Sau Khi Về Nước Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 5: Canh Hai


Bạn đang đọc Sau Khi Về Nước Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi – Chương 5: Canh Hai


Tu Từ có vẻ bất ngờ khi thấy Phó Sinh xuất hiện, cậu ngã sõng soài trên mặt đất, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh.

“Bị thương chỗ nào rồi?”
Phó Sinh nửa quỳ trước mặt Tu Từ, nhìn thẳng cậu qua lớp mặt nạ, không biết cậu bị thương ra sao nên không dám lộn xộn.

“Không sao…” Tu Từ giật mình tỉnh lại, “Chỉ bị xây xát một tí.”
Uông Giác hoàn toàn bối rối, Lục Thành lạnh lùng lườm hắn, hắn muốn giải thích nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Hai cảnh NG đầu tiên đúng là hắn cố ý nhắm vào Tu Từ, mà chính hắn cũng dính chưởng không ít, còn bị Tu Từ dùng kiếm đâm vào nách, khổ sở mà không biết nói ai.

Lần thứ ba Uông Giác vốn định yên ổn quay cho xong, Tu Từ đeo mặt nạ, hắn đứng dưới mưa lớn, mắt còn không mở ra được.

Kết quả là Tu Từ không biết bị làm sao, vào lúc Uông Giác cầm gậy gỗ đánh vào chân cậu theo kịch bản đột nhiên ngã rầm một cái.

Nhưng vấn đề là!
Hắn còn chưa đánh đến chân! Còn cách một đoạn!
Nhưng lúc này chả ai thèm nghe hắn giải thích, những người cùng đi KTV tối qua đều nhỏ giọng bàn luận, một câu lại một câu “Ghen ghét đây mà”, “Chắc chắn là cố tình.”
Ai cũng biết tối qua hắn muốn nịnh bợ Phó Sinh, kết quả Tu Từ lại là người được dẫn đi.

Phó Sinh: “Xây xát ở đâu?”
Mưa càng lúc càng lớn, dù giữa ban ngày nhưng bầu trời tối đen.

Tu Từ vẫn đeo mặt nạ, cả người ướt sũng, Phó Sinh cũng không khá hơn là bao.

Tu Từ ấp úng nhìn anh, một lát sau mới nói: “Chân…!còn có khuỷu tay…”
Cậu bị ngã về một bên, tiếp đất bằng cùi chỏ và đùi, mắt cá chân còn hơi trật.

Phó Sinh vòng tay qua vai và đùi Tu Từ ôm ngang người lên.

Mọi người xung quanh có chút ngơ ngác, kể cả Tu Từ.

Nhưng cậu phản ứng lại rất nhanh, hơi nắm vạt áo Phó Sinh: “Em không sao…!Cảnh này còn chưa quay xong, đợi lát nữa thì hết mưa rồi.”
“Ngậm miệng.” Phó Sinh nhíu mày, không biết có phải ảo giác hay không mà thấy người trong ngực đang không ngừng run rẩy.


Anh cúi đầu liếc nhìn, không phải tưởng tưởng, bàn tay Tu Từ nắm vạt áo anh đang run run từng cơn.

Anh bế cậu vào trong nhà, trên đầu tiếng mưa rơi lộp bộp không ngớt.

Tay áo Tu Từ bị vén lên, khuỷu tay phải của cậu bị thương, da bị trầy một mảng lớn, vết máu đỏ sẫm đập vào mắt.

Phó Sinh nhìn sang phía Lục Thành: “Có hộp y tế không?”
Lục Thành: “…!Có.”
Lục Thành thở dài, vẻ mặt phức tạp nhìn hai người ướt sũng trước mặt: “Anh trước tiên dẫn cậu ấy đi thay quần áo đã, rồi về khách sạn bôi thuốc, bản thân tắm rửa qua một chút.”
“Được.”
Phó Sinh hướng Diệp Thanh Trúc gật đầu, lần nữa ôm Tu Từ đi về phía phòng thay quần áo.

Diệp Thanh Trúc nhìn bóng lưng bọn họ: “Tôi đã nói gì nào?”
Lục Thành nghi hoặc nói: “Hai người này rốt cuộc muốn thế nào, xét theo tính cách của Phó Sinh, sao anh ấy có thể bỏ người lại trong nước mà không quan tâm.”
“Ai biết được?” Diệp Thanh Trúc cười cười, trở lại trong phòng trang điểm chuẩn bị cho cảnh quay của mình.

