Bạn đang đọc Sau Khi Về Nước Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi – Chương 116: Tiểu Thọ Tinh
【 Cô ấy nói anh đặt làm nhẫn…
Là cho tôi sao? 】
“Phải dậy rồi.”
Phó Sinh trực tiếp bế Tu Từ vẫn chưa tỉnh dậy lên, vừa đi vào buồng tắm vừa gọi cậu tỉnh.
Tu Từ hãy còn nằm trên vai Phó Sinh mơ màng mở mắt, mất một lúc lâu mới nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.
Hai người sóng vai đứng trước bồn rửa tay đánh răng, trên người Tu Từ chỉ có một cái quần đùi, vị trí phía dưới xương quai xanh toàn là dấu hôn, bao gồm cả eo và đùi cũng không được buông tha.
Sở dĩ cái cổ có thể yên bình là do ban ngày còn phải đóng phim.
“Cho tay vào.”
Sau khi rửa mặt, Phó Sinh bắt đầu giúp Tu Từ mặc quần áo.
Mỗi sáng sớm rời giường cậu đều trong trạng thái lơ ma lơ mơ, tự mặc quần áo cũng phải mất rất lâu.
Mặc vào một chiếc áo thun dài tay, Phó Sinh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Tu Từ, tâm tình phức tạp.
Bởi vì những vết sẹo này, có lẽ Tu Từ cả đời không thể mặc áo ngắn tay được nữa, vì nếu ra ngoài sẽ nhận được ánh mắt kì dị và đánh giá của người khác, mà cậu còn là nhân vật công chúng nên thậm chí sẽ phải đối mặt với vô vàn phỏng đoán.
Hàng ngày trước khi ra ngoài, họ sẽ dùng sáp bôi da để che đi những vết sẹo.
Tuy trong diễn hay ngoài diễn đều mặc áo dài tay, nhưng lúc đóng phim khó tránh khỏi sẽ có thời điểm sơ sẩy, đến lúc đó tất cả nhân viên công tác đều sẽ biết Tu Từ từng có hành vi tự hại và tự sát, căn bản không thể khống chế nổi những lời bóng gió.
“Kí tên…” Tu Từ nhắc nhở.
“Hôm nay không cần kí tên để ra điều kiện.” Phó Sinh vẫn đang rơi vào tâm trạng đau lòng chợt dở khóc dở cười hoàn hồn, “Hôm nay là sinh nhật em, em muốn gì tôi cũng có thể thỏa mãn.”
“…!Nói lời giữ lời.” Tu Từ nghiêm túc nhìn Phó Sinh nói.
“Ừm, nói lời giữ lời.”
Ánh mặt trời sáng nay dịu dàng đến lạ thường, dát lên gò má Phó Sinh một tầng sáng vàng nhàn nhạt.
Anh đang cùng bà chủ tiệm ăn sáng thanh toán tiền bữa sáng suốt từ trước đến giờ, sau đó trả trước một tháng, làm như vậy cũng tiện.
Bà chủ tiệm ăn sáng cũng vô cùng quen thuộc với họ, hôm nay còn cho họ sữa đậu nành mới ép.
“Có muốn thêm đường không?”
Bà chủ tuy không theo đuổi minh tinh, nhưng làm ăn ở gần thành phố điện ảnh nên đương nhiên có hiểu biết về các minh tinh, cũng biết Tu Từ và Phó Sinh là người yêu.
Phó Sinh nghiêng đầu hỏi Tu Từ: “Em thêm đường không?”
Tu Từ gật đầu: “Thêm một ít thôi.”
Bà chủ cười nói được, bỏ vào sữa đậu nành của họ một muỗng đường trắng, sau đó xếp hai quả trứng luộc nước trà vào hộp đóng gói, đưa cho cậu: “Sinh nhật vui vẻ nhé!”
Tu Từ sững sờ, không biết làm sao mà nhìn về phía Phó Sinh.
Phó Sinh cười gật đầu: “Cầm đi.”
Tu Từ chần chừ tiếp nhận, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn ạ.”
