Đọc truyện Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn – Chương 60
Kỳ Vô Quá nhìn con cá nhỏ bơi trong sừng dê, màu sắc của nó đỏ như ngọn lửa đang cháy, nói: “Phong thủy Kỳ gia không tệ lắm nhỉ.”
Đoạn Lệ nói: “Cá này không phải trời sinh, có dấu vết thi thuật.”
Kỳ Vô Quá nghe thấy cũng không lấy làm lạ, dù sao nhà họ Kỳ đời đời kiếp kiếp đều làm nông, chưa từng sinh ra nhân vật đại phú đại quý.
Mãi cho tới đời của Kỳ Phú Quý, tài vận mới đột nhiên khởi sắc hẳn lên. Người trong thôn đều nói do Kỳ Hãn Dật là phúc tinh chuyển thế, bây giờ nhìn lại quả nhiên không đơn giản như vậy.
Kỳ Vô Quá lại hỏi: “Sao trên mình con cá này lại có tia sương đen vậy?”
“Đây là lý do vì sao nhà họ Kỳ tìm tới Chu Lập, mà Chu Lập lại tìm tới Đoạn gia, sương đen này là âm khí, phong thủy bị âm khí xâm nhập không phải chuyện tốt.”
Đoạn Lệ hơi dừng lại một lát: “Những chuyện còn lại về sau sẽ giải thích cho cậu.”
Nói xong, hắn buông lỏng bàn tay vẫn luôn nắm chặt tay Kỳ Vô Quá, gật gật đầu với Chu Lập.
Chu Lập bước lên trước hỏi: “Đoạn đại sư, tình huống này là thế nào?”
Đoạn Lệ nói: “Âm khí xâm nhập phong thủy.”
Chu Lập nghe vậy cũng không dám năn nỉ Đoạn Lệ ra tay. Chỉ cần người nhánh chính Đoạn gia động tay một cái, Kỳ Phú Quý sẽ không chi trả nổi chi phí được nữa.
Ông ta mời người nhà họ Đoạn tới đây cũng là vì bản thân ông không mở thiên nhãn, không thể xác định rốt cuộc trong đó đã xảy ra vấn đề gì.
Nếu Đoạn Lệ nói là do âm khí xâm nhập, vậy thì ông ta đã hiểu rõ vấn đề.
Chu Lập đi tới bên cạnh Kỳ Phú Quý, nhỏ giọng nói mấy câu.
Ban đầu Kỳ Phú Quý còn hơi lo lắng, sau đó liếc mắt nhìn Kỳ Vô Quá một cái, trông có vẻ khá yên tâm.
Hai người bên kia nói chuyện một lát, sau đó Kỳ Phú Quý đi tới.
Ông ta nói với Kỳ Vô Quá: “Vô Quá, trước đây phong thủy của mộ tổ nhờ có phúc của Kỳ Hãn Dật mới biến được thành như vậy. Từ đó về sau, sự nghiệp của tao cũng vô cùng thuận lợi, chỉ là khoảng thời gian này xảy ra chút chuyện nhỏ.”
Kỳ Phú Quý vẫy vẫy tay, trợ lý đứng phía xa lập tức ôm vali lại.
Trợ lý đứng trước mặt Kỳ Vô Quá mở chiếc vali ra, bên trong là một chồng văn kiện thật dày.
Kỳ Phú Quý nói: “Đây là văn bản chuyển giao bất động sản, ký tên xong nó sẽ thuộc về mày, còn những phần khác nằm trong di chúc, tao đã công chứng xong.”
Kỳ Vô Quá ngắt lời lải nhải của Kỳ Phú Quý, cũng không thèm nhìn đống văn kiện trong tay trợ lý mà hỏi thẳng: “Ông muốn tôi làm gì?”
Kỳ Phú Quý thấy trên mặt Kỳ Vô Quá không lộ ra ý kháng cự, chỉ cho là sự việc rất thuận lợi, khuôn mặt ông ta vui vẻ hẳn lên: “Đơn giản thôi, chỉ cần mày nhỏ môt giọt máu lên sừng dê, sau đó những chuyện khác Chu đại sư sẽ nói cho mày biết phải làm thế nào.”
Kỳ Vô Quá cười cong cả mắt, nói: “Đơn giản thế là có thể nhận được nhiều tiền như vậy, đúng là mua bán có lời.”
