Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 85


Đọc truyện Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn – Chương 85

Mấy phút sau, Kỳ Vô Quá đi ra từ tiệm tạp hóa.

Sau khi Đoạn Lệ nhìn thấy đồ trong tay cậu, trong lòng bỗng cảm thấy không ổn.

Tay trái Kỳ Vô Quá xách theo hai chiếc mũ che màn, tay còn lại là hai bộ quần áo liền thân.

Đoạn Lệ hơi ngập ngừng hỏi: “Đây là gì?”

Kỳ Vô Quá cười thần bí, đáp: “Đương nhiên là áo bảo hộ, nếu lát nữa chúng ta làm việc không có quần áo bảo hộ, cho dù thân thủ anh có tốt đi chăng nữa, cũng chỉ có thể bị xua chạy.”

Đối với chuyện mà Kỳ Vô Quá làm, từ trước tới nay Đoạn Lệ chưa bao giờ hỏi. Phần lớn là Kỳ Vô Quá muốn làm gì, chỉ cần có hắn đảm bảo an toàn sẽ thả cho cậu làm là được, cho dù ý tưởng kia có hoang đường tới chừng nào đi chăng nữa.

Nhưng lần này, hành vi quỷ dị của Kỳ Vô Quá khiến trong lòng Đoạn Lệ bỗng dâng lên cảm giác nguy hiểm, đây là trực giác của dã thú. Hắn cảm thấy phía trước đang có nguy hiểm chờ đợi mình, mà loại nguy hiểm này còn đáng sợ hơn những nguy hiểm trước đây hắn từng trải qua.

Kỳ Vô Quá hoàn toàn không biết Đoạn Lệ đang trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thấy đối phương đứng im bất động thì nhét luôn một bộ vào tay Đoạn Lệ, sau đó lôi hắn đi về phía sân phơi lúa.

Sân phơi ban ngày rỗng tuếch, không có da người.

Kỳ Vô Quá dừng lại dưới cây đa lớn, không nói hai lời liền mặc bộ áo phòng hộ lên người.

Chỉ vài phút sau, cậu đã từ một thanh niên điển trai biến thành một quái nhân khoa học.

Sau khi mặc xong, Kỳ Vô Quá thấy Đoạn Lệ vẫn còn đứng đó, tựa hồ tay chân có chút luống cuống.

Cậu cởi mũ trên đầu xuống, hỏi: “Có phải không biết mặc không? Để tôi giúp anh.”

Nói xong, cậu lấy mũ úp luôn lên đầu Đoạn Lệ, còn nói: “Khi còn nhỏ tôi hay đi chọc tổ ong vò vẽ nhưng chưa bao giờ cần loại đồ chống ong chích như thế này, chẳng qua cũng nhiều năm rồi, tay nghề không còn như xưa nữa, phải phòng ngừa hậu quả.”

“.…..” Điềm xấu trong lòng đã trở thành sự thật, Đoạn Lệ chỉ có thể lựa chọn im lặng.

Kỳ Vô Quá đột nhiên muốn chạy tới chọc tổ ong vò vẽ, nhưng không hẳn là để ôn lại thời thơ ấu.


Livestream đêm qua đã cho cậu linh cảm, từ chuyện Thập Nhất biến thành ong mật có thể thấy, tổ ong vò vẽ ở thôn Thiên Đường không phải đồ chỉ để cho đẹp.

Giống cảnh tượng trong trò chơi, có đạo cụ chỉ thuần túy là trang trí, nhưng cũng có những đạo cụ có tác dụng.

Khán giả trong phòng livestream để ý đến tổ ong vò vẽ, hơn nữa lại lấy đó làm cơ sở phạt Thập Nhất, từ đủ loại dấu hiệu có thể suy ra tổ ong là thứ không thể thiếu.

Nếu thôn Thiên Đường thật sự là một thế giới số liệu như Kỳ Vô Quá đoán, vậy sau khi tổ ong vò vẽ bị chọc, nhất định sẽ tiến hành reset.

