Đọc truyện Sau Khi Xuyên Sách Ta Nhận Nuôi Nhân Vật Phản Diện Thời Niên Thiếu – Chương 3
Tiền Ý Ý đi tố cáo rất có kĩ xảo.
Cô trở về nhà ông nội, đầu tiên ăn cùng ông một bữa cơm, hai ông cháu cùng nhau đi tản bộ để tiêu hóa thức ăn.
Tiền Ý Ý và ông nội thường xuyên nói về việc trong nhà, tiếp theo nói tới Tiền Mân Văn.
Tiền Mân Văn được tìm trở về nhà mới 20 ngày, tất cả tin tức của cô đều liên quan đến ba mẹ nuôi.
Vừa lúc sinh ra hai đứa bé bị y tá cố ý đánh tráo, một sản phụ trong đó bị xuất huyết nhiều dẫn đến tử vong, còn không có người nhà đến nhận. Đứa bé bị đánh tráo trở thành cô nhi đưa đến cô nhi viện, năm tuổi bị người ta nhận nuôi, đến năm 17 tuổi mới tìm được trở về. Quá khứ của Tiền Mân Văn rất đơn giản, chỉ có vài người trong cuộc sống của cô.
“Mân Văn lớn lên trong hoàn cảnh này, chỉ có thể dựa vào chính mình đứng lên, tính tình sẽ có chút quá khích…”
Tiền Ý Ý nghe ông nội nói về Tiền Mân Văn, gật đầu không đếm xỉa tới.
Ông nội nghiêng đầu nhìn cô một cái, cười như có như không: “Cháu ấy chọc giận cháu.”
Lời này không phải nghi vấn, là xác định.
Tiền Ý Ý không gạt ông nội, đem việc xung đột xảy ra một giờ trước theo góc độ khách quan nói ra rành mạch.
“Con biết chị ấy không thích con.” Tiền Ý Ý không có ý định giấu diếm việc mình không thích Tiền Mân Văn, “Nhưng ở nhà cũng tốt bên ngoài cũng tốt. Hai chúng con dù sao cũng là chị em trên danh nghĩa, hành vi này của chị ấy rất quá đáng. Nếu như hai tụi con không phải là chị em, chuyện này có thể làm tụi con kết thù.”
Tiền Ý Ý trực tiếp chỉ ra vấn đề.
Hành vi của Tiền Mân Văn có thể coi là đem phiền toái trả thù Tiền Ý Ý. Nếu nói lớn hơn, thiếu chút nữa đã hại Tiền Ý Ý.
“Con biết rõ chị ấy là con gái ruột trong nhà, con không muốn cùng chị không vui vẻ.” Tiền Ý Ý chăm chú nói ra. “Nhưng con cũng không muốn bị bắt nạt.”
Nguyên chủ sống thay thế Tiền Mân Văn 17 năm, Tiền Mân Văn không thích sự xuất hiện của cô, có chút ác ý là chuyện bình thường. Hiện tại Tiền Ý Ý thay thế nguyên chủ, những ác ý này chuyển đến người mình, Tiền Ý Ý có thể hiểu được.
Nhưng cô không thể hiểu được, hành vi hôm nay của Tiền Mân Văn, quá mức.
Cô không phải là nơi để Tiền Mân Văn trút giận, cũng không phải là thùng rác để Tiền Mân Văn trút nguy hiểm.
Ông nội trầm mặc một lát.
“Là cháu ấy quá mức.”
Ông nội trở về nhà, gọi điện thoại kêu cha Tiền đưa Tiền Mân Văn đến đây. Không bao lâu mẹ Tiền đưa Tiền Ý Ý đến nhà tổ phụ.
“Gọi cháu tới đây là muốn nói cho cháu biết, cháu ăn hết chuyện khổ trong quá khứ, có thủ đoạn là bảo vệ mình là chuyện tốt. Chỉ có điều không nên dùng mánh khóe đem chuyện của mình đổ lên người chị em mình, hai người đều họ Tiền, đều là con gái của Tiền gia.”
Đây lần đầu tiên Tiền Mân Văn và ông nội gặp mặt, hai con mắt ông nhìn thẳng cháu gái. Đáy mắt cô có chút chột dạ, ông không nói gì nhiều, chỉ không đầu không đuôi nói một câu.
