Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế

Chương 11: Cùng Vương Gia Mặt Than Đi Dạo Phố


Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế FULL – Chương 11: Cùng Vương Gia Mặt Than Đi Dạo Phố


Thấm thoát thời gian trôi, Diệp Nhược Phi ngốc ở thế giới này đã được vài tháng, cũng phần nào nhập gia tùy tục.
Âu Dương Kỳ từ sau lần đi hoàng cung đó trở về thì đối xử với hắn cũng dần dần thân thiện hơn, có lẽ đã coi trọng tài năng của hắn đi.

Vậy cũng tốt, ít ra thì nói nhiều một chút có thể bù lại cái mặt đám tang kia của y.
Diệp Nhược Phi ôm quyển sách võ mà Thiên Thiên cho hắn lúc trước, miễn cưỡng học được vài ba chiêu mèo cào, coi như có cố gắng.
Hôm nay Âu Dương Mặc tâm tình có vẻ tốt, dẫn theo hắn cùng với nha hoàn Phương Ly ra phố dạo chơi.
Và rồi khi Diệp Nhược Phi bước ra khỏi vương phủ, hắn nhận ra một điều, thành dân nơi đây dường như đều nhìn hắn với ánh mắt sùng bái thì phải.
Nghĩ nghĩ, hắn đem nghi vấn của mình nói cho Phương Ly.
“Ngươi không biết ư?!” Phương Ly tỏ vẻ ngạc nhiên, “Thành dân ở đây đều xem ngươi như thần tiên cả a.”
Diệp Nhược Phi nghe vậy càng ngạc nhiên hơn: “Tại sao?!”
Phương Ly còn chưa phản ứng, Âu Dương Kỳ đã nhàn nhạt nói: “Bởi vì ngươi là đệ đệ của Quốc sư.”
Diệp Nhược Phi: “…..”
Coi bộ cái danh hiệu này truyền đi cũng nhanh ghê.
Trong cái thế giới không có sự tồn tại của công nghệ thông tin như thế này mà tin tức có thể truyền đi xa như vậy, cũng đủ hiểu trình độ bát quái của con người là kinh khủng tới mức độ nào rồi.
Hắn bày tỏ bản thân không còn gì để nói nữa.
“Thần tiên công tử, ghé vào ủng hộ ta một chút đi a.” Lúc ba người đi ngang một tiệm bánh bao, ông chủ đứng ở trong quầy lớn tiếng mời gọi.

Diệp Nhược Phi lịch sự mỉm cười, sau đó ngẩng mặt lên nhìn vị vương gia cao hơn hắn một khúc kia, hỏi ý.
Âu Dương Kỳ vẫn cái bộ dáng nhàn nhạt không chút mặn mà gật nhẹ đầu một cái, hắn liền bảo Phương Ly vào trong mua bánh bao.
“Ngươi thích bánh bao à?” Âu Dương Kỳ hỏi.
Diệp Nhược Phi nhìn hắn một cái, sau đó đáp: “Không phải, tại vì ta thấy…!ta nghĩ bánh bao nơi này ăn ngon cho nên muốn thử.”
Không đời nào hắn sẽ nói ra bởi vì thấy trong phim mấy nhân vật ăn rất ngon nên muốn thử tay nghề của người xưa đâu.
Nói ra nhất định sẽ bị nghĩ thành dở hơi.
Âu Dương Kỳ khóe mắt hơi liếc hắn một cái, sau đó quay đầu nhìn ra phố xá nhộn nhịp.
Phương Ly rất nhanh sau đó liền ôm một túi bánh đi ra, mùi hương thoang thoảng khiến cô nhóc thèm thuồng.
Diệp Nhược Phi nhận lấy túi bánh, nhìn thấy bên trong có đúng ba cái thì không ngại nóng mà cầm lấy một cái đưa cho tiểu nha đầu kia.
Phương Ly được hắn cho bánh thì vui sướng không ngừng, híp lại đôi mắt cong cong, vui vẻ cười.
Diệp Nhược Phi thấy vậy thầm mắng một câu tham ăn, rồi tiện tay đưa một cái cho Âu Dương Kỳ, vẫn là phải chú ý lắm mới không quên mất cái tên mờ nhạt này.
Âu Dương Kỳ nhìn bánh bao trăng trắng nắm trong bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp của hắn, không nhịn được hỏi: “Không thấy nóng?”
Diệp Nhược Phi trong lòng bỉu môi, cho ăn mà còn bày đặt làm giá, đừng tưởng ngươi là vương gia thì ta sợ.
Đúng vậy, vài tháng này được Âu Dương Kỳ dung túng nên lá gan của hắn cũng dần phình ra rồi.
Nhưng ít ra thì hắn vẫn biết điều mà giấu trong lòng, ngoài mặt thì tươi cười càng nhã nhặn.
“Nóng chứ, nhưng nếu vương gia không tiếp nhận thành ý này thì ta đành ăn nốt vậy.”
Nói xong thu tay lại ý định bỏ bánh lại vào túi, tức thì thấy trên tay trống rỗng.


