Đọc truyện Sau Khi Xuyên Sách Ta Nhận Nuôi Nhân Vật Phản Diện Thời Niên Thiếu – Chương 14
Edit: Nhất
Vu Tiếu gửi wechat đến kịp thời giải cứu Lương Quyết Thành.
Lương Quyết Thành nhẹ nhõm thở dài một hơi, vì muốn tăng sự thuyết phục, còn đưa wechat của Vu Tiếu cho Tiền Ý Ý xem.
“Lương ca, đến sân bóng rổ giải cứu gấp moah moah QAQ.”
Anh dùng lý do lớn nhất, uyển chuyển từ chối yêu cầu học bù của Tiền Ý Ý. Tiền Ý Ý cũng không sao cả, cô cũng không vội, dù sao sắp xếp lại bài cũng cần rất nhiều thời gian.
Lương Quyết chờ người đến đón Tiền Ý Ý xong, dẫm lên xe đạp như dẫm lên Phong Hỏa Luân, nhanh như chớp biến mất khỏi tầm mắt Tiền Ý Ý. Bóng lưng lao nhanh về phía trước, nếu người nào không biết sẽ hiểu lầm người này đang chạy trối chết.
Cất bước Lương Quyết Thành, Tiền Ý Ý cũng nghỉ tiết buổi chiều. Về nhà lập tức mở máy tính, mở trò chơi đang hot nhất hiện nay, điên cuồng chơi và phát tiết thay mẹ Tiền.
Sáng hôm sau, khi Tiền Ý Ý đến cổng trường, nếu như đang là quan hệ trai gái cô có nên để Lương Quyết Thành đến đón mình không nhỉ? Hay là gửi tin nhắn, điện thoại làm bằng chứng?
May mắn thay, Lương Quyết Thành hôm nay rất có tinh thần. Anh ngày thường không thấy bóng dáng đâu, hôm nay lại xuất hiện sớm trong lớp học.
“Sớm.”
Tiền Ý Ý cười tủm tỉm khoác tay với Lương Quyết Thành.
Lương Quyết Thành lấy một ly đậu nành táo đỏ từ trong hộp bàn đặt trước bàn Tiền Ý Ý.
Hôm qua anh đã đọc rất nhiều lời khuyên và kinh nghiệm cách làm bạn trai. Trong đó điều thứ nhất có nói nếu người nữ đó là bạn cùng lớp, thì hãy nhớ đem bữa sáng đến cho cô ấy.
Gia đình Tiền Ý Ý chỉ ăn sáng ở nhà, không cần anh vẽ vời ra chi cho thêm chuyện.
Nhưng nếu như cô không uống, thì anh cũng không uống.
Tiền Ý Ý được sủng mà lo sợ: “Cảm ơn.”
Tiền Ý Ý lấy điện thoại, chụp ly sữa đậu nành.
Cô gửi vào nhóm bạn bè.
“Buổi sáng không ăn sáng, may có bạn trai mua.”
Trong nhóm bạn này chỉ cha mẹ Tiền.
Nói cách khác, hành động ân ái này chỉ để cho cha mẹ Tiền hết hy vọng mà thôi.
Lương Quyết Thành vô tình ngước mắt lên, thì thấy Tiền Ý Ý đang gửi trong nhóm bạn bè, cậu không được tự nhiên quay đầu chỗ khác.
Được rồi, tất cả đều theo cậu.
Buổi tự học sáng bỗng nhiên yên tĩnh đến lạ thường.
Hàng trước có một nữ sinh quang minh chính đại lấy kính trang điểm, điều chỉnh hướng nhắm ngay chỗ của Tiền Ý Ý và Lương Quyết Thành.
Tiền Ý Ý ngẩng đầu phất tay: “Bạn gì ơi, mong cậu điều chỉnh sang hướng khác.”
Nữ sinh hoảng hốt dời tấm gương đi.
“Bạn học Lương,” Tiền Ý Ý cảm thấy mỹ mãn quơ quơ ly đậu nành, “Cảm ơn cậu.”
