Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế FULL – Chương 87: Lên Đường
Âu khi ba người Thiên Thiên và huynh đệ Âu Dương ngồi lại bàn bạc với nhau xong, vì không thể để mất quá nhiều thời gian, họ quyết định để Âu Dương Kỳ đưa Diệp Nhược Phi đi ngay vào ngày mai.
Ngày hôm sau, khi mặt trời lên cao ngang đầu, Đoạn gia thả đi một con bồ câu đưa thư, lại dặn dò đủ điều về thuốc thang, mới nói với Diệp Nhược Phi: “Nhóc con, còn nhớ trước đây từng bảo muốn nấu cơm cho lão nạp không?”
Diệp Nhược Phi gật đầu.
Đoạn gia xoay tẩu thuốc đã dập tắt, quét mắt nhìn xung quanh một cái, nói: “Sớm chữa khỏi sớm trở về.
Ta và cả Bồ Đề Thôn đợi ngươi.”
Bây giờ trước mắt Diệp Nhược Phi tối đen cho nên không thể thấy được, toàn bộ thôn dân Bồ Đề Thôn đã sớm nghe tin hắn sắp đi xa mà tụm lại đây muốn tạm biệt.
Diệp Nhược Phi đầu tiên ngẩn ra, hé môi hỏi: “…!Thật sao?”
Tất cả mọi người sẽ chờ hắn trở về sao?
“Ừ.” Khuôn mặt Đoạn gia giãn ra, như một người cha già tiễn con đi xa vậy.
Diệp Nhược Phi mím môi, vò góc áo, hồi sau rốt cuộc nở nụ cười: “Đa tạ.”
Mấy ngày qua Diệp Nhược Phi bị áp lực về tâm lý cho nên đã chẳng còn cười nhiều như khi mới đến nữa, hiện tại trước khi chia tay không ngờ lại được trông thấy nụ cười thuần lương kia, thôn dân không khỏi thở phào, có vài lão nhân gia thậm chí bộc phát tình thương của người mẹ, chỉ muốn bảo bọc lấy hắn mà vỗ về.
“Công tử cố lên nhé!” Bọn họ nói.
Diệp Nhược Phi bị một loạt giọng nói vang lên sau lưng làm cho giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn, thế nhưng trái lại mất thăng bằng muốn ngã.
Lần này không đợi Thiên Thiên ra tay, Âu Dương Kỳ đã nhanh hơn một bước ôm lấy người vào lòng.
“Cẩn thận.” Y nói.
Diệp Nhược Phi đứng vững, kinh ngạc hỏi: “Mọi người đều ở đây?”
Thôn dân trả lời: “Đúng vậy, bọn ta tới tiễn công tử một đoạn.”
Nghe vậy, khóe mắt Diệp Nhược Phi ươn ướt, hắn hít vào một hơi, cúi người thấp xuống: “Đa tạ mọi người.”
Thiên Thiên bước tới gần, cầm tay hắn nói: “Giờ đang vào hạ, sắp tới sẽ rất nóng, nhớ phải uống nhiều nước, ban đêm trở trời ngủ phải đắp chăn.
Còn nữa, không được quên lời dặn của Đoạn đại phu, nghe không?”
Diệp Nhược Phi gật đầu.
Thiên Thiên cười nói: “Được rồi, lên đường bình an.”
Âu Dương Mặc cũng nhìn Âu Dương Kỳ, nói: “Nhớ chăm sóc Diệp công tử cho tốt.”
Âu Dương Kỳ chắp tay khom lưng, nghiêm nghiêm cẩn cẩn: “Hoàng đệ đã rõ.”
Âu Dương Mặc gật đầu, sai người mang xe ngựa tới.
Âu Dương Kỳ đỡ Diệp Nhược Phi vào thùng xe, sau đó chính mình ngồi vào chỗ lái, vung dây cương chạy đi.
Hành trình tìm lại đôi mắt chỉ vừa mới bắt đầu.
