Đọc truyện Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn FULL – Chương 37
Thứ nhất, việc cậu là một Omega không thể nói cho nhiều người biết.
Đây là phản ứng đầu tiên của Việt Phỉ, mà nếu cậu muốn giấu việc này, Việt Phỉ cần đến sự hợp tác của Cố Nguy.
Thứ hai, theo lời bác sĩ vừa nói, muốn vượt qua giai đoạn phân hóa một cách an toàn cần có tin tức tố của Alpha
Vấn đề này cũng cần sự hợp tác của Cố Nguy.
Hơn nữa, mặc dù việc phân hóa thành Omega chỉ là một tai nạn, nhưng cậu không biết liệu sự kiện này có ảnh hưởng đến kế hoạch của Cố Nguy hay không, và liệu thỏa thuận giữa hai người có thay đổi gì trong tương lai hay không.
Về vấn đề này, cậu phải trao đổi với Cố Nguy thêm.
Rốt cuộc ngày hôm qua hai người cũng hôn nhau đến 2 lần…!
Việt Phỉ cố gắng dùng lý trí máy móc để phân tích vấn đề.
Nụ hôn đầu tiên có thể nói là phản ứng của Cố Nguy khi hắn nghĩ mình đang dụ dỗ hắn… Cái thứ hai có thể coi là biện pháp cuối cùng mà Cố Nguy trong trường hợp khẩn cấp.
Ừm, nghe vậy cũng có lý.
Thực lòng mà nói, bây giờ cậu thực sự không biết phải đối mặt với Cố Nguy như thế nào.
Cố Nguy đã từng nói với Việt Phỉ rằng hắn không thích tin tức tố của Omega, cũng như biểu lộ rất rõ ràng bản thân mình không thích O, nhưng mà bây giờ, một Beta như cậu lại biến thành Omega…!
Cậu tự hỏi liệu sau khi quay lại Cố Nguy có ném cho cậu một tờ giấy hay không, sau đó lạnh lùng nói rằng hợp đồng giữa hai người sẽ chấm dứt tại đây.
Thật sự trở thành Omega quá phiền.
Cậu nghe nói sau này còn có kỳ phát tình gì đó đúng không? Khi đó cậu phải làm gì bây giờ???
Đã phân hóa chậm sao không thành Alpha đi, tại sao lại là Omega…!Việt Phỉ cảm thấy viễn cảnh tương lai tươi sáng mà cậu tưởng tượng đã kết thúc.
Giờ kết thúc hợp đồng, nhận tiền, sau đó thực hiện ước mơ đi du lịch vòng quanh thế giới, nhỡ đi được nửa đường phát tình thì làm sao bây giờ?
Chăm chỉ học tập lao động, tự lực cánh sinh, phấn đấu vươn lên để sánh vai với các cường quốc năm châu, sau đó quên mang thuốc ức chế đi làm thì làm sao???
Bây giờ Việt Phỉ mới nhận ra trong thế giới này, là một Omega thật sự quá thiệt thòi.
Nếu nhất định phải bị đánh dấu thành kết, cậu tình nguyện để Cố Nguy đánh dấu cậu.
Đột nhiên Việt Phỉ nảy ra một ý tưởng.
Từ từ, nếu như A và O sau khi đánh dấu lẫn nhau sẽ không bị ảnh hưởng với tin tức tố của người khác, vậy tại sao cậu lại không thể để Cố Nguy đánh dấu mình?
Giống như việc Cố Nguy có thể tìm người kết hôn theo hợp đồng, tại sao cậu không thể tìm được một Alpha làm việc theo thỏa thuận của cậu?
Dù sao Cố Nguy cũng không thích Omega, sau khi đánh dấu cậu, anh ta sẽ không cần lo lắng về việc mấy O khác đến gần, Việt Phỉ cũng không phải lo về việc có một đứa ất ơ chui từ đâu ra đánh dấu cậu khi gặp kỳ phát tình.
Rõ ràng đây là kế hoạch mà đôi bên cùng có lợi.
Nhưng nếu Cố Nguy không muốn…!thì cậu cũng có thể cân nhắc tìm người khác hợp tác.
Đánh dấu xong xuôi rồi, sau đó cậu có thể tiếp tục làm theo kế hoạch tương lai là được.
Nghĩ đến đây, tinh thần Việt Phỉ bắt đầu thả lỏng hơn một chút.
Về quá trình đánh dấu…!Thực ra Việt Phỉ cũng không hiểu rõ lắm, nhưng cậu vẫn tự an ủi mình, đến lúc đó tắt đèn kéo rèm đi, cứ coi như bị chó ngoạm cho một cái vào cổ là được.
