Đọc truyện Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn FULL – Chương 24
Rời khỏi văn phòng trường, Cố Nguy vẫn không buông tay Việt Phỉ ra, cậu cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo hắn đi ra ngoài.
Đang đi xuống lầu, ba người bị chặn lại bởi một sinh viên Alpha đang vội vàng chạy tới.
“Tiểu Phỉ, em không sao chứ!?”
Việt Phỉ đang hoàn toàn tập trung vào bàn tay đang nắm lấy mình của Cố Nguy, bỗng nhiên nghe được giọng nói quen thuộc, cậu ngẩng đầu nhìn người đối diện: “Giản Diệc?”
Giản Diệc cũng nhìn lại cậu …và Cố Nguy nắm tay nhau.
”Tôi vừa nghe nói Đường Hi báo em gian lận.
Đừng lo lắng, tôi tin em.
Tôi biết em không phải loại người như vậy” Giản Diệc cố gắng bỏ qua chuyện Việt Phỉ đang tay trong tay với một Alpha khác “Về phía thầy cô tôi sẽ giúp em giải thích.”
Việt Phỉ thấy hơi ngoài ý muốn, cậu không ngờ rằng hắn ta sẽ ra đây:”Không sao, cảm ơn cậu, bây giờ chuyện đang được điều tra, tôi sẽ không thừa nhận việc mình không làm, trường học cũng đã hứa sẽ cho tôi câu trả lời chính đáng.
“
Giản Diệc cũng gật đầu:” Đường Hi là bạn tốt của Doãn Tân Thần.
Cậu ta vu khống em như vậy là vì mối quan hệ của tôi với em.
Tôi sẽ nói cậu ta đích thân đến xin lỗi em.
“
”Không phải vội vàng đi xin lỗi như vậy.
” Cố Nguy vẫn luôn đứng ở một bên im lặng, đột nhiên nói: “Cậu nói nếu cậu ta có việc muốn nói thì tìm đến luật sưbên tôi, sau đó chúng ta có thể gặp mặt tại tòa.”
Đường Duyệt nhanh trí đi lên và đưa cho Giản Diệc một tấm danh thiếp.
“Phiền cậu nói cho cậu ta biết.” Cố Nguy cong miệng.
Một câu thôi cũng đủ phân rõ ranh giới với Giản Diệc và bọn họ
Vừa mới dứt lời, tài xế cũng đúng lúc lái xe chạy tới, Cố Nguy nắm lấy tay Việt Phỉ đưa lên môi một lát: “Về nhà thôi.”
Hơi thở ấm áp phả vào đầu ngón tay mát lạnh khiến Việt Phỉ căng thẳng mà siết chặt tay lại: “Ừm.”
Mặc dù biết vì bây giờ đang ở trước mặt người ngoài nên Cố Nguy mới “mở hàng kinh doanh”, nhưng lần này Việt Phỉ không theo kịp nhịp diễn của hắn, tim cậu đập loạn nhịp.
“Anh ta là ai?” Giản Diệc nhìn chằm chằm Việt Phỉ.
Vừa rồi Giản Diệc đã cố ý không để ý tới Cố Nguy, nhưng hiển nhiên Alpha trước mặt hắn ta không phải loại người đơn giản có thể rơi vào thế bị động.
Việt Phỉ cảm thấy hơi đau đầu.
Cậu phải giải thích Cố Nguy là ai bây giờ? Nói hắn là đối thủ tưởng tượng trong tương lai của Giản Diệc, và thậm chí còn là ông chủ tương lai của cậu ta và Doãn Tân Thần à?!
Cố Nguy nhìn sang Việt Phỉ, hắn cũng muốn biết Việt Phỉ sẽ giới thiệu mình với người trước mặt này như thế nào.
Bị hai Alpha nhìn chằm chằm cùng một lúc, áp lực của Việt Phỉ đột nhiên tăng lên gấp đôi.
“Anh ấy là… anh ấy là…” Việt Phỉ nhìn Cố Nguy, rồi nhìn Giản Diệc, “Anh ấy là ai thì có liên quan gì đến cậu?”
