Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi – Chương 5
Ninh Hoàn bế mèo con về chỗ ở, y ngồi trên ghế mềm dựa người cạnh cửa sổ, mèo con bò đến cạnh tay áo y vươn móng vuốt hồng nhạt non nớt, muốn kéo y phục Ninh Hoàn để chơi.
Y giơ tay chọc chọc cái mũi màu hồng của mèo con, tên nhóc này ngửa đầu ngã phịch xuống, một lúc sau lại chạy qua bám vào y phục Ninh Hoàn bò lên trên.
Ninh Hoàn không có cách nào từ chối vật nhỏ này, đó giờ y vẫn luôn thích chơi với mèo con chó con, người nhà cũng biết sở thích của y.
Có một năm đến dịp sinh nhật Ninh Hoàn, trong cung còn gửi quà là một con báo tuyết nhỏ.
Tổ yến được mang lên Ninh Hoàn cũng đã nếm thử.
Y đúng là rất kén chọn, ăn, mặc, ở, đi lại đều phải tốt nhất, các hoàng tử chơi cùng y đều nói y bị tổ mẫu chiều hư, công chúa sống trong cung còn không kén chọn bằng y.
Tổ yến không hợp khẩu vị, Ninh Hoàn chỉ ăn một chút rồi để sang bên cạnh.
Bỗng dưng nhớ chẳng được mấy ngày nữa là phải cùng Mộ Cẩm Ngọc thành thân, cũng không biết của hồi môn của Định Viễn Hầu phủ có phong phú không —— nhưng nhìn tình hình chắc là không được nhiều, xem mức độ chán ghét của Mộ Cẩm Ngọc với y, khẳng định sau khi gả qua đấy y sẽ phải chịu chút đau khổ.
Lúc đó thì đừng nói là tổ yến, khéo ngay cả canh gà cũng uống không nổi.
Đầu bếp trong phủ Thái tử mà bắt nạt y, nấu toàn mấy món linh tinh khó nuốt thì thà y tự xuống bếp còn hơn.
Ninh Hoàn vừa nghĩ vừa từ từ ăn, vừa ăn thêm được một miếng lại để xuống, y không thể không tự an ủi: ngày mai không ăn được là chuyện của ngày mai, vẫn là tính chuyện của hôm nay trước đi, hôm nay y tuyệt đối không ăn cái này.
Đột nhiên Điệp Thanh lại gần Ninh Hoàn nói: “Tam tiểu thư, nhị tiểu thư đến.”
Hai tỷ muội này cũng không thân thiết gì, nhị tiểu thư Ninh Nguyệt ngày xưa thường xuyên bị nguyên chủ làm khó, nàng chủ động tìm tới cửa đúng là chuyện lạ.
Lòng bàn tay Ninh Hoàn ấn sau cổ mèo con, nhàn nhạt mở miệng: “Mời nàng vào đi.”
Điệp Thanh lên tiếng: “Vâng ạ.”
Trên mặt Ninh Nguyệt hơi có phần nôn nóng, nàng bước nhanh vào trong, nhìn thấy Ninh Hoàn liền vội gọi: “Muội muội.”
Ninh Nguyệt là thứ nữ[1], dù nàng có lớn hơn Ninh Hoàn thì cũng không thể làm gì bất lịch sự trước mặt y.
[1]Con vợ nhỏ/thiếp
Ninh Hoàn không đứng dậy, lia mắt nhìn nàng một cái.
“Nhị tỷ ngồi đi.”
Ánh mắt Ninh Nguyệt dừng trên mèo con đang trèo lên người Ninh Hoàn liền nhẹ nhàng thở ra, bấy giờ mới ngồi xuống đối diện, rụt rè nói: “Muội muội, con mèo này tên là Tuyết Mãn, lúc nãy tỷ đang cho nó ăn thì…”
Ninh Hoàn cứ nghĩ nàng vì chuyện của Điền Hạ mới tới đây, không ngờ là vì nhóc mèo này.
Ninh Nguyệt đã nuôi con mèo này được một thời gian, nhóc này ngày thường rất hay chạy lung tung, nàng vừa nghe nói Ninh Hoàn bế đi liền hơi sốt sắng.
Nếu bế đi nuôi nấng đàng hoàng thì tất nhiên Ninh Nguyệt sẽ rất vui, nhưng theo tính tình Ninh Hoàn thì chẳng thể nào là người sẽ chăm sóc mèo con, nàng sợ đối phương một khi không vui liền bóp chết nó.
