Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công – Chương 59
Sự mỏi mệt và cơn buồn ngủ dồn nén mấy ngày qua biến mất hơn nửa sau cái ôm này, tim Tưởng Trạch đập đều lại.
Cho đến khi nghe thấy Lâm Nhạc Nhạc nói mình béo, hắn mới buông hai tay ra, cách xa cậu một khoảng.
Hắn nhẹ nhàng cọ trán Lâm Nhạc Nhạc, dùng giọng mũi phát ra một âm tiết nghi vấn: “Hả?”
Lâm Nhạc Nhạc mặt đối mặt với Tưởng Trạch, khi bốn mắt nhìn nhau trong ánh mắt cậu có chút uể oải: “Em béo quá.”
Tưởng Trạch hơi đẩy Lâm Nhạc Nhạc về sau, nhìn cậu từ đầu đến chân một lần.
“Có phải không?” Lâm Nhạc Nhạc hỏi hắn.
Tưởng Trạch không trả lời, nhưng cúi đầu hôn môi Lâm Nhạc Nhạc trước, nhẹ nhàng cắn một cái rồi mới ngẩng đầu xoa đầu cậu: “Phải”
Tuy trả lời thật lòng, nhưng bởi vì động tác vô cùng thân thiết của Tưởng Trạch trước đó nên Lâm Nhạc Nhạc lại cảm thấy chuyện béo này không lớn lắm.
Cậu nâng cổ tay mình lên cho Tưởng Trạch xem, “Chỗ này cũng có thịt.”
Ăn nhiều vận động ít, thịt trên cánh tay mềm mại mịn màng.
“Cả bụng nữa.” cậu nói đến đây, hai má cũng nóng, cảm thấy hình tượng của mình chả ra làm sao.
Lâm Nhạc Nhạc xấu hổ thật.
Nếu lúc trước bụng cậu vẫn phẳng, hóp bụng một cái ít nhất có thể thấy hình dáng cơ bụng, bây giờ thì hoàn toàn không còn, bụng mềm nhũn.
Cậu đã biến thành một nhóc mập.
Lâm Nhạc Nhạc nhớ đến người tuyết trong tủ lạnh, lúc trước cậu còn nói mình gầy teo, dáng người cân đối, giờ nhớ đến là rát cả mặt.
Tay Tưởng Trạch theo áo sơ mi mỏng của Lâm Nhạc Nhạc sờ vào, đặt tay lên bụng cậu, quả nhiên sờ được thịt mềm mại.
Hắn thu đầu ngón tay, dừng lại ở chỗ ấm áp, thu tay về.
Lâm Nhạc Nhạc thấy hơi ngứa, lui về sau.
Cậu tỏ vẻ quyết tâm cho Tưởng Trạch xem: “Em sẽ gầy đi, ăn ít đi là được rồi.”
Vừa dứt lời, bụng cậu ùng ục một tiếng bày tỏ bất đồng ý kiến.
Tưởng Trạch cầm tay cậu, kéo cậu vào bếp: “Dưới điều kiện không ảnh hưởng đến sức khỏe, anh thấy em bây giờ và em trước kia như nhau.”
Phòng bếp kiểu mở, Tưởng Trạch đứng trước tủ lạnh.
Hắn lại quay đầu lại nhìn Lâm Nhạc Nhạc: “Em muốn giảm béo cũng không sao, nhưng cũng phải dưới điều kiện không ảnh hưởng đến sức khỏe.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâm Nhạc Nhạc xác nhận lại với Tưởng Trạch: “Anh không thấy em béo thật ạ?”
Tưởng Trạch lắc đầu, lại bình luận về cái ôm vừa rồi: “Bây giờ ôm em rất mềm, anh cảm thấy tốt lắm.”
Một cánh cửa tủ lạnh được mở ra, bên trong có bánh tráng miệng và hoa quả.
“Ăn một cái bánh ngọt trước.” Tưởng Trạch nghiêng đầu hỏi Lâm Nhạc Nhạc, “Anh bảo cô giúp việc đến nấu cơm, ăn muộn chút.”
Lâm Nhạc Nhạc đắn đo bứt rứt, lắc đầu: “Không được, em không ăn bánh ngọt, ngọt quá, em ăn cái kia.” Cậu chỉ vào cherry trong tủ lạnh.
Tưởng Trạch rút hộp cherry ra cho cậu, nhìn Lâm Nhạc Nhạc cầm hoa quả đến sofa, hắn lại cầm điện thoại gọi điện thoại cho cô giúp việc.
Cúp điện thoại rồi hắn mới đi đến bên cạnh Lâm Nhạc Nhạc nói với cậu: “Em ở một mình một lát, anh tắm rửa xong ngủ một lúc, được chứ?”
Lâm Nhạc Nhạc nhồi đầy cherry vào miệng, cậu vội nuốt xuống, sau đó trợn tròn mắt nói dối: “Bây giờ em cũng buồn ngủ, em thấy em cũng phải ngủ một lát.
Em muốn ngủ với anh.”
Lâu không gặp như vậy rồi, Lâm Nhạc Nhạc hận không thể dán lên người Tưởng Trạch ấy chứ.
Nhưng bất đắc dĩ là lòng Đại ma vương vững như kiềng ba chân.