“Phải rồi, cậu gửi Wechat đi, sau đó lưu số điện thoại.” Tiền Ý Ý muốn diễn phải diễn cho hết, không để xảy ra bất cứ sai xót nào, cẩn thận tỉ mỉ.
Lương Quyết Thành không do dự, đọc số điện thoại của mình.
Toàn trường người có khả năng có số điện thoại của Lương Quyết Thành chắc chỉ có thầy giáo và Vu Tiếu Lão Ba, bây giờ có thêm Tiền Ý Ý.
Đến lúc ghi tên, Tiền Ý Ý mặt không đổi sắc điền: “AAA hôn bạn trai.”
A là chữ đầu tiên trong danh bạ, tên hôn nhẹ bạn trai rất phù hợp với những cô gái tuổi teen vừa mới yêu.
Lương Quyết Thành trơ mắt nhìn Tiền Ý Ý ghi cái tên kia vào, không nói được câu nào.
Vừa nghĩ tới sau này nếu gọi điện trả thù lao cho Tiền Ý Ý, màn hình di động sẽ hiện lên cái tên này, nửa điểm muốn gọi cũng không có.
Tiền Ý Ý thêm số di động, sau đó để Lương Quyết Thành lưu số của cô.
“Nhớ ghi tên hơi buồn nôn một tý,” Tiền Ý Ý chỉ huy chó độc thân lâu năm, “Đừng nên quá đứng đáng, càng sến càng tốt.”
Lương Quyết Thành cảm thấy Tiền Ý Ý đang lấy việc công làm việc tư.
Nhưng tên không nghiêm chỉnh…
Lương Quyết Thành ho một cái, nhấn tên Tiền Ý Ý lưu vào danh bạ.
A dâu tây nhỏ.
Đây là tên không nghiêm chỉnh nhất mà Lương Quyết Thành nghĩ ra.
Tiền Ý Ý không thể hiểu được, nhưng vẫn chỉ điểm: “Buồn nôn hơn nữa đi.”
Lương Quyết Thành bình tĩnh nhìn cô, bất đắc dĩ thêm hai chữ.
A hôn nhẹ dâu tây nhỏ.
“Sao lại là dâu tây?” Lúc này Tiền Ý Ý mới hiếu kỳ hỏi.
“Dây tây ngọt.”
Lương Quyết Thành mặt không đổi sắc.
Tiền Ý Ý chấp nhận lời giải thích này, bắt đầu gửi wechat cho Lương Quyết Thành.
Hơi tín hiệu chính là số di động của anh. Sau khi thêm vào, Tiền Ý Ý có thêm bạn trên wechat.
Ảnh đại diện của LQT đen nhánh, tên chỉ một chữ L. Vòng bạn bè trống không, chả có gì cả.
Tiền Ý Ý sửa lại tên “hôn nhẹ bạn trai” rồi bắt đầu điên cuồng gửi nhãn dán.
[Mèo con tủi thân.Jpg]
[Mèo nhỏ chu môi muốn hôn.Jpg]
[Mèo con thẹn thùng che mặt.Jpg]
[Ôm một cái nha.Jpg]
[Sờ đầu.Jpg]
Mới thêm bạn nên nhật ký trò chuyện không có gì cả, quá giả.
Hiện tại cô muốn đem việc giả thành việc thật, không để ai nhìn ra được sơ hở.
“Bạn Lương, cậu cũng gửi thứ buồn nôn gì đó qua đi.”
Tiết đầu tiên là của Lão Trương, Tiền Ý Ý để tay trong hộc bàn, tìm nhãn dãn dễ thương để làm nũng Lương Quyết Thành.
Lương Quyết Thành không có bao nhãn dán.
Điện thoại của anh bị mấy nhãn dán của Tiền Ý Ý gửi qua chứa đầy, anh tìm khắp nơi không thấy chỗ trả lời.
Cuối cùng anh đành gõ hai chữ.
“Nghe lời.”
Tiền Ý Ý thấy điện thoại rung lên, mở ra xem thử.