Tiền Mân Văn vẻ mặt đau lòng, còn kèm theo khiếp sợ.
Mình mới là cháu ruột của ông nội! Nhưng ông nội lại dùng lời nói đánh vào mặt mình.
“Ông nội, cháu nghe được bạn học kia muốn làm bạn với Tiền Ý Ý, cháu chỉ nói Tiền Ý Ý là một cô gái hoạt bát thích kết bạn. Những chuyện khác cháu không biết.” Tiền Mân Văn biện minh.
Tiền Ý Ý cùng ông nội ngồi trên ghế sa lon, nghe được chuyện thú vị: “Chị biết ông nội nói cái gì không?”
Tiền Mân Văn biến sắc.
Cô khinh thường.
“Chị cùng em học không chung lớp, có thể cùng xuất hiện chỉ có chuyện đó. Cho nên chị nghĩ ông nội nói cái này.”
Tiền Mân Văn giải thích.
“Chị ơi, chị có thể cho em biết tại sao chị và người kia nói về em không?” Tiền Ý Ý cười tủm tỉm nói, “Đây không phải là việc của chị, đâu liên quan đến chị đâu?”
Cô muốn cùng Tiền Mân Văn bình an vô sự, không can thiệp chuyện của nhau. Từ khi Tiền Mân Văn về nhà, cô không hề nói chuyện với cha Tiền mẹ Tiền, tất cả liên hệ đều đã cắt đứt. Chính là vì muốn nói cho Tiền Mân Văn: Tiền Ý Ý cô không muốn đoạt bất cứ thứ gì của Tiền Mân Văn, hai người sẽ không có bất cứ xung đột lợi ích nào. Đợi cô trưởng thành rời khỏi Tiền gia, người thân của cô chỉ còn lại ông nội và chú.
Nhưng Tiền Mân Văn hết lần này đến lần khác muốn phóng bom đạn chống lại cô, việc này làm cho Tiền Ý Ý cảm thấy không thoải mái.
Cô là người không có đạo đức trước, vậy đừng trách tôi không có khách khí.
Tiền Ý Ý biết cha Tiền mẹ Tiền và Tiền Mân Văn đang nghĩ cái gì, cùng ông nội quan hệ gần gũi hơn, lấy tiền của ông để lấp đầy lổ thủng của công ty.
Tiền Ý Ý mời ông làm trọng tài trong việc này.
Tiền Mân Văn ấp úng.
Cô bị một thiếu niên xấu xí ở lớp kế bên nói cô không sạch sẽ, nhất thời phẫn nộ tát một cái. Có bạn học nói cho cô biết người đó là lưu manh, rất dễ gặp rắc rối. Phản ứng đầu tiên của Tiền Mân Văn là phủi bỏ chuyện này, làm dịu thù hận. Cậu ta không phải muốn có bạn gái sao, Tiền Ý Ý là vật thay thế của mình, để cô ta thay thế chuyện này không phải rất tốt sao.
Về chuyện phát sinh ở trước cổng trường đã truyền đi khắp lớp. Cô cũng biết Tiền Ý Ý suýt nữa bị kéo đi.
Có điều việc này không phải chủ ý của cô, cô không cần gánh chịu hậu quả. Huống chi cũng chả phát sinh chuyện này.
Hơn nữa, Tiền Ý Ý sao dám tố cáo mình trước mặt ông nội?
Cô ta xứng sao!
“Xin lỗi em gái cháu đi, chuyện này dừng lại ở đây.” Ông nội nói ra.
Mẹ Tiền cười làm lành nói: “Tiền Ý Ý trước kia rất thích kết giao bạn bè, Tiền Mân Văn chắc đã hiểu lầm. Mẫu thuẫn nhỏ của hai chị em không phải là vấn đề lớn, cha, con trở về sẽ nói Mân Văn.”
Ông nội liếc mẹ Tiền, cái nhìn có chút phức tạp.
“Đã như vậy, nếu hai người dạy Mân Văn có lỗ hỏng, Ý Ý các người đừng nhúng tay vào, để ông lão đây tự mình dạy.”