Tưởng Trạch mỉm cười: “Không được, em phải ăn cơm.”
“Vì sao?” Lâm Nhạc Nhạc lớn giọng hỏi lại.
Tưởng Trạch nói trắng ra: “Anh sợ em động chân động tay với anh, sàm sỡ.”
Lâm Nhạc Nhạc nhìn cửa phòng đóng chặt kia, nằm lên sofa: “Có cái con khỉ, em tức no rồi.”
Lâm Nhạc Nhạc vẫn chưa tức xong, bên kia Tưởng Huy lại lên tinh thần nhắn tin WeChat.
Đại quái thú: Gặp anh tớ chưa?
Lâm Nhạc Nhạc vừa ăn hoa quả vừa dựng thẳng tai muốn nghe xem trong phòng có tiếng nước hay không, nhưng mãi vẫn không nghe thấy tiếng động gì, chỉ đành dời lực chú ý vào điện thoại.
Lâm Nhạc Nhạc: Gặp rồi, làm sao?
Đại quái thú: Anh tớ không chê cậu chứ?
Lâm Nhạc Nhạc: Tớ thấy anh ta miệng thì không chê, nhưng ghét ngầm.
Cậu còn bụng dạ hẹp hòi với chuyện xin ngủ chung mà bị bác bỏ.
Đại quái thú: Không thể nào, anh tớ không phải người hai mặt thế đâu.
Lâm Nhạc Nhạc: Thế tớ là người như thế chắc?
Đại quái thú: Nếu cậu nói thế thì là thế.
Lâm Nhạc Nhạc: Tớ giết cậu một vạn lần!
Đại quái thú: Thật ra tớ cảm thấy chuyện này không lớn, cậu để ý thế làm gì?
Lâm Nhạc Nhạc: Cậu chỉ biết đánh rắm, không thì cậu béo lên thử xem.
Đương nhiên là Tưởng Huy không muốn thử.
Lâm Nhạc Nhạc lại cảm khái: Lúc tớ chưa béo, có không ít nữ sinh viết thư tình cho tớ.
Giờ tớ nghĩ lại, học kỳ này tớ không nhận được bức thư tình nào.
Lâm Nhạc Nhạc: 【heo con khóc 】
Đại quái thú: Cậu còn dám lén anh tớ nhận thư tình!
Lâm Nhạc Nhạc vô cùng xằng bậy: Tớ nhận mà từ chối hết, nhưng có đôi khi tớ không kiểm soát được sự hấp dẫn của mình.
Đại quái thú: Ọe ọe ọe
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy không nói chuyện nổi với Tưởng Huy nữa.
Cô giúp việc đến muộn, rất quen thuộc với căn nhà, sau khi hỏi khẩu vị của Lâm Nhạc Nhạc mới bắt tay vào nấu cơm.
Lâm Nhạc Nhạc miệng thì nói không ăn, nhưng khi mùi đồ ăn bay ra, cậu lại ăn một bát cơm lớn.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Trước giờ Lâm Nhạc Nhạc người này nói nhiều, vừa ăn cơm vừa nói chuyện với cô giúp việc, khi cô đi hai người đã như thể bạn già nhiều năm.
“Nhạc Nhạc, ba hộp đồ ăn này lát nữa lấy ra hâm nóng là ăn được, hai đĩa salad này để trong tủ lạnh lấy ra ăn nhé.”
Lâm Nhạc Nhạc nghiêm túc đáp, sau đó tiễn bà đi.
Cậu rón ra rón rén đi đến cửa phòng Tưởng Trạch, đẩy cửa phòng, cửa không khóa trái.
Lâm Nhạc Nhạc thật cẩn thận mở cửa phòng.
Phòng che rèm, nhưng vẫn có ánh sáng hắt vào.
Cậu đi đến bên giường, lại thò tay nhẹ nhàng vẫy trước mặt Tưởng Trạch.
Tưởng Trạch rất mỏi mệt, không có phản ứng với Lâm Nhạc Nhạc.
Thế là Lâm Nhạc Nhạc lại đi vòng về đóng cánh cửa phòng vốn đang mở để còn chạy trốn được.
Cậu quay lại bên giường đá dép lê đi, sau đó trở mình lên giường, nằm bên cạnh Tưởng Trạch.
Cậu vốn muốn dùng cả tay chân để bò lên, nhưng nhìn thấy Tưởng Trạch ngủ mà vẫn có vẻ mỏi mệt, cậu lại thôi.
Chẳng qua cậu không đi, chỉ có thể nằm bên cạnh Tưởng Trạch không chạm vào hắn, cũng may giường cũng to.
Nhưng động tĩnh lúc giường lõm xuống vẫn làm cho Tưởng Trạch thoáng tỉnh trong nháy mắt, hắn mở mắt, mơ màng hỏi: “Nhạc Nhạc?” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâm Nhạc Nhạc hoảng sợ, vội vàng nói: “Không, không phải cậu ta.”
Tưởng Trạch mở mắt ra, lúc này tỉnh hơn chút: “Vậy cậu là ai?”
Lâm Nhạc Nhạc suy tư, do dự nói: “Em, em là sạc dự phòng của anh?”.