Ninh Hoàng thả lỏng tay: “Ngươi mang đi đi.”
Tuyết Mãn lại không nhúc nhích, nó dùng đầu cọ cọ bàn tay Ninh Hoàn, dài giọng kêu “meo”.
“Tỷ ——” Ninh Nguyệt cũng không cố chấp muốn mang mèo con đi, nàng chỉ hay cho nó ăn thôi, “Trong vườn có rất nhiều mèo con, tỷ cũng không cho chúng ăn hết được, nếu muội thích nó thì giữ lại nuôi đi.”
Ninh Hoàn ngước mắt: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Còn một việc nữa, có liên quan tới Điền Hạ.” Ninh Nguyệt nói, “Hôm nay huynh ấy rơi xuống nước, nói với tỷ là do muội đẩy.
Tỷ cũng không tin lời nói từ một phía, muốn qua hỏi muội một chút.”
Ninh Nguyệt rất coi trọng vị hôn phu của mình, thân là thứ nữ muốn tìm một mối hôn sự tốt cũng khó, ngày đêm nàng đều lo lắng Ninh Hoàn sẽ câu Điền Hạ đi mất.
Nhưng tính cách nàng nhút nhát, chưa đề cập đến chuyện này bao giờ, hôm nay là lần đầu tiên nàng bày tỏ thẳng thắn.
“Nếu hắn là quân tử, không đi gần mép hồ thì cả đời này cũng không rơi xuống nước được.” Ninh Hoàn chậm rãi mở miệng, “Chọn phu quân phải cân nhắc thật kĩ.”
Ninh Nguyệt cười khổ: “Tỷ sao có thể tự quyết định được.”
Không hiểu sao thấy nàng cười Ninh Hoàn lại nhớ tỷ tỷ y.
Tỷ tỷ Ninh Hoàn tính tình hiền thục, cũng hay làm mấy chuyện như ra sau núi cho mèo hoang ăn, sau khi gả chồng thì chăm lo cha mẹ chồng cẩn thận tỉ mỉ, chỉ tiếc phu quân nàng là loại không biết tốt xấu, mang một nữ nhân từ kỹ viện về, không những thế còn vì nữ nhân này mà ra tay đánh tỷ tỷ, cuối cùng cả hai hòa ly.
Sau đó gia tộc phu quân của tỷ tỷ Ninh Hoàn nhanh chóng suy tàn, gã cũng đột ngột qua đời trong đêm.
Tất nhiên mấy chuyện này là do Ninh gia đứng sau, tuy lúc đó Ninh Hoàn còn nhỏ nhưng vẫn nhớ được rõ ràng.
Ninh Hoàn thản nhiên nói: “Không chừng sau này gã đột ngột chết ngươi liền có thể gả cho người khác.”
Hai mắt Ninh Nguyệt trợn to, lắp bắp nói: “Sao…!sao thế được?”
Thiếu nữ đối diện mỉm cười lạnh nhạt: “Người đều sẽ chết a.”
Hệ thống một thời gian không xuất hiện bỗng dưng lên tiếng: “Thành thân xong ngươi ngàn vạn lần đừng nghĩ cách giết Mộ Cẩm Ngọc, hắn mà chết ngươi cũng không sống được.”
Hệ thống chỉ thấy được sự bình tĩnh và vẻ ngoài xinh đẹp của Ninh Hoàn mà quên mất gia tộc y không một ai thiện lương cả, Ninh gia đã kiểm soát quân binh và triều đình nhiều năm, muốn làm gì thì làm.
Ninh Hoàn lớn lên trong gia tộc như vậy có thể tốt tới mức nào chứ?
Ninh Hoàn trầm ngâm một chút: “Không có ý định này.”
Y cũng biết mình chỉ là công cụ kích thích ý niệm hăng hái tranh đoạt ngôi vị hoàng đế của hắn mà thôi.
Ninh Nguyệt ngồi đối diện cũng không có định hỏi tội Ninh Hoàn, một là nàng không có cái gan đấy, hai là vị hôn phu tuy khó tìm nhưng rốt cuộc cũng chỉ là người ngoài, Ninh Hoàn mới là người một nhà.