Mấy lời này vừa nói ra, khóe miệng của Cố Nguy đang cong lên lập tức căng ra thành một đường thẳng băng.
Giản Diệc nhướng mày.
Câu trả lời của Việt Phỉ khiến hắn ta cảm thấy rằng Alpha này chỉ là đối tác để Việt Phỉ chọc giận mình, có lẽ Việt Phỉ chỉ không thể tha thứ cho hắn vì đã đánh dấu Doãn Tân Thần, chứ không có quan hệ gì với người đàn ông trước mắt này.
Vì vậy, hắn tiến lên một bước, cố gắng kéo lấy cổ tay của Việt Phỉ, đột nhiên lại có một luồng tin tức tố mạnh mẽ được phóng ra, mang theo ý nguy hiểm cảnh cáo, làm não Giản Diệc đau như bị kim châm.
Cùng lúc đó, bàn tay to rộng của Cố Nguy nắm lấy Việt Phỉ, khiến cậu không thể đứng vững, loạng choạng bị Cố Nguy kéo vào lồng ngực.
Mùi nhựa thông hoang vu lạnh lẽo lại xông thẳng vào khoang mũi.
Sắc mặt Giản Diệc trở nên khó coi, nhưng hắn vẫn không dám động đậy.
Đường Duyệt vô thức đi lùi lại phía sau, vào lúc này, tin tức tố của Cố Nguy rất có tính tấn công với các Alpha đang ở gần.
Trước khi Việt Phỉ có thể phản ứng, Cố Nguy đã đưa tay trái lên, nâng cằm cậu để cậu nhìn lên.
“Trả lời lại, tôi là ai?”
Giọng nói vẫn trầm thấp quen thuộc, thậm chí còn mang theo chút ý cười, nhưng Việt Phỉ có thể hiểu được, câu trả lời của Việt Phỉ khiến hắn không hài lòng.
Nhận ra được sự bất mãn của hắn, Việt Phỉ ngẫm lại, hiện tại cậu đang ở bên ngoài, hơn nữa hai người họ vẫn là quan hệ đối tác trên hợp đồng, nếu đã đồng ý hỗ trợ nhau thật tốt như vậy, đáp án cậu vừa đưa ra quả thật không được thỏa đáng cho lắm.
Việt Phỉ dựa vào cánh tay của Cố Nguy, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Nguy, khoảng cách giữa hai người họ rất gần, cậu khẽ mở miệng, liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, mơi nói: “Anh là Alpha của em”
Nói mấy cái này ngay trước mặt Cố Nguy thật sự quá xấu hổ, Việt Phỉ vô thức co người lại, bàn tay phải đang đặt trên ngực của Cố Nguy cũng lặng lẽ siết chặt quần áo của hắn.
Giọng cậu không lớn nhưng cả ba người có mặt ở đó đều có thể nghe rõ từng câu từng chữ.
Cố Nguy hài lòng, buông tay đang đặt ở cằm Việt Phỉ xuống, liếc mắt nhìn cậu sinh viên Alpha không biết tự lượng sức mình ở phía đối diện.
Mặt của Giản Diệc xanh mét, tin tức tố mạnh mẽ của Alpha như đang kìm chặt khiến hắn ta không thể phản kháng.
Câu trả lời của Việt Phỉ như một tảng đá đè nặng lòng tự trọng của hắn rơi xuống đất.
“Cố tổng, chúng ta đang đứng ở trường học.” Đường Duyệt cẩn thận nhắc nhở sếp, vì để tránh việc các sinh viên Alpha còn trẻ tuổi dễ bị kích động, trường học không cho phép làm những việc như bạo lực bằng pheromones như vậy.
Cố Nguy ừ một tiếng tỏ ý đã biết, đồng thời cũng thu hồi lại lượng tin tức tố mình vừa phóng ra.
Việt Phỉ không biết cảm giác vừa rồi là do một lượng tin tức tố khổng lồ được phóng ra, cậu chỉ thấy hôm nay Cố Nguy xịt nước hoa gì mà nồng gay cả mũi.
Vậy mà nãy ở văn phòng cậu không để ý tới.
