Sau Khi Xuyên Sách Ta Cung Phụng Hoàng Đế Nước Địch

Chương 46: Lấy Thân Báo Đáp


Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Sách Ta Cung Phụng Hoàng Đế Nước Địch – Chương 46: Lấy Thân Báo Đáp


Có kinh nghiệm lần trước, Sở An Nhan trằn trọc đi tới thôn khác.
Kết quả vẫn bị cự tuyệt.
Sở An Nhan lại đến vài chỗ khác, kết quả đều giống nhau.
Sắc trời chuyển tối, Sở An Nhan lại lần nữa mất mát trở về xe ngựa.
“ Xem ra con đường này không thể thực hiện được ”
Phiền muộn a ~
“ Ngài lúc trước biết rõ mình không phải đối thủ của Triệu Đình Đình, vì sao lại muốn đánh cuộc? ”
Lăng Giang nghĩ an ủi Sở An Nhan một chút, nhưng lại sợ mình biểu hiện quá mức quan tâm làm Sở An Nhan sinh ra hiểu lầm, vì thế mở miệng liền thành chất vấn.
Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới Sở An Nhan liền nổi giận.
“ Không làm như vậy Triệu Đình Đình sao có thể chết tâm, bằng không về sau mỗi ngày lại tới phủ công chúa nhớ thương ngươi, ta nhìn đều thấy phiền ”
Thân là một nam nhan họa thủy, Lăng Giang vậy mà không tự biết một chút.
Sở An Nhan khó chịu nhìn Lăng Giang.
Đẹp thật, soái thật, nàng cũng cầm lòng không được, Sở An Nhan vội vàng hoảng loạn dời tầm mắt.
Lăng Giang chú ý tới biểu tình của Sở An Nhan, không khỏi cong cong khóe miệng, giọng nói cũng trở nên mềm mại chút:
“ Luôn có biện pháp, cho dù ngài cuối cùng thua, chỉ cần ngài muốn, ta cũng có thể thoát khỏi Triệu Đình Đình “
Sở An Nhan hình như không nghe rõ, tiếp tục buồn khổ.
“ Công chúa, cửa thành đã đóng, chúng ta vào không được ”
“ Làm sao bây giờ? ”.


Sở An Nhan nhớ rõ ở đây, cửa thành đóng rồi thì mặc kệ lý do gì cũng không mở ra, trừ phi có lệnh bài.
Chạy một ngày, cuối cùng cái gì cũng không được, đến cả nhà cũng đều không thể về.
Bụng Sở An Nhan đúng lúc không biết cố gắng phát ra tiếng kêu.
Lúc này mới nhớ tới mình giữa trưa chỉ ăn qua loa đơn giản, còn ăn quýt, cơm tối đều còn chưa ăn.
“ Đúng rồi công chúa, chúng ta có lẽ có thể đi chùa Linh Quang tá túc một đêm, vừa vặn cũng không quá xa ”.

Hồng Tô đề nghị nói.
“ Được đấy! ”
Lần trước chưa vào chùa Linh Quang, hôm nay vừa vặn có thể nhân cơ hội này đi dạo thật tốt.
Sáng ngày mai còn có thể thắp lấy nén hương.
Biện pháp tính ra khó khăn hơn nhiều, nói không chừng ngày mai có thể nghĩ ra biện pháp.
Lăng Giang có chút nghi hoặc nhìn Sở An Nhan đột nhiên hưng phấn lại.

Đi chùa miếu, kích động như vậy?
Chẳng qua người ở trong chùa, đích xác không tồi.
Ban đêm, chùa Linh Quang đã đóng cửa, Hồng Tô tiến lên đập móc cửa chùa, lại giải thích lý do đến, đoàn người Sở An Nhan cứ như vậy đi vào.
Chủ trì trong chùa tự mình ra nghênh đón.
Sở An Nhan hành lễ: “ Thực làm phiền, chúng ta chỉ ở một đêm rồi ngày mai liền rời đi ”
Sở An Nhan lại để Hồng Tô đi quyên chút tiền nhang đèn, lúc này được tiểu hòa thượng trong chùa mang đến sương phòng khác nhau.
Chỉ có Lăng Giang còn ở lại tại chỗ, gọi chủ trì lại.
“ Lão hoà thượng, xin hỏi Chí Thanh còn ở đây không? ”
Hắn vừa mới nhìn bốn phía chung quanh, cũng không thấy bóng dáng người nọ, hiện giờ đã qua năm năm, chắc là không gặp được.
“ Chí Thanh à, hắn sớm đã rời đi, thí chủ chẳng lẽ là A Lăng? ”.

Chủ trì tuổi tuy cao, nhưng ánh mắt vẫn minh mẫn như cũ, trí nhớ cũng còn rất tốt.
“ Năm đó phụ thân hắn đến đây tìm được hắn, ta thấy đường hồng trần hắn còn rất dài, liền để hắn xuống núi, nghĩ đến chính là lúc ngươi rời đi ”
Lăng Giang cảm tạ chủ trì liền trở về sương phòng.
Mà lúc này Thanh Chí trong miệng bọn họ đang ở phủ công chúa phủ ăn uống thả ga.
Đúng là tên nam tử hôm nay Sở An Nhan cứu ở trên đường.
Lúc này hắn đã tắm gội thay đổi một thân bạch y, nhìn rất ưa mắt, mặt cũng vô cùng tuấn tú.
“ Đa tạ lòng tốt của tỷ tỷ, về sau ta nhất định sẽ báo đáp tỷ tỷ! ”
Sở An Bình nhìn người này, trong mắt hiện lên vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Nàng ta chẳng qua là nghe nói Sở An Nhan mang theo người trở về, thừa dịp nàng không về, tâm sinh nhàm chán liền lại đây nhìn một cái, lại không nghĩ rằng người này lại đem nàng ta trở thành ân nhân cứu mạng.

