Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công

Chương 40


Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công – Chương 40


Sở dĩ Khương Hoài nghiến răng với Tưởng Trạch, mà Tưởng Trạch chưa nhận ra người tên Khương Hoài này là bởi vì Khương Hoài cũng biết mình mấy cân mấy lượng, chỉ dám nói xấu sau lưng Tưởng Trạch với bạn bè, trong hiện thực chẳng mấy khi giao tiếp với Tưởng Trạch.
Cho nên lúc này Lâm Nhạc Nhạc hỏi một câu như vậy, trực tiếp làm cho tầm mắt lạnh lẽo của Tưởng Trạch rơi xuống người Khương Hoài, Khương Hoài theo bản năng run rẩy cả người.
“Cậu là ai, tôi lườm cậu? Tôi có quen cậu đâu.” Khương Hoài theo bản năng kéo mình ra ngoài, đồng thời cảm thấy thằng nhóc Lâm Nhạc Nhạc này nhìn qua như quỷ tinh, chẳng trách thân với Tưởng Trạch như vậy.
Đối với Tưởng Trạch vào dịp gặp mặt cuối năm mới có thể thấy, Nhạc Hồng cũng hơi kinh ngạc.

Hắn nhìn Lâm Nhạc Nhạc hỏi Tưởng Trạch: “Đây là……?”
Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch đứng song song, tuy rằng không nhiều tiếp xúc tứ chi, nhưng cánh tay hai người cơ hồ dán vào nhau.

Trừ lúc chơi bóng rổ ngoài ý muốn va chạm, Nhạc Hồng chưa từng gặp ai có thể thân cận với Tưởng Trạch như thế.
“Tôi tên là Lâm Nhạc Nhạc.”
“Cậu ấy là Lâm Nhạc Nhạc.” Tưởng Trạch cùng Lâm Nhạc Nhạc đồng thời mở miệng, nhưng Tưởng Trạch vừa lên tiếng là Lâm Nhạc Nhạc tự động ngừng miệng, “Bạn trai tôi.”
Ngữ khí của Tưởng Trạch bình thản, một hòn đá làm dậy ngàn sóng.
Khương Hoài bị hai tin tức mấu chốt làm chấn kinh rồi.
Thứ nhất, nam sinh quỷ tinh trước mặt này lại là Lâm Nhạc Nhạc.

Thứ hai, Lâm Nhạc Nhạc lại là bạn trai của Tưởng Trạch.
Nhạc Hồng cũng là vẻ mặt như bị sét đánh: “Là cậu à?”
Dù hắn từng nghĩ rất nhiều lần về sau nếu Tưởng Trạch yêu đương thì người yêu sẽ thế nào, nhưng thật không ngờ mối tình đầu của Tưởng Trạch lại là nam sinh.

Nhạc Hồng không biết những người khác biết chuyện này sẽ sợ rớt cằm thế nào.

Lâm Nhạc Nhạc cũng ngửa đầu nhìn Tưởng Trạch, hoàn toàn không ngờ Tưởng Trạch sẽ thản nhiên nói ra quan hệ giữa hai người như vậy.

Đối với cậu, cậu nghĩ rằng hai người phải yêu lén lút một đoạn thời gian.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tưởng Trạch đút tay vào áo khoác, ở đây bình tĩnh nhất chỉ còn lại hắn.

Hắn ở trước mặt Khương Hoài và Nhạc Hồng cầm tay Lâm Nhạc Nhạc: “Cậu ấy là bạn trai tôi đang hẹn hò.”
Hắn không thể dự đoán mình sẽ cùng Lâm Nhạc Nhạc đi được bao xa, chỉ là Tưởng Trạch cũng không có ý che giấu đoạn quan hệ này.

Tính cách hắn quyết đoán, hiện giờ hạ quyết tâm, trong lòng hắn cũng tính toán cho Lâm Nhạc Nhạc đãi ngộ tốt nhất công bằng nhất.
Lâm Nhạc Nhạc đứng ở cạnh không nói gì, nhưng cười tủm tỉm cũng coi như không tiếng động thừa nhận.
Nhạc Hồng nhanh trí, lập tức tự giới thiệu với Lâm Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc chào cậu, anh tên là Nhạc Hồng, là bạn của Tưởng Trạch.”
Khương Hoài không tìm được biểu tình đùa giỡn trên mặt Tưởng Trạch, anh cũng biết Tưởng Trạch cũng không phải cái loại người sẽ nói giỡn chuyện như vậy, bởi vậy anh biết Lâm Nhạc Nhạc có lẽ là người yêu của Tưởng Trạch thật.
Lúc này anh mới quay đầu nhìn Lâm Nhạc Nhạc, cực kì do dự mở miệng nói: “Lâm Nhạc Nhạc?”
Lâm Nhạc Nhạc gật đầu: “Vâng, giọng em anh nghe không quen tai à?”
Làm anh em cây khế lâu như vậy, khi Lâm Nhạc Nhạc mở miệng nói chuyện Khương Hoài đương nhiên là nghe ra Lâm Nhạc Nhạc đúng là Lâm Nhạc Nhạc mà mình quen.