Đứng thẳng dậy, Việt Phỉ đứng thẳng dậy, kéo tay Cố Nguy nói: “Chúng ta đi về đi.”
Đột nhiên cậu cảm thấy người có chút nóng, nhưng sống lưng lại cứ rét run lên từng đợt, tốt nhất là nên về nhà sớm nghỉ ngơi, lăn lộn cả một buổi sáng rồi.
“Ừ.”
Nhớ tới Giản Diệc vẫn còn ở đây, Việt Phỉ nể tình hắn cũng là vì chuyện của mình nên mới chạy tới, tốt bụng nhắc hắn một câu: “Vậy cậu đi về lớp đi, giờ tôi muốn về nhà, việc của tôi nhà trường sẽ xử lý thật tốt.”
Cho đến mọi người đều lên xe rời đi, Giản Diệc vẫn đứng đó bất động.
Doãn Tân Thần bước ra khỏi chỗ khuất bên cạnh cầu thang thoát hiểm, tiến tới đứng bên cạnh hắn.
“Alpha kia là Cố Nguy, chủ tịch tập đoàn nhà họ Cố.
Dù cậu có chấp nhận hay không, hiện tại Việt Phỉ đang sống rất tốt.”
Không có cậu, Việt Phỉ vẫn sống tốt, thậm chí còn tốt hơn.
Mắt Giản Diệc đỏ lên, hắn ta quay đầu lại nhìn chằm chằm Doãn Tân Thần: “Nếu không phải do cậu…”
Nếu không có cậu ta, hắn và Việt Phỉ đã không đến mức này.
Doãn Tân Thần cười khổ: “Đúng vậy, là lỗi của tôi.”
Trách cậu chỉ là một Omega, trách cậu không kiểm soát được tin tức tố của mình, cũng do thuốc ức chế của cậu bị mất hiệu lực đúng lúc như vậy.
*
Trong xe, cửa sổ được mở xuống để gió thổi vào khiến Việt Phỉ cảm thấy dễ chịu hơn, mùi nhựa thông ban nãy lại biến mất, khiến Việt Phỉ tự hỏi có phải lúc nãy cậu vô tình làm nát chai nước hoa hắn mang theo khi cậu dựa vào lồng ngực của Cố Nguy hay không, mà mùi đột nhiên trở nên nồng nặc đến thế.
Nhưng Cố Nguy lại không nói gì, cậu cũng không thể hỏi Cố Nguy rằng có phải mình lỡ bóp nát nước hoa của người ta hay không được…!
Nhỡ bị bắt đền thì làm sao…..
Mặc dù bây giờ cậu cũng không đền nổi đâu…..
”Nghĩ về bạn trai cũ à?” Cố Nguy từ lúc lên xe vẫn luôn im lặng lại đột nhiên lên tiếng.
Việt Phỉ đang nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu lại ăn ngay nói thật: “Tôi đang nghĩ tới anh.”
Vốn dĩ đang có chút không vui- Cố Nguy, nghe vậy hơi dừng lại một chút: “… Vậy tiếp tục?”
Việt Phỉ: “Ò.
“
Một lát sau, Việt Phỉ đột nhiên mở miệng:” Beta không ngửi được mùi tin tức tố đúng không?”
Cố Nguy:.” Tôi là Alpha “
Việt Phỉ phớt lờ hắn, ánh mắt cậu lặng lẽ tia về phía Đường Duyệt: “Thư ký Đường, nãy quên chưa chào anh, lâu rồi không gặp nhỉ.”
Đường Duyệt:“ Haha, cũng không lâu đâu.
Cậu Việt, Beta thực sự không thể ngửi được mùi tin tức tố.
Tôi có một cô em gái là Beta.
”
“ Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.
” Nghe được câu khẳng định, Việt Phỉ gật đầu cảm ơn Đường Duyệt.
Cố Nguy: “Đường Duyệt, anh biết nhiều nhỉ.”
Đường Duyệt ho khan: “… Haha, Cố tổng quá khen.”
“Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?” Cố Nguy hỏi Việt Phỉ.