L: Nghe lời.
Cô xém chút nữa cười ra tiếng.
Chỉ hai chữ thôi, Tiền Ý Ý cũng nhìn ra được đại lão giãy dụa trong tuyệt vọng rồi đầu hàng như thế nào.
***làm nũng và vân vân, quá khó xử cho boss phản diện rồi.
Thôi đáp lại là được tốt rồi, việc giả mạo sẽ dễ dàng hơn.
Lương Quyết Thành ngủ hết ba tiết, đến giờ ăn trưa, Tào Khung Hà Ứng Hoan và Tô Á Na chạy tới gọi Tiền Ý Ý. Tiền Ý Ý do dự, vẫy vẫy tay: “Các cậu đi trước đi.”
Tào Khung đang muốn nói gì đó, đang nghiến răng kèn kẹt thì bị Hà Ứng Hoan dụ đi
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tiền Ý Ý gọi Lương Quyết Thành.
“Bạn học Lương, đi ăn trưa thôi nào.”
Lương Quyết Thành ngồi thẳng, trong mắt có hơi buồn ngủ.
Nói buồn ngủ thà nói mê màng thì đúng hơn.
“Chúng ta bây giờ đang qua lại với nhau, để không làm người khác phát hiện thì chúng ta phải làm tốt chứng cứ.”
Tiền Ý Ý giải thích: “Cho nên hôm nay chúng ta sẽ ăn trưa cùng nhau.”
Đây chỉ là việc nhỏ.
Lương Quyết Thành ngáp một cái đứng dậy, bỗng nhiên nói: “Cậu gọi tôi bằng gì?”
Tiền Ý Ý: “Bạn học…A.. Nhắc mới nhớ.”
Đang qua lại mà vẫn xưng bạn học, nghe qua có chỗ không thích hợp.
Tiền Ý Ý trầm tư suy nghĩ cả buổi.
“Tớ nên gọi cậu là gì đây…Thành Thành?” Tiền Ý Ý có thói quen gọi tên thân mật với người thân bằng từ láy.
Hoan Hoan Na Na Khung Khung Kha Kha…
Lương Quyết Thành thọc tay vào túi, phủ định hoàn toàn: “Không được.”
Tiền Ý Ý không nghĩ ra được: “…Cũng không thể gọi là chồng được.” Học sinh trung học lúc qua lại thường gọi nhau bằng cái tên buồn nôn vợ vợ chồng chồng. Tiền Ý Ý cảm thấy mình không thể nào chấp nhận được.
Thiếu niên đang bước xuống lầu xém tí nữa té nhào đầu.
Anh thở hổn hển quay lại trừng Tiền Ý Ý.
Tiền Ý Ý xấu hổ cười cười, chạy sát theo.
“Hay là…Lương Lương nha?”
Giọng điệu Lương Quyết Thành nhàn nhạt: “La như vậy, cậu sẽ mát đấy.”
Tiền Ý Ý thức thời ngậm miệng.
Giữa trưa nhà ăn kín hết chỗ.
Tiền Ý Ý đi phía trước, Lương Quyết Thành bưng khay đi theo sau.
Tiền Ý Ý đi tới, phát hiện xung quanh mình là một mảnh yên tĩnh. Tiếng nói tiếng cười giống như bị bóp cổ, đều im bặt lại, có người còn lo lắng đến nỗi ho sặc sụa.
Tiền Ý Ý tìm một chỗ ngồi xuống, Lương Quyết Thành đi theo sau, ngồi đối diện cô.
Nhà ăn chen chúc, một bàn có bốn chỗ ngồi, hai vị trí còn lại không ái dám chen vào ngồi.
Dùng Tiền Ý Ý và Lương Quyết Thành làm trung tâm, trong phạm vi ba mét không hề có một âm thanh nào.
Tiền Ý Ý lơ đễnh, ăn rất bình tĩnh, còn có tâm tư nói với Lương Quyết Thành: “Cậu có thể chụp ảnh.”
