Đọc truyện Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn FULL – Chương 27
Hôm sau lúc ngồi ở bàn ăn, hai người vẫn vui vẻ cùng nhau dùng bữa, coi như không có chuyện gì xảy ra tối hôm qua.
“Cố vấn ở trường đã gửi tin nhắn cho tôi sáng nay, thầy ấy bảo kết quả điều tra đã được công bố rồi.
Tôi vô tội, thầy bảo tôi có thể trở lại trường bất cứ lúc nào để tiếp tục nghe giảng”, Việt Phỉ nói.
Cố Nguy gật đầu: “Khi nào cậu muốn quay lại trường?”
Việt Phỉ: “Để sau cuối tuần này đi.
Thứ hai tuần sau tôi sẽ quay lại trường học.”
“Cậu có thể theo kịp chương trình học không?” Cố Nguy nhướn mày.
“Kỳ thi giữa kỳ vừa rồi tôi cũng tiến bộ rất nhiều.
Điểm trung bình trên 70, không lên lớp nghe giảng vài hôm cũng không sao, dù sao các thầy cô cũng chỉ giảng theo Powerpoint thôi.” Việt Phỉ cảm thấy Cố Nguy hơi coi thường cậu, hồi trước cậu cũng như vậy thôi, không lên lớp nhiều nhưng vẫn hiểu được bài giảng.
Cố Nguy không cho rằng điểm trung bình trên 70 là việc đáng được khen ngợi cho lắm, nhưng khi thấy được dáng vẻ chờ mong muốn được khen ngợi của Việt Phỉ, đành phải nói mấy lời trái với lương tâm: “Ừ, so với lần thi không đạt tiêu chuẩn vừa rồi, quả thực là có tiến bộ.
”
Việt Phỉ nhếch khóe miệng:” Tôi cũng nghĩ là tôi đã tiến bộ rất nhanh.
”
“Lần này cậu không có nhiều thời gian để ôn tập mà vẫn có thể đạt kết quả như vậy, nhất định kỳ thi cuối kỳ sẽ còn tiến bộ hơn.
Tôi hy vọng cậu sẽ cố gắng để giành được học bổng.” Cố Nguy đột nhiên nói.
Việt Phỉ suýt sặc nước bọt: “À…!cái này…!phải để xem đã.”
Cố Nguy: “Không tự tin à?”
Đây là chuyện có tự tin là làm được à? Học bổng được đánh giá theo tỉ lệ xếp hạng, không phải đứa sinh viên nào lớp cậu cũng dễ xơi như vậy đâu.
Việt Phỉ cảm thấy Cố Nguy đang gây sự vô lý.
Thấy Việt Phỉ im lặng, Cố Nguy cười trộm.
Dây thần kinh não Việt Phỉ bắt đầu hoạt động một chút, cậu nghi ngờ Cố Nguy đang xem thường trí thông minh của mình, lại nhớ tới mấy lời trêu chọc của hắn vào tối hôm qua, đầu cậu bắt đầu thấy nóng lên: “Kiếm được học bổng không khó, tôi sẽ cố gắng chăm chỉ để đạt được.”
Hồi trước kết qua tệ như vậy là do cậu không chăm chỉ!
Cố Nguy nói: “Vậy tôi sẽ đợi tin vui của cậu.”
Nói xong hắn đặt đũa xuống, lấy khăn ăn lau khóe miệng.
“Tôi đến công ty đây.”
Mãi cho đến khi Cố Nguy ra khỏi nhà, Việt Phỉ mới phản ứng lại.
Sao tự dưng cậu lại khoe khoang điểm làm gì vậy? Cậu được học bổng hay không thì có liên quan đến Cố Nguy à?
Nhất định là Cố Nguy cố ý, rõ ràng là hắn nói khích mình, cậu lại nông nổi mà đi đáp trả lại hắn…!
