Bạn đang đọc Sau Khi Về Nước Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi – Chương 15: Còn Lại Em Ăn
“Ông Chu, ông ở bên đấy có khỏe hay không?”
“Con nghe lời ông, đem Nhu Nhu về nhà nuôi, mặc dù nó đi rồi…!Cũng giống anh ấy trước đây, đều quá đột ngột…”
“Nhưng mà ông cũng đừng lo lắng, con đang sống rất tốt, ăn ngon ngủ kĩ…!Gần đây anh ấy trở về sớm.”
“Ông ở bên đấy có nhận được Nhu Nhu không? Nó có phải rất thích gặm đầu ngón tay người khác, lúc nó đi kia đặc biệt thích ăn cá khô nhỏ…!”
Hôm nay sắc trời âm u, mây đen kịt phủ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn có một loại cảm giác khó thở.
Mưa rào dường như có thể ập tới bất cứ lúc nào, bên trong nghĩa trang rất yên tĩnh, ngoại trừ tấm lưng cô đơn gầy gò kia không có một bóng người.
Tu Từ cũng không để ý, cậu quỳ gối trước bia mộ, nói liên ma liên miên, trông giống như có người đang trò chuyện cùng vậy.
“Ông Chu…” Ánh mắt cậu mất tiêu cự, ngừng hồi lâu mới nói, “Con rất nhớ anh ấy, rõ ràng anh ấy đã trở lại, tại sao con còn rất muốn…”
“Con muốn anh ấy chỉ nhìn mình mình, con không muốn anh ấy đối xử với mình xa cách như vậy…”
Tu Từ cúi đầu, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng khóe mắt ẩm ướt: “Con không muốn tổn thương anh…!Nhưng con hết cách rồi, không có anh ấy con sẽ chết, con còn chưa muốn chết.”
Tu Từ mặt vô cảm, hai hàng nước mắt chảy dài.
Cậu dường như rốt cuộc cũng nhận ra sẽ không ai ở đây có thể đáp lời mình, vì vậy im lặng lại, nhìn ảnh chụp đen trắng trên bia mộ.
Trong ảnh chụp là một lão gia tử nhìn khá có tinh thần, trên mặt chồng chất nếp nhăn, mà lại cười đến hòa ái dễ gần.
Giọt mưa đầu tiên rơi xuống, Tu Từ giơ tay lau trán, nhìn chằm chằm vệt nước hồi lâu: “Ông Chu, trời mưa…!Con phải đi rồi, hẹn gặp lại ngày khác.”
Ngay sau đó, là giọt thứ hai, giọt thứ ba…!
Đến tận khi mưa to bằng hạt đậu rơi bồm bộp trên mặt đất, tạo ra những đốm nước nhỏ, Tu Từ mới nhìn đồng hồ, tăng nhanh tốc độ dưới chân.
– –
Phó Sinh bị đánh thức bởi một câu “Cút” đầy phẫn nộ của mẹ, đến khi ngồi dậy, nghe thấy tiếng mưa rào ầm ầm rơi xuống, mới nhận ra đó chỉ là mơ.
Trong phòng rất yên tĩnh, không có ánh đèn, ngoài phòng sắc trời âm u, mưa rào liên miên.
Đồng hồ đeo tay hiện bây giờ mới bảy giờ sáng, Phó Sinh xoa xoa mi tâm, đứng lên gọi một câu: “Tu Từ?”
Không ai trả lời.
.
Ngôn Tình Sủng
Phó Sinh lên tầng hai, trên giường không một bóng người, chăn nệm cùng gối đều đã được xếp chỉnh tề, ga trải giường sờ lên chỉ thấy một mảnh lạnh lẽo.
Trong lòng anh nhảy dựng một cái, theo bản năng cầm điện thoại gọi cho Tu Từ, lại đột nhiên nghe được tiếng mở khóa căn hộ.
Anh đi xuống, Tu Từ cả người ướt đẫm ôm một cái túi đang đứng ở huyền quan, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Phó Sinh có chút tức giận: “Em đi đâu vậy?”