Kỳ Phú Quý gật đầu, đang muốn nói gì đó, lại thấy tay của Kỳ Vô Quá hơi động, sừng dê trên tay cậu liền bay thẳng qua Kỳ Phú Quý.
Sừng dê nọ quả thật là cái mạng của Kỳ Phú Quý, hành động của Kỳ Vô Quá suýt chút nữa đã dọa ông ta sợ tới hồn phi phách tán.
Kỳ Phú Quý luống cuống bắt được sừng dê, rốt cuộc cũng chịu xé rách chiếc mặt nạ giả nhân giả nghĩa, tức giận quát mắng: “Kỳ Vô Quá! Mày có ý gì!”
Kỳ Vô Quá buông tay, cậu không cảm thấy thẹn lòng chút nào, nói: “Đàm phán không thành công, tôi cảm thấy máu mình rất quý, giao dịch này không có lời.”
“Nghi lễ tế tổ này các người cứ từ từ làm đi, người ngoài như tôi xin phép đi trước.”
Nói xong, cậu vẫy tay một cái rồi rảo bước trên lối nhỏ rời đi.
Kỳ Phú Quý giao sừng dê trong tay cho Kỳ Hãn Dật cầm, thở hổn hển mấy hơi thật mạnh, nói: “Các người mau đi bắt nó về cho tôi!”
Thôn dân đứng một bên không nhúc nhích, dù sao họ cũng là loại đưa tiền thì mới làm việc, bắt người là chuyện vi phạm pháp luật, ai ngu mới làm.
Kỳ Phú Quý thấy không ai động đậy, còn bóng người Kỳ Vô Quá thì sắp biến mất, ông ta máu dồn lên não, không thèm quan tâm những thứ khác, nói: “Đi bắt ngay, mỗi người trả hai mươi ngàn!”
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Đối với dân trong thôn mà nói, hai mươi ngàn được xem như số tiền không nhỏ.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng chịu khuất phục trước sức mạnh của tiền tài, đuổi theo hướng mà Kỳ Vô Quá vừa đi.
Nhưng vài phút sau, mấy thôn dân đuổi theo bắt người lại mang vẻ mặt mơ mơ hồ hồ xuất hiện trước mắt Kỳ Phú Quý.
Kỳ Phú Quý thấy thế, cả giận nói: “Hai mươi ngàn chưa đủ à! Thêm tiền, ba mươi ngàn!”
Thôn dân nhìn nhau, sắc mặt hơi tái nhợt.
Người đứng đầu trong đoàn lên tiếng: “Ông chủ Kỳ, đây không phải vấn đề thêm tiền hay không, chúng ta, chúng ta rõ ràng vừa mới đuổi theo hướng đó…”
Người bên cạnh liên tục gật đầu: “Không sai, bọn tôi không biết vì sao lại quay trở về nữa!”
Kỳ Hãn Dật hôm nay đã chịu đủ mọi đả kích nên sợ hãi không thôi, vừa nghe lời của thôn dân đã bắt đầu hoảng loạn: “Con, con đã nói ở đây có vấn đề mà. Chu đại sư, làm, làm sao đây?”
Chu Lập nói: “Có lẽ là quỷ đả tường(1) mà thôi.”
Ông ta lấy một tờ bùa chú ra kẹp giữa hai ngón tay, sau đó tấm bùa kia không gió mà tự cháy. Chu Lập vung tay lên, đọc thầm vài câu rồi nói: “Đuổi theo đi.”
Lần này Kỳ Phú Quý cũng theo sau đám thôn dân đi bắt người, nhưng mấy phút sau vẫn là cảnh tượng cũ.
Mọi người lại xuất hiện ở trước mộ tổ Kỳ gia, khuôn mặt hoang mang mơ hồ.
Chu Lập vừa thấy liền biết tình huống lúc này không đơn giản, cũng may hôm nay có Đoạn tiểu thúc công ở đây.
Ông ta quay đầu nhìn sang, đang chuẩn bị nói gì đó, lại nghe Đoạn Lệ lên tiếng: “Bạn tôi đang chờ.”
Nói xong, hắn lập tức đi dọc con đường nhỏ rời đi, bóng lưng vừa quyết đoán vừa vô tình, giống hệt Kỳ Vô Quá ban nãy.
Mọi người đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại nghĩ có lẽ vị Đoạn đại sư này cũng sẽ bị quỷ đả tường đưa về, đến lúc đó ngài ấy sẽ ra tay.