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng nếu có thể lấy học bổng, Việt Phỉ muốn khiến Cố Nguy nhìn mình với một con mắt khác, ít ra ở cạnh hắn cậu có thể ra oai một chút.
Học bổng chứ gì? Học bổng loại ba cũng là học bổng nhé!
Vì vậy, sau khi ăn sáng xong, Việt Phỉ cầm cặp sách của mình, báo với dì Trần một tiếng rồi quay trở lại trường học.
Vừa đến trường, mấy người trong ký túc xá đã lao đến chỗ cậu.
Triệu Chí Kính rất kích động: “Tao vừa mới hóng hớt được, thẳng dở hơi tố cáo mày là con trai hiệu trưởng đó.”
Việt Phỉ: “Mày nghe ai nói thế?”
“Giản Diệc nói.” Một đứa cùng phòng khác nói, “Ngày nào cậu ta cũng đến ký túc xá của bọn tao rồi hỏi bao giờ mày trở lại trường.
”
” Tao sốc zl, hồi chúng mày yêu nhau còn chẳng thấy nó nhiệt tình thế.
Chia tay xong lại cực kỳ năng nổ, suốt ngày mang đồ ăn thức uống cho tụi tao.”
Việt Phỉ nghe thấy thế thì cau mày: “Mày có nhận không đó?”
Triệu Chí Kính: “Nhận là nhận thế nào? Tụi này luôn đứng về phía mày.””
Việt Phỉ cười: “Ngoan lắm.
Tí đi ăn cơm không, tao đãi.””
Trong lớp cả đám người đang ồn ào, bỗng có một giọng nói nhỏ vang lên sau lưng bọn họ.
“Việt Phỉ.”
Lúc đầu Việt Phỉ còn không nghe thấy, nhưng khi bị bạn học ngồi bên cạnh kéo nhẹ một cái cậu mới nhận ra có người đang gọi mình.
Việt Phỉ chưa từng nhìn thấy Đường Hi, cho nên khi nhìn thấy Omega gầy yếu trước mặt, cậu hoàn toàn không biết người này là ai.
“Bạn đang tìm tôi à?”
Đường Hi cố gắng né ánh mắt cậu, chậm rãi gật đầu: “Tôi tới xin lỗi cậu.
Tôi không nên ác ý tố cáo cậu gian dối trong kỳ thi, còn ở trên diễn đàn bịa chuyện về cậu.
Thực sự xin lỗi, mong cậu thứ lỗi.”
“Cậu là Đường Hi?” Mấy đứa bạn cùng phòng đang đứng bên cạnh Việt Phỉ đều khoanh tay nhìn người trước mặt, tư thế mang theo ý cảnh giác.
Nhìn người thì gầy yếu nhỏ con mà sao tâm địa ác độc thế.
Đường Hi mím môi không nói gì.
Việt Phỉ nhìn lại cậu ta.
“Tôi thực sự không thể hiểu được, tại sao cậu lại làm thế?” Việt Phỉ tiến lại gần cậu ta.
Khi cậu đến gần, Đường Hi vô thức lùi lại một bước, lúc này Việt Phỉ mới dừng lại.
Đường Hi nghiến răng: “Tôi là bạn tốt của Tân Thần, tôi chỉ ngứa mắt cậu rõ ràng không xứng đôi với Giản Diệc, lại cố chấp bám lấy cậu ấy không buông.
Rõ ràng cậu ấy đã đánh dấu Tân Thần rồi mà trong mắt vẫn chỉ toàn là cậu.”
Việt Phỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Tôi chia tay với cậu ta rồi, tôi bám lấy cậu ta khi nào??? Cậu nói Giản Diệc còn vương vấn tôi, đấy là chuyện của cậu ta chứ có phải chuyện của tôi đâu, đúng không???? Cậu không đi mắng Giản Diệc thì thôi đi, còn chạy loạn vu khống tôi?”