Nàng đưa tay vuốt ve mèo con đang nằm trong lòng Ninh Hoàn, vẻ mặt rất buồn bã, một lúc sau liền rời đi.
Mèo nếu đã đưa Ninh Hoàn thì chính là của Ninh Hoàn.
Điệp Thanh đã thấy qua của hồi môn là vàng bạc châu báu, còn mang cả mèo thì chưa thấy bao giờ.
Toàn thân mèo con không bị bẩn, bộ lông trắng như tuyết cũng không có bọ chét linh tinh, nhưng Điệp Thanh vẫn bế nó vào phòng ấm tắm rửa sạch sẽ rồi dùng vải nhung lau khô.
Rất nhanh đã tới ngày thành hôn, sắc trời còn tối Ninh Hoàn đã bị gọi rời giường để búi tóc trang điểm.
Y lười biếng khép mắt lại, để ma ma giúp mình thoa chút phấn son, sau lại khoác lên bộ hỉ phục nặng trĩu.
Mái tóc dài đen tuyền được búi lên gọn gàng lộ ra vành tai, ma ma nhìn một lúc liền thấy Ninh Hoàn không xỏ lỗ, nàng do dự hỏi: “Vị tiểu thư này sao lại không xỏ lỗ tai? Giờ làm sao mà đeo hoa tai đây?”
Ninh Hoàn không nâng mắt nói: “Ta sợ đau, không cần đeo nữa.”
Mũ phượng cùng trang sức tinh xảo gắn trên đầu không hề nhẹ, hỉ phục cũng nặng nề đè lên người, đường chỉ thêu làm từ vàng bạc trên vải vóc ma sát qua lại vô cùng khó chịu, ma ma đến trang điểm cũng không thân quen với Ninh Hoàn, chỉ biết tam tiểu thư được cả nhà chúng tinh phủng nguyệt[2] đến mức cực kì khó chiều, trong lòng nàng thấy hơi buồn cười, chỉ xỏ lỗ tai thôi cũng sợ thì đêm nay chịu sao nổi? Còn nghe nói Thái tử là người thô bạo.
[2]Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ
Ma ma ghé vào tai Ninh Hoàn nói qua vài điều cần biết khi động phòng, sau đó liền nhét cho y một chiếc khăn màu trắng.
Ninh Hoàn cầm khăn, y biết đêm nay Mộ Cẩm Ngọc tuyệt đối sẽ không cùng y động phòng.
Hắn cực kì chán ghét cọc hôn sự được hoàng đế an bài này, có khả năng sẽ tới hậu viện tìm nữ nhân khác, lấy chuyện này để nhục nhã Ninh Hoàn.
Tối hôm nay cũng là lúc chuỗi ngày “mở rộng hậu cung” của Mộ Cẩm Ngọc chính thức bắt đầu, từ đêm nay trở đi hắn hoàn toàn buông thả bản thân, về sau càng gặp được các loại mỹ nhân muôn hình muôn vẻ, vừa thu phục mỹ nhân vừa ngồi trên ngôi vị hoàng đế.
Trước khi bước lên kiệu hoa, Ninh Hoàn vẫy vẫy tay với Tuyết Mãn đang trốn ở một góc, nó liền nhanh nhẹn nhảy lên hỉ phục của y, Ninh Hoàn nhân lúc không ai chú ý liền nhét Tuyết Mãn vào trong ống tay áo to rộng.
Sau đó khăn voan mỏng manh che lại gương mặt y, đập vào mắt đều là màu đỏ, Ninh Hoàn lười biếng với vào trong tay áo nắn nắn đệm thịt của mèo con.
Thời điểm rước dâu Mộ Cẩm Ngọc ngẩng cao đầu cưỡi ngựa, nhìn Ninh Hoàn được nha hoàn đỡ lên kiệu hoa.
Hắn hừ lạnh, quất roi cho ngựa quay đầu lại, con ngựa hí vang một tiếng khiến Ninh Hoàn rất tò mò, y muốn hất khăn voan lên để xem, nhưng khăn voan che quá kĩ không nhìn được gì cả.
Y cứ như vậy ngồi vào kiệu, mười sáu người nâng kiệu cũng không có gì thắc mắc, lảo đảo lắc lư nâng Ninh Hoàn vào phủ Thái tử.