…!
Biết Việt Phỉ cần thời gian bình tĩnh lại, Cố Nguy rất chu đáo dành riêng cho cậu một khoảng thời gian.
Rời khỏi khu nhà bệnh viện, hắn đến gặp bác sĩ để hỏi thêm về những việc cần lưu ý trong tình huống của Việt Phỉ.
Đội ngũ mà Đường Duyệt tìm đến cũng được coi là nằm vào hàng top, vừa hay vị bác sĩ này cũng đã từng gặp qua trường hợp phân hóa muộn.
“Sức khỏe tinh thần là một phần cần được chú ý nhiều hơn.” Bác sĩ nhắc nhở Cố Nguy.
“Trước đây tôi có một ca bệnh cũng gần tương tự vậy, cậu ta có người yêu là Omega, lúc đầu cậu ấy vẫn không thể chấp nhận chuyện mình bị phân hóa thành một omega, thậm chí suýt nữa đã chọn sai cách để giải quyết.”
“Lựa chọn sai?”
“Tự sát.”
Nghe đến đây, Cố Nguy uy siết chặt tay: “Sau này họ đã xảy ra chuyện gì?”
“Bạn trai Omega của cậu ta nhất định muốn ở bên cạnh, dùng tình yêu cứu vãn cậu ấy.”
“Họ còn ở bên nhau không? Tôi muốn đến gặp họ nếu có thể.”
Bác sĩ lắc đầu: “Cuối cùng thì họ cũng đã chia tay nhau.”
Cố Nguy im lặng.
“Cậu và người yêu cũng rất may mắn.
Cậu ấy đã phân hóa thành Omega thay vì Alpha.
Đối với cậu việc này sẽ không có trở ngại nhiều, những vẫn phải chú ý đến sức khỏe về mặt tâm lý của cậu ấy, dù sao loại thay đổi này cũng không phải là chuyện nhỏ.” Bác sĩ kiên nhẫn khuyên bảo cho Cố Nguy, nhưng vẫn không quên nhắc nhở tình trạng của Việt Phỉ.
Cố Nguy: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ.”
…!
Sau khi nhận được bữa trưa do Kiều Ti gửi đến, Cố Nguy đẩy cửa phòng bệnh đi vào, Việt Phỉ nằm trên giường bệnh liếc nhìn hắn nhưng không nói gì.
Nghĩ chắc cậu đã lấy lại bình tĩnh, Cố Nguy đi đến và đặt hộp cơm lên bàn.
“Ăn một chút đi, sau khi truyền xong bình này chúng ta sẽ về nhà.”
Việt Phỉ ừ một tiếng.
Mở chiếc bàn nhỏ được kê cạnh giường bệnh, Cố Nguy ngồi ở mép giường, đối diện với Việt Phỉ, cùng nhau ăn cơm.
Việt Phỉ vừa ăn vừa liếc trộm hắn.
Cố Nguy phát hiện cậu nhìn trộm mình, nhưng hắn vẫn không nói gì.
Hai người yên lặng ăn cơm xong, Kiều Ti tiến vào dọn dẹp cặp lồng, Cố Nguy cũng đứng dậy gấp bàn ăn lại.
Sau khi Cố Nguy ngồi xuống chiếc ghế sô pha nhỏ bên cạnh, ánh mắt Việt Phỉ vẫn vô thức nhìn theo hắn.
Cố Nguy: “Cậu muốn nói gì?”
Thấy hắn vừa chủ động bắt chuyện, Việt Phỉ lại quay đầu lảng tránh.
“Không có gì đâu.”
Việt Phỉ không nói nên lời, bây giờ hỏi liệu anh có thể đánh dấu tôi không thì quá xấu hổ…
Thấy cậu như vậy, Cố Nguy lại thấy hơi tức giận, hắn đứng dậy khỏi ghế sô pha rồi ngồi trở lại trên giường.
“Cậu muốn nói gì?”
Việt Phỉ im lặng một lúc, thấy Cố Nguy vẫn không nhúc nhích, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Tôi không muốn nhiều người biết tôi là Omega.”
Cố Nguy: “Tôi biết rồi, ngoại trừ tôi và bác sĩ thì không có ai biết cả.
”
“ Hình như bác sĩ còn nói rằng thời gian phân hóa của tôi còn một tháng nữa mới kết thúc.” Vừa mở miệng, những lời sau có vẻ dễ dàng để nói ra hơn, Việt Phỉ hơi cúi đầu xuống, cậu không dám nhìn thẳng vào Cố Nguy.