Chẳng qua đây cũng không thể giảm bớt chấn động chuyện Lâm Nhạc Nhạc thế mà lại có quan hệ này với Tưởng Trạch.
Nhạc Hồng thật ra chấp nhận rất nhanh, dù sao Tưởng Trạch làm chuyện gì ai cũng không ngăn được, hơn nữa Tưởng Trạch cũng không phải người hồ đồ.


Hắn đã mở miệng nói thân phận của Lâm Nhạc Nhạc, vậy không sai.
Hắn tiến lên hai bước đứng song song với Khương Hoài, cười nhìn Lâm Nhạc Nhạc, ngữ khí rất là thân thiết: “Nhạc Nhạc, các cậu cũng đến hẹn hò hả?”
Lâm Nhạc Nhạc gật đầu rất lưu loát, nhưng Khương Hoài thì sắp xù lông: “Ai đến hẹn hò với cậu?”
Đừng vô sỉ thế thằng cha này.
Lâm Nhạc Nhạc giật giật tai, tầm mắt vốn bình thản ngưng tụ lên người Nhạc Hồng và Khương Hoài, quét y chang cái đèn pha, tràn ngập ý hóng hớt.
Khương Hoài bị Lâm Nhạc Nhạc nhìn cả người không được tự nhiên, thang máy cũng không đợi, trực tiếp kéo Nhạc Hồng đi về: “Tôi còn có chút việc, chúng ta đi trước.”
Lâm Nhạc Nhạc ở sau nhìn bóng dáng hai người họ, cảm thấy rất thú vị.
Khương Hoài kéo Nhạc Hồng về xe, cảm giác trong khoảng thời gian ngắn thu hoạch quá nhiều tin tức, đầu óc mơ hồ mờ mịt.
“Cậu nói thẳng đi, Tưởng Trạch có chuyện xấu gì, không nói thì tôi đi đây.” Khương Hoài nói.
Nhạc Hồng tùy cơ ứng biến: “Vừa rồi không phải cậu thấy rồi à, lần trước tôi nói có lẽ Tưởng Trạch đang yêu, cậu còn không tin, lúc này cậu chính mắt thấy, tôi lừa cậu chưa?”
Như vậy xem ra lừa thì thật ra không lừa, nhưng Khương Hoài lại càng không vui: “Cậu nói là chuyện xấu của Tưởng Trạch, cậu ta và Lâm Nhạc Nhạc yêu đương thì tính là chuyện xấu gì?”
Khương Hoài người này quá nhiều thói dở hơi vặt vãnh, nhưng đối với bạn mình thì nghiêm túc bao che khuyết điểm.

Nhạc Hồng vừa rồi nói Lâm Nhạc Nhạc thành chuyện xấu, Khương Hoài không thể chấp nhận, ai xấu chứ?
“Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch yêu đương, đó là Tưởng Trạch tẩy não, Lâm Nhạc Nhạc tốt như vậy.”
Nhạc Hồng nâng tay: “Tôi có nói Lâm Nhạc Nhạc không tốt đâu, sao tôi dám.”
Lời này Khương Hoài không nghe lọt tai thì thôi, Tưởng Trạch thì lột da hắn đấy.
Bên này không nói đến, bên kia Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch cùng vào thang máy.
Trong thang máy chỉ có Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch.
Lâm Nhạc Nhạc nghĩ tới chuyện vừa rồi, trong lòng còn rất sướng, nhưng lo lắng theo góc độ sự thật nên vẫn mở miệng hỏi Tưởng Trạch: “Anh không sợ ba anh biết ạ?” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tưởng Trạch cúi đầu nhìn cậu: “Biết cái gì?”
“Biết hai chúng ta yêu sớm ấy.” Lâm Nhạc Nhạc nói, nhưng cậu nói xong mình lại phủ định một nửa, “Không đúng, em mới là yêu sớm, anh thì quên đi.”
“Ba anh không quan tâm.” Tưởng Trạch vẫn lãnh đạm.
“Vậy ba anh quan tâm chuyện gì của anh?” Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy kì lạ, còn có ông bố làm như vậy hả? Ít nhất trong bầu không khí xã hội yêu dị tính này, còn có ông bố nào có thể chấp nhận chuyện con mình là đồng tính sao?
“Dù sao ông ta cũng mặc kệ, em không cần lo.” Tưởng Trạch xoa nhẹ đầu Lâm Nhạc Nhạc.
Quan hệ cha con ở Tưởng gia, ít nhất ở biệt thự Tưởng gia cũng không phải một từ ngữ có độ ấm.

