Đọc truyện Sau Khi Viết Nam Thần Vào Trong Tiểu Thuyết Tui Có Được Người Thật FULL – Chương 9
Chẳng bao lâu đã đến ngày phát hành truyện, ban tổ chức thông báo cậu sẽ tham gia sự kiện ký bán, chỉ nghĩ đến việc Hạ Yến cũng đến là Cố Hi Đình hưng phấn không chịu nổi, trong mơ toàn là cảnh tượng Hạ Yến nói thích tác phẩm của cậu.
Thời gian ký bán được ấn định từ 3 giờ chiều đến 4 giờ chiều thứ bảy, sau khi nam nghệ sĩ mới nổi Từ Tử Hàng phát ngôn cho game điện thoại.
Cố Hi Đình sửa soạn kỹ càng rồi đến nơi tổ chức từ sớm, còn gặp được cậu ta trong phòng nghỉ.
“Chào thầy Cố.” Từ Tử Hàng vừa trở về từ sự kiện, thấy cậu bước vào thì lập tức đứng dậy, phấn khích nắm tay cậu.
Từ Tử Hàng năm nay 22 tuổi đã hot nửa bầu trời, lúc này cậu ta mặc một bộ vest giản dị, đôi mắt đào hoa đong đầy nụ cười, trông rất vui vẻ.
Cố Hi Đình cười bắt tay với cậu ta: “Tôi rất mong chờ màn diễn xuất của các cậu.”
Từ Tử Hàng móc một cuốn sách trong ngực, ngượng ngùng hỏi: “Có thể ký tên giúp tôi được không? Viết là tặng ‘Tử Hàng’ thân yêu.”
“Đây là vinh hạnh của tôi.” Cố Hi Đình lấy bút, sau khi viết câu đó lên trang giấy còn vẽ tặng kèm một hình trái tim.
Đôi mắt Từ Tử Hàng lập tức sáng rực, kích động add cậu trên Wechat.
Cố Hi Đình hơi sửng sốt, không chờ người này nhiệt tình như vậy, cũng vui vẻ add lại đối phương.
Phạm vi phóng xạ lan đến ngôi sao mới nổi đang hot, tính ra Quýt Lớn cũng coi như bước nửa chân vào giới giải trí rồi.
Từ Tử Hàng lướt vòng bạn bè của cậu, hỏi tiếp: “Tháng sau sẽ bắt đầu bấm máy, thầy Cố có đến trường quay thăm ban không?”
Cố Hi Đình không quen lắm với giới này, chớp mắt hỏi: “Tôi có thể đến không?”
Cậu thật sự tò mò, biết đâu sẽ tích lũy được tài liệu sáng tác thì sao.
Từ Tử Hàng: “Có thể chứ, đối với những tác phẩm chuyển thể như của anh, bình thường đoàn làm phim sẽ mời tác giả nguyên tác đến thăm ban.”
Cố Hi Đình gật đầu, nói sau này có cơ hội gặp lại.
Trợ lý đứng bên cạnh nhắc nhở cậu ta: “Thời gian của chúng ta sắp hết rồi.”
“Tôi biết mà.” Vẻ mặt Từ Tử Hàng lưu luyến không rời, lúc đi còn liên tục vẫy tay với cậu.
Khi Cố Hi Đình bước ra, trước gian hàng triển lãm đã có một hàng dài đang xếp, thấy thời gian càng lúc càng gần, ai cũng vươn cổ ra ngó.
Lúc bọn họ thấy một bóng người mặc bộ âu phục giản dị màu xám nhạt, lập tức kích động.
“Wow, không ngờ Tiểu Thái Dương còn trẻ như vậy!”
“Đôi mắt đẹp quá, tui chưa từng thấy đôi mắt nào trong veo như thế! Lấp la lấp lánh như chứa đựng những vì sao bên trong!”
“Nụ cười rất rạng rỡ, bảo sao tên là Cố Thái Dương.”
“Mặc dù vậy… Tôi đoán sở dĩ cậu ấy tên là Cố Thái Dương, vì Hi Đình chính là tên gọi khác của Thái Dương đấy.”
(*Hi Đình/羲庭 là tên gọi khác của mặt trời, mặt trời là Thái Dương.)
…
Trong quá trình chờ ký bán, rất nhiều người lén lút quan sát Cố Hi Đình, thậm chí có người còn đề nghị chụp ảnh chung.