Việt Phỉ lắc đầu: “Không có gì, hỏi cho vui thôi, tôi thấy hơi tò mò về mùi tin tức tố.”
Xuyên được đến thế giới ABO, mà bản thân không thể ngửi thấy được mùi tin tức tố, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của nó khiến Việt Phỉ cảm thấy hơi lạc lõng.
Cố Nguy: “Nếu có tin tức tố, cậu muốn có mùi nào?”
Việt Phỉ: “Tôi á, vị cà chua rất ngon.”
Mặt Cố Nguy tối sầm lại, hắn không thích ăn cà chua.
“Đổi cái khác.”
Việt Phỉ: “Mùi thuốc lá?” Nghe rất manly nha.
Cố Nguy: “Đổi cái khác.” Hắn cũng không thích thuốc lá.
“Mùi nhựa thông?”
“Đổi cái khác đi.” Cái này trùng với mùi của hắn.
“Mùi ngao sò?”
“Hả?”
“Mà anh hỏi mùi hương tôi thích mà, không cần anh phát biểu cảm nghĩ đâu.”
“Bạn Tiểu Phỉ, hình như dạo này bạn không biết trên dưới gì hết?”
“Tôi hiểu rồi, từ nay tôi sẽ biết kính già yêu trẻ.”
Cố Nguy, người lớn hơn Việt Phỉ sáu tuổi: “…”
Việt Phỉ nín cười quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cách đây vài tuần, cậu không dám tưởng tượng được có ngày mình lại có thể làm trò trẻ con như vậy với Cố Nguy, sau khi kết hôn, cậu nghĩ rằng hai người sẽ chỉ diễn trước mặt người ngoài giống như bọn họ là cặp đôi mới cưới.
Nhưng từng ngày trôi qua, cậu cảm thấy Cố Nguy cũng không phải là người không thể tiếp cận được như trong sách.
Cố Nguy nhìn được bóng cậu phản chiếu qua cửa sổ đang híp mắt cười, vốn định nói ra mấy lời dạy dỗ người ta một chút, cuối cùng cũng chỉ biến thành một tiếng cười thầm.
“Kính già thì gọi anh đi”
“Anh ba?” Việt Phỉ nghe lời gọi theo.
Cố Nguy đã quen với việc người khác gọi hắn như thế này, nhưng chỉ một tiếng của Việt Phỉ lại khiến tiếng lòng hắn rung lên.
Hắn giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu Việt Phỉ, thong thả “ừ” một tiếng.
Việt Phỉ chưa bao giờ có anh trai, nhưng lấy mối quan hệ giữa cậu và Cố Nguy ra mà nói, nói là bạn đời hợp tác thì lại quá xa cách, gọi là bạn bè cũng không thực tế, gia đình thì nghe quá thân mật, bạn đồng trang lứa cũng không phải.
Vậy thì gọi Cố Nguy một tiếng “anh ba” nghe cũng không tệ.
Bằng cách này, tất cả sự chăm sóc của Cố Nguy đối với cậu bỗng trở thành một điều đương nhiên.
Xét về vị trí xã hội, nó giống như đứng xếp hàng trên đồi, từ cao đến thấp.
Cố Nguy cũng nghĩ như vậy.
“Anh ba ơi.” Sau khi ý thức được việc đó, Việt Phỉ cười cười gọi hắn.
Cố Nguy nghĩ rằng cậu đang chơi trò trẻ con làm nũng: “Ừ.” Dù xưng hô như vậy hơi ngại nhưng cũng…được
Việt Phỉ vẫn cười, nhưng không gọi thêm câu nào nữa.
______________________________
Tác giả có điều muốn nói:
Cố Nguy: Thực ra tôi không muốn làm anh em.
______________________________
Không biết có phải do mình không mà mỗi lần Giản Diệc xuất hiện là văn vở nó lại lủng củng hết cả í.
Còn một điều nữa là hôm nay mình vô tình tra truyện thì đã thấy có trang reup rồi nha nên có thể mình sẽ thực hiện chính sách vài chương edit vài chương QT, sẽ cố gắng note lại cho readers để các bạn chờ lên chương rồi đọc nha..