Bởi vì tổ ong vò vẽ biến mất, trừng phạt dành cho Thập Nhất cũng biến mất, vậy sẽ làm trái với điều kiện phán định của trò chơi, gây ra một chuỗi số liệu lỗi.

Nguyên nhân lựa chọn tổ ong vò vẽ rất đơn giản, dù suy đoán tạo ra lỗi nhưng sẽ không tạo ra hư tổn quá lớn chọc giận thôn dân, khiến cho hậu quả khó tiếp nhận được.

Kỳ Vô Quá giải thích xong, lại nhặt một cái gậy trúc có chiều dài thích hợp làm công cụ.

Cậu đội mũ thật kín, đưa một cây gậy trúc cho Đoạn Lệ, nói: “Đi chọc tổ ong vò vẽ có một câu cửa miệng, anh biết là gì không?”

Đoạn Lệ im lặng lắc đầu.

“Nhanh, chuẩn, quyết đoán.” Kỳ Vô Quá nói, “Đợi lát nữa tôi đếm ngược, chúng ta cùng nhau ra tay, nhân lúc ong vò vẽ không để ý mà chọc. Một gậy rớt tổ.”

Đoạn Lệ câm nín gật đầu, hắn đã gặp rất nhiều trường hợp, nhưng mà đến lúc sắp bắt đầu, lại cảm thấy có chút căng thẳng hiếm thấy.

Hắn nhìn thoáng qua Kỳ Vô Quá bên cạnh, khuôn mặt giấu sau lớp màn nên không thấy rõ.

Đoạn Lệ bỗng cảm thấy sau khi mình được ẩn giấu sau lớp mặt nạ kia, đã thả cho Kỳ Vô Quá tùy ý làm bậy.

Hắn cong cong khóe môi, sau đó thu ánh mắt lại, tập trung nhìn chằm chằm tổ ong vò vẽ phía trên.

“Ba, hai, một, chọc!”

Kỳ Vô Quá ra lệnh một tiếng, hai người cùng nhau dùng sức. Tổ ong vò vẽ cực lớn lay động, sau đó rơi thẳng xuống từ không trung.


Kỳ Vô Quá ném gậy trúc xuống đất, bắt lấy tay Đoạn Lệ gào lên: “Chạy mau!”

Tuy rằng quần áo mà hai người mặc rất cồng kềnh, nhưng chạy trốn lại rất linh hoạt. Hơn nữa mấy ngày nay đều vào thôn tìm kiếm manh mối, bọn họ đã vô cùng quen thuộc với địa hình phức tạp trong thôn.

Kế hoạch đều thuận lợi như Kỳ Vô Quá đã lên, lúc ong vò vẽ phản ứng được thì tổ ong đã rơi xuống đất.

Mà khi đàn ong vò vẽ che kín trời bay ra xoay quanh tổ, như áng mây đen bao trùm toàn bộ sân phơi lúa, Đoạn Lệ cùng Kỳ Vô Quá đã chạy tới một nơi an toàn.

Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ đứng ở một vùng đất thấp, che giấu hơi thở.

Bằng kinh nghiệm phong phú của mình, Kỳ Vô Quá tính toán thời gian khá chuẩn. Cậu túm lấy mớ rạ trong đống rạ bên cạnh, bện thành hai cây đuốc rơm đơn giản.

Đoạn Lệ có lòng muốn giúp đỡ, lại phát hiện không biết nên xuống tay chỗ nào, đành phải đứng đó nhìn.

Tay nghề Kỳ Vô Quá rất thành thạo, rất nhanh đã bện xong, cậu đưa một cây đuốc rơm cho Đoạn Lệ: “Chắc phần lớn ong vò vẽ đã đi rồi, chúng ta có thể đi thu phục những con tàn binh bại tướng còn lại.”

Đoạn Lệ cúi đầu nhìn cây đuốc trong tay, nói: “Tuổi thơ của cậu thật là phong phú.”