“Cha!” Mẹ Tiền khẩn trương, “Mân Văn mới là cháu ruột của cha, cha xa lánh nó sẽ làm nó bị tủi thân…”
Vành mắt Tiền Mân Văn đỏ ửng.
“Ý Ý đâu?” Ông nội không nhanh không chậm nói, “Đứa nhỏ này ở nhà 17 năm, từ nhỏ lớn lên trước mặt cha, các con quanh năm suốt tháng chỉ gặp được mấy lần, cha không trách hai con được. Nhưng các con đôi khi có bất công, sẽ làm đứa nhỏ bị oan ức.”
Tiền Ý Ý cũng học Tiền Mân Văn cúi đầu, chỉ có điều vành mắt cô không hồng. Giả bộ hai giây không nổi, mặt mày hớn hở đưa ông nội chén trà.
Ông nội yêu thương mình, cô rất vui vẻ. Về việc cha Tiền mẹ Tiền bất công, không liên quan đến cô. Sự ấm áp từ Tiền gia hầu hết đến từ ông nội, còn chút khác là đến từ chú nhỏ.
“Quyết định vậy đi, Mân Văn hai con dạy, Ý Ý để cha.” Ông nội quyết định dứt khoát, “Cho dù cha không còn, nó cũng còn chú nhỏ.”
Mẹ Tiền không dám đáp ứng, nếu đáp ứng, về nhà cha Tiền sẽ làm ầm ĩ với bà một trận.
“Cha đừng nóng giận, Mân Văn mới về nhà nên không quen thuộc với em gái. Hai chị em là song bào thai, tách ra nuôi sẽ không tốt. Hai tụi con sẽ cố gắng không để Ý Ý và Mân Văn bị oan ức.”
Mẹ Tiền cẩn trọng nói.
Ông nội không nói gì.
Mẹ Tiền cắn răng, đẩy Tiền Mân Văn: “Xin lỗi em gái đi.”
Tiền Mân Văn gắt gao cắn môi, trong lòng rất không thoải mái.
Cô đâu làm sai điều gì, rõ ràng là Tiền Ý Ý không tốt chiếm lấy gia đình của cô, còn đi tố cáo với ông.
“…Xin lỗi.” Tiền Mân Văn khóc nức nở xin lỗi.
Ông nội không thích cô, cô cũng không ưa ông nội!
Sự tức giận của Tiền Mân Văn thể hiện rất rõ ràng, thiếu nữ 17 tuổi chưa học được cách che dấu tâm tư, người khác đều nhìn ra được.
Lão gia thở dài.
“Hai người trở về đi, không có việc gì thì đừng đến. Tôi ở chỗ này với Ý Ý là được rồi.”
Mẹ Tiền chỉ có thể dẫn Tiền Mân Văn đi ra.
Về vấn đề của Tiền Mân Văn, Tiền Ý Ý không nhắc lại. Cô biết rõ ông nội không phải không bảo vệ Tiền Mân Văn, Tiền Mân Văn dù sao cũng là cháu ruột của Tiền gia. Chẳng qua là do chuyện này Tiền Mân Vân quá vô lý.
Tiền Mân Văn là cháu ruột của ông nội, Tiền Mân Văn được nuôi dưỡng không tốt, ông sẽ tức giận. Cô không muốn làm ông nội không vui.
Tiền Ý Ý tránh nói tới chủ đề không vui, thay vào đó nói những việc vui vẻ thoái mái hơn, làm cho ông cười ha ha.
Hai ngày cuối tuần Tiền Ý Ý ở nhà ông nội, ngày thứ hai khi vừa đến lớp, cô bị bạn cùng lớp vây quay.
“Nghe nói cậu bị Bành Huy lớp 10 ăn hiếp hả?”
Sự truyền bá tin tức của học sinh rất là nhanh, trải qua ngày cuối tuần, cả trường ai cũng biết Bành Huy trêu chọc Tiền Ý Ý, Lương Quyết Thành vừa vặn đi ngang qua giải quyết chuyện này.
Nhậm Kha nhỏ giọng nói với Tiền Ý Ý: “Mọi người muốn biết có phải cậu quen biết với Lương Quyết Thành hay không.”
Tiền Ý Ý nhíu mày mở sách giáo khoa: “Ừ?”
