Sau Khi Xuyên Sách Trở Thành Em Kế Nam Chính

Chương 8: Ớt Xanh Da Hổ​


Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Sách Trở Thành Em Kế Nam Chính – Chương 8: Ớt Xanh Da Hổ​


“Hahahahaha, Thiến Thiến, em đúng là một người tài.”
Giang Chính cười mém tắt thở, “em đây là đi vệ sinh, cả não cũng đi ra luôn hay sao.”
“Có cần anh giúp em điều tra lại camera để coi là vị thần tiên nào đã lừa gạt khăn giấy của em không.”
Giang Chính cho rằng chuyện hài này đủ để anh cười trong suốt một năm
“Không cần, cảm ơn.”
Dư Thiến nghe Giang Chính chế giễu mà khuôn mặt tê dại, nhân tiện trong lòng lại mắng người không quen biết đó một trận.
“Lại đây, chúng ta cũng thêm phương thức liên lạc đi, sau này nếu như em bị kẹt trong toilet, anh sẽ kiếm người tới cứu em.”
Giang Chính lấy điện thoại ra và lắc nó trước mặt Dư Thiến.
Dư Thiến muốn từ chối một cách nghiêm túc, nhưng nghĩ đến việc không kịp thời thêm phương thức liên lạc của mọi người mà dẫn đến hậu quả như vậy.

Cô vẫn âm thầm thêm WeChat của Giang Chính và lưu số điện thoại của anh.
Avatar WeChat của Giang Chính là chữ Z.

Dư Thiến lật lại avatar của Bạch Khải Minh, là chữ M.

Còn của Lâm Niệm Niệm là một avatar hoạt hình vô cùng dễ thương.
Dư Thiến cầm điện thoại và hỏi Giang Chính một cách chân thành: “Wechat của anh với anh Minh là để avater tình nhân đấy à?”
Đều là nền trắng chữ đen, cũng là chữ cái viết tắt tên.
“Không phải em đã biết quan hệ của anh và anh trai em từ rất lâu rồi sao.”
Giang Chính đặt tay lên người Bạch Khải Minh một cách bâng quơ.

Anh không muốn nói với Dư Thiến rằng chữ “m” trong hình avatar của Bạch Khải Minh không chỉ là chữ cái đầu tiên của tên anh ta, nếu phóng to bức ảnh, có thể thấy rằng nó thực sự là hai chữ cái “n”, Niệm Niệm.
“A Minh, hóa ra là 2 người sử dụng avatar tình nhân cơ à”
Lâm Niệm Niệm kinh ngạc nhìn Bạch Khải Minh, như thể cô mới phát hiện một bí mật lớn.
“Đừng nghe cậu ta nói nhảm.” Bạch Khải Minh vỗ tay Giang Chính ra, cau mày không vui.
Giang Chính vẫn cảm thấy sự việc chưa đủ lớn, vì vậy anh ta nghiêng người về phía Lâm Niệm Niệm và nói: “Niệm Niệm, em thiệt là đơn thuần.

Em coi Thiến Thiến nhìn một cái là biết quan hệ của anh với A Minh không đơn giản, chỉ có em ngây thơ, khờ khạo.”
“Giang Chính, câm miệng.” Bạch Khải Minh cuối cùng cũng hét lên một cách không khoan nhượng.

Khi Dư Thiến chứng kiến hỏa thủy đông dị (ý chỉ giá họa cho người khác) thành công, Giang Chính không còn cười nhạo cô nữa, khéo miệng cô khẽ nhếch lên một nụ cười khẩy.


Chuẩn bị bắt đầu tiết học với tâm trạng vui vẻ.
* * *
Khóa học một ngày đã kết thúc.

Các bạn trong lớp ồn ào bước ra.
Lâm Niệm Niệm kéo Dư Thiến lại, vừa đi vừa nói chuyện phiếm với nhau.
Ra đến cổng trường, một vấn đề khó xuất hiện.
Nhìn chiếc xe trước mặt, Dư Thiến nghĩ, cô nên ngồi ở đâu?
Một bên là Lâm Niệm Niệm nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi, còn bên kia Bạch Khải Minh thì cau mày lại.