Sở An Nhan khẳng định cũng là nhìn trúng tướng mạo nam tử này mới cứu hắn.
Chính mình trợ giúp hắn rời khỏi phủ công chúa, cũng sẽ thành ân nhân cứu mạng của hắn.

“ Tỷ tỷ, ta vừa rồi nghe bọn hắn đều kêu ngươi là công chúa, không nghĩ tới tỷ tỷ không chỉ xinh đẹp mà thân phận còn tôn quý như thế ”
Đường Trạch có chút buồn bực, công chúa tỷ tỷ hẳn là cái gì cũng không thiếu, vậy hắn có thể giúp đỡ được gì?
Nhà hắn nhiều nhất chính là tiền, công chúa tỷ tỷ giống như tiên tử dĩ nhiên là coi thường.
Chẳng lẽ muốn hắn lấy thân báo đáp?
Đường Trạch thẹn thùng nhìn Sở An Bình, nếu tỷ tỷ không chê hắn, hắn cũng nguyện ý.
Sở An Bình quay mặt, tránh đi tầm mắt Đường Trạch.
Tiểu tử ngốc này sao lại nhìn nàng ta, hay là trên mặt nàng ta có cái gì?
Sở An Bình sờ sờ mặt, lại không nghĩ rằng tiểu tử kia cười càng vui sướng, chẳng lẽ thật là tên ngốc tử.
Thôi, hôm nay nàng ta sẽ thiện tâm, chung quy là không thể để hắn rơi ma chưởng của Sở An Nhan.
Sở An Bình ngồi thẳng thân, giọng hơi có chút không kiên nhẫn:
“ Ngươi ăn nhanh lên, ăn xong ta đưa ngươi ra phủ ”
“ Đa tạ tỷ tỷ, tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ trở lại cưới ngươi! ”
Đường Trạch gặm một ngụm đùi gà, hàm hồ nói chuyện.
“ Ngươi nói cái gì? Trở lại cưới ta? ”
Sở An Bình khiếp sợ, nàng ta vốn tưởng rằng tiểu tử này về sau sẽ báo đáp nàng ta, không nghĩ tới lại lấy thân ra hứa, nàng ta chịu không nổi hồng phúc như vậy, vẫn là trả lại cho Sở An Nhan.
“ Ngươi tìm lầm người rồi, ta không phải người cứu ngươi trở về, ngươi nếu là muốn cưới, chính mình chờ nàng trở lại đi ”
Dứt lời, Sở An Bình liền đứng dậy rời đi.
Chờ Sở An Nhan trở về, tiểu tử này nên biết hắn hôm nay không rời khỏi phủ công chúa là chuyện sai lầm cỡ nào.
Đường Trạch sững người tại chỗ, lại gặm một miếng đùi gà trong tay.
Người vừa rồi không phải người cứu hắn, vậy ai cứu hắn?

Hôm sau Sở An Nhan dậy thật sớm.
Sáng sớm trong chùa rất là mát mẻ, tiếng chuông ngân vang trong núi, khói nhẹ chậm rãi bay, có một phần phong vị.
Dưới loại tình huống này thực dễ dàng làm tâm người ta an tĩnh lại.
Sở An Nhan hít vào một hơi, thấy mấy sương phòng bên cạnh cũng chưa mở cửa, nghĩ đến bọn họ còn ngủ, liền duỗi người muốn ra ngoài một mình.
Nhưng mà dậy sớm cũng có người dậy sớm hơn so với nàng, Lăng Giang thoáng nhìn qua Sở An Nhan, do dự một lát vẫn là đi theo.
Sở An Nhan ra cửa phòng liền thấy mấy tiểu hòa thượng đang quét tước chùa miếu.
Tuy rằng còn sớm, nhưng chùa đã mở cửa, có vài người thành kính đã vào chùa dâng hương.
Sở An Nhan vòng đến một chỗ, thấy càng nhiều người vây quanh một thân cây, cây rất lớn, cành lá tươi tốt, nhìn dáng vẻ đã hơn mấy trăm tuổi, trên cây mặt tràn dải lụa đỏ cùng mộc bài.
Cây cầu phúc!
Sở An Nhan đi qua, muốn xem mộc bài viết những gì.
Bên cạnh vừa vặn có một thiếu nữ tuổi còn trẻ nhắm mắt lại thành kính cầu phúc.
Sở An Nhan nhìn vài lần, tất cả đều là lời nói cầu nhân duyên, một cái cầu nguyện gia đình bình an hạnh phúc cũng không có.
Sở An Nhan quơ quơ mộc bài trong tay, nhất thời không biết nên viết cái gì.
“ Không nghĩ tới công chúa điện hạ cũng đến nơi này cầu nhân duyên ”
Thanh âm nói chuyện nhu nhu nhược nhược, rõ ràng là cơ thể không ổn.
Sở An Nhan theo thanh âm nhìn qua, là nữ tử vừa mới thành kính cầu phúc, lúc ấy chỉ nhìn góc mặt, hiện nhìn chính diện xem qua càng thêm yếu ớt.
Rõ ràng yếu đuối mong manh như vậy, sáng sớm lại đi vào chùa.
Chỉ là nàng ta nhận biết nàng, nhưng trên mặt một chút sợ hãi cũng đều không có, còn dám tiến lên bắt chuyện..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.