Nhưng đã mười phút đồng hồ trôi qua, bóng dáng của Đoạn Lệ không xuất hiện nữa.
Kỳ Hãn Dật chần chờ nói một câu: “Nhìn kìa, xem ra có thể đi rồi?”
Các thôn dân lại men theo con đường nhỏ mà đi, thế nhưng tình hình vẫn không khả quan hơn trước, mấy phút sau, thứ hiện ra trước mặt bọn họ vẫn là mộ tổ Kỳ gia.
*********
Kỳ Vô Quá đi được không xa thì dừng lại, trực tiếp tìm một gốc cây cổ thụ lớn, leo lên ngồi nghỉ.
Ước chừng qua mười phút, cậu nhìn thấy Đoạn Lệ cũng theo con đường nhỏ đi tới.
Cậu giơ tay bẻ lấy một cành cây xum xuê lá, nhắm cực chuẩn mà ném vào đầu Đoạn Lệ.
Khi cành cây sắp chạm đích, Đoạn Lệ lại bước chân hơi chếch sang một bên, chừa khoảng trống cho nhánh cây đó rớt xuống đất.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với Kỳ Vô Quá.
Trò đùa dai của Kỳ Vô Quá bị tóm gọn, thế nhưng cậu không có chột dạ, nói: “Sao anh biết?”
Đoạn Lệ nói: “Lấy tốc độ di chuyển hàng ngày của cậu, rất dễ để tính cậu có thể đi được bao xa, phía trước không thấy, mà xung quanh chỉ có cái cây này để leo lên.”
Kỳ Vô Quá nhún vai: “Anh tinh thông nhỉ.”
Nói xong, cậu lấy đà nhảy thẳng từ trên cây xuống, cùng Đoạn Lệ sóng vai tiếp tục đi.
“Nói tiếp nào, rốt cuộc phong thủy mộ tổ Kỳ gia đã xảy ra chuyện gì?”
Dù nói Kỳ Vô Quá không quan tâm nhà họ Kỳ, nhưng cậu lại rất để ý con cá nhỏ màu đỏ kia.
“Trên đường tới đây, Chu Lập đã giải thích tình huống nhà họ Kỳ cho tôi nghe.”
Lời nói của Đoạn Lệ vô cùng giản lược, Kỳ Vô Quá lại có thể hiểu, ý của đối phương là hắn đã biết chuyện giữa cậu và Kỳ gia rồi.
“Ừ, Kỳ Hãn Dật là phúc tinh chuyển thế, làm cho sự nghiệp của Kỳ Phú Quý không ngừng phát triển.”
Đoạn Lệ nói: “Con cá nhỏ màu đỏ kia, thực chất là do máu của Kỳ Hãn Dật đã được hạ chú lên biến thành.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Ý của anh là, dùng khí vận của Kỳ Hãn Dật để thay đổi phong thủy mộ tổ Kỳ gia, đảm bảo đời đời kiếp kiếp mang khí vận hưng thịnh?”
Kỳ Vô Quá luôn cảm thấy sự việc hẳn không phải là như vậy, người biết chút thuật pháp huyền môn cũng chỉ có duy nhất Chu Lập mà thôi. Nhưng cậu vẫn luôn linh cảm rằng, so với Kỳ gia mà nói, thì Chu Lập càng coi trọng Kỳ Hãn Dật hơn.
Quả nhiên, lời tiếp theo của Đoạn Lệ đã chứng minh suy đoán của cậu.
“Thuật này là thuật song hướng, khí vận của Kỳ Hãn Dật sẽ thay đổi phong thủy mộ tổ, ngược lại, sau khi phong thủy mộ tổ Kỳ gia hưng thịnh lên, khí vận cũng sẽ tập trung ngược trên người Kỳ Hãn Dật.”
“Anh nói về sau khí vận của toàn bộ nhà họ Kỳ sẽ tập trung hết lên người Kỳ Hãn Dật đúng không?” Kỳ Vô Quá sờ cằm, “Chuyện này không hợp lý lắm, Kỳ Hãn Dật cùng lắm chỉ sống được mấy chục năm, muốn khí vận đời đời kiếp kiếp của Kỳ gia làm gì?”
Đoạn Lệ trả lời: “Khó nói, nói chung bây giờ người nhà họ Kỳ không liên quan gì tới cậu là được.”
“Vì sao?”