Cô trêu chọc tóc mình, tạo tư thế, môi bất động: “Cậu chụp một tấm ảnh rồi gửi qua cho tớ, nói đáng yêu gì đó cũng được, nhanh đi.”
Một tấm hình lỡ đãng trong lúc xinh đẹp có thể ngộ nhưng không thể cầu. Tiền Ý Ý không chụp ảnh mỗi ngày, cũng lo lắng boss phản diện không có kĩ thuật chụp hình.
Lương Quyết Thành: “….”
Yêu cầu của cậu ấy đều đáng yêu như vậy sao?
Lương Quyết Thành lấy điện thoại, nữ sinh trong ảnh rõ ràng bị giằng co khá lâu đã kiên trì không nổi, tay hơi run nhưng mặt vẫn ra vẻ điềm tĩnh, tùy ý.
Lương Quyết Thành cong môi, giơ điện thoại nhắm Tiền Ý Ý.
“Được chưa?” Tiền Ý Ý duy trì một tư thế nhìn rất đẹp nhưng eo rất mỏi, môi bất động hỏi Tiền Ý Ý.
Lương Quyết Thành chậm rãi nhấn nút màu đỏ.
“Được rồi.”
10 giây thu hình, trong màn hình thấy rất rõ những động tác nhỏ của cô gái.
Thú vị.
Tiền Ý Ý nhẹ nhàng thở ra, đồng thời, Lương Quyết Thanh lập tức chụp ảnh.
Cơ thể của cô gái nhìn thư giãn rất nhiều, cũng tự nhiên rất nhiều, ánh mắt còn sáng hơn rất nhiều.
Lương Quyết Thành định gửi tin nhắn cho Tiền Ý Ý, nghĩ nghĩ, ghi thêm một câu.
L: [hình ảnh] em đáng yêu nhất.
Tiền Ý Ý cười cong mắt.
Đại lão đáng yêu quá đi
Trong phòng ăn ong càng ngày càng nhao nhao, Tiền Ý Ý từ từ nhai nuốt. Lúc sau, một bước chân tiến về phía Tiền Ý Ý.
“Ý Ý!”
Tiền Ý Ý kinh ngạc ngẩng đầu. Tào Khung vốn đang ăn ở nhà hàng bên ngoài mặt đầy lửa giận, ánh mắt hung ác đảo qua Lương Quyết Thành.
“Cậu cùng cậu ta đi ăn?”
Tiền Ý Ý hơi bất đắc dĩ: “Khung Khung…”
“Dựa vào gì lại là cậu ta?”
Trong lòng Tào Khung rất giận, nếu là Nhậm Kha, Tô Á Ná cậu không có ý kiến gì. Nhưng dựa vào gì lại là Lương Quyết Thành! Lần đầu tiên gặp nhau, ánh mặt của cậu ta khiến cậu không thoải mái.
Sao Tiền Ý Ý lại ăn cơm cùng với người không có quan hệ tốt được chứ?
Bọn họ… đang có quan hệ gì?
Tiền Ý Ý không muốn gây chuyện tại nơi công cộng, thấp giọng nói: “Khung Khung, ăn cơm trước rồi nói sau. Ăn xong chúng ta đi dạo sân trường rồi nói chuyện.”
Tiền Ý Ý không biết cha mẹ Tiền liên lạc bên Tào gia chưa, mấy việc lộn xộn này tốt nhất nên nói với Tào Khung. Miễn cho việc gì bị lệch, thuận tiện để Tào Khung tĩnh táo lại.
Tào Khung cắn răn nói: “Được, kêu cậu ta cút đi.”
Tào Khung không chút khách khí, ánh mắt hung ác: “Tránh ra!”
Lương Quyết Thành buông đũa xuống.
Anh nhìn chằm chằm Tào Khung, ánh mắt tối tăm khiến người ta áp lực.
Nửa ngày, anh nở nụ cười như có như không, Lương Quyết Thành chậm rãi: “Kêu tôi cút…”
“Cậu có tư cách gì?”