Lúc này nhìn lại mới thấy, Âu Dương Kỳ đã đưa bánh lên miệng cắn một miếng rồi.
Diệp Nhược Phi: “…..”
Anh trai à, mặt anh có cần dày vậy không?
Cư nhiên dám cướp đồ trên tay lão tử!!!
Được lắm, ngươi hay lắm.

Lúc cho thì không lấy!
Đừng tưởng ngươi là vương gia thì ta sợ, ta chỉ nể tình ngươi cho ta ăn nhờ ở đậu bao lâu nay mà thôi.
Phương Ly cũng nhìn thấy một màn vừa rồi, trên mặt không giấu nổi hắc tuyến.
Đây là vương gia cao quý lãnh diễm nhà tui đấy à? Không phải một tên phúc hắc mặt dày nào giả dạng đấy chứ?
Thật khiến người ta không nỡ nhìn.
Cả ba người cùng nhau bước đi giữa con phố đông đúc.

Phương Ly vốn chỉ là một cô nhóc nhỏ tâm tư đơn thuần, bị bán vào vương phủ khi còn rất nhỏ, căn bản không có cơ hội ra ngoài nhiều, cho nên rất thích thú nhìn ngắm xung quanh.


Mà Diệp Nhược Phi mới tới đây có mấy tháng, cũng toàn ở trong vương phủ làm sâu lười, giờ phút này được nhìn thấy phố xá cổ đại, không kiềm nổi cũng đảo mắt láo liên.
Nhìn thấy hắn trông có vẻ rất hứng thú với mọi thứ trên đường, Âu Dương Kỳ cảm thấy khá ngạc nhiên.
“Trước đây ngươi không thường ra ngoài à?”
Diệp Nhược Phi đang hào hứng đánh giá một tửu lâu từ bên ngoài, đột nhiên nghe thấy y hỏi như vậy, theo bản năng nhìn sang Phương Ly một chút, thấy cô nhóc không phản ứng mới nhận ra y đang hỏi mình.
Gì a, trước khi hắn bị Giang Đình Phong giam cầm trong nhà thì cũng từng bay nhảy đến quên đời ấy chứ, bản tính vốn có của hắn là kiểu hoạt bát không thể ngồi yên một chỗ trừ khi phải tập trung làm việc gì đó, cho nên số lần hắn lượn lờ ngoài đường hoàn toàn không thể dùng đầu ngón tay để đếm có biết không?
“Không có a, ta rất thường ra ngoài.” Trong đầu nghĩ sao, ngoài miệng hắn liền đáp như vậy.
Không đợi Âu Dương Kỳ hỏi tiếp, hắn đã nói: “Ta trước đây ở Trung Quốc nhớ không? Cho nên chưa từng thấy khung cảnh đường phố ở nơi này.”
Âu Dương Kỳ nghe thế liền hiểu ra, cũng thầm tò mò không biết Trung Quốc kia là nơi như thế nào.
“Diệp công tử, ngươi thấy Thiên Quốc của chúng ta như thế nào hả?” Phương Ly hồ hởi nhìn hắn, “Có đẹp như Trung Quốc của ngươi không?”
Diệp Nhược Phi đưa bánh bao trong tay lên cắn một miếng lớn mới quay sang cô nhóc, nhồm nhoàm trả lời: “Trung Quốc của ta không giống nơi này, nó hiện đại hơn nhiều.”
“Hiện đại là gì?” Âu Dương Kỳ hỏi.
“Ách.” Diệp Nhược Phi sặc vụn bánh.
Âu Dương Kỳ theo bản năng đưa tay vuốt vuốt lưng hắn, tự nhiên đến nỗi đến khi y nhận ra thì đã thấy Phương Ly đang trố mắt nhìn mình.
Y mặt không đỏ tim không loạn, bình tĩnh thu tay về đan vào ống tay áo, lại nhìn Diệp Nhược Phi sau khi ho xong thì hai má đỏ bừng trông cực kỳ manh manh, không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
“Khụ.” Diệp Nhược Phi che miệng, “Thất lễ rồi.”
“Không sao.” Âu Dương Kỳ hơi mất tự nhiên quay đi.
Diệp Nhược Phi khó hiểu nhìn y.
Tên này tự nhiên bị làm sao đây a?

