Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế

Chương 96: Tôn Gia


Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế FULL – Chương 96: Tôn Gia


Thiên Thừa Quốc trời xanh mây trắng, tại bến thuyền tấp nập người qua kẻ lại, có hai người đang đứng gần đó, dáng vẻ giống như đang đợi ai.
“Sao mà lâu tới vậy?!” Lão nhân gia có tuổi đứng chống hông, hai mắt trông về phía xa, cả khuôn mặt già nua hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.
Người đứng phía sau là một nữ tử tầm khoảng hai mươi, phong cách ăn vận trông hơi giống một nam hài, khuôn mặt sáng lạn dễ nhìn.
Nàng đưa bình nước tới cho lão, nói: “Lúc trước nhị lão gia bảo cha cùng đệ đệ đi đón người thì cha không chịu, bây giờ còn cằn nhằn cái gì.”
Lão nhân gia quay đầu nhìn nhi nữ, thở dài nhận lấy bình nước, uống một ngụm rồi ngồi xuống tại chỗ: “Cha già rồi…”
“Đi không nổi chứ gì?” Nữ tử nói, “Ngày nào cũng như thế.

Chẳng phải trước đây cha có luyện võ sao?”
Lão nhân gia liếc chằm chằm nàng.
Hiển nhiên, hai người bọn họ chính là những người quen của Đoạn gia, cũng là người một nhà với thư sinh kia, bây giờ đang chờ đợi cậu đưa Âu Dương Kỳ và Diệp Nhược Phi đến.
“Cha, người sắp tới này thật sự chính là vương gia của Thiên Quốc sao?” Nữ tử ngồi chồm hỗm xuống bên cạnh lão nhân gia, tò mò hỏi.
Vương gia của Thiên Quốc- Âu Dương Kỳ, cùng với hoàng đế Âu Dương Mặc có một khoảng thời gian rất được người dân Thiên Thừa Quốc ngưỡng mộ.

Thứ nhất do tuổi trẻ tài cao, còn nhỏ mà đã xông pha chiến trường, mang nhiều thắng lợi về cho đất nước, thứ hai là bởi vì dung mạo trời sinh rất được lòng thiếu nữ, trước đây có rất nhiều nữ nhân Thiên Thừa Quốc đặt ra tiêu chuẩn lấy chồng đều dựa vào hình mẫu hai người họ.
Nhưng cũng phải nhắc đến một lý do ngoài lề khác nữa, chính là Thiên Quốc rất giàu, là quốc gia yên bình phồn vinh nhất trong Tứ Đại Quốc.
“Không phải họ Đoạn có viết trong thư rồi hay sao?” Lão nhân gia chống cằm nói.
Khi nhắc đến tên Đoạn gia, trong mắt lão thấp thoáng một chút hoài niệm.
Thở ra một hơi: “Họ Đoạn đó, cũng đã lâu lắm rồi chưa gặp lại.”

“Ồ…” Nữ tử gật gù mấy cái, lại tiếp tục trong ra ngoài cửa sông rộng lớn.
Nhắc đến Đoạn gia thì nàng không có nhiều ấn tượng, chỉ nhớ trước đây ông từng là khách quý trong nhà, là bằng hữu rất thân thiết của tam lão gia đã quá cố, mỗi khi người trong nhà nhắc đến ông cũng đều là những kỷ niệm vui vẻ.

Đáng tiếc, lúc nàng lên năm tuổi thì Đoạn gia đã rời khỏi Thiên Thừa Quốc đi lang bạt, đến nay cũng không nhớ nổi dáng vẻ ông ra làm sao.
“Chắc Đoạn gia bây giờ cũng râu tóc bạc phơ rồi đi.” Nàng nhìn cha mình, nói.
Lão nhân gia nhún vai, lại hớp một ngụm nước, khóe mắt tinh tường trông thấy đằng xa có một chiếc thuyền nhỏ đang tiến đến gần.
“Thúc thúc!” Thư sinh ngồi ở mạn thuyền vẫy vẫy tay.
Lão nhân gia đứng bật dậy: “Về tới rồi.”
Nữ tử nhìn qua.