Kỳ Vô Quá vừa nghe thấy đã hơi tự đắc “Anh đừng trông tuổi thơ của tôi cha không thân mẹ không yêu, thực ra tự do lắm đấy, con người mà, sống chỉ vì mình, cần gì phải để người khác ảnh hưởng đến quá trình hưởng thụ cuộc sống của mình.”

Trong mắt Đoạn Lệ mang theo chút ý cười, nói: “Cậu rất rộng lượng.”

Kỳ Vô Quá nói: “Anh biết để chuyển thế đầu thai làm người khó khăn cỡ nào không, cuộc sống gập ghềnh, tận hưởng lạc thú trước mắt mới là chân lý.”

Nói xong, cậu cầm cây đuốc trong tay đi về sân phơi lúa.

Lúc hai người quay trở lại cây đa đại thụ, đàn ong vò vẽ che trời lấp đất đã tản đi, chỉ còn lại vài con rải rác bò trong tổ không chịu rời đi.

Vài con ong tàn này hoàn toàn không thể tạo thành uy hiếp, Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ châm đuốc lên, dùng khói hun dọa mấy con ong vò vẽ đó bỏ chạy.


Kỳ Vô Quá dùng một chân đá tổ ong vò vẽ cực lớn bị nứt, nhìn nhộng ong bên trong, thở dài: “Nếu không phải thời gian gấp gáp quá, tôi đã mang mấy thứ đồ chơi này mang về chiên ăn rồi, thơm lắm.”

“.…..” Đoạn Lệ quyết định im lặng là vàng, hơn nữa còn cảm thấy may mắn vì thời gian gấp gáp.

Hai người chia tổ ong thành từng miếng tròn, sau đó nhặt chút củi lửa thiêu đi, lúc này mới xem như hoàn toàn hủy thi diệt tích toàn bộ tổ ong vò vẽ, không mảy may lưu lại.

Làm xong mọi chuyện, Đoạn Lệ hỏi: “Chúng ta về chứ?”

Kỳ Vô Quá lắc đầu: “Lấy độ lớn nhỏ của tổ ong vò vẽ có thể thấy số liệu chắc chắn sẽ không quá lớn, nếu tôi đoán không sai thì nó sẽ quay lại rất nhanh.”

Vì thế hai người bèn tìm một nơi ngồi xuống chờ, chỉ vài phút qua đi, trên cây đa lớn đã xảy ra biến hóa.

Tổ ong vò vẽ vốn treo ở không gian kia đã biến thành một vòng cong nhất định.

Thật ra loại vòng cong này rất nhỏ, chỉ như mặt nước bị gió thổi qua, sinh ra gợn sóng thật nhẹ.

Nếu không phải Kỳ Vô Quá nhìn chằm chằm vào nơi đó, hơn nữa tầm nhìn rất tốt, chắc chắn sẽ không phát hiện được loại biến hóa này.

Cảm giác không gian rung chuyển càng lúc càng lớn, chỉ là một chỗ thật nhỏ bên kia, phảng phất như bị người ta cắt rời khỏi thôn Thiên Đường, để lộ thế giới thực.

Mà thế giới thực phía sau có màu sắc rất nhạt, nhạt tới mức khó lòng phân biệt.

Kỳ Vô Quá nhíu mày nhìn kỹ, dựa vào màu sắc khác thường có thể thấy trong không gian đó nổi lên những dòng số màu lục lam.

Mà những dòng số này giống hệt với mặt trong chiếc túi, đều là tổ hợp 0 và 1 vô quy luật.

Kỳ Vô Quá chỉ chỉ lên cây đa lớn, nói: “Trông như dãy nguyên số trong máy tính…”

Đoạn Lệ nhìn chúng, ý kiến lại khác hẳn với Kỳ Vô Quá, nói: “Âm khí hướng đó rất nặng, không giống với thôn Thiên Đường.”

Đây là lần đầu tiên từ sau khi vào thôn Thiên Đường, Đoạn Lệ phát hiện được âm khí, cách đây mấy ngày, thôn Thiên Đường sạch sẽ còn khoa trương hơn cả thế giới thực, sạch sẽ tới bất thường.