Đường Hi cúi đầu xuống: “Dù sao thì bây giờ quyền thế nhà cậu ngập trời.
Ba tôi nói nếu không tới xin lỗi cậu thì tôi xong đời rồi.
Vậy nên tôi tới đây đích thân xin lỗi cậu.
Nếu cậu có gì không hài lòng thì đến gặp tôi, đừng làm tổn thương đến ba tôi.” Đầu Việt Phỉ đầy dấu chấm hỏi.
Triệu Chí Kính không thể nhịn được nữa, đành nói ra câu hỏi mà tất cả những người xung quanh đều đang thắc mắc: “Đờ mờ đầu thằng này có lỗ à?”
Việt Phỉ tức giận đến đau cả ngực: “Cậu thấy oan ức lắm à?”
Đường Hi: “Điểm của cậu vốn chỉ ở mức đạt tiêu chuẩn, bỗng dưng điểm trung bình tăng lên mười đơn vị, chẳng lẽ tôi nghi ngờ cậu là sai à? ”
Việt Phỉ:”Chẳng lẽ trong mắt cậu tôi không thể học hành nghiêm túc à? ”
“Mà tại sao cậu lại săm soi tôi kĩ thế? Tôi kỳ này kỳ sau được bao nhiêu điểm cũng biết? Hồi điểm tôi chỉ đủ đạt tiêu chuẩn là vào học kì 1 đúng không? Doãn Tân Thần và Giản Diệc lúc đó vì sự cố mà mới ở bên nhau cơ mà? Từ lâu rồi cậu đã nhắm vào tôi rồi à?”
Mặt Đường Hi lóe lên tia hoảng hốt: “Tôi, tôi mới phát hiện ra sau khi nghĩ lại thôi.”
Trong truyện gốc, Đường Hi chỉ xuất hiện vài lần với tư cách là một trong nhiều người bạn của Doãn Tân Thần, Việt Phỉ cũng không có ấn tượng đặc biệt gì về nhân vật này cho lắm.
Nhưng bây giờ cậu mới ngẫm lại, chợt nhận ra mỗi lần Đường Hi xuất hiện đều là lúc Doãn Tân Thần và Giản Diệc cãi nhau.
“Cậu thích Giản Diệc, đúng không?” Việt Phỉ hơi ngạc nhiên.
Những học sinh đang hóng hớt bàn tán đột nhiên im bặt.
Đường Hi sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, có lẽ là do bị nói trúng tim đen nên chột dạ bất an, sau đó lại biến thành vẻ mặt oán hận.
Cậu ta chạy tới chỗ Việt Phỉ, ngữ điệu ác độc “Mày nói linh tinh! Tao muốn kiện mày tội vu khống!! Chuyện mày được một ông già bao dưỡng ai mà chả biết? Còn đứng đây ra vẻ cái gì.
Tao không xin lỗi nữa.
Có giỏi thì kiện tao đi!”
Nói xong, Đường Hi xoay người muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy người đang đứng ở cửa lớp thì sững sờ.
Nhưng chỉ một lát sau cậu ta đã phản ứng lại, chạy nhanh ra ngoài.
Đứng ở cửa là Doãn Tân Thần, cậu ta vội chạy đến đây vì nghe thấy chuyện ầm ĩ.
Những người khác cũng phát hiện ra sự xuất hiện của Doãn Tân Thần, giả vờ quay đi coi như không biết.
Việt Phỉ vẫn còn chưa hết sốc trước những gì Đường Hi nói về việc cậu được bao dưỡng, nhìn qua Doãn Tân Thần thì lại thấy cậu ta bình tĩnh hơn nhiều.
Nhng trong mắt những người khác, cậu đang tỏ ra coi thường và thờ ơ đối với Doãn Tân Thần.
Doãn Tân Thần không đuổi theo Đường Hi mà đi tới chỗ Việt Phỉ: “Những gì cậu ấy nói không phải là cố ý đâu.