Tu Từ ngẩn ra: “Đi mua đồ ăn sáng…”
“Tại sao không mang ô theo?”
“Lúc em đi ra ngoài trời chưa có mưa…”
Tu Từ cúi đầu, như đứa nhỏ không biết làm sai chuyện gì đứng đó.
Phó Sinh nhìn cậu lúc lâu, sau đó có chút thất bại mà dời ánh mắt: “Đi tắm nước nóng.”
Tu Từ mím môi vâng một tiếng, cậu lau tay đem bữa sáng đưa cho Phó Sinh: “Nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Đến khi Tu Từ nghe lời đi vào phòng tắm, Phó Sinh mới di chuyển bước chân.
Bữa sáng bọc trong túi, Tu Từ lại còn che đến kín mít, bên trong hầu như không dính nước mưa, cháo cùng sữa đậu nành đều nóng hổi, nhưng đồ ăn bên trong chỉ có một phần.
Phó Sinh ngồi trước bàn ăn, hộp cháo mở ra nhưng không động đậy.
Anh lắng nghe tiếng nước từ phòng tắm phía sau, ánh mắt nhìn khoảng không trước mặt, suy nghĩ xốn xang.
Kỳ thực anh nên nghĩ đến.
Tuy rằng Tu Từ kiêu căng cứng đầu, nhưng trước khi bọn họ tách ra, lần cãi nhau nghiêm trọng nhất kia Tu Từ không hề đề cập đến chuyện chia tay, cuối cùng còn chủ động đến văn phòng của Phó Sinh để nhận sai, rất ủy khuất hỏi: “Cãi nhau là cãi nhau, có thể đừng chiến tranh lạnh với em không?”
Cửa phòng tắm phía sau mở ra, lạch cạch một tiếng, ánh mắt Phó Sinh hơi ngưng.
Anh nhớ đến, lúc Tu Từ đến công ty tìm mình, mẹ anh Khương Sam mới từ văn phòng rời đi.
Phó Sinh không quay đầu, nói: “Lại đây.”
Tu Từ có chút sửng sốt, cậu chần chờ đi tới cạnh Phó Sinh, Phó Sinh lấy khăn trên tay, giúp cậu lau tóc.
Tóc tai ướt nhẹp, Tu Từ đứng cao hơn Phó Sinh đang ngồi một chút, Phó Sinh vẫn luôn giơ tay lên, lau nước trên tóc cậu.
Phó Sinh bất thình lình hỏi: “Sao lại mua mỗi một phần bữa sáng?”
Tu Từ ngẩn ra: “…!Em quên mất.”
Cậu thật sự quên mất, sau khi từ nơi đó ra ngoài, trong đầu cậu một mảnh hỗn độn, chỉ nhớ phải mang bữa sáng cho Phó Sinh, sao còn có thể để ý đến chính mình.
Phó Sinh cứng họng: “…”
Trong lòng anh có rất nhiều vấn đề, từ chiếc chìa khóa trong di vật của mẹ, mở cửa căn hộ nơi anh và Tu Từ chung sống vài năm, sự việc Tu Từ nói chia tay cùng anh dần trở nên sáng tỏ.
Phó Sinh rất nhanh chấp nhận rằng Khương Sam cưỡng ép Tu Từ nói chia tay, sự thật bị ép chặn hết tất cả thông tin liên lạc của anh, sau khi gặp lại Tu Từ có thể thấy một vài biểu hiện.
Nếu như không phải Khương Sam gây ra, tại sao chìa khóa căn hộ lại ở chỗ bà.
Trong mấy năm kia Phó Sinh bảo vệ Tu Từ rất tốt, không để người liên quan đến Khương Sam biết sự tồn tại của Tu Từ, ngoại trừ lần đó họ cãi nhau, Tu Từ đến công ty anh.
Khoảnh khắc chiếc chìa khóa kia mở cửa, đầu óc Phó Sinh trống rỗng.