“Đừng khách sáo.” Lúc này bên trong cửa hàng đa phần là nhân viên công tác đoàn phim gần đấy, bà chủ xoa tay hàn huyên với bọn họ vài câu, “Như hai cậu cũng rất tốt, thật tình cảm, không giống con trai tôi, tự nhiên nói cái gì mà chủ nghĩa độc thân, chẳng chịu tìm con dâu gì cả.”
“Bây giờ vẫn vậy.”
“Tôi chỉ hy vọng nó có người bầu bạn, hai ngày trước tôi đã bảo nó rằng năm nay có dẫn đàn ông về tôi cũng nhận, đã hơn ba mươi rồi, cứ cô đơn mãi thì phải tính sao? Ở bên ngoài ngã bệnh lại không có người chăm sóc.”
“Có thể do chưa gặp được người hợp ý.”
Không phải tất cả mọi người đều có được may mắn ấy, trong thế giới hơn mấy tỷ người, gặp gỡ và quen biết người mình thích giữa bạt ngàn người đã khó, nếu muốn lưỡng tình tương duyệt lại càng khó gấp bội.
Có thể có được một người bầu bạn tốt vốn là một chuyện xác suất rất nhỏ, đầu tiên quen biết đối phương, để đối phương cũng yêu thích mình, như vậy vẫn chưa xong, giữa hai người còn phải có lòng trách nhiệm và trung thành với nhau, bọn họ mới có may mắn bên nhau tới già.
Ăn sáng xong, thời điểm Tu Từ uống thuốc suýt thì bị sặc, Phó Sinh vội vã vỗ lưng cậu cho cậu thuận khí, mất một lúc lâu mới hồi phục.
“Nuốt xuống chưa?”
“Rồi ạ…”
“Mở miệng ra, tôi xem thử xem.”
Tu Từ nghe lời há miệng, răng cậu rất trắng, đầu lưỡi đỏ bừng, trong cổ họng đúng là không còn thuốc lưu lại.
Ý định của Phó Sinh cũng không phải là kiểm tra thuốc, anh cúi đầu hôn một cái, mút mạnh lên môi Tu Từ.
Phó Sinh hôn một chốc mới nói: “Hình như em mọc răng khôn.”
Tu Từ: “Em không biết…”
“Đã nhú lên rồi này.”
Phó Sinh bảo Tu Từ mở miệng lại lần nữa, nắm chiếc cằm nhỏ của Tu Từ, mở đèn pin điện thoại nhìn kỹ lại, “Trên dưới đều mọc.”
Anh buông Tu Từ ra: “Có đau không?”
Tu Từ lắc đầu một cái: “Không có cảm giác.”
“Vậy cứ để đấy đã.” Phó Sinh xoa xoa đầu Tu Từ, “Chờ có thời gian chúng ta đi kiểm tra xem sao, nếu ngày nào đó mà đau nhất định phải nói cho tôi.”
Mọc răng khôn cũng không phải chuyện gì quá ngạc nhiên, rất nhiều người đều mọc vào trước hai mươi lăm tuổi.
Nhưng cũng có người chưa từng mọc, như Phó Sinh vậy, sau này hẳn cũng sẽ không mọc.
Cảnh quay ban ngày vô cùng nhiều, hôm nay Phó Sinh vừa mở máy đã nói với tất cả mọi người rằng khoảng thời gian này mọi người cực khổ rồi, năm giờ chiều nay sẽ kết thúc công việc.
Nguyên nhân đương nhiên không phải đơn thuần thông cảm mọi người vất vả, mà là phải tổ chức sinh nhật cho Tu Từ.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Phó Sinh hỏi: “Muốn dành thời gian cùng mọi người không?”
Thường thì khi đoàn phim có diễn viên sinh nhật, họ sẽ mua bánh kem để mọi người cùng sum vầy, như vậy rất náo nhiệt, nhưng Tu Từ chưa chắc đã thích.
Quả nhiên, Tu Từ lắc đầu: “Không muốn.”