Lần đầu tiên Cố Hi Đình tiếp xúc với fan hâm mộ ở khoảng cách gần, ban đầu hơi thấp thỏm nhưng sau khi tiếp xúc cậu lại thấy vui mừng hơn, các fan hâm mộ vô cùng nhiệt tình đáng yêu, bọn họ ủng hộ cậu rất nhiều.
Vì gian hàng nằm trong buổi triển lãm truyện tranh, nên nhiều người mặc trang phục cosplay tới dự.
Cố Hi Đình ký tên cho “Conan”, ký tên cho “Kudo Shinichi”, ký tên cho “Sherlock Holmes”… Rào cản không gian hoàn toàn bị phá vỡ.
Đằng sau là một cô bé mặc váy Lolita, hỏi nhỏ: “Đại đại* có thể viết cho em một lời chúc được không?”
(*Trong chương này xuất hiện cả đại đại 大大 và thái thái 太太, có thể hiểu đơn giản là cách gọi kính trọng với nam giới và nữ giới, trong trường hợp này, đại đại và thái thái là nam nữ tác giả mà các fan yêu thích.)
Cố Hi Đình ngẩng đầu: “Em muốn viết gì?”
Cô bé bị ánh mắt này bắt gặp, vốn hơi ngượng ngùng nay mặt càng đỏ hơn.
Cố Hi Đình có đôi mắt hai mí nhỏ, lông mi vừa dài vừa dày, lúc cậu ngẩng đầu trong mắt đầy ánh sao, cả người tràn ngập ánh sáng chói mắt.
Cô bé mất một lúc lâu mới tỉnh táo lại, ngượng ngùng nói: “Chúc Tiểu Giai thi đậu đại học Thân Hải, gặp được nam thần Hạ Yến.”
Cố Hi Đình cười cười: “Nam thần của em là Hạ Yến à?”
Cô bé gật đầu lia lịa, mắt sáng lấp lánh: “Vừa đẹp trai vừa thông minh, nam thần quá xuất sắc.”
Dường như nhận ra đề tài mình vừa đề cập không thích hợp, cô bé vội vàng đổi giọng: “Nhưng anh yên tâm, em cũng rất thích anh! Anh cũng là nam thần của em!”
Lúc trả sách cho cô, Cố Hi Đình thì thầm nói nhỏ: “Lén nói với em nè, Hạ Yến cũng là nam thần của anh đó.”
Cô bé chợt mở to hai mắt nhìn cậu.
Cố Hi Đình trừng mắt: “Giữ bí mật giúp anh nha.”
“Vâng được ạ, nhất định em sẽ không nói với ai!” Biết được một bí mật, thậm chí còn được giao trách nhiệm, cô bé kích động vô cùng, lập tức làm động tác kéo khóa bên miệng, thề sống chết giữ kín bí mật.
Cố Hi Đình ghẹo người ta xong thì cười cong mắt, khoát tay bảo: “Anh nói đùa thôi, cố gắng thi đại học nhé.”
Cô bé còn đang đắm chìm trong nhiệm vụ của mình, nghiêm túc nói: “Anh yên tâm, em sẽ không nói đâu!”
Cố Hi Đình: “…”
Được rồi, hình như đã nhập vai rồi.
Cố Hi Đình nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 3 giờ rưỡi*, cậu thò đầu ngó phía sau, các loại tạo hình cosplay rất khoa trương che khuất cả hàng người, hoàn toàn không thấy bóng dáng Hạ Yến đâu.
Cậu thở dài, tiếp tục ký tên cho bạn đọc, thậm chí có người còn cầm bản vẽ đồng nhân để cậu ký tên.
(*Raw đoạn này là 4 giờ rưỡi, chắc là tác giả nhầm vì đoạn sau còn nhắc đến 4 giờ.)
Cố Hi Đình im lặng ngẩng đầu lên: “…”
Không ngờ trước mặt là một nam sinh, người kia cũng cười thẹn thùng, vội lấy cuốn tiểu thuyết ra đè lên tập tranh đồng nhân: “Nếu không tiện thì thôi, phiền anh viết ở đây đi!”
Cố Hi Đình vẫn không đành làm chuyện tàn nhẫn, ký tên lên cả hai cuốn sách.
Chàng trai ôm tập tranh, kích động đến nỗi mặt đỏ ửng: “Cảm ơn thầy Cố, sau này em sẽ tiếp tục ủng hộ anh! Ủng hộ CP thám tử và trợ lý!”
Cố Hi Đình: “…”
Cậu vui là được rồi.
Cũng không biết bao lâu sau, tay Cố Hi Đình cầm bút ký tê dại, cậu cử động ngón tay chuẩn bị tiếp tục làm việc chăm chỉ.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ trên đầu.