Theo chiếc thuyền ngày một đến gần, có thể trông thấy bên trong mái che, ở phía sau lưng thư sinh, có hai nam nhân khác cũng đang trông về hướng này.
Rất nhanh đã cập bến, thư sinh trả tiền cho người lái rồi lên bờ trước giúp Âu Dương Kỳ đỡ Diệp Nhược Phi lên.
“Thúc thúc, đây là Âu Dương vương gia.” Thư sinh đơn giản giới thiệu.
Lão nhân gia đi tới chắp tay, lưng hơi cúi: “Vương gia đường xa tới đây, tiếp đón chậm trễ rồi.”
“Đừng đa lễ.” Âu Dương Kỳ nói.
Lão nhân gia đứng thẳng dậy, nói: “Lão họ Tôn, đây là con gái lão, gọi A Phiến.

A Phiến, mau hành lễ đi.”

“Ồ.” Nữ tử A Phiến nghe thấy liền đi tới một bước, học theo cha chắp tay khom người, “Tham kiến vương gia.”
Âu Dương Kỳ lại ra hiệu cho nàng đứng dậy.
Tôn lão bấy giờ mới để ý Diệp Nhược Phi đang được y cẩn thận che chở, mới hỏi: “Đây có phải là người cần được chữa trị mà họ Đoạn nhắc đến không?”
Thư sinh trả lời: “Đúng vậy thúc thúc.”
Tôn lão vuốt chòm râu không dài lắm, nói: “Vậy thì mau đưa về nhà thôi, chậm trễ chữa bệnh là không tốt.”
“Được.” ÂU Dương Kỳ nói.
A Phiến cùng thư sinh nhanh chóng đi chuẩn bị xe ngựa, sau đó cả năm người khởi hành trở về nơi ở của Tôn lão- Tôn gia.
Diệp Nhược Phi sau khi nghỉ ngơi đủ ở trên thuyền thì lúc này lại có chút hào hứng, mới lần mò kéo nhẹ ống tay áo Âu Dương Kỳ.
“Sao thế?” Y hỏi.
“Vương gia, Thiên Thừa Quốc trông như thế nào?” Hắn tò mò.
Âu Dương Kỳ hơi ngẩng ra, sau đó vén rèm xe ngựa nhìn ra bên ngoài, lúc sau quay vào trả lời: “Nơi này không nhộn nhịp lắm, chắc có lẽ do chúng ta đang ở biên giới.”
Tôn lão nghe vậy cười nói: “Đúng vậy, chờ đến khi vào đến thành trấn lớn thì sẽ đông đúc hơn, tiểu công tử cũng sẽ thấy được nhiều thứ mới mẻ hơn.”
Diệp Nhược Phi mỉm cười gật đầu.
A Phiến nghi hoặc quan sát một hồi, chợt ghé tai Tôn lão nói: “Cha, vị công tử này không phải là người mù sao?”
“Ơ?” Tôn lão nghe vậy giật mình.
Thư sinh nói: “Họ đến đây là để chữa mắt cho Diệp công tử.

Đoạn gia đã có nói qua trong thư rồi mà.”

A Phiến nhăn mày: “Cha lại không chịu đọc kỹ rồi.”
Như vậy khi nãy lão nói như thế có khác gì đang chê cười Diệp Nhược Phi không nhìn thấy đâu.
Tôn lão xẩu hổ quá đỗi, mới gãi đầu: “Thật ngại quá, là ta tính tình cẩu thả, hy vọng Diệp công tử không để trong lòng.”
Diệp Nhược Phi xua tay: “Không sao đâu, không sao đâu.”
Chờ đến khi hai mắt hắn được chữa khỏi thì sẽ có thể trông thấy vẻ đẹp của quốc gia này thôi mà.
Âu Dương Kỳ không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng nắm tay hắn.
—oOo—oOo—
Tại Thiên Thừa Quốc, Tôn gia là một gia tộc có từ rất lâu, các đời con cháu ít nhất đều có một người làm quan trong triều đình, Tôn lão phu nhân trước đây còn là em gái của Tiên đế, vì thế nền móng vô cùng vững chắc, quyền lực chỉ xếp sau vua.
Thế hệ gần nhất của Tôn gia có ba huynh đệ, thế nhưng tam lão mắc bệnh nặng đã qua đời, chỉ còn đại lão cùng nhị lão tiếp tục phát triển gia tộc.

Đại lão gia Tôn gia thời còn trẻ là tướng quân trong triều đình, từng dẫn quân nam chinh bắc chiến, thế nhưng bởi vì phía trên là hôn quân không biết chăm lo cho nhân dân, cho nên trung thần cũng không được coi trọng.

Tính tình ông cởi mở hào phóng lại thích uống rượu, nghe đâu là di truyền từ phụ thân.