“Diệp công tử.” Phương Ly lay lay ống tay áo hắn, “Ngươi mau kể về Trung Quốc của ngươi đi a.”
Hắn hơi cúi đầu nhìn cô nhóc hồn nhiên bên cạnh, mỉm cười từ từ kể về nơi từng thuộc về mình, còn chú trọng lựa chọn từ ngữ cho nhóc con này có thể hiểu được.
Âu Dương Kỳ đi bên cạnh, nhìn qua có vẻ không để ý, nhưng thực chất vẫn luôn dỏng tai nghe ngóng từng câu từng từ của hắn, cũng phần nào hiểu hơn về nơi có nhiều “tiểu thần tiên” kia.
Ở bên này ba người vừa sóng vai ăn bánh nói chuyện vừa cười đùa vui vẻ thì ở bên kia đột nhiên nhìn thấy một đám đông đang ồn ào bàn tán.
“Vương gia, nô tỳ đi xem một chút.” Phương Ly hướng Âu Dương Kỳ nói.
Âu Dương Kỳ hơi gật nhẹ đầu, cô nhóc liền như lĩnh mệnh rời đi, rất nhanh sau liền bịt mũi chạy trở về, vẻ mặt không tốt lắm.
“Sao thế?” Diệp Nhược Phi tò mò.
Phương Ly bỏ tay khỏi mũi thở lấy thở để, sau đó mới nói: “Bẩm vương gia, Diệp công tử, ở bên kia có hai khất cái không biết từ đâu tới, trong đó có một đứa trẻ, không biết bị cái gì mà cả người bốc mùi hôi thối vô cùng, nô tỳ không chịu nổi nên không nhìn kỹ.”
Diệp Nhược Phi nghe vậy hơi nhíu mày.
Nếu bốc mùi hôi thối thì sao lại có nhiều người vây quanh a, cũng không sợ nghẹt chết cả đám.
“Chúng ta có nên qua xem không?” Phương Ly nhìn cả hai người đang trầm mặc.
“Đi không?” Âu Dương Kỳ hỏi.
Diệp Nhược Phi gật đầu, dù có suy nghĩ gì thì cũng phải đi xem chứ a.
Bệnh nhiều chuyện lây qua đường hô hấp đấy nhé.
Vì thế, ba ngươi liền lục tục đi qua bên kia.
_______________________________________________________________________________
Hình như văn phong càng ngày càng chán rồi nhỉ?
Nhưng mà đừng bỏ ta nha các tình yêu ơi T.T


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.