“Có thể viết giúp tôi là tặng Hạ Yến thân yêu không?”
Cố Hi Đình bất ngờ ngẩng lên, đôi mắt sáng rực.
Cậu ngồi thật lâu, cuối cùng cũng chờ được người trong lòng.
Bộ vest ba phần, áo khoác màu đen, thân cao gần 1m9, lạnh lùng cấm dục, lịch lãm đẹp trai… Hạ Yến đến rồi!
Người đàn ông ăn mặc hoàn toàn giống mô tả của thám tử trong tiểu thuyết, lúc xếp hàng đã khiến không ít người phải xì xào bàn tán.
Rất nhiều bạn đọc muốn bắt chuyện, nhưng ngại khí thế của hắn quá mạnh mẽ nên không dám đến gần.
Cố Hi Đình vờ như không biết Hạ Yến, viết tên xong trả lại cho hắn, còn nghiêm túc nói: “Cảm ơn đã ủng hộ.”
Hạ Yến trịnh trọng cất cuốn sách đi, trong mắt mang theo ý cười: “Còn bao lâu nữa kết thúc?”
Cố Hi Đình chớp mắt: “Anh bảo sao cơ?”
Hạ Yến: “Tôi chờ cậu về cùng.”
Cố Hi Đình còn muốn giả vờ, đến lúc này rốt cuộc không nhịn được nữa, cười cong đôi mắt: “Nhanh thôi, không đến hai mươi phút nữa, phía sau có phòng nghỉ, anh đến đó chờ tôi đi.”
Hạ Yến gật đầu nhưng không đi vào, mà vòng qua bàn ký bán, lịch sự đứng bên cạnh cậu, khiến các bạn đọc chờ ký bán phải thốt lên liên tục, thậm chí có thợ chụp ảnh còn giơ máy ảnh nhắm ngay bọn họ.
“Trời ạ, người kia là ai thế?!”
“Tui còn tưởng thám tử Nhật An bước ra từ trong sách á!”
“Đậu má nó, giống thiệt chớ! Hình như còn quen biết với tác giả, bọn họ là bạn à?”
…
Rốt cuộc có bạn đọc không nhịn được, rụt rè hỏi: “Xin hỏi anh đang cosplay thám tử Nhật An à?”
Hạ Yến nhướng mày: “Bạn thấy giống chứ?”
“Giống, rất giống luôn! Tôi chưa từng gặp ai cosplay phù hợp với nhân vật đến vậy!” Bạn đọc cẩn thận thăm dò, “Tôi có thể chụp ảnh chung với anh không?”
Hạ Yến cười ưu nhã: “Cảm ơn bạn đã thích, được chứ.”
Bạn đọc hưng phấn lấy điện thoại di động ra, sau khi chụp ảnh chung thì liên tục cúi đầu tỏ ý cảm ơn.
Một người bắt đầu, nhóm người phía sau cũng bắt chước theo, ai cũng đều quấn lấy Hạ Yến đòi chụp ảnh, thậm chí còn có người chỉ mặt gọi tên muốn chụp ảnh chung với Hạ Yến và Cố Hi Đình.
Cố Hi Đình hơi xấu hổ, cậu sợ làm phiền đến Hạ Yến nên chủ động nói: “Bọn họ nhiệt tình quá, nếu anh không quen thì có thể vào trong kia chờ tôi trước.”
Hạ Yến lắc đầu, hắn cũng không thấy phiền, ngược lại còn rất thích các thanh niên vô cùng nhiệt tình này.
Rất nhiều người chụp được ảnh chung, ảnh của bọn họ nhanh chóng lan truyền trên mạng.
Mọi người ngạc nhiên phát hiện thám tử này chính là Hạ Yến chứ đâu, còn người đứng bên cạnh, chẳng phải lúc trước cùng bắt kẻ buôn người với hắn sao!!
[Á đù, sự trùng hợp thần kỳ gì vậy?]
[Đây không phải là thám tử và trợ lý phiên bản sống chứ? Suy đoán logic, có khi nào thám tử trong tiểu thuyết có nguyên mẫu?]
[Aaa mấy bạn nhìn bức ảnh này đi, ánh mắt Hạ Yến nhìn Thái Dương, trời quơi cưng chiều quá đi mất! Nam giới như tui cũng sắp không chịu nổi nữa!]
[Quan hệ của họ là gì nhỉ? Cứ cảm thấy bọn họ đứng cạnh nhau, có cảm giác đặc biệt không sao nói rõ được mà cũng không tả được.]