Tưởng Thành Bình vội vàng kinh doanh vội vàng sự nghiệp, vội vàng làm cho con mình thành tài, nhưng quan tâm gia đình ít đến độ đáng thương.

Đây cũng là nguyên nhân mà mẹ Tưởng Trạch lựa chọn thoát ly đoạn hôn nhân này từ sớm.
Tưởng Thành Bình là một thương nhân thành công, nhưng lại là chồng và cha không đủ trách nhiệm.

Tưởng Trạch trước đây thậm chí tưởng tượng ông thành một người máy, sau lại cảm thấy không đúng lắm, ít nhất người máy còn có giao lưu tình cảm với nhân loại, nhưng ba hắn không làm được.
Lâm Nhạc Nhạc thở dài một hơi: “Aiz, chỉ là ba em nhất định muốn xen vào, hơn nữa em còn không thể nói cho ông ấy ngay.

Phải đợi hai năm, không thì ông ấy liều mạng với anh.”
Tưởng Trạch nhớ tới kì nghỉ hè mình sống ở cạnh Lâm gia, mỉm cười: “Ừ, chắc là vậy.”
“Không sao, em sẽ không để ba em đánh anh,” Lâm Nhạc Nhạc ôm cánh tay Tưởng Trạch, chẳng e lệ chút nào, “Em không nỡ để cho ông ấy đánh anh.”
Tâm tình Tưởng Trạch lúc trước bởi vì nghĩ đến ba mình hoặc nhiều hoặc ít trở nên có chút không tốt mà lại vì những lời này của Lâm Nhạc Nhạc tốt đẹp hơn.
Số lần Tưởng Trạch đến rạp chiếu phim có thể đếm được trên đầu ngón tay, ra cửa chỉ vì xem phim như vậy lại là lần đầu.

So với hắn, Lâm Nhạc Nhạc quen thuộc hơn nhiều.
Cậu lấy vé lại đi mua combo đồ ăn đôi, soát vé đi vào.
Phim là Lâm Nhạc Nhạc chọn, là phim tình yêu hài hước.


Nữ chính có bạn trai cũ khốn nạn, hai người bởi vì yêu xa, bạn trai ăn vụng, sau khi phát hiện nữ chính bi thương khổ sở, sau đó gặp nam chính chất lượng tốt hơn, cuối cùng vả mặt tra nam viên mãn với người yêu mới.

Nội dung cực kì bình thường, nhưng điểm trên mạng không tệ lắm.
Một tiếng rưỡi phim hết, dòng người chen lấn xô đẩy.

Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch ngồi nguyên tại chỗ đợi đám đông đi trước.

Lâm Nhạc Nhạc thừa dịp hỏi Tưởng Trạch: “Anh chú ý tới điểm mấu chốt của nội dung là gì không?” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Trong rạp chiếu phim nhiều phim đang chiếu như vậy, phim này đương nhiên là Lâm Nhạc Nhạc trải qua suy nghĩ mới chọn, rất có ý nghĩa thực tế.
Bị Lâm Nhạc Nhạc hỏi như thầy Ngữ văn như vậy, học sinh giỏi Tưởng Trạch cũng hơi không hiểu: “Mấu chốt là gì?”
“Mấu chốt là yêu xa không thể ăn vụng đó, anh xem thằng bạn trai cũ kia cuối cùng thảm biết bao.” Lâm Nhạc Nhạc nghiêm túc nói.
Tưởng Trạch nghe ra được ý tứ của Lâm Nhạc Nhạc, chỉ không nghĩ tới Lâm Nhạc Nhạc vẫn chưa nói hết.
“Anh xem, bạn trai cũ ăn vụng, sau đó nữ chính tìm người tốt như vậy.

Aiz, bây giờ phim có ý nghĩa giáo dục quá.” Lâm Nhạc Nhạc bước đi thong thả về trước, cảm thấy mình dạy cũng gần hết.
Đương nhiên nếu cậu thật sự chia tay với Tưởng Trạch, cậu có thể tìm bạn trai tốt hơn Tưởng Trạch hay không, điểm này Lâm Nhạc Nhạc cũng hoài nghi sâu sắc.

Nhưng mà bóng gió lại không mất tiền, không nói thì phí.
Tưởng Trạch đi sau Lâm Nhạc Nhạc, thân hình cao lớn vô hình ngăn cách ra một mảnh trời riêng cho cậu, làm cho Lâm Nhạc Nhạc có thể đi tự tại.

Ánh mắt hắn dừng ở gáy Lâm Nhạc Nhạc, trong lòng mềm mại.
Hắn không thể dự tính rất nhiều chuyện tương lai, nhưng ít nhất hiện tại hắn rất thích Lâm Nhạc Nhạc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.