Khẩu khí Đoạn Lệ tuy bình thản, nhưng Kỳ Vô Quá lại nghe ra ý nghĩa trong đó. Ý của hắn đại khái là Kỳ gia bây giờ rất hỗn loạn, ai dính phải chính là đạp phải cứt.
Đoạn Lệ nói: “Âm khí ăn mòn phong thủy, những người liên quan tới việc này đều sẽ chạy không thoát.”
Hắn hơi dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía tổ mộ Kỳ gia.
Kỳ Vô Quá cũng hơi dừng lại, theo hắn nhìn sang, đôi mắt của cậu không thấy được gì, nhưng vẫn cảm thấy ở hướng đó, mộ tổ Kỳ gia bị một tầng mây đen dày che phủ.
Sau khi xuống núi, Kỳ Vô Quá kinh ngạc nhìn chiếc xe con đang chờ ở trước lối đi bộ.
Chiếc xe kia không phải là xe của Kỳ Phú Quý, mà là một chiếc xe cậu chưa từng thấy qua, kiểu dáng bên ngoài cũng không có gì đặc sắc.
Đoạn Lệ đi tới mở cửa sau ra, hắn nói với Kỳ Vô Quá: “Lên đi.”
“Những ngày tháng sau này Kỳ gia sẽ không còn yên ổn nữa, bọn họ nhất định sẽ tìm tới cậu, tôi khuyên cậu nên đổi chỗ ở đi, miễn cho bị quấy rầy.”
Kỳ Vô Quá ngả lưng dựa vào ghế, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được, dù sao tôi cũng không ở cố định một chỗ.”
Đoạn Lệ hỏi: “Có mục tiêu gì không?”
Kỳ Vô Quá lắc lắc đầu: “Không, không có mục tiêu gì cả, đợi lát nữa vào màn nhật ký phượt thủ thì chọn bừa một cái là được rồi.”
Đoạn Lệ khẽ nhíu mày, hắn không thể hiểu nổi cách sống như thế của Kỳ Vô Quá, dường như có hơi tùy ý quá mức.
Hắn nâng tay bóp bóp ấn đường, nói: “Sắp tới tôi sẽ ở nhà tổ một thời gian, cậu có muốn đi thử không?”
Kỳ Vô Quá nhìn lại: “Hả? Nhà tổ của anh?”
Kỳ Vô Quá vốn cảm thấy Đoạn gia rất thần bí, hơn nữa trước đó còn nghe Chu Lập nói địa vị của Đoạn Lệ ở Đoạn gia rất cao, tự nhiên sẽ cho rằng người nhà họ Đoạn sẽ không dễ dàng để người ngoài vào cửa, nên mới tỏ vẻ nghi hoặc như thế.
Đoạn Lệ lại hiểu nhầm ý của cậu, giải thích: “Người nhánh chính của Đoạn gia không ở trong thành phố mà ở trong núi, phong cảnh không tồi, hẳn là cậu sẽ thích.”
Kỳ Vô Quá nghe vậy, trong lòng hứng thú hẳn lên, nếu là Đoạn Lệ mời, thì chứng tỏ không kiêng kỵ gì nhiều.
Cậu gật gật đầu, nói: “Vậy được, thế thì làm phiền anh một thời gian rồi.”
Đoạn Lệ cùng Kỳ Vô Quá đều là người đi như gió đến như mây, sau khi hai người đã vạch ra kế hoạch xong, liền chạy về nhà tổ Kỳ gia lấy hành lý.
Lúc Kỳ Vô Quá đi đến cửa thôn thì vừa vặn gặp được Phan Lan Phượng đang đứng đó trông ngóng.
Đối phương thấy Kỳ Vô Quá đi từ hướng kia ra, tựa hồ có hơi kinh ngạc, hỏi: “Con à, bọn họ đâu?”
Kỳ Vô Quá nhún vai một cái, nói: “Không biết, tôi đi về trước, có lẽ là do nghi lễ tế tổ phức tạp, còn bước nào đó chưa hoàn thành.”
Nói xong, cậu lập tức ngồi lên chiếc xe con của Đoạn Lệ.
*******
Chú thích:
(1) Quỷ đả tường: Hiện tượng đi một vòng rồi mà vẫn trở lại chỗ cũ, người ta quan niệm đó là do quỷ chọc ghẹo, bẻ cong không gian thành một vùng khép kín để nhốt nạn nhân vào trong đó.