Tôi thay cậu ấy xin lỗi cậu.
Tôi sẽ bảo cậu ấy viết thư xin lỗi trên diễn đàn trường, thật sự xin lỗi.”
Nói xong, Doãn Tân Thần xoay người rời đi khỏi lớp học.
Triệu Chí Kính thở dài, chọc vào cánh tay của Việt Phỉ: “Không ngờ Doãn Tân Thần lại…”
Cậu ta cũng không biết nên dùng ngôn từ gì để diễn tả.
Bạn cùng phòng ăn ý bổ sung: “Thánh phụ.”*
*tương tự như “thánh mẫu”, nhưng DTT là nam nên đổi thành thánh phụ, giải thích đơn giản là kiểu người tốt đến bực mình.
Triệu Chí Kính: “Chuẩn! Tao khô lời luôn.”
“Nếu Đường Hi thực sự thích Giản Diệc, thì tao thấy Doãn Tân Thần cũng tội nghiệp thật đấy.”
“Vốn dĩ cậu ta đã khổ sở lắm rồi, tự dưng phát tình rồi bị Giản Diệc đánh dấu thì thôi, thằng Giản Diệc đó cũng không thích lại cậu ta.”
“Đừng nói nữa, cậu ta cũng là một trong hai người đã cắm sừng lên đầu Phỉ Phỉ của chúng ta đó.”
Việt Phỉ: “Lỗi cũng không phải tại Doãn Tân Thần, tao không trách cậu ta.”
Triệu Chí Kính nghẹn lời:” Sao mày cũng bắt đầu tỏa ra hào quang nhân đức vậy? ”
” Cút mẹ mày đi.
”
Thấy nhân vật chính không có phản ứng gì mạnh lắm, đám người đang hóng chuyện cũng từ từ tản ra.
“Mà này, ban nãy Đường Hi nói bao dưỡng là sao?” Triệu Chí Kính hỏi Việt Phỉ.
Việt Phỉ nhìn cậu ta: “Mày nghĩ sao?”
Triệu Chí Kính: “Nó tưởng bố mày là kim chủ đấy à? Tao nhớ nhà mày cũng khá giàu.”
“Làm sao tao biết được nó sẽ nói thế mà đi cãi lại.
Nó còn vừa tố tao gian lận đấy, giờ không hiểu thế nào mà thành bao dưỡng luôn!? “Việt Phỉ trợn trắng mắt.
“Không phải nó giận quá hóa rồ à? Triệu Chí Kính, mày còn tưởng thật mà đi tin mấy thứ thằng đó nói à?”
“Ngu như tró.”
“Đcm, bố mày đang lo lắng cho con trai Phỉ Phỉ của chúng ta bị tung tin đồn nhảm được chưa?!”
“Thằng xạo chó kia nói vậy mà cũng tin, mày tóm lại vẫn là đồ ngu.”
“Mịa mày đánh nhao không???”
Việt Phỉ đứng sang một bên mỉm cười nhìn đám cùng phòng cãi vã ầm ĩ.
Một lúc sau, cậu quay đầu nhìn cánh cửa phòng học trống trải, trong lòng Việt Phỉ dâng lên một cảm xúc khó tả.
Hóa ra Đường Hi thực sự thích Giản Diệc.
Ác ý của cậu ta đối với cậu không phải vì bênh vực Doãn Tân Thần mà là vì sự ích kỷ của bản thân.
Uổng công Doãn Tân Thần còn đích thân đi nhờ vả Cố Nguy vì cậu ta.
…!
Buổi tối khi Cố Nguy về đến Nam Loan Hương, trong nhà hoàn toàn tối om.
Bật đèn lên, hắn thấy phòng bếp sạch sẽ gọn gàng, rõ ràng là không có ai ở nhà.
“Chăm chỉ đi tới trường thật à?” Cố Nguy bật cười.