Lương Quyết Thành vẫn chưa đi học, chỗ bên cạnh vẫn còn trống.
“Lương Quyết Thành cứu cậu đó, bạn học Tiền, cậu là bạn gái của Lương Quyết Thành hả?” Một bạn học cười hì hì hỏi, “Để cho một tội phạm giết người xuất hiện, mị lực của bạn học Tiền không nhỏ đâu.”
“BA”, Tiền Ý Ý gấp sách thật mạnh lên bàn, sắc mặt thản nhiên nói: “Có ai thấy cậu ấy giết người chưa?”
Mấy người khác không thèm để ý: “Tất cả mọi người đều nói như vậy. Hồi cấp hai cậu ta giết cha mình.”
“Là bố dượng.” Nhậm Kha ở bên kia nói nhỏ, “Tớ cùng cậu ấy học cùng trường cấp hai, bố cậu ấy bạo…”
“Như vậy không thể gọi là giết người à. Bạn học mới, cậu đừng để khuôn mặt ấy đánh lừa, Lương Quyết Thành không có nhân tính đâu.”
Người bạn kia vẫn còn lải nhải: “Cậu ta giết người quá xuất sắc, học trưởng trường cấp ba bên cạnh suýt chút nữa bị đánh chết, tất cả mọi người đều nói cậu ta là tên điên.”
“Bạn học, nếu đầu óc không nhớ rõ thì đừng có nói lung tung. Tôi nhớ rất rõ việc này.” Ánh mắt Tiền Ý Ý rất lạnh lùng, “Cha dượng của bạn học Lương bạo hành mẹ và em gái cậu ấy, lúc cậu ấy bảo vệ mẹ và em gái không cẩn thận đẩy bộ dượng đụng vào miệng thủy tinh. Cái này trong miệng cậu nói là tội phạm giết người à? Có có bản lĩnh thì cả đời bị ai ăn hiếp thì đừng có đánh trả lại, đánh trả một cái, cậu sẽ trở thành tội phạm.”
Sắc mặt của người kia đầy lúng túng: “Tất cả mọi người đều nói như vậy, cậu tích cực thế làm gì. Còn nữa, tôi sẽ không bị người ta ăn hiếp.”
“Lúc trước sẽ không, về sau chưa chắc.” Tiền Ý Ý lắc lắc điện thoại, “Cậu có tin khoảnh khắc tiếp theo, sẽ có người bị bắt nạt muốn nhảy lầu, hay muốn giết người không?”
Bạn học kia rốt cuộc cũng nhớ tới, bạn học sinh mới chuyển tới là đại tiểu thư trong truyền thuyết.
Sắc mặt người kia xấu hổ không thôi, mất mặt mũi hổn hển vứt lại một câu: “Lại là một nữ sinh nông cạn chỉ biết nhìn mặt.”
Người học sinh kia rời đi, có ít người vây quay Tiền Ý Ý tản ra. Bọn họ đến để xem náo nhiệt, không phải đến để nghe sự thật.
Tiền Ý Ý không làm chuyện trở nên quan trọng.
“Cậu biết!” Nhậm Kha còn chưa đi, cậu ghé vào bàn hai mắt tỏa sáng: “Tớ nói rõ sự thật cho bọn họ Lương Quyết Thành không phải là người xấu, tội phạm giết người. Nhưng bọn họ đều không tin.”
“Không liên quan đến bọn họ, mấy người đó chỉ tin tưởng những lời đồn đại.”
Tiền Ý Ý mở bài thi ra, bắt đầu giải đề.
Thời kỳ niên thiếu của nhân vật phản diện trải qua với sự cô lập và bài xích, sống khó khăn một mình trong thời gian ngắn.
Có lẽ cũng không phải một mình, anh cũng có hai người bạn bè thân thiết.
Ngoài cửa là tiếng cười toe toét của con trai, cách cửa sổ cũng nghe thấy được âm thanh đập bóng rổ trong hành lang. Sau đó cửa mở ra, 3-4 nam sinh đi tới hàng cuối cùng.
“Lương ca thật tuyệt vời, lần sau chúng ta đánh phía tây cũng không thành vấn đề.”
“Lương ca không đi, đám người phía tây chơi quá bẩn, tao không muốn chơi với tụi nó nữa.”