“Được.” Phó Sinh cũng không bất ngờ với câu trả lời của cậu: “Vậy chúng ta mời Diệp Thanh Trúc và La Thường cùng ăn một bữa cơm?”
“Vâng.”
“Vậy khả năng hai rưỡi chiều tôi phải đi ra ngoài một chuyến.” Phó Sinh nhéo hai má cuối cùng cũng có thêm ít thịt của Tu Từ, “Đi đặt phòng riêng, còn phải nhận một món chuyển phát nhanh.”
Tu Từ hơi do dự: “Vậy khi nào anh về?”
Phó Sinh động viên nói: “Chắc chắn năm giờ sẽ trở lại đón em.”
“…!Vậy anh nhanh lên.” Tu Từ có chút bất an.
“Được.”
– –
Lúc có Phó Sinh, Tu Từ đóng phim rất bình thường, cơ bản một hai lần là qua, Phó Sinh vừa đi, Tu Từ liền bắt đầu mất tập trung.
Đến cảnh cuối cùng, Tu Từ phải NG mất sáu lần mới qua, Giang Huy cũng không tiện nạt nộ cậu, dù sao cậu cũng là người trong lòng Phó Sinh, chỉ đành lần lượt giúp cậu điều chỉnh trạng thái.
“Không phải cậu ấy nói năm giờ trở về sao?” Diệp Thanh Trúc ngồi xuống cạnh Tu Từ, “Đừng lo lắng.”
“Bốn giờ bốn mươi.” Tu Từ mím môi dưới.
“Còn tận hai mươi phút, chắc đang ở trên đường.”
Diệp Thanh Trúc cười cười, cho Tu Từ một cái túi: “Sinh nhật vui vẻ.”
Tu Từ lúc đầu không nhận, mãi đến khi Diệp Thanh Trúc nói: “Mở ra nhìn xem, có khi cậu lại thích đấy.”
Tu Từ thoáng do dự, đưa tay mở túi ra, quà được đóng hộp chỉn chu, cậu cẩn thận mở ra, thấy một cái tượng gỗ.
“Cái lúc trước cậu đưa tôi rất thích, bèn tự đi học đôi chút, thời gian hơi gấp, có lẽ còn hơi thô ráp.”
Diệp Thanh Trúc làm món này tương đối đơn giản, là một cái bệ phổ thông, bên trên có hai người tí hon ôm nhau, người đàn ông cao nhất ôm người thấp hơn chút vào lòng, đôi môi dán vào tai người kia, như đang lẩm bẩm lời tâm tình.
“Thích không?”
Tu Từ khẽ vâng một tiếng: “Cảm ơn chị Thanh.”
“Đừng khách sáo, vốn không nghĩ ra nên tặng cái gì, đồ tốn tiền thì cậu không thiếu, dù sao Phó Sinh cũng sẽ cho cậu.”
Diệp Thanh Trúc giúp cậu cất tượng gỗ vào: “Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đồ vật tốn thời gian có thành ý nhất.”
Hộp nhạc tình nhân lúc trước Tu Từ tặng thật sự đã đâm mạnh một dao vào lòng Diệp Thanh Trúc, vừa đau vừa yên lòng.
Mặc dù biết rõ có lẽ Tu Từ chỉ chọn đại một kiểu dáng, nhưng đó cũng là đưa vào tâm khảm.
Tu Từ chần chừ hỏi: “Chị còn dự định ký kết không?”
Diệp Thanh Trúc: “…”
Kể từ sau khi kết thúc hợp đồng với Phong Ngu, cô chưa từng ký thêm với công ty khác, cũng không có động tĩnh gì về việc tự mở phòng làm việc.
Không ít công ty quăng cành oliu đến, nhưng Diệp Thanh Trúc một cái cũng không nhận.
Những fan hâm mộ của cô cũng rất gấp, trong lòng có dự cảm không ổn.
Từ sau ngày giỗ Bùi Nhược, Diệp Thanh Trúc không hề đăng weibo, cũng không trả lời câu hỏi về ký kết của fan.