Kỳ Vô Quá nhìn những dòng chữ nhảy lên trên không trung càng lúc càng nhanh, sau đó một tổ ong vò vẽ hiện ra trong không trung.

Vài phút sau, tổ ong vò vẽ dần biến thành thật, nặng nề treo trên cây đa.


Cái tổ ong vò vẽ này giống hệt tổ ong trước đó như đúc, từ hình dạng đến màu sắc, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Kỳ Vô Quá nói: “Chứng cứ đã có, thôn Thiên Đường quả nhiên là một thế giới số liệu ảo trong máy tính, chỉ là không biết những người chết trong thôn Thiên Đường sẽ ứng như thế nào trong thế giới thật. Thật thật giả giả, giả giả thật thật, cứ một vòng lại một vòng, kẻ thiết kế không gian quỷ vực là một nhân tài.”

Đoạn Lệ nói: “Không gian quỷ vực rộng lớn như thế, người quản lý hẳn chỉ là làm một mảng riêng thôi.”

Kỳ Vô Quá có chút tò mò: “Ồ? Nghe như anh biết bí mật gì ấy? Sao nói chắc nịch thế.”

Đoạn Lệ hơi sửng sốt, đối với lời nói vừa rồi của mình cũng sinh ra vài phần nghi hoặc, hắn trầm mặc một lát, nói: “Trực giác.”

Kỳ Vô Quá: “Anh là người lý trí như vậy, đừng có bị trực giác của tôi kéo theo chứ.”

“Tôi không cảm thấy trực giác có gì không ổn, tuy rằng suy nghĩ của cậu hơi có vấn đề, nhưng luôn có thể áp sát chân tướng.”

Kỳ Vô Quá gật đầu tán đồng: “Tôi cũng cảm thấy trực giác của tôi rất ổn, có lẽ là một loại bù đắp, dù sao người như tôi có vận khí không được tốt lắm, đặc biệt là những lúc chơi game, có thể nói là tù trưởng châu Phi.”

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, lại chuyển đề tài sang việc làm sao để dẫn được boss sau màn ra.

Bây giờ bản thể thôn Thiên Đường đã xác nhận, chuyện kế tiếp có thể suôn sẻ mà làm.

Suy nghĩ của Kỳ Vô Quá rất rõ ràng, đó chính là phá hỏng càng nhiều càng tốt, đợi đến lúc số liệu hỏng hóc đến nỗi không thể sửa lại được nữa, boss trốn phía sau chắc chắn sẽ xuất hiện.

“Trước đây tôi từng nghi ngờ boss sau màn này là một lập trình viên, anh có biết lập trình viên khó nhịn nhất là gì không?” Kỳ Vô Quá nói, “Là bug, bây giờ hai người chúng ta tương đương như bug trong trò chơi.”

Đoạn Lệ thừa nhận, lời nói của Kỳ Vô Quá tuy kỳ quái, nhưng lại rất có lý.

Người sau khi chết, vì chấp niệm mà biến thành lệ quỷ. Chấp niệm càng sâu, lệ khí càng nặng, chỉ cần là chấp niệm lúc còn sống, lệ quỷ tuyệt đối không thể chịu đựng được.

“Nếu con quỷ này lúc sinh thời là lập trình viên đúng như lời cậu nói, vậy cách làm của chúng ta sẽ chọc giận nó, thậm chí khiến nó phát điên.” Đoạn Lệ chỉ đang trần thuật sự thật, chứ không phải là phản đối kế hoạch của Kỳ Vô Quá.

Kỳ Vô Quá liếc anh một cái, không có chút mất hứng nào, ngược lại còn nói như đúng rồi: “Thế thì đến lúc đó tới phiên anh trổ tài rồi đấy, chú Đoạn.”

********************

Lảm nhảm: Anh Đoạn: Bà xã của tôi muốn chọc tổ ong lấy nhộng ăn, tôi phải làm sao bây giờ, online chờ tư vấn gấp =)))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.