Cố Hi Đình không chịu nổi ánh mắt mập mờ của bạn đọc, chuẩn bị mượn cớ đẩy Hạ Yến ra.
Cậu nghĩ đoạn, vẫy tay với Hạ Yến rồi nói nhỏ: “Anh đi xếp hàng giúp tôi được không?”
Gian hàng triển lãm truyện tranh quá ồn, Hạ Yến không nghe rõ nên hơi cúi đầu xuống, ghé tai lại gần Cố Hi Đình: “Cậu nói gì?”
Vì nguyên nhân góc độ, từ góc nhìn của các bạn đọc chờ ký bán, nhìn hai người như đang nghiêng người chuẩn bị hôn, mặc dù biết rõ chuyện này không có khả năng, nhưng ghé sát nói thầm như thế cũng quá mập mờ rồi, xung quanh lập tức vang lên từng tiếng hít khí.
Thợ chụp ảnh nhắm ống kính vào họ, màn trập vang lên tách tách không ngừng.
Cố Hi Đình không hề hay biết gì, nói với Hạ Yến: “Anh xếp hàng mua giúp tôi một tập tranh được không?”
Đó là một họa sĩ lớn mà cậu rất thích, ở bên gian hàng khu B, thời gian bọn họ ký bán tình cờ trùng nhau, chờ bên cậu kết thúc thì bên kia cũng kết thúc rồi.
Hạ Yến gật đầu: “Được.”
Cố Hi Đình nhẹ nhàng thở phào: “Cảm ơn nhé.”
Sau khi Hạ Yến rời đi, hiện trường tạm thời yên tĩnh, cũng có không ít người đi theo sau lưng Hạ Yến, muốn xem rốt cuộc hắn đi đâu.
Sau đó, mọi người phát hiện ra hắn đến gian hàng của một họa sĩ, cầm một tập tranh 18R đồng nhân của thám tử Nhật An và trợ lý.
Hạ Yến tùy tiện đi, tùy tiện về, tùy tiện đặt đồ lên bàn… Ảnh trang bìa siêu ngon luôn!!!
Sau vài giây trầm mặc, fan hâm mộ điên cuồng hét lên.
“Aaaaa, tranh 18R của thám tử và trợ lý!”
“Aaaa, tui gặp được người thật rồi!”
“Chế biết ngay bọn họ có một chân mà! Quá tuyệt vời! Chế thích!”
Cố Hi Đình nhìn tập tranh trên bàn, động tác khựng lại, cậu không tin nổi ngẩng đầu lên: “Sao anh lại mua cái này?”
Hạ Yến nhướng mày: “Không phải cậu bảo tôi mua sao?”
Vừa nói ra, tiếng kêu của fan hâm mộ lại lớn hơn.
“Thì ra đại đại cũng là fan hâm mộ!”
Cố Hi Đình: “Tôi không phải, tôi không có, các bạn nghe tôi giải thích!!”
Bạn đọc cười to: “Tôi không tin!”
Nhìn tên trang bìa trong của tập tranh, Cố Hi Đình bỗng nhớ ra, đây chính là họa sĩ tìm cậu muốn ủy quyền đồng nhân văn, không ngờ người này lại đặt chung cả bản thương mại và bản đồng nhân vào một chỗ để bán, chuyện này rất dễ gây hiểm lầm!!
Hạ Yến còn đang tranh công: “Tôi còn lấy được bản có chữ ký, đằng sau còn có tranh hôn môi phiên bản cute của nhân vật.”
Cố Hi Đình giở ra dòm, trong phút chốc muốn mù mắt choá, khuôn mặt đỏ au.
Cậu giận tím người trừng Hạ Yến, nói là tức giận nhưng trông càng giống hờn dỗi hơn.
Hạ Yến xoa đầu cậu, khuôn mặt lạnh lùng toàn là ý cười: “Đừng tức giận được không? Trở về cậu muốn phạt tôi thế nào cũng được.”
Một câu nghe rất bình thường, nhưng mang quá nhiều thông tin có thể phân tích, trở về? Thế nào cũng được?
Bọn họ ở chung?!!
Tiếng gào của bạn đọc càng lớn hơn, còn có người huýt sáo nghe rất lưu manh.
Phạt thế nào cũng được…
Cố Hi Đình nghĩ đến nội dung bản đồng nhân, tai thiếu nghị lực đỏ lên.HẾT CHƯƠNG THỨ CHÍN.