Ngay cả ngày hôm qua, phán quyết của Lâm Trình An được đưa ra, Diệp Thanh Trúc cũng không mảy may bày tỏ thái độ, dù chỉ một cái like.
“Chắc là không.” Diệp Thanh Trúc liếc nhìn Phong Thừa đang nghiêm túc đi diễn phía trước, sau đó nhàn nhạt dời mắt, “Có lẽ sẽ giống như cậu và Phó Sinh, đi ra ngoài du lịch một quãng thời gian, có khi hữu duyên chúng ta còn có thể gặp nhau.”
“…” Tu Từ cúi đầu, không tiếp tục truy hỏi, “Chị không hài lòng với phán quyết của Lâm Trình An sao?”
“Không có hài lòng hay không, chỉ có thể nói là nằm trong dự liệu.”
Diệp Thanh Trúc nhìn chiếc nhẫn lẻ loi trên tay: “Bây giờ dù sao cũng là xã hội pháp trị, không thể chờ đợi lăng trì xử tử như thời cổ đại được.”
Nhưng đối với người nhà của nạn nhân mà nói, hung thủ có chết hàng vạn lần cũng không quá đáng.
Chỉ một án tù chung thân, làm sao có thể thỏa mãn.
“Đẹp không?” Phát hiện Tu Từ vẫn luôn nhìn chiếc nhẫn của mình, Diệp Thanh Trúc cười hỏi: “Thích à?”
Tu Từ dời mắt, lắc đầu một cái.
“Khi ấy tôi mười tám tuổi, Bùi Nhược dành toàn bộ thù lao đóng phim mua tặng, ngoài nhẫn ra còn có một căn nhà.”
“Bởi vì chuyện anh mua nhẫn bị paparazzi khui ra, cho nên nhiều năm như vậy tôi đều không đeo.”
Diệp Thanh Trúc cụp mắt vuốt ve nó: “Bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã đặt dấu chấm hết, không còn gì để cố kỵ nữa.”
Cô lấy từ trên cổ xuống một sợi dây chuyền, mặt trên mang theo một chiếc nhẫn khác.
Diệp Thanh Trúc lấy nó đeo lên ngón giữa của mình, bởi vì là mẫu của nam nên nó hơi lớn hơn một chút.
“Nói cho cậu một bí mật.” Diệp Thanh Trúc đứng lên, khẽ xoa đầu Tu Từ, “Phó Sinh cũng đặt làm một đôi nhẫn của nhãn hiệu này, đặt từ hơn một tháng trước, nhưng phải làm mất khoảng ba tháng, lặng lẽ tiết lộ cho cậu đấy.”
Tu Từ ngẩn ra, nhẫn…
Cậu và Phó Sinh lúc trước dù từng bên nhau ba năm nhưng chưa từng mua nhẫn.
Quà sinh nhật?
Cũng không đúng, đặt từ hơn một tháng trước, nhưng làm mất ba tháng, như vậy nói cách khác còn ít nhất một tháng mới có thể nhận được thành phẩm.
Tu Từ biết Phó Sinh nhất định sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho mình, bởi vì trừ hai năm bọn họ tách ra ấy, từ khi bắt đầu quen biết Phó Sinh chưa bao giờ bỏ quên quà sinh nhật của cậu.
Nhưng cậu trong lúc nhất thời lại không nghĩ Phó Sinh sẽ tặng cái gì, tượng gỗ? Ngày nào bọn họ cũng ở cạnh nhau, Phó Sinh lấy đâu ra thời gian.
Chắc cũng không phải là vật dùng tiền mua, vì Phó Sinh sẽ không tặng những thứ như vậy vào ngày sinh nhật.
Tu Từ nhìn thời gian từng chút từng chút qua đi, đã sắp tới năm giờ rồi.
Phó Sinh tuân thủ cam kết, anh đúng giờ xuất hiện trước mặt Tu Từ, trên trán còn đổ mồ hôi ròng ròng.
“Đi thôi, tiểu thọ tinh của tôi.”.