Sau khi mọi người giải tán, Lục Thành mới nhìn về phía Uông Giác: “Chuyện như hôm nay tốt nhất là đừng tái phạm.”
Uông Giác vẫn còn muốn giải thích: “Tôi…”
Lục Thành ngắt lời hắn: “Tôi không cần biết cậu vì ai mà vào được đoàn, cũng có thể bao dung kĩ năng diễn khuyết tật của cậu, nhưng tốt nhất cậu nên an phận, đừng gây thêm rắc rối cho tôi.”
– –
Trong phòng thay quần áo, Tu Từ được đặt xuống, cậu tránh bàn tay Phó Sinh đang định cởi thắt lưng cho mình, có chút hoảng loạn nhìn Phó Sinh: “Để em tự cởi vẫn tốt hơn.”
Phó Sinh nhìn bàn tay đang giơ giữa không trung của mình, một lúc sau mới nói: “Nhanh chút.”
Tu Từ đi vào gian bên trong, cởi áo ngoài ướt đẫm nước, vừa chuẩn bị cởi áo lót thì cửa gian bị gõ vang.

Tu Từ sắc mặt cứng đờ, chần chừ mở cửa, liền trông thấy Phó Sinh lạnh nhạt nhìn cậu, đưa cho cậu một cái khăn lông.

“…!Cảm ơn.”
Trong lúc chờ đợi, Phó Sinh có chút trầm mặc, Tu Từ thay đổi rất nhiều, cậu đêm qua vẫn có vẻ kiêu căng tùy ý như trước nhưng lại xen lẫn một chút thận trọng khó lí giải.

Cái câu thì thầm “Cảm ơn” kia không giống như lời Tu Từ sẽ nói.

Cậu còn gầy đi nhiều.

Trong quá khứ, anh đã ôm Tu Từ không biết bao lần, dù là lúc sinh hoạt bình thường hay sinh hoạt trên giường đều đã quá quen thuộc với cơ thể cậu.


Một hồi lâu sau, Tu Từ mới thay xong một bộ quần áo sạch sẽ.

Đồ diễn và mặt nạ đều đã cởi ra, tóc dính dấp nước dán ở trên mặt, làn da hơi tái nhợt, hốc mắt phiếm hồng, nhìn có chút đáng thương.

Phó Sinh thấy vậy hơi khựng lại, xách hộp y tế đi trước, để Tu Từ theo sau.

“Ô đâu?”
Trong lúc Tu Từ lấy ô còn nhét nhét gì đó trong túi.

Phó Sinh mở chiếc ô Tu Từ đưa, liếc mắt nhìn cậu: “Đi theo tôi.”
Chỉ có một chiếc ô, che cho hai người có chút miễn cưỡng nhưng chỉ cần chen chúc là có thể vừa vặn.

Tuy nhiên Phó Sinh lại cố tình cầm ô nghiêng về phía Tu Từ, làm hơn nửa người anh bị dính mưa.

“Anh…!em không cần che…” Tu Từ mím môi, câu chữ chưa nói hết đã bị ánh mắt lạnh lùng của Phó Sinh chặn lại.

Phó Sinh không biết cậu nghĩ gì, anh không tới gần cậu đơn giản là vì cả người vốn đã ướt sũng, làm chuyện không cần thiết sẽ khiến Tu Từ dính ướt lần nữa.

Mặc dù đã chia tay nhưng hai người cũng vừa mới thân mật, không cần phải ra vẻ như vậy.

“Tầng mấy?”
“Tầng ba…”
Phó Sinh nhìn căn phòng nhỏ hẹp không nói gì, chỉ hơi cau mày.

“Em đi tắm trước, để tôi đi tìm quần áo…”
Phó Sinh đưa cậu vào trong phòng tắm, ném cho Tu Từ trong ánh mắt có chút hốt hoảng một cái khăn lông: “Dùng nước ấm lau người, đừng chạm vào vết thương…”
Tu Từ ngơ ngác: “Anh vẫn đang ướt sũng…”
Bàn tay đang đóng cửa của Phó Sinh hơi dừng lại: “Hay là em muốn tôi giúp?”
Tu Từ nhìn Phó Sinh đi ra ngoài, kính thủy tinh mờ mờ trong phòng tắm không thể che khuất toàn bộ tầm nhìn, cậu mơ hồ nhìn thấy một bóng đen ngồi ở bộ bàn ghế đơn sơ cạnh giường.

Cậu chững lại một lát, nhớ ra Phó Sinh cả người đều ướt liền tăng tốc độ lau mình.


Tu Từ cởi quần áo, ngẩn người nhìn chính mình trong gương.

Thân hình cậu không được coi là đẹp, da thịt được Phó Sinh vỗ béo đều đã biến mất, chân tay mảnh khảnh, vòng eo thon gầy một tay có thể ôm trọn, xương cánh bướm sau lưng nhô lên, mỗi khi hít thở xương sườn hai bên bụng đều hiện ra.

Chưa kể đến trên tay trái của cậu chằng chịt những vết sẹo thon dài xấu xí.

Cậu móc trong túi quần ra thỏi kem che khuyết điểm vừa lấy từ đoàn phim về, loại chuyên dùng để che vết sẹo cho diễn viên.

Tu Từ không sợ Phó Sinh nhìn thấy, nhưng bây giờ không phải lúc.

Phế vật phải được tận dụng tối đa mới có thể đạt hiệu quả tốt nhất.

Cậu tán đều kem che khuyết điểm trên da, trước đây đã để ý cách dùng của thợ trang điểm.