Đến khi bái đường thành thân, mỗi người cầm một đầu dây tơ hồng, trên mặt Mộ Cẩm Ngọc cũng không có chút vui vẻ nào, trưng ra một khuôn mặt đen sì cùng Ninh Hoàn làm lễ.
Ninh Hoàn được đưa vào phòng tân hôn, thân là tân nương y chỉ có thể an phận ngồi trên giường chờ, ngồi hết mấy canh giờ chờ tân lang tiếp rượu quay về.
Tuyết Mãn rất ngoan, rúc vào người Ninh Hoàn ngủ không hề cựa quậy.
Y lại nhéo sau gáy mèo con.
Chẳng rõ đã chờ bao lâu, Ninh Hoàn biết đối phương sẽ không quay lại đây, y chịu ngồi chờ chỉ để diễn trò trước mặt ma ma, vì ngoài nha hoàn theo đến từ Ninh gia ở đây còn có người của phủ Thái tử.
Y muốn đem khăn voan xốc lên, còn chưa kịp duỗi tay ma ma đứng bên cạnh đã lạnh lùng mở miệng: “Thái tử phi, điện hạ còn chưa trở về, ngài kiên nhẫn đợi đi.”
Ninh Hoàn chắc chắn đối phương sẽ không tới, trong thoại bản viết nguyên chủ cứ ngồi như vậy suốt cả đêm.
Trong lúc y định trực tiếp kéo khăn xuống, bên ngoài bỗng dưng có tiếng bước chân, loáng thoáng còn nghe thấy nha hoàn kêu một tiếng “Thái tử điện hạ”, tay Ninh Hoàn cứng đờ, nghĩ trăm lần cũng không hiểu tại sao.
Trên người Mộ Cẩm Ngọc hơi có mùi rượu, hắn ra lệnh cho ma ma cùng nha hoàn trong phòng: “Lui xuống hết đi.”
Điệp Thanh thấy sắc mặt Mộ Cẩm Ngọc không tốt liền hơi lo lắng cho tiểu thư.
Khăn voan bị xốc lên, Ninh Hoàn cuối cùng cũng thấy ánh sáng, trong phòng tất nhiên trang hoàng đều là màu đỏ, ngay cả chăm đệm cũng đỏ rực, người thanh niên mặc hỉ phục đối diện mặt mũi âm u.
Mộ Cẩm Ngọc nheo mắt lại, bởi vì Ninh Hoàn thực sự quá lóa mắt, tóc đen như đổ mực được quấn lên thành búi, đôi con ngươi lạnh nhạt nhìn thẳng hắn, bộ dạng lãnh đạm này của y trái lại khiến trong lòng Mộ Cẩm Ngọc bốc hỏa.
Ninh Hoàn cười nhạt: “Thái tử điện hạ muốn cùng ta động phòng sao?”
Mộ Cẩm Ngọc lạnh lùng nói: “Cô có chết cũng sẽ không chạm vào loại nữ nhân giả nhân giả nghĩa như ngươi.”
Nghe thế Ninh Hoàn tò mò, vậy tự dưng hắn tới đây làm gì? Y hỏi hệ thống mấy câu nó cũng không trả lời, trực tiếp giả chết.
Mộ Cẩm Ngọc nói: “Nể mặt phụ thân ngươi, đêm nay cô ngủ lại đây.”
Ninh Hoàn bình tĩnh gọi người bưng nước ấm lên, y lau khô mặt, gỡ tóc thả xuống, hỉ phục nặng nề trên người cũng cởi.
Dù sao Mộ Cẩm Ngọc cũng thề sẽ không chạm vào y, y cần gì phải lo lắng, trong thoại bản người này một khi đã nói là sẽ giữ lời.
Trên giường có hai cái chăn, Ninh Hoàn đắp một cái, cái còn lại chặn giữa hai người: “Điện hạ nam tử hán, thân thể cường tráng tối ngủ cũng không cần chăn nhỉ? Chăn này để giữa ta và ngài, tránh cho nửa đêm ngài lấn sang bên ta ngủ.”
Đột nhiên xuất hiện một con mèo khiến Mộ Cẩm Ngọc giật mình, Ninh Hoàn bế mèo đặt lên chăn: “Ta nuôi.”
Mộ Cẩm Ngọc nói: “Không được cho mèo lên giường ngủ.”
Ninh Hoàn xách mèo con để lên gối của y: “Nó ngủ cùng ta.”.