.
Nhìn chiếc xe nhỏ dần dần chạy xa khỏi cổng thôn, Âu Dương Mặc lúc này mới quay lại nhìn Đoạn gia, nói: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, trẫm phải trở lại kinh thành.
Đa tạ Đoạn đại phu đã ra tay giúp đỡ.”
Đoạn gia chắp tay nói: “Nghĩa vụ của đại phu mà thôi.
Lão nạp cung tiễn bệ hạ.”
Âu Dương Mặc gật đầu, cùng Thiên Thiên nói lời tạm biệt với các thôn dân khác, sau đó lên ngựa hồi cung.
—oOo—oOo—
Xe ngựa lộc cộc chạy ra khỏi rừng, lăn bánh trên con đường đầy cát đá.
Sau cuộc chia tay ấm lòng khi nãy, hiện tại Diệp Nhược Phi có chút mệt, ngã người dựa vào thùng xe chợp mắt.
Đây tính ra là lần đầu tiên hắn ra khỏi Thiên Quốc đến một nơi khác, thế mà lí do lại không phải du ngoạn, mà là chữa bệnh, thật là không biết diễn tả như thế nào, có chút không vui nổi.
Ở hiện đại thì tình trạng của hắn bây giờ chính là bệnh viện trong nước không cứu được phải đi sang nước ngoài nằm.
Chẳng khác lấy một li.
Hắn thầm cười nhạt, nhấc tay đưa lên trước mặt mình.
Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ thùng xe chiếu vào xuyên qua từng kẽ tay, lấp lánh mấy hạt bụi nhỏ li ti chập chờn, ấy vậy mà hắn lại chẳng thể quan sát được.
Một điều bình dị như thế, giờ đây lại giống như một ước mơ xa vời vợi, vươn tay chẳng thể nắm lấy.
Mệt mỏi rũ người, Diệp Nhược Phi có thể cảm nhận được chất độc đang hút dần sức khỏe của hắn, cho nên hiện tại chỉ có thể cố mà nghỉ ngơi cho tốt.
Mọi người đều đang hy vọng hắn bình an trở về, hắn cũng không thể phụ lòng họ.
Khác với Kỳ Nam Quốc muốn đi tới phải băng qua cả một đại dương, Thiên Thừa Quốc chỉ cần đi xe ngựa là được, nhưng mà hành trình có chút xa, cũng may là Bồ Đề Thôn nằm sát biên giới, đi một chút là đã ra được bên ngoài.
Thiên Thừa Quốc và Thiên Quốc bị ngăn cách bằng một quốc gia nhỏ khác, chỉ cần qua khỏi quốc gia này là tới nơi.
Hai người một chuyên tâm đánh xe, một chuyên tâm nghỉ ngơi ròng rã đi hơn nửa ngày, cuối cùng khi trời buông xuống ánh chiều tà, mới quyết định dừng chân ở một quán trọ.
Âu Dương Kỳ vén rèm xe, phát hiện Diệp Nhược Phi vẫn đang ngủ, bèn đi vào lay hắn.
“Diệp Nhược Phi, dậy đi.”
Diệp Nhược Phi mơ màng mở mắt, theo bản năng quơ quơ cánh tay.
Âu Dương Kỹ nắm tay hắn đỡ dậy, nói: “Vào quán trọ ăn một chút rồi ngủ tiếp.”
“Bây giờ là lúc nào rồi?” Hắn hỏi.
“Mới xế chiều.” Âu Dương Kỳ nói.
Y đỡ hắn xuống xe, tiểu nhị quán trọ thấy y ăn mặc sang trọng liền chạy ra cười nói: “Cung nghênh hai vị khách quan, không biết hai vị muốn dùng cơm hay là muốn ở trọ?”
“Ở trọ, một phòng.” Âu Dương Kỳ nói, ném cho tiểu nhị một thỏi bạc.