Cố Nguy ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, nới lỏng cà vạt, mở điện thoại ra, cũng không có tin nhắn nào chưa được đọc.
Ầy, đi đi về về mà chẳng thèm báo cho hắn một câu.
Dù gì cũng là hắn đuổi người ta đi mất, Cố Nguy đành chủ động nhắn tin cho Việt Phỉ.
Cố Nguy: Đang ở đâu?
Trong lúc chờ tin nhắn trả lời, Cố Nguy ngã xuống ghế sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngay sau đó, chuông điện thoại vang lên thông báo, có người trả lời hắn.
Việt Phỉ: Trường học, thư viện, phòng tự học.
Cố Nguy cười một tiếng, nhắn trả lời cậu: Cố lên.
Việt Phỉ: [Tạm biệt]
Thấy người đầu kia hơi giận dỗi mình, Cố Nguy tỏ vẻ đáng thương: Tôi về tới Nam Loan Hương mà không có đồ để ăn.
Việt Phỉ: Ồ, dì Trần qua đây nấu cơm cho tôi rồi.
Cố Nguy:…!
Việt Phỉ: Anh có thể nhờ Đường Duyệt tới đưa cơm.
Cố Nguy: Không nên ép buộc nhân viên tăng ca sau giờ hành chính.
Nếu Đường Duyệt nhìn thấy đoạn tin nhắn này, chắc hẳn anh ta sẽ có biểu cảm như meme gấu Pooh đọc báo.*
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Việt Phỉ: Vậy anh đi nấu ít mì mà ăn.
Nhìn thấy ai đó không có một chút thương xót áy náy nào, Cố Nguy biết rằng giả vờ đáng thương cũng vô dụng: Được rồi, cậu học tập cho tốt đi.
Việt Phỉ: [Cười] Sẽ mà.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Cố Nguy cũng không thực sự vào bếp nấu đồ ăn mà quay trở lại phòng làm việc trên tầng hai để tiếp tục làm việc.
Khoảng nửa giờ sau, điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên, là dãy số lạ.
“Xin chào, có phải anh gọi đồ ăn không ạ.”
“…” Cố Nguy sửng sốt một chút, “Cậu nhầm số rồi, tôi không gọi gì hết.”
Cúp máy, điện thoại lại rung lên một lần nữa.
“Không nhầm đâu, là số này mà, có phải anh Việt không?”
“…” Anh Việt còn có thể là ai? Cố Nguy hiểu ra, “Cậu chờ một chút.”
Sau khi lấy được đồ ăn, Cố Nguy đã chụp ảnh lại gửi cho Việt Phỉ.
Cố Nguy: Cơm hộp của cậu.
Việt Phỉ: À, tôi chọn nhầm địa chỉ khi gọi món, anh cứ ăn đi, tôi đã đặt hàng lại rồi.
Cố Nguy: Không phải cậu kêu dì Trần qua nấu ăn cho cậu à?
Việt Phỉ: Tôi ăn bữa khuya.
Cố Nguy liếc nhìn đồ ăn trong túi, đống đồ này hắn còn không ăn hết được, Việt Phỉ nói muốn ăn khuya rõ ràng chỉ là một cái cớ.
Nhưng hắn cũng không vạch trần cậu, chỉ đáp lại Việt Phỉ: OK.
Cố Nguy không có thói quen ăn đồ hộp, đôi khi gặp tình huống bất tiện cũng có thư ký giúp hắn mua đồ ăn ở khách sạn cho.
Sau khi mở đống đồ ăn ra một cách hứng thú, Cố Nguy chụp một bức ảnh khoe đồ rồi đăng lên vòng bạn bè.*
*Hình như là app weibo thì phải, cũng giống như Facebook mình share hay post gì lên thì có thể chọn chế độ chỉ bạn bè nhìn thôi í.