“Ừ, cũng vừa lúc tôi đã giao lại quyền quản lý công ty cho bố tôi vào tháng sau rồi.
Chúng ta sẽ đi nghỉ tuần trăng mật.
Tôi cũng đã sắp xếp được vài chỗ rồi, chắc chắn sẽ không có ai quấy rầy chúng ta.” Cố Nguy ngừng lại, “Tôi sẽ giúp cậu.
”
Việt Phỉ: “Nếu tôi trở thành Omega thì có ảnh hưởng gì đến việc anh muốn làm không? Thỏa thuận của chúng ta…!”
Cố Nguy:”Việc đó không ảnh hưởng nhiều đến tôi, nhưng thỏa thuận trước đây của chúng ta vẫn nên sắp xếp lại một chút, nhưng nhìn chung sẽ không có quá nhiều thay đổi.”
Ví dụ như điều khoản không được tiếp xúc thân thể của đối phương.
Cái này lạc hậu rồi, phải sửa.
Cố Nguy hiểu rõ những điều cậu đang lo lắng, và đã sắp xếp ổn thỏa.
Hành động này của hắn làm cho Việt Phỉ cảm thấy an tâm hơn, đồng thời giảm bớt một chút căng thẳng khi tiếp tục nói các chủ đề sau.
“Vậy thì, về vấn đề hợp đồng, cậu có ý kiến gì không?” Cố Nguy để ý khi Việt Phỉ nhắc đến bản thỏa thuận, ánh mắt cậu vẫn liên tục nhìn qua nhìn lại, nên hắn chủ động nhắc tới.
Tầm mắt Việt Phỉ lại đảo một vòng rồi quay về phía Cố Nguy: “Có chút chút thôi.”
Cố Nguy cũng nhìn lại cậu, chờ cậu nói.
Tay Việt Phỉ ở dưới chăn bông khẽ siết chặt lại.
“Lúc trước anh nói mình không thích Omega, vậy chắc anh cũng không muốn đánh dấu Omega phải không?” Việt Phỉ nói.
Cố Nguy hơi ngạc nhiên khi thấy cậu nhắc đến vấn đề này, đúng là trước đây hắn đã từng nói như vậy, nhưng bây giờ…!hình như ý chí của hắn cũng không vững vàng như hồi đó nữa.
Không đợi hắn giải thích thêm, Việt Phỉ tự giác nói tiếp: “Anh không định đánh dấu Omega vì không thích cảm giác bị tin tức tố điều khiển, nhưng nếu chỉ là đánh dấu mà không nói đến chuyện tình cảm, anh có thể chấp nhận đánh dấu một Omega không? Giống như hợp đồng kết hôn đó, bây giờ chúng ta có thể thỏa thuận về việc đánh dấu này không?”
Nhất thời Cố Nguy không được ý của cậu, hắn nhẹ nhàng nhíu mày:”Thỏa thuận đánh dấu?”
“Là đánh dấu không đặt tình cảm vào trong đó.
Chắc chắn tôi sẽ không bao giờ lợi dụng tin tức tố làm chuyện anh không thích.
Sau khi đánh dấu, anh cũng sẽ không còn phải lo lắng về tin tức tố của các Omega khác, tôi không cần phải lo lắng về kỳ phát tình, chúng ta đôi bên cùng có lợi và hợp tác win-win, thế nào? ”
Bây giờ thì Cố Nguy hiểu rồi, nhưng hắn chỉ muốn mở đầu của Việt Phỉ ra để xem trong đó có bao nhiêu nước.
“Cậu muốn cùng tôi ký một thỏa thuận như vậy sao?”
Việt Phỉ gật đầu.
Cố Nguy tức giận.
Hắn muốn hỏi Việt Phỉ rằng trong hai người họ là ai không có tình cảm với ai? Nhưng trước khi hắn kịp hỏi, Việt Phỉ đã cho hắn biết câu trả lời.
“Anh không muốn cũng không sao.
Khi thỏa thuận hiện tại của chúng ta hết hạn, tôi có thể đi bàn bạc với một Alpha khác.” Sợ hắn sẽ xấu hổ, Việt Phỉ nhanh chóng nói thêm.
Lời này vừa nói ra, không khí trong phòng bệnh hơi ngưng lại.
“Ồ.” Cố Nguy tức đến bật cười.
Hắn hiểu rõ rằng Việt Phỉ ngoại trừ việc hợp tác ra, cậu không có tình cảm nào với mình.