Anh ở nơi quen thuộc, căn phòng đầy bụi bặm lại mất đi hết thảy dấu vết sinh hoạt của mình và Tu Từ, mới gọi một cuộc điện thoại cho luật sư Lâm.
Bên kia do dự phút chốc, mới nói đúng là sau khi Phó Sinh đi không lâu, Khương Sam liền đi gặp Tu Từ, hình như còn cho tiền, mà Tu Từ có muốn hay không thì không rõ lắm.
Khương Sam vẫn luôn luôn lừa anh.
Nhận thức này làm Phó Sinh có chút không diễn tả được, người mẹ đáng kính mình tin tưởng, trong hai năm nay dường như đang chơi đùa mình.
Nguyên nhân Khương Sam cùng anh chiến tranh lạnh gay gắt suốt hai năm qua, vẫn luôn vì chuyện anh thích đàn ông, Khương Sam chưa bao giờ nhắc đến sự tồn tại của Tu Từ, dường như căn bản không hề biết đến cậu bé này, chỉ đơn thuần vì tính hướng của Phó Sinh mà tức giận.
Tu Từ yên tĩnh ở bên người anh, gặp lại lâu như vậy cũng chưa từng hé răng nửa câu với anh mình bị Khương Sam bức ép.
Anh cách một lớp khăn mặt nhẹ nhàng xoa tóc Tu Từ, muốn hỏi cậu bị oan ức sao? Khương Sam nói gì để cậu đồng ý thỏa hiệp? Trải qua hai năm vừa rồi có phải rất không như ý?
Nhưng cuối cùng tất cả từ ngữ đều nghẹn lại ở cổ họng, một câu cũng không thể hỏi ra.
Anh có thể làm gì? Anh muốn vì Tu Từ chịu đựng khổ sở cùng oan ức suốt hai năm qua mà đi chỉ trích một người đã chết sao? Đi chỉ trích người mẹ nuôi anh khôn lớn, cùng mình nương tựa lẫn nhau nhiều năm sao?
Phó Sinh đẩy cháo về phía Tu Từ: “Ăn đi.”
Tu Từ: “Em…”
Phó Sinh có chút mệt mỏi: “Tôi ăn không nổi.”
“…!Bỏ bữa sáng không tốt cho dạ dày, anh ăn chút gì đó, còn lại em ăn.” Tu Từ mím môi bổ sung, “Em ăn rất ít.”
Phó Sinh: “…”
Bé trai tuổi lớn hầu như không đói bụng, mà Tu Từ đúng thật là ăn không nhiều.
Lúc bọn họ mới bên nhau, Tu Từ rất tham ăn, cái gì cũng muốn nếm thử, mà mua rồi đều ăn không hết.
Mùa hè kem, ngày thu trà sữa…!Takoyaki, nửa bên quả dưa hấu, Tu Từ đều thích ăn, nhưng chỉ muốn nếm thử vị mới mẻ, ăn hai miếng liền ném qua một bên, cuối cùng đều là Phó Sinh giải quyết nốt.
Câu “Còn lại em ăn” của Tu Từ làm Phó Sinh có chút cảm giác rối bời, anh cuối cùng không nói gì, đừng dậy vào phòng bếp cầm một cái bát nhỏ, chia một nửa cháo đi ra.
Tu Từ xoa đầu ngón tay, nhìn động tác của anh không ngăn cản.
Hóa ra bây giờ dùng chung một cái bát cũng không muốn à…!
Phó Sinh không biết cậu nghĩ gì: “Ăn nhanh lên, ăn xong giúp em sấy tóc.”
Tu Từ thực sự ngơ ngẩn, một vài lọn tóc ướt trên đầu xoắn lại, nhìn có chút ngốc.
Phó Sinh nhìn cậu không có động tĩnh, đẩy sữa đậu nành về phía cậu: “Uống một chút cho ấm người, uống không hết thì đưa tôi.”.