Beta đính chính, Wechat nhé ^ ^
“Bữa tối [Hình ảnh]”
Cố Nguy hiếm khi đăng mấy thứ liên quan đến cuộc sống lên vòng bạn bè, vậy nên khi mấy người ở trong danh sách bạn bè nhìn thấy post của hắn đều hoài nghi hai mắt của mình.
Ngay lập tức, đã có mấy người bình luận.
Cố Duy: Cố thị sắp phá sản?
Cố Kiều: Không, không, không, anh ơi, sao anh lại ăn loại đồ ăn này???
Đường Duyệt: Sao ông chủ buổi tối rồi còn hại người như vậy chứ, đăng mấy cái này lên khiến người ta thèm nhỏ dãi rồi.
Mẹ Cố: Tiểu Phỉ mua à?
Người xem 1: Tôi đã soi kỹ rồi, chắc chắn đây là món xào nào đó ở quán ven đường.
Người xem 2: Giá cổ phiếu công ty ngày mai sẽ tăng à?
Người xem 3: Hướng đầu tư của Cố thị trong quý tới??
…!
Cố Nguy không đọc tin nhắn, sau khi ăn tối và làm việc một lúc, hắn đến bể bơi ngoài trời ở tầng ba.
Sao trên bầu trời đêm nay sáng đến rực rỡ, Cố Nguy chụp một bức ảnh bể bơi vào ban đêm cho Việt Phỉ.
Cố Nguy: [Hình ảnh]
Việt Phỉ không trả lời ngay lập tức.
Sau khi Cố Nguy bơi được hai vòng bể thì nhận được tin nhắn mới từ Việt Phỉ.
Việt Phỉ: Tôi đang học hành nghiêm túc mà, sao lại gửi cho tôi mấy tấm hình như vậy?
Cố Nguy: Kiểm tra xem cậu có đang học chăm chỉ không hay là đang chơi điện thoại di động.
Việt Phỉ rất muốn đánh ai đó:…!Bai.
Trêu chọc người ta xong, Cố Nguy đi tắm và quay trở lại phòng làm việc trên tầng hai, vui vẻ tiếp tục công việc mà hắn không bao giờ có thể làm xong.
Chìm trong công tác đến tận đêm khuya, đến khi chuẩn bị nghỉ ngơi hắn mới biết Việt Phỉ gửi tin nhắn cho mình.
Việt Phỉ: Anh tắm ở tầng ba luôn à?
Đã hai giờ trôi qua từ lúc đó, Cố Nguy không biết cậu hỏi cái này là có ý gì, nhưng hắn vẫn trả lời.
Cố Nguy: Ừ.
Có gì à?
Việt Phỉ vội đáp: Không có.
Cố Nguy: Sau này cậu có thể lên đây bơi nếu muốn.
Việt Phỉ: Tôi không biết bơi.
Cố Nguy nhớ lại thông tin mà hắn đã đọc được: Quên mất, chưa đi ngủ à?
Việt Phỉ: Đang chuẩn bị ngủ thì bị tin nhắn của anh đánh thức đó.
Cố Nguy: Vậy tôi không nhắn nữa đâu, ngủ đi.
Việt Phỉ:…!
Quả nhiên Cố Nguy không nhắn lại nữa.
Trong ký túc xá, Việt Phỉ đang cuộn trong chăn ở trên giường, lúc xem mấy tấm ảnh chụp bể bơi Cố Nguy gửi đến, cậu tình cờ nhớ tới phòng tắm pha lê trong suốt mà mình từng ghé qua, không khỏi nghĩ việc Cố Nguy đang tắm trong đó.
AAAAA…!Sao tự dưng cậu lại tưởng tượng ra mấy thứ như vậy?
Hai ngày cuối tuần đến, Việt Phỉ trở lại Nam Loan Hương, Cố Nguy đi công tác nên không có ở đó.
