốn đi thành phố S.
Lâm Nhạc Nhạc có yêu Tưởng Trạch hay không họ vẫn chưa chắc, cho nên không thể phán đoán ngay.
Nhưng chú Lâm cảm thấy không thể kéo dài một việc khác được.
“Để cho Nhạc Nhạc nói, nó là người trưởng thành rồi, cũng thi đại học xong rồi, còn lại không có chuyện gì khác, anh cảm thấy cũng đến lúc rồi.” không thì ông ở nhà mình ôm vợ mình một cái cũng phải lựa lúc, ở trước mặt thằng nhãi con mà tay cũng không được sờ.
Lúc này ba Lâm lại căng thẳng, thật ra y hy vọng Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch đang yêu đương thật, như vậy ít nhất y có thể xác định Nhạc Nhạc sẽ không quá phản đối quan hệ của y và Lâm Duệ.
“Lỡ đâu Nhạc Nhạc cảm thấy khó chấp nhận được, thế thì phải làm sao đây?” ba Lâm nghĩ đến khả năng đó, mặt trắng bệch, trong đầu toàn là vở kịch luân lý kịch gia đình, “Lỡ đâu Nhạc Nhạc không đồng ý chuyện này, muốn em lựa chọn thì sao?”
Chú Lâm đỡ gáy, “Con anh không phải người như thế.”
Thằng ngốc Lâm Nhạc Nhạc kia không làm ra chuyện đó, chút tự tin ấy chú Lâm vẫn có.
Nhưng ông lại nhìn ba Lâm, “Nếu nó bắt em chọn, em sẽ không do dự chứ?”
Ba Lâm nhìn chú Lâm, im lặng không nói gì.
Tim chú Lâm hẫng một nhịp, ông cảm thấy vợ mình có thể sẽ không do dự, không chút do dự nào lựa chọn sống với thằng con ngốc.
Nhưng ba Lâm đã mở miệng, lời y nói trấn an chú Lâm.
“Em chọn cả nhà sống cùng nhau, nếu Nhạc Nhạc không đồng ý, em sẽ dỗ nó.”
Mặc kệ thế nào, không đá mình là được.
Chú Lâm ôm vợ mình hôn một cái, cảm thấy ông bố yêu con này không làm ra chuyện điên rồ.
Hai người bàn bạc xong, ngày hôm sau nói chuyện này với Lâm Nhạc Nhạc.
Biểu cảm của ba Lâm rất nghiêm túc, “Nhạc Nhạc, trước khi con đi chơi, chú và ba có một chuyện quan trọng muốn nói với con.”
Lâm Nhạc Nhạc đang ngồi bên bàn cơm gặm chân gà, nghe thấy lời này thì sửng sốt, sau đó hỏi: “Chuyện gì ạ?”
Ba Lâm nhìn thấy đôi mắt ham học hỏi của Lâm Nhạc Nhạc, lời vốn đến bên miệng lại nuốt về, y vội vàng nói: “Ngày mai nói sau, để chú nói cho con.”
Y nói xong gắp xương cho Lâm Nhạc Nhạc.
Tuy rằng Lâm Nhạc Nhạc tò mò, nhưng cậu vẫn nói: “Cũng được.”
Buổi tối tắm xong nằm trên giường gọi điện thoại với Tưởng Trạch, Lâm Nhạc Nhạc thương thảo với hắn: “Anh nghĩ xem ba em muốn nói gì với em nhỉ?”
Lâm Nhạc Nhạc nói xong lại tự hỏi tự đáp: “A! Em biết rồi.”
“Đoán ra rồi à?” Tưởng Trạch hỏi cậu.
“Đúng vậy.” Lâm Nhạc Nhạc gật đầu, sau đó phân tích có lý, “Lúc em nói đến anh, ba em im lặng, kết hợp với các hành động lúc trước, em cảm thấy rất có thể ba em đã phát hiện ra quan hệ của chúng ta, định ngả bài.”
Lâm Nhạc Nhạc nói thế, Tưởng Trạch cũng cảm thấy có lý.
Lâm Nhạc Nhạc ở nhà không sợ ai, cho dù chú Lâm cũng chỉ được cái miệng hung dữ, trên thực tế rất chiều cậu.
Cho nên mặc dù ba mẹ có thể ngả bài chuyện yêu sớm với mình, cậu cũng không cảm thấy có áp lực gì.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhưng Tưởng Trạch thì im lặng một hồi mới mở miệng nói: “Ngày mai anh đến nói rõ với hai chú, sau đó cùng em quay về thành phố S.”
Lâm Nhạc Nhạc chụt chụt với màn hình.
Sáng hôm sau, bầu không khí trong nhà khang khác.
Ba Lâm căng thẳng chờ Lâm Nhạc Nhạc dậy, đi đi lại lại.
Chú Lâm bị cảm xúc của y cuốn theo, cũng thấy đau đầu, thậm chí còn đề nghị: “Hay là đừng nói cho Nhạc Nhạc đi, để như vậy cũng được.”
Ba Lâm lại lắc đầu: “Không được, phải nói cho Nhạc Nhạc.”
Bọn họ đang nói chuyện, Lâm Nhạc Nhạc ngáp đi ra khỏi phòng.
“Nhạc Nhạc.” ba Lâm mở miệng thiếu chút nữa nói lắp.
Ngay sau đó chú Lâm nói: “Để anh nói đi.”
“Thôi để em nói.”
Lâm Nhạc Nhạc bị hai người họ làm cho hồ đồ, trôi chảy đáp một câu: “Để con nói.”
Chú Lâm dừng lại, “Con nói gì?”
Lâm Nhạc Nhạc bị chú Lâm nhìn mà giật mình, nhưng đã lên dây cót để nói rồi, cậu cũng một hơi nói hết, “Hai người đoán không sai, con và Tưởng Trạch đang là người yêu, con thích con trai!”
Cậu trịnh trọng tuyên bố, vốn tưởng sẽ nhìn thấy biểu cảm thương tâm đau khổ trên mặt ba và chú, nhưng không ngờ mặt ba mình như kiểu xuân về hoa nở.
Đây, đây là tức đến độ ngốc luôn rồi hả?.