Sau khi xong xuôi tất cả, cậu mới nhận ra mình vẫn chưa lấy quần áo sạch.

Cậu im lặng hai giây, tắt vòi hoa sen rồi mở cửa, hơi lộ ra nửa thân trên: “Có thể lấy quần áo giúp em không…”
Phó Sinh đang xem xét một lọ thuốc trên tay, Tu Từ giật mình, đây là thuốc tối qua cậu mới uống.

Phó Sinh nhìn cậu một cái, lấy trong vali dưới đất một cái quần đùi và áo phông đưa cho Tu Từ.

Tu Từ định nói không cần quần nhưng nhìn bóng lưng Phó Sinh liền nuốt lời vào trong.

Một phút sau, Tu Từ áo phông quần cộc đi ra, để lộ hai cẳng chân thon dài.

Trước đây cậu thường xuyên mặc như này, đặc biệt là lúc muốn câu Phó Sinh làm một vài loại vận động.

Phó Sinh thường rất thưởng thức bộ dạng này, cho nên mỗi lần anh được nghỉ ở nhà, Tu Từ sẽ chỉ mặc một chiếc áo vừa đủ che mông, bên trong độc một cái quần lót, ở trước mặt anh đi qua đi lại.

Cơ bản không đến một phút, Phó Sinh sẽ ôm cậu ném lên giường…!Cũng có lúc trực tiếp ở trên sô pha…!
“Nằm xuống.” Phó Sinh ném cái gối lên giường, lời ít ý nhiều.

“…”
Tu Từ nghe theo anh, cả người nằm nghiêng trên gối, vừa vặn lộ ra da đùi trắng nõn.

Da Tu Từ không phải trắng khỏe mạnh mà có phần nhợt nhạt, điểm này cậu và Phó Sinh rất giống nhau, chỉ khác là cậu trông còn trắng hơn Phó Sinh.

Màu da càng làm nổi bật vết thương ứa máu, nhìn có chút nghiêm trọng.

Phó Sinh rũ mắt mở lọ thuốc sát trùng, lau xung quanh vết thương rồi bôi thuốc mỡ.


Suốt quá trình Tu Từ vẫn nằm yên, không kêu một tiếng “đau” nào.

Không giống cậu, Phó Sinh ngẩn người suy nghĩ.

Khi xưa Tu Từ ở trước mặt anh, khổ một tí cũng không chịu được, sứt mẻ một chút liền làm nũng, cực kì kiêu căng nhưng không hề ẻo lả mà có chút hồn nhiên và ngây thơ của cậu trai mới lớn.

Bôi thuốc trên cánh tay xong, tầm mắt Phó Sinh ở trên đôi chân trắng nõn của Tu Từ dời đi: “Tự bôi phía dưới chút.”
Phó Sinh cúi người, tìm trong vali của Tu Từ quần áo mình có thể mặc.

“Khoan…” Tu Từ đột nhiên xuống giường, bắt lấy tay anh: “Để em tìm cho…”
Phó Sinh nhíu mày, không cần Tu Từ ngăn cản, anh đã nhìn thấy trong ngăn phụ của vali một vạt áo quen thuộc.

Đây là áo sơ mi của anh.

Anh kéo khóa, phát hiện trong ngăn phụ này có rất nhiều đồ vật của mình, áo sơ mi không chỉ một cái, còn có cả cà vạt và thắt lưng.

Tu Từ buông tay khỏi Phó Sinh: “Em…!Lúc đấy anh không mang theo mấy cái này…”
Phó Sinh khi đó không chỉ không mang theo những thứ này, anh còn bỏ lại căn hộ ba năm chung sống rất nhiều khung ảnh cùng kỉ niệm, bỏ lại cả Tu Từ.

Anh không mang cậu theo.

Phó Sinh không nói gì, anh lấy quần và áo sơ mi của mình ra, đi vào phòng tắm.

Tu Từ thở ra một hơi, lẳng lặng nghe tiếng nước trong phòng tắm, ngẩn người nhìn thân hình cao gầy mờ mờ.

Vết thương dưới tác dụng của thuốc có chút đau rát.

Hai hốc mắt Tu Từ nóng ran, trong lòng đau nhói khó chịu.

Cảnh tượng bọn họ ở chung một phòng bây giờ ngỡ như một giấc mơ.

Cảm giác nhớ một người mà không thấy được là như nào?
Ngươi sẽ thấy anh ấy xuất hiện khắp nơi trong cuộc sống, mở mắt ra sẽ ôm anh đầu tiên, nhắm mắt lại là tràn ngập hình bóng anh.

Trong mơ là anh, bóng dáng quen thuộc lướt qua trên phố cũng là anh.

Lúc ốm đau sẽ nghĩ đến anh, lúc tuyệt vọng sẽ nghĩ đến anh, lúc vui vẻ cũng chỉ nghĩ về mình anh…!
Từ khi Phó Sinh rời đi, cậu không còn cảm nhận được hạnh phúc nữa..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.