Mấy nam sinh cười toe toét. Lúc Tiền Ý Ý đang ghi đề, trên bàn học xuất hiện một bóng người.
“Nhường cái coi.”
Tiền Ý Ý dừng bút, ngẩng đầu.
Lương Quyết Thành kéo cao tay áo, một tay cầm cặp. Trên mặt không biết là mồ hôi hay là nước, lộ ra toàn bộ khuôn mặt.
Ánh mắt thiếu niên lạnh lùng, dường như không hề ngạc nhiên khi bên cạnh mình có thêm một người. Ánh mắt nhìn vào cửa sổ sau lưng Tiền Ý Ý.
Tiền Ý Ý đứng dậy né người, Lương Quyết Thành ngồi xuống.
Cô ngồi một bàn một người đã quen, lúc Lương Quyết Thành vừa ngồi xuống, Tiền Ý Ý cảm giác không gian đang khẩn trương.
Nam sinh vừa mới vận động xong, nhiệt khí theo cánh tay anh tràn ra.
Anh trực tiếp ghé vào bạn học, ngủ.
Lương Quyết Thành ngủ hai tiết, âm thanh điện thoại nhắc nhở có tin nhắn vang lên. Anh không kiên nhẫn mở ra, đang muốn nhấn vào chế độ im lặng thì trên màn hình điện thoại nhảy ra một cái tin nhắn.
“Tiền Ý Ý mới chuyển tới thích cậu à?”
Lương Quyết Thành dừng tay.
Anh nhìn sang bên cạnh.
Nữ sinh bên cạnh đang ngồi nghe giảng bài. Cô rất nghiêm túc, ngòi bút trên tay đong đưa, chữ viết rất rõ ràng chỉnh tề.
Lương Quyết Thành bối rối tản đi, tỉnh táo hơn nhiều.
Ngủ không được anh dứt khoát nhìn mấy tin nhắn phía trên, làm sao lại nói đến học sinh mới chuyển trường.
“Lương ca Lương ca, lúc chúng tớ vừa mới tới, nghe nói học sinh mới bảo vệ cậu đó!”
“Mẹ nó, còn vả mồm lại cái đứa nói mò, bị học sinh mới làm cho tức giận trở về!”
“Lương ca, có phải cậu thật sự giúp học sinh mới hay không?”
“Tiền Ý Ý mới chuyển tới thích cậu thật à?”
Lương Quyết Thành nhìn chằm chằm vào mấy dòng tin nhắn, đóng điện thoại.
Anh lần nữa nằm lại trên bàn học, một chút buồn ngủ cũng không có.
Tiền Ý Ý và Lương Quyết Thành ngồi cùng bàn một ngày, bình an vô sự.
Buổi chiều tan học, Tiền Mân Văn đứng ở cổng chờ Tiền Ý Ý.
“Ý Ý.”
Cô cùng mấy nữ sinh lớp 1 vai kề vai đứng đấy, xa xa đứng vẫy tay với Tiền Ý Ý.
“Chị chờ em cùng về nhà, hôm nay chúng ta tới nhà ông nội.” Tiền Mân Văn cười không hề lo lắng, giống như mình và Tiền Ý Ý là chị em thân thiết, “Hôm nay chị tự mình xuống bếp nấu cơm cho ông.”
Tiền Ý Ý dừng lại.
“Chị tự mình đi đi, em hôm nay có việc rồi.”
Tiền Mân Văn cười rất khó coi.
“Em có chuyện gì sao, còn quan trọng hơn ông à?”
Tiền Ý Ý lười biếng: “Không phải chị nói em thích làm quen bạn mới sao, đương nhiên là đi chơi với bạn rồi~”
“Chị, gặp lại sau.” Tiền Ý Ý phất phất tay, đi thẳng qua người Tiền Mân Văn.
“Tiền Ý Ý!”
Tiền Mân Văn không cười nổi. Tiền Ý Ý không đi, cô không dám đi một mình tới nhà ông! Nếu không đi thì làm sao thân thiết lên được.
Quả thật rất tức giận!
“Em gái cậu tính tình nóng nảy quá.” Nữ sinh bên cạnh nói.
Tiền Mân Văn lập tức nói lại: “Em ấy ở nhà bị ba mẹ chiều hư, tình tình không được tốt lắm.”