Nhị lão gia thời trẻ học làm y sư, thiên tư trác tuyệt, y thuật hơn người, chỉ có điều tính tình nhất mực nghiêm khắc, yêu cầu những người khác đều phải vào khuôn khổ, nghe nói là do di truyền từ mẫu thân.
Hai huynh đệ thân thiết vô cùng, cũng không có chuyện tranh giành tài sản, cứ thế mãi cho đến khi cả hai lấy vợ sinh con rồi, con cháu cũng đều ngoan ngoãn thông minh, khiến nhiều người ngưỡng mộ.
Đó là nói sơ một chút về hoàn cảnh của Tôn gia- nơi mà Âu Dương Kỳ và Diệp Nhược Phi sắp đến.
Trang viên Tôn gia rất rộng nhưng không xa hoa, cổng ngoài làm bằng gỗ liêm sơn đỏ, khi xe ngựa đến nơi, gác cổng từ hai bên kéo hai cánh cửa lớn ra, để cho xe chạy vào trong sân.
Âu Dương Kỳ như thường lệ xuống trước đỡ người, để cho Tôn lão dẫn đường đi vào đại sảnh.
Tôn nhị lão gia đã được truyền tin đợi sẵn.
“Cha, nhi tử đã trở về.” Thư sinh bước vào, quy củ hành lễ.

Tôn nhị lão gia cầm chén trà gạc nhẹ miệng chén, “ừm” một tiếng.
Lúc những người khác bước vào, Tôn nhị lão đã buông chén đứng dậy.
“Lão nạp cung nghênh vương gia.”
“Không cần đa lễ.” Âu Dương Kỳ nói.
Ấn tượng đầu tiên của y về người này đó là khí chất trầm tĩnh nghiêm nghị, có hơi chút khắc khe của trưởng bối, thế nhưng lại phân rất rõ vai vế, là kiểu người biết mình biết ta.
Y cùng Diệp Nhược Phi được mời ngồi vào bàn, thư sinh, A Phiến cô nương cùng với Tôn đại lão đều đi ra ngoài làm việc của mình.
Tôn nhị lão chủ động rót trà cho cả hai, vừa rót vừa nói: “Một tháng trước lão nạp vô tình nhận được thư của bằng hữu cũ, muốn nhờ giúp chữa trị cho một người.

Không biết trong hai vị, ai là người cần ta chữa.”
“Là ta.” Diệp Nhược Phi lên tiếng.
Tôn nhị lão “ồ” một tiếng, đôi mắt hẹp nhiều nếp nhăn nhìn hắn một hồi, nói: “Đôi mắt của công tử, không phải là tự nhiên mà mất đi đúng không?”
“Đúng vậy.” Diệp Nhược Phi ngạc nhiên, ông lão này thần kỳ như vậy? Hắn còn chưa nói mà đã đoán được rồi.
Tôn nhị lão đẩy hai tách trà đến trước mặt hai người, tiếp tục: “Bằng hữu kia đã lâu không gặp, thế nhưng vừa gửi thư đã yêu cầu ta lấy ra giải dược bách độc để cứu người.”
Diệp Nhược Phi im lặng, nghĩ cũng phải, tuy rằng nói là bằng hữu, nhưng Đoạn gia cũng đã ở Thiên Quốc hơn chục năm, lâu ngày không gặp, lòng tin ít nhiều cũng sẽ giảm xuống.
Huống chi bọn họ không đầu không đuôi chạy đến đây bảo người ta lấy ra thuốc giải quý, là ai thì cũng sẽ nghi ngờ.
Chỉ là vị lão gia này nói chuyện có chút thẳng thắn, khiến hắn nhất thời không biết ứng phó làm sao.
“Không giấu gì ông.” Âu Dương Kỳ bấy giờ lên tiếng, “Hắn lúc trước bất cẩn bị người hãm hại, trúng phải một loại kịch độc, gọi là Đoạn Quan Tán.”
“Đoạn Quan Tán?” Nghe đến cái tên này, lông mày Tôn nhị lão hơi nhíu lại.
Âu Dương Kỳ gật đầu: “Bây giờ hắn đã mất đi đôi mắt, đáng lý một tháng trôi qua đã phải mất đi đôi tai, thế nhưng vì Đoạn gia- chính là bằng hữu của ông phát hiện kịp thời, mới giúp hắn kéo dài thời gian phát độc.”
Tôn nhị lão im lặng nghe y nói, sau đó nhìn sang Diệp Nhược Phi đôi con ngươi vô thần, chậm chạp nhấc chén trà uống một ngụm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.