Tiểu nhị cười rạng rỡ: “Được được được, ta lập tức chuẩn bị ngay.
Mời vào mời vào!”
Âu Dương Kỳ dắt Diệp Nhược Phi chậm rãi đi vào trong, lên lầu, sau đó lại giúp hắn ngồi xuống bàn, xong xuôi mới dặn người mang thức ăn lên.
“Thanh đạm một chút.”
“Vâng, có ngay!” Tiểu nhị hô một tiếng, chạy ra ngoài.
Âu Dương Kỳ bước tới khép cửa, sau đó đi đến ngồi bên cạnh Diệp Nhược Phi, nói: “Ăn một chút rồi tắm rửa cho thoải mái.”
Diệp Nhược Phi gật đầu, hỏi: “Chúng ta bây giờ đi đến đâu rồi?”
Khi nãy ngồi ngủ trong xe hắn có mơ màng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, mới đoán là có lẽ đã đi vào một thành trấn nào đó.
Âu Dương Kỳ đáp: “Đang ở biên giới một quốc gia nhỏ cạnh Thiên Quốc, vẫn còn xa lắm.”
“Ừm.” Diệp Nhược Phi thầm ngạc nhiên, nhanh vậy mà đã ra khỏi Thiên Quốc rồi sao?
Hai người ngồi im lặng một lát, Âu Dương Kỳ mới quyết định trong khi chờ có cơm thì nên đi dọn dẹp một chút, để lát nữa có chỗ sạch sẽ cho Diệp Nhược Phi nghỉ ngơi.
Diệp Nhược Phi vốn đang xuất thần, đột nhiên nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu hỏi: “Vương gia?”
“Ngươi cứ ngồi đi, bổn vương dọn dẹp một chút.” Âu Dương Kỳ thấy hắn muốn đứng dậy, bèn đè trở về.
Diệp Nhược Phi đành ngoan ngoãn ngồi yên.
Âu Dương Kỳ chỉ chú tâm dọn giường, loay hoay một hồi, đến khi tiểu nhị đến gõ cửa thì cũng vừa xong.
Cháo hoa, màn thầu cùng với mấy thứ thức ăn khác được dọn lên, mùi thơm nức mũi.
Âu Dương Kỳ thổi nguội một muỗng cháo, đưa đến bên miệng Diệp Nhược Phi: “Ăn thử xem có ngon không?”
Diệp Nhược Phi từ sáng đến giờ chẳng có gì vào bụng, lúc này ngửi được mùi đồ ăn đã sớm có chút thèm thuồng, mới há miệng ngậm lấy.
“Ngon lắm.” Hắn nói.
Âu Dương Kỳ nhẹ giọng thở phào, y suốt cả chặng đường cứ lo lắng chắc Diệp Nhược Phi sẽ không muốn nói chuyện với mình, bây giờ thì tuy có chút kiệm lời hơn trước kia, thế nhưng nhìn chung vẫn là có thể hòa thuận được.
Có lẽ nếu như cố gắng một chút, Diệp Nhược Phi sẽ sớm tha thứ cho y.
Nghĩ vu vơ như vậy, bất giác hai người đã ăn hết thức ăn trên bàn.
Tiểu nhị vô cùng tri kỷ với hai vị khách quý, canh đúng thời gian để mang nước ấm tới.
Âu Dương Kỳ nói cảm tạ, sau đó giúp Diệp Nhược Phi chuẩn bị đồ đạc.
Bởi vì thời gian cấp bách nên lúc lên đường bọn họ chẳng mang theo nhiều đồ.
Vương gia trẻ tuổi nhìn hành lý của cả hai chỉ có vẻn vẹn hai ba bộ quần áo, không khỏi sâu kín thở dài.
Diệp Nhược Phi không nhìn thấy, sinh hoạt của hai người trở về sau đều sẽ do y phụ trách, phải nhanh chóng mua thêm vài thứ cần thiết mới được.