Sau Khi Xuyên Sách Ta Cung Phụng Hoàng Đế Nước Địch

Chương 60: Thắng Bại Đã Rõ


Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Sách Ta Cung Phụng Hoàng Đế Nước Địch – Chương 60: Thắng Bại Đã Rõ


Đảo mắt lại qua mấy ngày, mắt thấy sắp vào tiết nóng.
“ Công chúa, hôm nay có người từ trong cung tới truyền lời, nói là muốn đón ngài đến sơn trang tránh nóng hóng mát, gần đây thời tiết quả thật càng ngày càng nóng, ta giúp công chúa thu dọn đồ đạc ”
Hồng Tô biết Sở An Nhan sợ nóng, năm trước đặc biệt thích tránh nóng ở sơn trang, cho nên không hỏi đến ý kiến.
“ Ấy, từ từ đã Hồng Tô, hôm nay chúng ta phải đi sao? ”
“ Hôm nay thu dọn đồ, ngày mai có thể xuất phát.

Làm sao vậy công chúa? ”
Hồng Tô thấy sắc mặt Sở An Nhan khó xử.
“ Không, không có gì, ta chỉ nhớ tới ta đánh cược với Triệu Đình Đình, ngày mốt là ngày cuối cùng ”
“ Này dễ làm, ta đi ra nói với họ một tiếng là được, hoàng thượng tất nhiên sẽ đồng ý chậm thêm một ngày vì công chúa ”
“ Được đấy, đúng rồi, phiền ngươi đi nói với những người khác, đến lúc đó cùng nhau đi ”
Đợi Hồng Tô đi rồi, Sở An Nhan có chút buồn rầu đỡ trán.
Nàng lúc trước sao lại quên còn có chuyện tránh nóng ở sơn trang.
Trong nguyên tác, Lăng Giang bị Sở An Nhan kéo đến sơn trang tránh nóng, ở trong sơn trang tránh nóng, Lăng Giang trong lúc vô tình cứu Sở Quảng Văn một mạng, lấy được sự yêu thích của ông.
Cũng vì vậy, Lăng Giang bắt đầu được hoàng đế nhìn trúng, cho nên khoảng thời gian đó nguyên chủ không dám ở ngoài sáng bắt nạt Lăng Giang, nên đành ngấm ngầm làm nhục.
Ở sơn trang tránh nóng, cũng là thời điểm tình cảm của Lăng Giang cùng Sở An Bình thăng hoa.
Chỉ là trong nguyên tác, lúc này đây, Lăng Giang nhân cơ hội phản kích Sở An Nhan.

Hình như còn rất nghiêm trọng, khiến Sở An Nhan nằm liệt trên giường hơn ba tháng không dậy nổi, tuy về sau có thể xuống giường, Sở An Nhan cũng không còn năng lực đi dạy dỗ Lăng Giang.
Khoảng thời gian đó, Lăng Giang nương nhờ thế lực hoàng đế, lớn mạnh nhanh chóng.
Điều này đối với Lăng Giang quả thực là một mũi tên trúng ba con chim, sự nghiệp tình yêu đều gặt hái được tốt đẹp.
Nàng suy nghĩ, hình như nguyên chủ bị Lăng Giang tính kế rớt xuống vách núi.
Phía sau lưng Sở An Nhan phát ra một trận hàn ý, rớt vách núi….
Từ địa phương cao như vậy ngã xuống.
Hiện tại Lăng Giang sẽ không giống như trong nguyên tác làm như vậy nữa nhỉ?
Nhưng mà cũng không chừng nha, chuyện kế tiếp đó còn rất quan trọng.
Này chẳng phải nói rằng nàng thoát không khỏi việc rơi xuống vách núi.

Nàng không thể vì nam chủ mà tự mình nhảy xuống được.
Khó mà làm được a, loại chuyện này chính là liều mạng, cho dù không chết được, nhưng nằm trên giường ba tháng không dậy nổi, có bao nhiêu đau khổ.
Trước kia Sở An Nhan không trải qua sóng to gió lớn gì, nghĩ tới loại chuyện giống chặt đứt tứ chi, khiến nàng thật sợ.
Nếu không lần này nàng kiếm cớ không đi, sau đó tìm cái cớ nói mình bị thương, hoặc là chạy đến chỗ khác trốn mấy tháng không xuất hiện trước mặt Lăng Giang, hẳn là cũng có thể nhỉ?
Sở An Nhan buồn rầu gãi gãi đầu, nàng lại không ngốc, chuyện này nhất định phải nghĩ biện pháp tránh thoát.
Nhưng nếu nàng không đi, Lăng Giang làm sao đi được.
Đế hậu đều biết Lăng Giang, nếu để Sở An Bình dẫn hắn đi, nhất định là không thích hợp.
Sở An Nhan nhớ tới ngày ấy Sở An Bình chẳng qua là xuất hiện ở hiện trường, kết quả đã bị hoàng hậu trừng phạt, có thể thấy được nàng ta không được đế hậu yêu thích cỡ nào.

Trong nguyên tác, vốn dĩ đế hậu không định để Sở An Bình đi, nhưng đại ca cùng nhị ca mãnh mẽ yêu cầu mang nàng ta theo.
Xem ra chuyện không đi sơn trang tránh nóng nhất định không thể nói cho đế hậu biết, nàng phải trộm lên kế hoạch.
Lúc trước đánh cược cùng Triệu Đình Đìng, hiện tại đã tới một tháng.
Ngày cuối cùng quyết định thắng bại ở Túy Tiên Lâu.
Mấy ngày nay Triệu Đình Đình vẫn luôn bận bịu chuyện trong nhà, người đều tiền tụy đi không ít.
Sở An Nhan cũng trộm tìm hiểu qua tình huống nhà bọn họ, mới phát hiện là người Đường gia tới kinh thành buôn bán, lại còn chuyên môn đối nghịch với Triệu gia.
Nàng còn đi hỏi Đường Trạch, mới biết được bọn họ là vì nàng.
Đường Trạch tới kinh thành chính là để tiếp nhận sản nghiệp bên này, rồi thuận theo đó chèn ép Triệu gia.