Cho nên mấy việc xảy ra trước đây, là hắn hiểu nhầm?
Hắn vẫn luôn cho rằng cả hai người họ đều có cảm tình với đối phương.
Thật là nực cười!
Trong nháy mắt, Cố Nguy nhìn về phía Việt Phỉ với ánh mắt cực kỳ đáng sợ, hoài nghi bản thân bị lừa, thất vọng vì mình đã đoán sai, tức giận khi mọi chuyện nằm ngoài vòng kiểm soát, cảm xúc và lòng tự trọng giống như bị nhục mạ, vô số cảm xúc trộn lẫn vào nhau, khiến hắn nhanh chóng đứng dậy và rời khỏi phòng bệnh.
Nếu không rời đi, hắn sợ dưới cơn tức giận của bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì đó không thể kiểm soát được.
Việt Phỉ nhìn Cố Nguy vác mặt lạnh rời đi, trong lòng cậu cảm thấy có chút thất vọng, nhưng cậu cũng không mong đợi nhiều, dù sao xung quanh Cố Nguy vẫn còn nhiều Omega, làm sao hắn có thể đồng ý một cách dễ dàng được.
Dù sao một khi đã đánh dấu thành kết, hai người họ cũng sẽ không thoát khỏi xiềng xích trói buộc bản thân.
Chẳng lẽ cậu phải tìm người khác thật? Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mình bị đánh dấu bởi một người khác ngoài Cố Nguy là cậu đã không thể chịu đựng được.
Vì Cố Nguy không đồng ý nên cậu cần nghĩ cách khác để giải quyết vấn đề về kỳ phát tình của Omega.
Việt Phỉ không gặp lại Cố Nguy cho đến khi bác sĩ đến rút kim tiêm ra khỏi tay cậu.
Hỏi Kiều Ti hắn đi đâu rồi, thì Kiều Ti lại trả lời công ty có việc gấp và Cố Nguy đã vội vàng chạy đến.
Do kỳ phân hóa nên mấy ngày sau Việt Phỉ vẫn không đến trường, cũng không gặp lại Cố Nguy ở Nam Loan Hương.
Nghĩ rằng Cố Nguy khó chịu vì chuyện đánh dấu, Việt Phỉ suy nghĩ một hồi rồi nhắn tin xin lỗi hắn.
Việt Phỉ: Cố tổng, tôi biết việc đột nhiên trở thành Omega đã gây rắc rối cho anh, tôi thật sự xin lỗi.
Trước đây đã nói qua chuyện tôi có thể chuyển ra Nam Loan Hương sau hai tháng, thật ra thì kỳ hạn đó cũng qua rồi, nhưng tôi không nhớ ra.
Tôi thành thật xin lỗi vì mấy rắc rối gây ra cho anh.
Sáng mai tôi sẽ chuyển đi ngay.
Nếu anh muốn chấm dứt thỏa thuận, chỉ cần nói với Kiều Ti hoặc Đường Duyệt cho tôi biết, tôi sẽ tuân thủ nghiêm ngặt các điều khoản bảo mật.
Rất vui khi được làm việc với anh trong thời gian này, cảm ơn anh.
Đoạn cuối cùng của tin nhắn này là tin nhắn của Việt Phỉ gửi cho Cố Nguy, hỏi hắn có muốn quay lại Nam Loan Hương vào buổi tối không, cậu sẽ nấu thêm một bát mì.
Nhưng Cố Nguy không trả lời.
Sau khi gửi đi tin nhắn, Việt Phỉ ném điện thoại ra chỗ khác, ngơ ngác nhìn hai tô mì mình nấu trên bàn ăn.
Có vẻ như Cố Nguy rất ghét Omega…!
Cậu còn tưởng rằng hắn thích mình, dù chỉ là một chút xíu thôi…!
Còn tưởng rằng hắn sẽ không thấy phản cảm về việc đánh dấu cậu…!
Hiện thực chứng minh, cậu toàn tưởng bở.
Hai nụ hôn hôm đó thực sự chẳng có ý nghĩa gì.
Việt Phỉ mím môi, cố nén cảm xúc chua xót trong lồng ngực, không còn tâm trạng ăn mì, cậu đứng dậy rót cho mình một cốc nước rồi nuốt thuốc do bác sĩ đã kê đơn.
Cũng may trước khi xuất viện cậu thấy Cố Nguy không xuất hiện, ngay lập tức đã xin bác sĩ thuốc giảm đau trong thời kỳ phân hóa, bằng không thời gian vẫn còn một tháng nữa, một mình cậu làm sao có thể chịu đựng được..