“Thiến Thiến, chúng ta cùng nhau ngồi ghế sau nha, được không.”
“…”
Lâm Niệm Niệm trước giờ đều luôn ngồi chung xe với Bạch Khải Minh.

Bạch Khải Minh không nói gì, nhưng thật ra trong lòng anh rất vui, khoảng thời gian ngồi trên xe với Lâm Niệm Niệm mỗi ngày là khoảng thời gian hiếm hoi của hai người.

Thỉnh thoảng Lâm Niệm Niệm còn sẽ dựa sát vào anh..
Dư Thiến lại liếc nhìn Bạch Khải Minh và thấy rằng anh ta đang giả vờ thờ ơ và quay đầu sang một bên.
Trông có vẻ thờ ơ nhưng Bạch Khải Minh mãi vẫn không chịu lên xe, Dư Thiến cười muốn điên trong não.

Bạch Khải Minh, thiệt sự là một con người đàn ông muộn tao.
( “muộn tao”…!”
闷骚” : Kiểu ngoại lạnh trong nóng, bên ngoài tỏ ra vẻ lạnh nhạt thờ ơ nhưng trong lòng thì lại rất quan tâm)
Đối mặt với một người anh kế như vậy, Dư Thiến dĩ nhiên lựa chọn–ngồi ở ghế sau cùng Lâm Niệm Niệm!
Nhìn thấy Dư Thiến mở cửa băng ghế sau, hai mắt Lâm Niệm Niệm sáng lên, cô vội vàng ngồi vào, đóng cửa lại, nhìn thấy Bạch Khải Minh vẫn đang ở bên ngoài, Lâm Niệm Niệm có chút khó hiểu, “A Minh, anh không lên xe sao?”
Bạch Khải Minh nhìn Lâm Niệm Niệm một cách buồn bực, rồi bước vào ghế phụ.
* * *
Hôm nay Dư Thiến vừa mới chuyển trường, Vương Huệ hiếm khi mà về sớm.
“Thiến Thiến, hôm nay ở trường vẫn tốt chứ.”
Vương Huệ nhìn thấy Dư Thiến bước vào, vội vã ra đón cô.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi.

Con rất thích ngôi trường hiện tại.


Con có thể hiểu lời cô giáo nói, Anh Minh cũng rất chăm sóc con.

Các bạn trong lớp đều rất tốt.”
Dư Thiến ngồi bên cạnh Vương Huệ.

Nói kỹ về những chuyện vui gặp phải trong ngày hôm nay.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của mẹ, Dư Thiến cảm thấy chua xót.

Trước đây cô chưa bao giờ nói chuyện với mẹ một cách kiên nhẫn như vậy, cho đến sau này, cô không còn cơ hội nói ra điều mình muốn nói.
“Con vui vẻ thì tốt.” Vương Huệ vươn tay sờ đầu Dư Thiến, trong mắt tràn đầy nhẹ nhõm.
Con gái bà đã qua thời kỳ nổi loạn, nhưng trông con bé càng giống hồi nhỏ.

Vương Huệ bây giờ vẫn còn nhớ, rất lâu rồi, mỗi khi vợ chồng cô mệt mỏi, Dư Thiến lúc nhỏ thường tay chân vụng về xoa bóp và rót nước cho họ.
Mỗi lần về muộn, Dư Thiến lúc còn bé đều xách ghế, dắt theo Đại Bạch ra ngồi trước cửa nhà đợi cô về.
Nhưng sau đó, người chồng chết trong một vụ tai nạn ở công trường.