Tuy rằng nguyên tác viết Triệu Đình Đình làm việc xấu, nhưng từ khi nàng đến đây, những chuyện Triệu Đình Đình làm vẫn có thể tha thứ, cũng không có dẫm đến điểm mấu chốt của nàng.
Sở An Nhan nhìn con số thu nhập chênh lệch lớn cuối cùng của Lăng Giang Lâu và Túy Tiên Lâu, thắng bại đã rõ ràng.
Sở An Nhan nhớ tới nếu nàng đánh cược thắng, còn có cả khế ước đất của Túy Tiên Lâu.

Triệu gia hiện tại rất trật vật, hơn nữa trưởng tử nhà bọn họ còn có bệnh đang chữa ở Xuyên Châu.
Hiện tại nếu nàng thắng, Lăng Giang cũng không cần đi, Túy Tiên Lâu cũng không cần lấy vội.
Chính mình dựa vào Lăng Giang Lâu cùng nhưng cửa hàng khác kiếm cũng đủ nhiều rồi, về sau muốn phát triển liền khai trương chi nhánh là được, hoặc là nàng bỏ chút bạc mua lại Túy Tiên Lâu.
Ngày ấy Triệu gia đưa tới bốn ngàn lượng bạc, nàng còn chưa động đâu.
Dùng cái này trao đổi với Triệu Đình Đình, nàng đều không lỗ, coi như là cho bọn họ một bài học.
“ Triệu Đình Đình, dựa theo đánh cuộc, ngươi về sau không thể quấy rầy Lăng Giang, còn khế ước đất Túy Tiên Lâu, ngươi nếu khó khăn, không cần đưa ta ”
“ Hừ, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, Sở An Nhan, ngươi đừng có tỏ vẻ thanh cao.

Đây là khế ước đất Túy Tiên Lâu, cho ngươi ”
Thần sắc Triệu Đình Đình có chút mệt mỏi, ánh mắt vẫn hơi tiếc hận dừng trên người Lăng Giang.
Nói thật ra, hiện tại đem Túy Tiên Lâu ném cho Sở An Nhan, đối với nàng ta mà nói cũng là một chuyện tốt.
Hiện tại Túy Tiên Lâu không có người quản, không khác gì loạn thành một nồi cháo.
Chờ chuyện ngày xưa bị khui ra, Túy Tiên Lâu không chỉ làm ăn không được, nàng ta chỉ sợ cũng sẽ vướng tai ương lao ngục.
Chỉ là, nàng ta không muốn nhìn thấy Sở An Nhan quá mức tốt đẹp.
Đặc biệt là Lăng Giang, hiện tại trong mắt đều là Sở An Nhan, người sáng suốt đều có thể nhìn ra ánh mắt tràn đầy tình ái.
Nàng ta không cam lòng.
“ Sở An Nhan, hiện tại Lăng Giang cùng tửu lâu đều là của ngươi, ngươi có thể thỏa mãn yêu cầu cuối cùng của ta không? ”
“ Yêu cầu gì? ”
“ Để ta nói chuyện riêng với Lăng Giang mấy câu ”
“ Không được! ”
Sở An Nhan cự tuyệt dứt khoát, nàng cũng sẽ không quên ban đầu Triệu Đình Đình vì Lăng Giang đến loại chuyện như hạ xuân dược cũng có thể làm.
Quỷ mới biết nàng ta nói chuyện riêng gì với Lăng Giang mà lại không thể cho người khác biết.
Nàng tin tưởng Lăng Giang có năng lực phòng vệ, nhưng ngộ nhỡ Triệu Đình Đình yêu mà không được, không chiếm được liền muốn hủy diệt thì làm sao bây giờ?

“ Làm sao, công chúa không phải bảo vệ Lăng công tử rất tốt sao, chẳng lẽ còn sợ ta mang hắn bỏ chạy? ”
“ Ngươi….!”.

Sở An Nhan nhíu mày, lại không biết phản bác như nào.
“ Được, Triệu tiểu thư có gì muốn nói, ta đi theo ngươi ”
Lăng Giang nghe ra lời thâm ý của Triệu Đình Đình, chính hắn chủ động mở miệng nguyện ý đi theo Triệu Đình Đình.
Chính chủ đã mở miệng, Sở An Nhan không cự tuyệt được.

Nàng có chút thấp thỏm ở bên ngoài chờ, trong lòng sợ hãi Triệu Đình Đình bày mưu gây rối Lăng Giang.
Nếu Triệu Đình Đình đem Lăng Giang mang đi, đợi nàng phản ứng lại cũng muộn.

Lăng Giang không đi sơn trang tránh nóng, cốt truyện về sau nàng không phát triển được.

Sở An Nhan vốn tưởng rằng sẽ chờ thật lâu, đã lên kế hoạch để người của mình tùy thời cơ tiến vào đem Lăng Giang lôi ra.
Ai biết được một lúc sau Lăng Giang liền đi ra.
Hơn nữa sắc mặt hắn vô cùng bình tĩnh, nhìn qua cũng không giống bị người ta đùa giỡn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.