“Lương ca, sao cậu còn chưa đi?”
Sau lưng có mấy nam sinh đi xe đạp đang đùa giỡn.
Lương Quyết Thành nghe Tiền Mân Văn nói những lời này, ngước mắt lên nhìn cô ta một cái, hờ hững thu lại ánh mắt.
Con nhóc ngồi cùng bàn với mình thật đáng thương, lại bị mấy người khác bịa đặt.
“Nữ sinh bị làm hư thật đáng ghét, sẽ không cùng người khác nói chuyện. Kiêu ngạo như vậy mà, cô ta cho rằng cô ta là ai…”
Xe đạp phanh lại, Lương Quyết Thành để xe đạp chặn lại ba nữ sinh trước mặt, ánh mắt âm u nhìn vào người đang nói chuyện.
Cô bé kia ngồi xổm xuống, rụt bả vai.
Các cô hai mặt nhìn nhau, không biết làm thế nào lại để vị trước mặt chú ý.
“Mắt bệnh thì đi khám bác sĩ, đừng có để bị mù.”
Giọng nói Lương Quyết Thành lạnh lùng, ba cô gái rụt cổ lại không dám lên tiếng.
Vu Tiếu và Chu Ba phía sau anh liếc nhìn nhau, đều trông thấy sự kinh ngạc từ đối phương.
Sao Lương ca lại đột nhiên ghét mấy nữ sinh này? Mấy nữ sinh này có gì đặc biệt?
Vu Tiếu chợt nhớ tới cái gì, phát âm thầm trong miệng: “Tiền, Ý, Ý.”
Chu Ba suýt chút nữa trừng lòi con mắt.
Nếu Lương ca thật sự thích học sinh mới chuyển tới, anh em như bọn họ có nên góp chút sức không?
Sáng ngày thứ hai, lớp 11 quanh năm thiếu phần tử lại đến đông đủ, đồng loạt quanh đầu, ánh mắt như lửa nhìn chằm chằm Tiền Ý Ý.
Tiền Ý Ý nghĩ bọn họ đang nhìn Lương Quyết Thành, bình tĩnh lật một trang sách, tiếp tục làm bài.
Mà Lương Quyết Thành khó có lúc không ngủ, một tay chống cằm nhìn hư không.
“Mọi người im lặng.”
Lão Trương trước lúc dạy đi vào phòng học, gõ bảng đen.
“Hàng cuối cùng, đám người Vu Tiếu Đặng Tiểu Tĩnh chuyển lên phía trước, lớp chúng ta chuyển tới một nhóm học sinh mới.”
Lớp 11 đều hôn mê rồi.
“Còn có nhóm học sinh mới?”
“Một loạt đi, đây là tới mấy người đây?”
“Trường nào mới bị phá à?”
Bàn ghế đã được chuẩn bị tốt ở ngay cửa, mấy người Vu Tiếu chen lấn vào mấy chỗ phía trước, để lại một hàng trống phía sau.
Ngoài cửa mấy học sinh chuyển trường ôm bàn học trực tiếp đi vào.
Lớp học quá ồn, Tiền Ý Ý đặt bút xuống, ngẩng đầu lên.
Bốn học sinh mới tới còn mặc đồ đồng phục cũ, âu phục màu xanh đậm, gạch cà- vạt, còn có giày da bóng lưỡng
Đây là đồng phục trường quý tộc trước kia Tiền Ý Ý học.
Bạn trong lớp đều nhận ra được, bảy miệng tám lưỡi ồn ào thảo luận.
Bọn phú nhị đại trường quý tộc sao lại đến chỗ bọn họ học?
Bốn học sinh mới đem bàn học đặt bên cạnh vị trị của Tiền Ý Ý.
Ba nam một nữ vây quay Tiền Ý Ý, tươi cười xán lạn.
“Tiểu Ý Ý, bọn tớ đến giúp cậu.”
Tiền Ý Ý cười híp mắt, trong mắt đầy vui mừng. Mà Lương Quyết Thành bên cạnh dùng ánh mắt thản nhiên đảo qua mấy học sinh mới chuyển tới, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhóc đáng thương cũng không… quá đáng thương lắm.