Để cho con bé có một cuộc sống tốt đẹp, bà phải đưa Dư Thiến về quê để ông bà nội chăm sóc trong ba năm.
Đợi đến khi có điều kiện đưa Dư Thiến về sống cùng, Dư Thiến đã trở nên nổi loạn, mỗi lần nói chuyện với con bé đều bị châm chích, thường xuyên bị Dư Thiến chọc tức đến đau lòng, nhưng bà chưa từng hối hận vì đã rời bỏ ba năm.
Bà không còn muốn con mình chỉ nhìn những đứa trẻ khác ăn, và không muốn con mình ốm đau nữa, bà còn phải đi vay tiền khám bệnh, nghĩ đến tiền..
“Thiến Thiến, con còn đủ tiền xài không, mẹ chuyển thêm cho con chút tiền nha.”
Khi Dư Thiến nghe những lời mẹ nói, nỗi chua xót trong lòng cô biến mất không còn tăm hơi.
“Không cần đâu, con vẫn còn tiền, mẹ ạ.”
Mẹ vẫn là người mẹ này, mỗi lần nói chuyện với mẹ, vẫn luôn là câu hỏi tiền có đủ không.
Ngay cả khi gọi điện cho mẹ, câu đầu tiên của mẹ cũng là “Có phải hết tiền rồi không? Không có tiền thì mẹ chuyển cho con”.
Cứ như thể cô chỉ biết đòi tiền thôi.
Thực tế, Dư Thiến không bao giờ tiêu tiền một cách xa hoa.

Trước đây cô chỉ cố tình chọc giận mẹ, chỉ cần mẹ đưa tiền là cô đều sẽ nhận, kể cả khi nhớ mẹ, cô cũng cố tình giả vờ gọi điện để xin tiền, nhưng thật ra cô không bao giờ xài tiền phung phí cả, số tiền này đều được cô cất giữ cẩn thẩn, ít nhất cũng có cỡ 5 số 0.
Mặc dù Dư Thiến đã từ chối, Vương Huệ vẫn muốn đợi một lát rồi chuyển một số tiền cho Dư Thiến.
Bởi lẽ bà cực khổ kiếm tiền, là để Dư Thiến được sống như những gì cô mong muốn.


Chưa kể Dư Thiến giờ đã trở nên ngoan ngoãn, bà lại tìm được người bạn đời, trong lòng đã không còn sự phiền não gì cả.
Một khi con người hạnh phúc, họ hận không thể đối xử với con cái họ tốt hơn nữa.
“Thiến Thiến, hôm nay con muốn ăn gì, mẹ sẽ nấu cho con.” Vương Huệ vui vẻ đứng lên, cười nhìn Dư Thiến.
Mẹ nấu cơm..
Dư Thiến nuốt một ngụm nước bọt.

Mấy năm trước đây tay nghề của mẹ cô khá là tốt, nhưng sau đó bà bận rộn với công việc và hiếm khi nấu ăn, thức ăn cô nấu bây giờ chỉ thuộc dạng có thể ăn được thôi.
“Mẹ, người hiếm khi mới có thời gian nghỉ ngơi, mẹ đừng có cực nhọc quá.”
Dư Thiến nhìn mẹ với vẻ mặt ngoan hiền.
“Không sao, mẹ đã lâu rồi không nấu cơm cho con.”
Dư Thiến nhìn vẻ mặt mong đợi của mẹ, trong đầu cô nhanh chóng bắt đầu suy nghĩ.
“Vậy thì..

làm một món ớt xanh da hổ.”
Món ăn này rất đơn giản.

Chắc hẳn là sẽ không sai sót gì.
“Còn gì nữa không?”
“Không, hết rồi, con lâu rồi không ăn cái đó, cho nên con muốn ăn món đó.” Dư Vấn vội vàng từ chối.
“Khải Minh muốn ăn gì? Dì sẽ làm cho con.” Vương Huệ quay lại nhìn Bạch Khải Minh, người vẫn đang giữ im lặng.
Bạch Khải Minh nhìn vẻ mặt kinh hãi của Dư Thiến, bình thản nói: “Không cần làm phiền dì, con ăn cái gì cũng được.”
“Đứa nhỏ này, sao con không có sở thích gì cả?” Vương Huệ cảm thấy bất lực với đứa con kế này, người luôn tỏ ra có chút lãnh đạm.
* * *
Cuối cùng, Vương Huệ vẫn nấu bốn món và một món canh, trong đó có món ớt xanh da hổ do Dư Thiến yêu cầu.
“Món ăn hôm nay có chút khác biệt.”
Khi Bạch Tấn tan sở về nhà, ông nhìn những món giản dị này với một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt của mình.
“Hôm nay là em nấu ăn.