Mặc dù không có ai giám sát, nhưng Việt Phỉ vẫn nhớ tới bản thân muốn kiếm học bổng, cảm thấy chơi bời không ổn lắm, chỉ có thể ép mình ở trong phòng, nghiêm túc học tập.
Nếu cậu đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu Cố Nguy không khiêu khích vài câu, chẳng lẽ Việt Phỉ lại không muốn đạt điểm cao trong kỳ thi chắc? Cậu cũng đã suy nghĩ đến chuyện đó, vì vậy mới tự giác dành thời gian nghiêm túc học tập.
Lâu rồi cậu không trở lại Việt gia, Việt Lạc và Việt Linh cũng rất nhớ anh trai, nghe nói Việt Phỉ quyết tâm học hành chăm chỉ, hai đứa hớn hở rủ nhau đến nhà cậu chơi.
Việt Phỉ bất lực, sau khi hỏi ý của Cố Nguy, cuối cùng cũng để hai đứa em đến Nam Loan Hương chơi vào cuối tuần.
Vào tối thứ Bảy, dì Trần đã làm trước một số món ăn nhẹ và để trong tủ lạnh, nhắc nhở Việt Phỉ chiêu đãi hai đứa em.
Việt Phỉ cảm động trước sự chu đáo của bà, đêm đó, cậu đề nghị với Cố Nguy về việc tăng lương cho dì Trần.
Việt Phỉ: Dì ấy chủ yếu nấu ăn cho tôi, vậy nên cứ chi tiền từ chỗ tôi đi.
Cố Nguy: Không cần đâu, tôi sẽ nói với Đường Duyệt, cậu không phải lo.
Cách đây không lâu, khi Việt Phỉ hỏi ý Cố Nguy về chuyện gì đó, cậu thường nhận được câu trả lời là tự mình tìm Đường Duyệt, nhưng bây giờ mọi chuyện đã thay đổi đáng kể.
Việt Phỉ có chút nghi ngờ Đường Duyệt không thể tiếp tục phụ trách chuyện của cậu có phải là vì bị ghen tị không, nên mới cố tình không gặp cậu để tránh hiềm nghi, nếu không thì việc này cũng khó mà giải thích rõ ràng được.
Đường Duyệt thích Cố Nguy.
Cố Nguy nhận ra rồi lo lắng rằng chuyện đó có thể ảnh hưởng đến thỏa thuận của hai người, vậy nên hắn đã chuyển Đường Duyệt đi.
Ừm…!quá hợp lý quá logic, nếu không phải Việt Phỉ còn có chút tế nhị, chắc chắn cậu sẽ ngay lập tức đi hỏi Cố Nguy rằng có phải cậu suy luận đúng rồi không.
Việt Phỉ: Anh không muốn tôi đi nói à?
Cố Nguy: Không, cậu để dành tiền đi, sinh nhật của tôi sắp đến rồi.
Việt Phỉ:…!
Ám chỉ trắng trợn trần trụi không thèm che giấu như vậy luôn?
Tiện trao đổi luôn sinh nhật, Việt Phỉ trả lời: Tôi biết rồi.
Sinh nhật của tôi là…!
Cố Nguy: 23 tháng 11.
Việt Phỉ hơi ngạc nhiên: Sao anh biết?
Cố Nguy: Tôi đã thấy thẻ căn cước của cậu rồi.
Việt Phỉ: Ồ!
Trùng hợp ghê, ngày sinh của Việt Phỉ và người trong sách là cùng một ngày.
Ngày 23 tháng 11, đây là lần đầu tiên Việt Phỉ mong đến ngày sinh nhật của mình.
Mấy năm trước đón sinh nhật, cậu nếu không phải đi làm bán thời gian ở cửa hàng thì cũng là phát tờ rơi trên đường.
Thậm chí thường phải mất vài ngày cậu mới nhớ ra rằng mình đã lớn hơn một tuổi.
Mà năm nay, hi vọng mọi thứ sẽ khác..