Anh chưa từng ăn qua đồ em nấu.

Hôm nay Bạch tổng phải hảo hảo nhận xét nhận xét.”
Vương Huệ nhìn Bạch Tấn với một nụ cười tươi.
Dư Thiến co người lại trên ghế sô pha, nhìn mẹ cô, rồi nhìn chú Bạch.

Cô luôn cảm thấy có mùi cẩu lương giữa hai người này.
Bạch Tấn nghe lời Vương Huệ nói, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc: “Vậy hôm nay anh có khẩu phúc rôig.”
Bạch Tấn đặt túi công văn xuống, đi rửa tay rồi ngồi thẳng vào bàn ăn.

Dư Thiến và Bạch Khải Minh cũng ngồi xuống sau đó.
Dư Thiến gấp một quả ớt xanh và cẩn thận cắn một miếng.
May mà kỹ năng chọn ớt của mẹ vẫn còn, ớt xanh chỉ hơi cay, ăn khá thơm.
“Ớt xanh da hổ do mẹ con làm là ngon nhất.”
Bạch Tấn cũng gắp một miếng thịt xào, trầm trồ hướng Vương Huệ gật đầu.
Bạch Khải Minh lặng lẽ cắn một miếng rau xanh, luôn cảm thấy rau đó đã được xào quá chín.
Nhưng nhìn hai người nịnh nọt đủ kiểu bên cạnh, anh không khỏi nghi ngờ có phải vị giác bản thân có vấn đề.
Bạch Khải Minh: Đột nhiên cảm thấy bản thân không hợp với gia đình này.
Cha con nhà họ Bạch mỗi món đều gấp một lượt, nhưng tránh ra món ớt xanh da hổ.

Cả hai người đều không ăn cay.
Dư Thiến không có ai giúp đỡ để san sẻ gánh nặng nên cô đã ráng ăn hết ớt xanh với hai bát cơm.
Cô ăn đến độ Bạch Khải Minh không ngừng nhìn sang và thậm chí nảy ra ý định muốn ghi lại hình ảnh của cô để kích thích Lâm Niệm Niệm ăn cơm.
Dư Thiến cuối cùng cũng rời khỏi bàn với cái bụng căng tròn.
Muốn làm đứa con mamas girl thực sự không dễ dàng, còn phải chăm sóc lòng tự trọng của người mẹ già.
Dư Thiến nhìn chú Bạch vẫn đang nhẹ nhàng nói chuyện với mẹ cô.
Cô lại cảm thán trong lòng, Vương Gia Gia tìm cho mẹ mình một người chồng tốt tuyệt thế vô song như thế.

Là một người thưởng vị, nhưng lại có thể hạ thấp địa vị để nịnh nọt mẹ cô.
Tuy nhiên, chú Bạch, chú có thể đừng nói chuyện nấu nướng với mẹ cháu được không?
Dư Thiến nhìn mẹ mình được khen ngợi như thể bà muốn nhận nấu hết những bữa cơm tốt về sau.
Một tiếng than khóc trong tim.
Tình mẹ lâu lâu một lần là đủ, ngày thường cô vẫn nên thưởng thức những bữa cơm đầy mùi tiền bạc của dì giúp nấu thì tốt hơn.
* * *
Sáng hôm sau, Dư Thiến phát hiện ra rằng chiếc xe họ đang ngồi đã thay đổi.
Ban đầu xe của họ là xe năm chỗ.
Nhưng bây giờ nó được thay thế bằng một chiếc xe với hai hàng ghế đối diện ở phía sau.
Dư Thiến không biết chiếc xe đó gọi là gì, nhưng cô im lặng liếc nhìn Bạch Khải minh, ý đồ của anh còn có thể rõ hơn nữa không?
“Ba người, ngồi chiếc xe này tiện hơn.”
“Thiến Thiến.”
Lâm Niệm Niệm ra khỏi nhà và vẫy tay với Dư Thiến.

Thấy xe được đổi, cô cũng tò mò nhưng cũng không hỏi han gì.
Ngược lại, Giang Chính vừa ra khỏi nhà thì ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy chiếc xe này.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.